Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

129 1249

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2219

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 24

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 5011

Phần 1 "Tranh biếm họa" - Chương 44 Trận thủ thành Jugfena (2)

Nghĩa vụ quân sự là một thông lệ phổ biến ở Arxia và các quốc gia láng giềng, không có gì lạ khi những người nông dân trước giờ chỉ biết dùng cuốc hoặc xẻng bị bắt đi lính trong thời chiến.

 Thực tế, các thành viên quân đội Kaldia chủ yếu là nông dân, vì ngay cả những người lính nhập ngũ cũng có một tháng nghỉ mỗi năm để về quê giúp đỡ việc đồng áng hoặc thu hoạch, và họ cũng là những người phụ trách trồng lúa mì trên mảnh đất do lãnh chúa quản lý.

Do đó, không có gì bất thường khi hơn một nửa số binh lính của tôi chưa bao giờ tham gia chiến đấu.

Tôi lắc đầu nhẹ để xua tan nỗi lo lắng và căng thẳng.

Ở kiếp trước, cả cuộc đời của tôi chưa từng dính dáng đến cuộc chiến nào, vậy nên hình ảnh chiến trường nơi người ta chém giết lẫn nhau như một giấc mơ viển vông vậy. Nhưng giờ, nó ở ngay trước mắt, tôi cũng nhận thức được rằng thực tại không tươi đẹp như vậy.

Tôi cắn nhẹ phần má trong, dùng cơn đau giữ bản thân bình tĩnh. Cơn đau giúp tôi minh mẫn hơn bình thường.

Tôi thẳng lưng cưỡi ngựa. Giờ đây, khi đã ngang tầm mắt của một người trưởng thành, tôi có thể nhìn thấy những hiệp sĩ mặc đồ đen đứng bên kia hàng ngũ binh lính.

“Eliza-dono!”

Trong số những người lính vừa rời khỏi cổng pháo đài, Ergnade chạy về phía tôi.

“Xin hãy cẩn thận trên đường đi, Eliza-dono. Tôi chúc Kusha sẽ bảo vệ ngài.”

"Anh cũng cẩn thận. Nhiệm vụ của anh nguy hiểm hơn của tôi nhiều."

Suy cho cùng, anh ta ở trung tâm đội hình. Hơn nữa, nếu trận chiến bắt đầu, anh ta sẽ là người đầu tiên xông vào kẻ thù. Mức độ nguy hiểm ở một cấp độ hoàn toàn khác.

Ergnade mỉm cười và vỗ đầu tôi.

"Tôi ổn. Tôi và những người xung quanh đều đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết. Tuy nhiên, tôi không có ý định bỏ mạng trong một cuộc giao tranh nhỏ như vậy."

Tôi không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, đến mức hình ảnh đó in sâu vào tâm trí. Cuối cùng anh ta đấm vào ngực tôi, thật mạnh.

"……Bảo trọng."

Sau khi cuối cũng cũng nói được câu đó, Ergnade nở nụ cười trước khi rời đi.

Binh lính nhanh chóng xếp hàng bên ngoài tường thành. Mục đích là để quân đội Densel chỉ chú ý đến nhóm quân chính, đó là điều mà thủ lĩnh Earl Einsbark đã ra lệnh. Trên chiến trường, bên nào nắm giữ nhiều thông tin hơn sẽ có lợi thế. Việc thao túng thông tin để đối phương chỉ biết những gì mình muốn họ biết là một trong những điều cơ bản.

“Toàn quân, tiến lên!”

Theo lệnh của Volmar, tiếng trống dồn dập vang lên đều đặn. Theo nhịp trống, quân lính tiến lên.

Tôi đi lạc lõng giữa đám lính, tôi phải ấn tượng trước đoàn hành quân của họ.

Trong buổi diễu hành mừng sinh nhật, tôi đã nhiều lần nghĩ rằng chúng tôi cần một đội nhạc diễu hành, quả nhiên, chỉ cần một tiếng trống duy nhất cũng đã làm tăng đáng kể cảm giác đoàn kết trong các động tác của binh lính. Binh lính của quân đội Kaldia cũng rất nhịp nhàng, có lẽ nhờ được huấn luyện khi mới đến đây. Vì địa hình ở đây hoàn toàn bằng phẳng, rất lý tưởng cho việc xung phong, và có lẽ sẽ không quá khó để nghe thấy tiếng trống trong khoảng cách khoảng 200 mét.

Chẳng mấy chốc, những chiếc lều do quân của Densel dựng lên dần dần hiện ra từ đường chân trời, cùng với những bóng người đen kịt, dày đặc gồm 700 người xếp hàng phía trước.

“……?”

Nhưng càng đến gần họ, tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi nheo mắt để nhìn rõ hơn, có lẽ nét mặt khác thường của tôi khá dễ thấy, vì Gunther, người đang đứng cạnh tôi, đã hỏi tôi có chuyện gì.

"Tôi không biết, nhưng... có vẻ như quân địch có gì đó kỳ lạ. Có thể chỉ là tôi tưởng tượng thôi."

"Hả?... Đợi đã."

Günther trừng mắt nhìn trại địch, tỏ ra bối rối trước những gì tôi nói, và im lặng một lúc trước khi hét lên bằng giọng mất kiên nhẫn, "Này!"

"Trong trại địch không có ngựa. Hơn nữa, đầu đám đó rung lên một cách kỳ lạ."

Nghe thấy mô tả, tôi thoáng nhớ đến hình ảnh con bù nhìn dựng trên cánh đồng kiếp trước. Mỗi khi có gió thổi qua, đầu chúng thường rung bần bật trên cột trụ. Nghĩ lại, tôi ngạc nhiên sao hình ảnh đó lại đến với tôi một cách tình cờ như vậy vào lúc đó.

"...Có lẽ đó là mồi nhử."

"Cái gì?"

"Ai là người chạy nhanh nhất trong đội chúng ta?"

Gunther quay lại và gầm lên với đám lính phía sau, nhóm lính quân đội Kaldia sững lại. Khi đám lính còn đứng im và vẻ mặt đăm chiêu, một cánh tay gầy gò từ giữa bọn họ giơ lên.

“Là tôi! Tôi khá tự tin vào tốc độ của mình và mọi người đều nói tôi là người nhanh nhất!”

Vừa nói, anh ta chen qua những người lính khác và bước ra. Đó là Paulo, người lính tập sự đã dắt ngựa của tôi từ lãnh thổ Kaldia đến Pháo đài Jugfena.

"Được rồi, vậy ta ra lệnh cho ngươi. Hãy đi thẳng đến Trung đội Hiệp sĩ đầu tiên ở trung tâm đội hình, và chuyển lời đến Ergnade, chỉ huy của họ, rằng 'Doanh trại địch có vấn đề. Không có ngựa, và quân địch trông như hình nộm.'"

“Cái gì!? Gửi một người như tôi truyền tin cho các hiệp sĩ sao!?”

Paulo lên tiếng, mắt mở to vì ngạc nhiên, nhưng nhận ra tình hình cấp bách, anh ta lập tức chạy hết tốc lực. Nhìn anh ta đi, tôi thấy anh không hề khoe khoang khi nói mình là người nhanh nhất.

“Có chuyện gì vậy, Tử tước Kaldia?”

Thắc mắc lí do quân đội Kaldia đột nhiên dừng tiến quân, phó đội trưởng của đội Franks đi cùng chúng tôi ở cánh trái đã cưỡi ngựa tới để hỏi thăm.

Ông là một người lính đã khá cao tuổi với bộ ria mép và râu trắng, và thay vì khỏe mạnh, có thể nói rằng ông trông đầy đặn hơn.

“Có điều gì đó kỳ lạ về lực lượng bên Densel, tôi tin rằng đó có thể là mồi nhử.”

Không có ngựa, và đầu của lính địch lắc lư trong gió, hệt như bù nhìn. Phó đội trưởng nghe tôi giải thích, vuốt râu, nhưng khi tôi nói xong và yêu cầu ông ta báo cáo tình hình với đội trưởng, ông ta bắt đầu cười khúc khích.

"Hả..."

Khi vị phó đội trưởng đột nhiên bật cười bất chấp tình hình căng thẳng, Gunther sững sờ không nói nên lời. Anh ta cứ cười mãi mà không hề bận tâm đến sự căng thẳng.

"Tử tước Kaldia quả thực là một đứa trẻ đáng yêu. Nhóc cư xử hệt như cháu trai ta vậy."

“Hả?”

Lời Phó đội trưởng nói tôi hoàn toàn không hiểu.

Tôi không khỏi nghiêng đầu bối rối, trong khi phó đội trưởng quay sang Gunther và tiếp tục nói với vẻ mặt vui mừng.

“Khi hòa nhập với người lớn ở một nơi như thế này, trẻ con thường muốn nói những điều khiến chúng nổi bật. Cậu không cần phải quá coi trọng chúng.”

Anh ta bị sao vậy?

Lời nói và thái độ của anh ta khiến Gunther và tôi sững sờ.