Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ougon no Keikenchi

(Đang ra)

Ougon no Keikenchi

Harajun

Nàng chế tạo từ bản thân dành riêng mạnh nhất quân đoàn, cuối cùng cuối cùng bị phán định là thế giới này [ đặc biệt tai hoạ sinh vật ]...?

5 358

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

10 628

Cảm lòng người một phen ngóng lại

(Đang ra)

Cảm lòng người một phen ngóng lại

Nhân vật chính: Takeuchi Yunko, Sakai Mieko.

2 182

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

(Đang ra)

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

バネ屋

Một ngày nọ, Ichiro tình cờ gặp một kẻ khả nghi đang cố tấn công Himeka. Ichiro cố gắng cứu Himeka bằng cách tóm lấy tên bám đuôi, nhưng cú đá vòng của Himeka lại đánh trúng cậu ấy.

1 164

Inori no Kuni no Riviere

(Đang ra)

Inori no Kuni no Riviere

Shiraishi Jougi

Inori no Kuni no Riviere

13 855

Tập 01 - Chương 10. Ta muốn theo đuổi nàng (Cocacola)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

Ngô Phong nhìn nàng, tựa như suy nghĩ gì, một lát sau nói: “Ta muốn theo đuổi nàng”, vẻ mặt thật nghiêm túc, giống đang tuyên bố một điều trang trọng. Viên Quỳnh lại nở nụ cười ha ha, Ngô phong nhìn nàng: “Đừng cười, ta đang nghiêm túc. Ta chỉ muốn biết, ta nghiêm túc đối với nàng, còn nàng có làm cho ta thất vọng?”

Viên Quỳnh trầm mặc, một chữ cũng không.

Ngô Phong là loại người đã cho đi thì muốn được hồi báo, Viên Quỳnh có thể hồi báo nàng cái gì? Lừa gạt? Lợi dụng?

Ngô Phong thấy nàng không nói lời nào, thở dài, lại dựa vào đầu giường, châm thêm điếu khác, hút một hơi. Viên Quỳnh lấy đi điếu thuốc từ Ngô Phong, ngậm vào miệng. Ngô Phong cười, nhìn nàng hút xong một hơi, lại lấy về, chính mình hút tiếp, rồi đưa trả Viên Quỳnh. Viên Quỳnh cầm lấy, hút tiếp, mắt nhìn rèm cửa sổ, miệng từ từ phun ra làn khói.

Viên Quỳnh chợt nói: “Ta đã nghĩ nàng là xử nữ.” Viên Quỳnh liếc nhìn nàng không nói gì. Ngô Phong tiếp: “Người đó cũng là con gái?” Viên Quỳnh như cũ trầm mặc, Ngô Phong hỏi: “Nàng thực yêu người đó?”

Viên Quỳnh gật đầu, vẫn không nói gì, chuyện cũ không muốn nhắc lại.

Lúc đó nàng còn là Vương Lỵ Nỉ. Sở dĩ bây giờ nàng nhập vai mạo hiểm nằm vùng, xâm nhập hang hổ, đều liên quan đến người bạn gái cũ.

Ngô Phong nhìn nàng vẫn trầm mặc, không hỏi nữa, chỉ nói: “Ta hiểu được tâm tình của nàng. Trước kia ta cũng liều lĩnh yêu một người, người đó đã tự sát.” Viên Quỳnh quay đầu lại nhìn nàng, Ngô Phong thấy nàng có hứng thú đối với đề tài này, vì vậy tiếp tục: “Vì nàng, suýt nữa ta bị cha ta đánh chết. Lúc đó ta còn là sinh viên đại học, cha ta vì muốn bức ta phải chia tay với nàng nên đã cắt đứt mọi sinh hoạt phí, đánh ta, không cho ta tiền dùng. Ta cũng không sợ, duy nhất một điều ta sợ là nàng không tin tưởng ta, nửa đường bỏ cuộc. Khoảng thời gian đó, ta vừa khắp nơi làm công kiếm tiền, vừa sợ nàng nản lòng, cố gắng hết sức chu đáo, cạnh bên. Chỉ cần chuyện gì nàng muốn, ta đều hết khả năng làm được; vất vả kiếm tiền, ta còn tiết kiệm mua được sợi dây đeo tay bằng bạch kim làm quà sinh nhật nàng.

Khi đó ta thật không sợ bất cứ thứ gì, duy nhất sợ là nàng sẽ lùi bước, không kiên trì cùng nhau. Ngay thời điểm ta đến được kết quả sau một hồi kiên trì để người trong gia đình chấp nhận, thì nàng tự sát. Di thư để lại nàng nói rằng nàng cảm thấy áp lực quá lớn, nàng chịu không nổi nữa, không còn muốn tiếp tục sống trong đè nén tận cùng, khổ ải nữa. Ngươi có biết ta cảm giác gì không? Ta hận nàng, hận cái tự sát của nàng, cái tự sát đã khiến cho toàn bộ nỗ lực của ta, chiến đấu hết mình của ta đều thành con số không. Kết quả là ta không còn lại gì cả. Vì vậy khi đọc được di thư đó, ta bỗng chốc nhận ra, ta không yêu nàng, việc nàng làm khiến ta rất thất vọng.”

Viên Quỳnh bóp tàn thuốc, nhìn Ngô Phong. Đây là Ngô Phong, một Ngô Phong ngoài dự đoán của nàng.

Viên Quỳnh đã nghĩ việc bạn gái nàng tự sát phải làm nàng thương tâm liệt phế, nhưng nàng lại bảo vì như vậy nên không yêu nàng ấy. Viên Quỳnh giờ chịu mở miệng: “Ngươi không thể yêu cầu người khác phải giống ngươi.” Ngô Phong cười lạnh một chút: “Cả hai đều phải đối mặt áp lực gia đình, áp lực của ta lớn hơn nàng nhiều lắm, vì sao ta có thể kiên trì, nàng lại không?”

Viên Quỳnh cảm thấy hơi lành lạnh, chui vào chăn: “Mệt, ngủ đi.” Ngô Phong cười cười, cũng nằm xuống, ôm nàng vào trong lòng, rồi nói vào tai nàng: “Muốn thêm một lần nữa không?” Viên Quỳnh chẳng còn tâm trí gì.

Cả đêm, Viên Quỳnh không ngủ được. Nhìn Ngô Phong đã đi vào mộng đẹp, Viên Quỳnh nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, lấy bao thuốc đi đến ban công, châm một điếu chậm rãi hút. Nàng đoán ra rồi tương lai của Ngô Phong.

Tương lai? Tương lai đối với nàng là hai chữ u ám. Nàng bây giờ không biết ngày mai sẽ như thế nào. Ngày mai có khi nàng sẽ chết trong tay Ngô Phong cũng nên. Hiện thực mà nàng đối mặt quá tàn khốc, mỗi ngày phải sống trong áp lực tinh thần đến cực đoan, khiến nàng đôi lúc cảm thấy chính mình như muốn chết đi.

Sắc trời dần sáng, Ngô Phong đang còn ngủ say, Viên Quỳnh lặng lẽ rời đi.

Nàng quyết định coi như cái gì cũng chưa xảy ra. Nàng vẫn là nàng, Ngô Phong vẫn là Ngô Phong, cả hai như trước vẫn là kẻ địch.

Ra tới đường, Viên Quỳnh dạo lòng vòng không mục đích, hiện tại còn rất sớm, người trên đường không bao nhiêu.

Nàng cũng không biết mình đi được bao lâu, bình minh cũng lên rõ rồi, người xung quanh dần dần nhiều hơn, hối hả mưu sinh cuộc sống.

Viên Quỳnh nhất thời nôn nao, nhớ đến chính mình trong khoảng thời gian này không nên xuất đầu lộ diện.

Phía sau truyền đến thanh âm: “Đứng yên! Không được nhúc nhích, hai tay đưa ra sau đầu.” Viên Quỳnh ngây ra một lúc, giơ hai tay lên để sau đầu, từ từ xoay người lại. Đằng sau nàng là vị cảnh sát trẻ tuổi mà nàng đã gặp qua, Viên Quỳnh nhìn hắn nở nụ cười.

Vị cảnh sát trẻ tuổi có chút khẩn trương, một tay giơ súng, một tay vừa tiến lại gần móc ra còng số tám: “Theo ta về cảnh cục.” Viên Quỳnh chặn còng số tám lại, đoạt đi. Cảnh sát trẻ tuổi chĩa súng vào huyệt thái dương của nàng: “Ngươi dám?” Viên Quỳnh lé nhìn hắn: “Ngươi nổ súng a.”

Nhìn đoán được vị cảnh sát trẻ tuổi mới vào ngành chưa lâu, chĩa súng Viên Quỳnh nhưng thái độ lại khẩn trương, có chút căng thẳng. Viên Quỳnh vừa cười, đột nhiên ra tay, lôi nòng súng khỏi đầu mình, ngay lập tức thụi đầu gối vào hạ bộ cảnh sát trẻ, cảnh sát trẻ rên lên một tiếng, toàn thân mất lực kháng cự. Viên Quỳnh thừa cơ đoạt súng, rồi đá thêm cước nữa vào cằm.

Cảnh sát trẻ tuổi ngã xuống, miệng đầy máu tươi, đợi đến lúc hắn gắng sức ngẩng đầu lên, thì đã thấy họng súng tối om chĩa vào mình. Hắn gục trên mặt đất, không dám động đậy, nhìn Viên Quỳnh. Viên Quỳnh cười, ngồi chồm hổm xuống nhìn hắn: “Tiểu đệ đệ, chưa từng giết người chứ gì?”

Vị cảnh sát trẻ tuổi dữ dằn nhìn chằm chằm nàng, không nói gì, Viên Quỳnh chậc lưỡi: “Giao tiếp với một tay buôn ma túy, ngươi không thể được…” lời còn chưa dứt, bên cạnh truyền đến thanh âm: “Buông súng, lui về phía sau.” Viên Quỳnh quay đầu nhìn lại, là cảnh sát nữ tên A Văn. Có vẻ mới từ tiệm bách hóa đi ra, trên tay còn xách vài túi rau quả.

Viên Quỳnh cười buông súng, nhìn cảnh sát trẻ tuổi: “Ngươi nên học thêm nàng một chút.” Vừa nói, nàng lôi cảnh sát trẻ lên, đẩy về hướng A Văn, lập tức xoay người lách vào tiệm bách hóa bên đường.

Phía sau hai tên cảnh sát tức khắc đuổi theo, tiến vào tiệm bách hóa, bên trong tầng tầng lớp lớp sạp hàng cao ngất che đi tầm mắt, căn bản là nhìn không thấy bóng dáng Viên Quỳnh. Thừa dịp bọn họ nhốn nháo tìm kiếm, Viên Quỳnh theo lối khác luồng nhanh ra ngoài.

Thoáng thấy thân ảnh, hai người đuổi theo. Ở ngã tư đường, lúc này người người nườm nượp, làm nhiễu loạn tầm mắt, vài giây sau, A Văn nhìn thấy xen trong đám người là Viên Quỳnh đang đi qua đường, nàng kêu lên: “Tiểu Triệu, cô ta bên kia”, nói xong đuổi tới. Viên Quỳnh bị phát hiện, liền đẩy qua vài người đi đường, cấp tốc hướng về phía trước chạy.

A Văn cùng tiểu Triệu đuổi theo gắt gao, dọc đường vài lần ngắm súng muốn bắn, nhưng lại bị người xung quanh cản trở, đành phải tiếp tục bám sát. Nhìn thấy Viên Quỳnh lẻn vào một ngõ tắt nhỏ, A Văn nháy mắt tiểu Triệu, tiểu Triệu hiểu ý đi chặn đầu kia, còn A Văn truy lùng vào ngõ.

Viên Quỳnh chạy vào ngõ tắt, được một quãng, tiểu Triệu đón đầu, hai tay giơ súng muốn nhắm nàng, Viên Quỳnh phi thân nhảy lên, hai chân dang ra, men theo vách tường hai bên, mượn lực lượn vòng, một cước đá bay súng tiểu Triệu. Tiểu Triệu mất súng, phản ứng cũng rất nhanh, ra quyền hướng mặt Viên Quỳnh đánh tới.

Viên Quỳnh trên không trung, linh hoạt lộn ngược ra sau tiểu Triệu, tránh được một quyền, liền giương chân đá vào gáy tiểu Triệu, tiểu Triệu lảo đảo, nhưng mau chóng hướng nàng xông tới. Lúc này A Văn cũng đuổi đến, mắt thấy hai người đánh nhau, giơ súng rồi lại sợ ngộ thương tiểu Triệu nên không dám bắn, cuối cùng dứt khoát cất súng đi, dùng tay không đi bắt Viên Quỳnh.