Binh lính xếp thành hàng trước tường thành, lặng lẽ kiểm tra trang bị. Trong bầu không khí căng thẳng ngột ngạt, tôi liên tục nhìn chằm chằm vào bản đồ khu vực lân cận vùng Jugena trên tay.
Vai trò trong trận chiến trên đồng bằng của nhánh quân Kaldia là bảo vệ đội hình cánh trái và dẫn đường cho bộ tộc Shiru trở về pháo đài an toàn trước khi quân truy đuổi đến. Đội hình cánh trái chủ yếu là một đội hình bộ binh cầm giáo dày đặc, nhiệm vụ chính của họ là phục kích nhóm quân truy đuổi bộ tộc Shiru. Ngoài ra, một đơn vị kỵ binh sẽ dời pháo đài và tiến về phía đông qua dãy núi Amon Nor hướng đến cao nguyên Bandishia. Nhiệm vụ của họ là hỗ trợ và dẫn đường cho bộ tộc Shiru. Họ nằm trong số những người tị nạn mà chúng ta đã quyết định tiếp nhận. Sự hiện diện của họ cũng là một yếu tố trong quyết định việc chấp nhận người tị nạn, đó là lý do tại sao họ cần được dẫn đường.
Những người tị nạn hiện đang ở pháo đài vốn là nông dân, theo lẽ thường của người Arxia, vốn là tầng lớp yếu thế. Nếu tôi có thể đưa các thủ lĩnh của những người tị nạn, bộ tộc Shiru, đến nơi an toàn mà không gặp sự cố nào, họ sẽ mang ơn chúng tôi vì đã che chở họ khỏi sự truy đuổi của Densel, đại diện cho Liên minh Rindarl.
Nhân danh việc bảo vệ những người tị nạn khỏi sự đàn áp, Viện Quý tộc đã truyên bố rằng Arxia sẽ bảo vệ những tín đồ cùng đức tin vào Kusha và cứu bất kỳ tín đồ nào đang bị đàn áp từ các quốc gia khác.
Biết rõ điều đó, bá tước Einsbark đã phái quân đi.
Tôi không nghĩ Densel có thể biết trước kế hoạch bảo vệ và thu nhận bộ tộc Shiru, nhưng xét theo quân số của họ, không đời nào họ lại chuẩn bị nhiều quân đến vậy chỉ để truy đuổi một nhóm người du mục. Điều này khá rõ ràng vì họ đâu cần vũ khí công thành để đối phó với bộ tộc Shiru. Hơn nữa, tộc Shiru đang bị mắc kẹt trong thế gọng kìm của họ.
“Thưa lãnh chúa. Đây là kiếm của ngài.”
Tôi không hề nhận ra có người bên cạnh, nhưng một giọng nói nhỏ đến mức khó ai khác có thể nghe thấy đã gọi tôi, và tôi ngạc nhiên nhìn lên và thấy Gunther đang giơ ra một thanh kiếm .
“……Ồ, ừm. Lỗi tôi, Gunther.”
Tôi vội vàng nhận lấy thanh kiếm từ anh ta, gấp bản đồ lại và cất vào túi đeo hông. Tôi tra thanh đoản kiếm vào vỏ và đeo nó vào thắt lưng. Vì đã chuẩn bị sẵn một cây giáo bên cạnh, tôi hoàn toàn quên mất việc mang theo kiếm. Chắc là tôi quá hồi hộp.
Theo chiến lược đĩnh sẵn, vai trò chính của quân đội Kaldia không tập trung chủ yếu vào chiến đấu. Dù vậy, tình hình trên chiến trường luôn có thể thay đổi bất cứ lúc nào, và để tự vệ cũng như chỉ huy quân đội, tôi cần một thanh kiếm. Binh lính sẽ hành quân khi thấy ta giơ cao kiếm trên lưng ngựa.
"Không sao, thường thì việc chuẩn bị không phải do quý tộc tự đảm nhiệm. Nhưng ở đây không có người hầu nào đâu, lãnh chúa."
“Tôi đã bắt một bĩnh sĩ giả làm lính gác.”
“Chẳng phải vẫn tốt hơn để thầy dạy giáo làm cận vệ sao.”
Gunther nói chuyện với giọng điệu thân thiện, thoải mái hơn bình thường, tôi không nghĩ mình quen nổi cách anh ta quan tâm.
……Tôi sắp ra trận rồi.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến trái tim tôi, vốn vẫn bình thản cho đến lúc đó, bắt đầu đập thình thịch. Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu để làm dịu nhịp tim đang đập nhanh của mình.
“Xin lỗi, Gunther.”
“……Về chuyện gì cơ. Nếu là về thanh kiếm, tôi nghe thấy rồi.”
Đây là trận chiến đầu tiên của quân đội Kaldia. Là chỉ huy, tôi không được để bản thân căng thẳng. Tôi nên biết ơn Gunther vì đã bỏ qua ranh giới giữa chúng tôi bằng những lời lẽ thoải mái. Điều đó giúp tôi bới căng thẳng.
Tôi nhìn theo bóng lưng Gunter khi anh ta quay lại về phía quân đội lãnh thổ.
Anh ta không phải kiểu người dễ nói chuyện với tôi, nhưng có lẽ với anh ta, một đứa trẻ run sợ khi ra chiến trường là không tránh được, ngay có khi đó là một lãnh chúa.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói ra lệnh "Tập hợp đội hình!" và những người lính từ Pháo đài Jugfena, những người đã được huấn luyện sẵn sàng cho trận chiến, đứng ngay ngắn, tạo ra những tiếng cọ xát kim loại.
“Mọi sự chuẩn bị đã sẵn sàng chưa?”
Volmar, người đang đứng trước quân lính, liếc nhìn mọi người rồi cất giọng. Giọng nói của ông tuy không quá to nhưng vẫn truyền tải rất tốt, giống như giọng nói của cha ông, Bá tước Einsbark.
Tất cả binh lính và hiệp sĩ đều chào ông.
Ông ta thông báo vắn tắt cho quân lính những gì tôi đã biết, rằng quân đội Densel đang tiến đến, và hãy chuẩn bị chiến đấu với mục tiêu bảo vệ bộ tộc Shiru. Sau tiếng đáp lại, Volmar bước xuống, và Wiegraf thay thế ông ta bước lên phía trước.
"Bộ binh và kỵ binh sẽ đóng quân bên ngoài tường thành. Đội hình trung tâm sẽ bao gồm Trung đội Kỵ binh số 1 và số 4, cùng với đội của Igor, cánh phải sẽ là Trung đội Kỵ binh số 2 và đội Levski, trong khi cánh trái sẽ là đội Franks và quân đội của lãnh địa Kaldia. Tất cả cung thủ sẽ canh gác tường thành. Đội Averin, hãy đảm nhiệm việc phòng thủ và bảo vệ pháo đài. Trung đội Kỵ binh số 3 đang hoạt động như một lực lượng biệt lập và đã di chuyển ra ngoài."
Trung đội 3 của Hiệp sĩ có lẽ là đơn vị dẫn đường cho tộc Shiru. Không tính trung đội đó, cung thủ và quân lính còn lại trong lâu đài, quân số của chúng tôi có khoảng 450 người. Chênh lệch khá lớn với quân số 700 phe địch, nhưng điều kiện để giành chiến thắng của chúng tôi không phải là đánh bại quân đội của Densel trong một trận chiến ác liệt.
“Nghe dây, mục tiêu chính của chúng ta là bảo vệ bộ tộc Shiru, chứ không phải là tiêu diệt hay đánh đuổi quân đội Densel.”
Kế hoạch tổng thể là trước tiên hành quân đến gần doanh trại của quân Densel, vừa để đe dọa vừa để trực tiếp tìm hiểu mục đích của đội quân đang tiến đến của chúng. Nếu không thể tránh khỏi trận chiến, mục tiêu chiến thuật chính là phá hủy vũ khí công thành của chúng.
Sau khi gặp mặt tộc Shiru, trung đội Hiệp sĩ 3 và nhóm quân Kaldia sẽ rút để bảo vệ nhóm du mục, trong khi các Hiệp sĩ cùng quân đội còn lại vừa rút vừa phòng thủ.
“Chiến thuật rút lui có thể khó chấp nhận, nhưng xét tình hình hiện tại, tôi tin rằng nó không phải là vô lý. Đừng quay lưng lại với kẻ địch, và tuyệt đối không được phá vỡ đội hình khi rút lui.”
Khi chiến lược gia Wiegraf đích thân thông báo cho tất cả binh lính về chiến lược chiến đấu của chúng tôi, tôi cảm thấy như thể tất cả binh lính đều nín thở.
– Nghĩ lại thì, quân Densel chưa bao giờ đến gần Pháo đài Jugfena như thế này kể từ trận chiến xảy ra ở đây mười bảy năm trước. Mặc dù tôi đã học được bài học lịch sử quân sự đó từ bà Marshan, và Bá tước Terejia đã nhồi nhét vào đầu tôi về chính trị và lập trường hung hăng của nước láng giềng đối với chúng tôi, nhưng luôn có một phần trong tôi cất giấu nó vào một góc tâm trí cho đến khi tôi đối mặt và tự mình xác nhận. Binh lính của Pháo đài Jugfena được huấn luyện bài bản, và có lẽ hầu hết đều là cựu chiến binh đã từng trải qua thực chiến.
– Nhưng đối với quân đội của miền Kaldia, tôi cảm thấy có một nỗi lo lắng len lỏi. Hơn một nửa quân lính của tôi chưa từng trải qua chiến trận thực sự.