Bộ tộc Shiru kiệt sức, chỉ còn hơn 100 người, ai nấy đều kiệt sức nhưng vẫn cố gắng đi nhanh nhất có thể.
Những người không thể chạy được nữa sẽ được đổi chỗ với những người đang cưỡi ngựa, giúp đỡ những người sắp ngã quỵ, họ vội vã theo sự dẫn dắt của các hiệp sị qua con đường bí mật đến pháo đài Jugfena.
Con đường dốc vẫn còn dài, nhiều người đã chạm dến giới hạn. Nhưng dù vậy, không một ai dám chậm lại vì sợ tiếng động từ cuộc chiến phía sau có thể bắt kịp họ bất cứ lúc nào.
Quay lại nhìn, tôi thấy lực lượng phòng thủ biên giới Jugfena đang giao chiến với quân Densel.
Chiến trường nằm dưới thấp hơn, nên tôi có thể thấy bao quát toàn bộ trận chiến.
Quân Densel quả thực đã tấn công từ một hướng bất ngờ, nên vị trí của hai đội quân đã bị đảo ngược.
Sau lưng phe Densel, là những cung thủ từ pháo đài Jugfena, sau lưng quân Jugfena, là đám cháy của doanh trại. Dưới tình thế tuyệt vọng không lối thoát, rất có thể cuộc xung đột sẽ leo thang thành một cuộc thảm sát tàn khốc.
Tôi không thể không nheo mắt lại và nhìn xuống chiến trường.
Mặc dù không thể thấy rõ từ khoảng cách xa như vậy, tôi vẫn thấy mình đang tìm kiếm đốm màu đen giữa mớ màu sắc hỗn độn của các binh sĩ.
"Gần tới rồi, mọi người hãy cố gắng hết sức.."
Đột nhiên, một trong những hiệp sĩ vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng khích lệ bộ tộc Shiru.
Mặc dù anh ta nói tiếng Arxian chứ không phải tiếng Artolan, nhưng bằng cách nào đó, những thành viên tộc Shiru hiểu ý nghĩa câu nói và tỏ ra nhẹ nhõm. Có lẽ vì họ cuối cùng cũng đến được vùng an toàn, tránh sự truy đuổi của kẻ thù.
"Chỉ còn một chút nữa là đến pháo đài rồi. Khi chúng ta đến đó, mọi người có thể nghỉ ngơi."
Tôi gọi một đứa trẻ trạc tuổi tôi đang loạng choạng lê bước trên đường, rồi vỗ nhẹ vai nó. Tôi đã cho mấy đứa trẻ Shiru mượn con ngựa mình đang cưỡi. Thật không may cho một quý tộc, nhưng tôi đã quen với việc đi bộ liên tục từ đợt tập hành quân.
Vì chúng tôi cứ đi về hướng đông bắc nên trời càng lúc càng lạnh. Trời ngày càng tối dưới những đám mây bao phủ dãy núi Amon Nor, tạo nên bầu không khí ma mị. Dù vậy, nhóm người Shiru vẫn tăng tốc.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến được một hang động trên sườn núi. Không chút do dự, các hiệp sĩ tiến thẳng vào bên trong. Bộ tộc Shiru, và cả quân đội Kaldia, cũng đi theo họ.
Bên trong hang tối om, không khí ngột ngạt dù đang là mùa hè. Trời hơi se lạnh, và hoàn toàn im ắng. Vài hiệp sĩ thắp đèn mờ mờ soi đường, nhờ vậy chúng tôi ít nhất cũng có thể thấy được hướng đi.
Vật mà hiệp sĩ đang cầm trên tay là đá phát sáng được làm từ phấn bướm lửa vón cục. Đây là một vật phẩm quý hiếm khó tìm, ánh sáng nó phát ra tương đương ánh sáng của bướm lửa vào ban đêm.
Một lúc sau, các hiệp sĩ dừng lại trước một cánh cửa đá.
"Tử tước Kardia, chúng ta đã đến Pháo đài Jugfena."
Người hiệp sĩ đi trước mặt tôi quay lại. Vẻ mặt vui mừng, nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
“Khoan đã, bên kia không có lính canh sao?”
Biểu cảm nhẹ nhõm của vị hiệp sĩ lập tức biến mất khi một trong những hiệp sĩ đứng cạnh cửa lên tiếng.
"Có lẽ là vì chúng ta đang trong tình trạng báo động chiến đấu. Bình thường, sẽ có lính gác trước cửa để ngăn chặn đào ngũ. Biên giới sẽ không bị vượt dễ thế đâu."
“Tôi hiểu rồi, vậy là cũng có chuyện đó à?”
Tôi chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của các hiệp sĩ, nhưng thật khó mà tin họ sẽ bỏ gác một vị trí quan trọng như vậy. Lối bí mật này dẫn thẳng vào trong pháo đài, thật sơ suất nếu để trống một nơi như thế.
Không thể xua tan nghi ngờ trong đầu, tôi lên tiếng với hai người hpj.
"Luôn có khả năng xảy ra tình huống khẩn cấp. Kiểm tra tình hình bên trong pháo đài trước khi cho nhóm tộc Shiru vào không phải tốt hơn sao?"
Các hiệp sĩ nhìn nhau, rồi gật đầu với tôi.
"Hãy để bộ tộc Shiru nghỉ ngơi ở đây một chút. Nửa Trung đội Kỵ binh số 3 và nửa quân đội Kaldia sẽ ở lại đây để bảo vệ họ phòng trường hợp bất trắc. Phần còn lại chúng ta sẽ kiểm tra tình hình trong pháo đài."
“Đã hiểu.”
Khi tôi gật đầu đồng ý với kế hoạch của họ, và một trong hai hiệp sĩ bước tới và thì thầm với tôi.
“……Tử tước Kaldia, nếu được, ngài có thể đi cùng chúng tôi vào trong được không? Chẳng có gì đảm bảo lính Densel sẽ không phát hiện ra hang động này và đuổi kịp chúng ta. Nếu điều đó xảy ra, bộ tộc Sil có thể sẽ rơi vào hỗn loạn. Chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ ngài khỏi quân địch, nhưng điều đó có thể khá khó khăn nếu tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát.”
Tôi ngước nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta. Mặt anh ta nghiêm nghị đến nỗi tôi không thể không lùi lại một bước.
Tôi gật đầu đồng ý, không thay đổi vẻ mặt nghiêm nghị vị, hiệp sĩ bắt đầu phân nhóm đội hình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể cứng đờ. Tôi bảo Gunther chia quân thành hai nhóm, và báo cho anh ta kế hoạch vào pháo đài trước để kiểm tra tình hình, trong khi bộ tộc Shiru nghỉ ngơi.
“Được rồi, mọi thứ đã sẵn sàng, chúng ta đi thôi.”
Vị kỵ sĩ lên tiếng, tất cả những người được chọn vào pháo đài đều xếp hàng trước cửa. Cánh cửa đá nặng nề phải vài người mới đẩy mở được, nó khẽ động đậy, kẽo kẹt, kèm theo một luồng gió ấm áp thổi về phía này.
Bên trong vẫn đang để rèm, bên trong vẫn tối đen dù chúng tôi đã mở cửa. Được Gunther, người phụ trách bảo vệ cá nhân tôi, và ba hiệp sĩ khác bảo vệ, tôi bước vào pháo đài và thấy mình đang ở trong một sảnh lớn ở phía bắc pháo đài. Giữa căn phòng, một tấm thảm khổng lồ thêu quốc huy Arxia.
“……Quá yên tĩnh."
Ngoài tiếng thở của chúng tôi ra, không còn âm thanh nào khác. Tôi có thể nghe rõ tiếng ai đó trong nhóm tôi nuốt nước bọt, rồi mọi thứ lại im lặng hoàn toàn.
“Chúng ta… chúng ta lên lầu đi. Đội cung thủ chắc đang ở đó.”
Người hiệp sĩ dẫn đầu chúng tôi nói vậy, và chúng tôi bắt đầu đi lên lầu hướng tới tòa nhà của giới quý tộc từ sảnh phía bắc.