Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ougon no Keikenchi

(Đang ra)

Ougon no Keikenchi

Harajun

Nàng chế tạo từ bản thân dành riêng mạnh nhất quân đoàn, cuối cùng cuối cùng bị phán định là thế giới này [ đặc biệt tai hoạ sinh vật ]...?

5 359

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

10 630

Cảm lòng người một phen ngóng lại

(Đang ra)

Cảm lòng người một phen ngóng lại

Nhân vật chính: Takeuchi Yunko, Sakai Mieko.

2 182

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

(Đang ra)

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

バネ屋

Một ngày nọ, Ichiro tình cờ gặp một kẻ khả nghi đang cố tấn công Himeka. Ichiro cố gắng cứu Himeka bằng cách tóm lấy tên bám đuôi, nhưng cú đá vòng của Himeka lại đánh trúng cậu ấy.

1 165

Inori no Kuni no Riviere

(Đang ra)

Inori no Kuni no Riviere

Shiraishi Jougi

Inori no Kuni no Riviere

13 855

Tập 01 - Chương 16. Khoảnh khắc sinh tử (Cocacola)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

Tay A Đạt luồn vào trong váy Trình An Nhi, nắm quần lót nàng lôi mạnh xuống dưới. Trình An Nhi hoảng hốt hô lên, đè váy lại, cười nói: “Đạt ca, đừng như vậy”, trong nụ cười cất giấu thật sâu đau lòng, lại nhìn thoáng qua Viên Quỳnh đang ca hát. Viên Quỳnh như trước chuyên chú hát, cũng không chú ý nàng, Trình An Nhi trong mắt hiện ra một tầng đau đớn.

Viên Quỳnh thật ra đều một lòng chú ý động tĩnh bên kia của Trình An Nhi, nghe thấy Trình An Nhi hét lên, lòng nàng xoắn lại, lại nghe A Đạt nói: “Thôi, giả bộ thanh thuần cái gì, ngươi không phải loại gái bán thân sao?” Trong lòng Viên Quỳnh phẫn nộ lên, cũng không biểu hiện ra ngoài, hát xong, đem micro bỏ qua bên, nhìn thoáng Trình An Nhi thấy nàng nước mắt miễn cưỡng chịu đựng, làm Viên Quỳnh cảm giác ngực mình như bị ai đó hung hăng thụi một phát, có chút khó thở.

Nàng nắm lên bình rượu ngửa cổ uống một hơi. Ngô Phong ngã trên vai nàng nói: “Làm sao vậy? Sao lại không vui?” Viên Quỳnh cười cười với nàng: “Không phải không vui, chỉ là đau dạ dày một tí.” Ngô Phong “uhm” một tiếng: “Để ta bảo người đi mua ít thuốc.” Viên Quỳnh lắc đầu: “Không cần, đây là bệnh cũ, lát nữa sẽ ổn.”

Ngô phong cười, len tay vào áo nàng, hướng tới bụng: “Ta giúp nàng xoa bóp.” Viên Quỳnh cười theo nàng: “Đừng làm, nhột…” Trình An Nhi nhìn Viên Quỳnh, cắn cắn môi. A Đạt chĩa chĩa cằm hướng Trình An Nhi, đối với Ngô Phong nói: “Phong tỷ, ta về trước.” Ngô Phong bộ dáng như hiểu rõ thâm ý, phất tay với hắn: “Đi đi, đi đi, nhưng ngươi kiềm chế một chút, đừng có làm ra tai nạn chết người”, nói xong nở nụ cười.

Trình An Nhi nhìn thoáng qua A Đạt, ánh mắt gợn tia lo lắng hoảng sợ. Viên Quỳnh cũng bắt chước Ngô Phong cười rộ lên, dư quang đến Trình An Nhi, lại thấy Trình An Nhi đang nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập bất lực tuyệt vọng. Viên Quỳnh ngửa đầu uống ngay ngụm rượu, nghiêng lại nói với Ngô Phong: “Ngươi hát bài gì? Ta bấm cho ngươi.”

Ngô Phong nhìn nàng: “‘Tình sâu thắm thiết’, ta hát riêng cho nàng.” Viên Quỳnh cười, phiêu liếc mắt một cái với nàng, bấm bài “Tình sâu thắm thiết”. Ngô Phong một tay cầm micro hát, một tay khoác vai Viên Quỳnh. Mới đầu Viên Quỳnh còn tập trung nghe, hưng trí bừng bừng, không bao lâu sắc mặt càng lúc càng kém. Ngô Phong nhìn Viên Quỳnh vẻ mặt chút trắng bệch hỏi nàng: “Làm sao vậy?”

Viên Quỳnh đáp: “Đau dạ dày dữ dội.” Ngô Phong thân thiết sờ nàng an ủi: “Ta đi gọi người mua thuốc cho nàng.” Viên Quỳnh lắc đầu: “Vô dụng. Ta nghĩ đi về trước.” Ngô Phong liền nói: “Vậy ta đưa nàng về”, nói xong đứng dậy đi cùng nàng. Viên Quỳnh vội nói: “Ngươi cứ chơi tiếp đi, nhìn ta chi mất hứng. Ta tự lái xe về.”

Ngô Phong cũng không có kiên trì: “Vậy trên đường cẩn thận một chút. Về tới hãy gọi cho ta.” Viên Quỳnh gật gật đầu, nắm lên áo khoác, tay trái ôm bụng đi ra.

Ngô Phong nhìn nàng rời đi, sắc mặt chìm xuống, trong lòng mang theo khôn kể suy tư, cho Hoàng Vĩ Thịnh một cái nháy mắt. Hoàng Vĩ Thịnh lĩnh ý, cũng đi ra ngoài. Nhìn thấy Viên Quỳnh tới cửa, hướng phố đối diện đi đến, hắn lặng lẽ theo sau. Trên đường lúc này đã không có bao nhiêu người, Hoàng Vĩ Thịnh giữ khoảng cách chừng hơn mười bước, thấy Viên Quỳnh cảnh giác quay đầu nhìn lại, vội vàng nấp vào ống cống bê tông gần đó.

Đúng lúc này, một người qua đường lướt qua người hắn, đột nhiên xoay lại cầm trong tay bình phun thuốc phun ra một đám khói trắng. Hoàng Vĩ Thịnh vô thanh vô thức ngã rập.

Viên Quỳnh tới bãi đỗ xe, nhìn bốn phía không người, lấy ra cái chìa khóa, nhanh chóng mở cửa một chiếc, rồi lái ra khỏi bãi đỗ, hướng nhà A Đạt cấp tốc. Dọc đường, nàng gần như không hề đạp thắng, nương trong bóng đêm che lấp, đem tốc độ khai nhanh nhất.

Căn hộ A Đạt ở tầng năm. Viên Quỳnh dừng xe dưới lầu, ngước lên nhìn màu đèn còn nổi trên hai cửa sổ, bắt đầu linh hoạt chân tay theo ống dẫn khí trèo lên. Năm tầng, cao vài chục thước, nếu không có lực tay rắn tốt, hoàn toàn không thể làm được.

Đi tới tầng năm, Viên Quỳnh từ cửa sổ thăm dò, nhìn đến Trình An Nhi bị trói ngồi trên ghế. Tuy bị trói, nhưng trên người Trình An Nhi không có thương tích, ánh mắt nàng hoảng sợ, nhìn trước mặt A Đạt. Viên Quỳnh tùng một hơi, xem ra A Đạt cũng chỉ vừa mới bắt đầu. A Đạt đưa lưng về phía Viên Quỳnh, hắn mặc một cái áo da có icon mặt cười, Viên Quỳnh đẩy hé cửa sổ, cửa sổ không chốt, nàng cố tình đẩy mạnh một cái, khung cửa đánh lên trên gây tiếng động lớn. A Đạt giật mình, quay đầu nhìn lại, Viên Quỳnh cực kỳ nhanh nhẹn nhào vào cửa sổ từ lúc nào, phác ngã A Đạt xuống đất, nắm đầu hắn đập mạnh trên mặt đất.

A Đạt còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai đã hôn mê. Trình An Nhi nhìn thấy Viên Quỳnh, mừng rỡ vạn phần. Sau khi được Viên Quỳnh cởi bở dây trói, nàng liền nắm tay Viên Quỳnh nói: “Ta biết ngươi không có quên ta, ngươi rốt cuộc sao lại thế này, ngươi đã có người khác phải không? Ngươi không nhận ta vì sợ làm người đàn bà kia giận sao?”

Viên Quỳnh không nhiều lời, vội vàng khoác áo cho nàng, kéo nàng chạy xuống lầu, lấy ra một ít tiền: “Tự ngươi đánh xe về, ta cần phải trở lại, nhớ kỹ: ngươi không biết ta, lúc nãy cũng chưa từng gặp ta, biết không?” Nói xong, xoay người chuẩn bị đi. Trình An Nhi nắm tay nàng lại: “Lỵ Lỵ, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Viên Quỳnh kéo tay nàng ra: “Ta phải chóng trở về. Chính ngươi cẩn thận một chút”, nói xong lên xe, khởi động máy đi mất.

Ngô Phong vẫn chờ điện thoại từ Hoàng Vĩ Thịnh, hồi lâu cũng không có tin tức, nàng ý thức được có điểm lạ, bấm số Hoàng Vĩ Thịnh , không người đón. Nàng tắt máy, lại bấm A Đạt, cũng không ai bắt máy. Ngô Phong nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng trôi qua, nếu Viên Quỳnh trực tiếp về thẳng nhà, hẳn là đã đến nơi; còn nếu nàng đến nhà A Đạt cứu Trình An Nhi rồi trở về, chỉ trong nửa giờ, căn bản là đuổi không kịp.

Ngô Phong lập tức đến bãi đỗ xe, trên đường bấm số Viên Quỳnh. Đầu kia truyền đến thanh âm Viên Quỳnh: “Phong tỷ.” Ngô Phong hỏi: “Có tốt hơn chút nào không?” Viên Quỳnh đáp: “Vừa mới uống thuốc, bây giờ chuẩn bị đi nằm.” Ngô Phong lại hỏi: “Sao ta nghe thấy âm thanh động cơ?” Trong điện thoại truyền đến tiếng Viên Quỳnh cười khẽ: “Ta ở trên ban công.”

Căn hộ Viên Quỳnh tại lầu ba, động cơ xe trọng tải lớn thường nghe rất rõ, qua di động cũng không biết chắc được. Chợt Ngô Phong nghe thấy tiếng mở cửa rồi sau đó thanh âm xe cộ cũng không còn, nàng nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, ta cũng về nhà.” Viên Quỳnh gửi lại một tiếng chúc ngủ ngon, cúp điện thoại.

Ngô Phong khởi động xe thể thao của nàng, lái ra khỏi bãi đậu xe, thẳng hướng chỗ ở của Viên Quỳnh.

Lúc Viên Quỳnh đang nghe điện thoại, nàng tắt máy xe, dùng cái gạt tàn thuốc đặt gần tay vịn đập nhẹ, phát ra âm thanh tương đối giống như là mở cửa, làm Ngô Phong cảm giác nàng đang ở nhà. Tắt điện thoại xong, một lần nữa khởi động máy, lại nhìn đồng hồ, nếu bây giờ Ngô Phong lái xe tới chỗ nàng, khoảng chừng mười hai phút sẽ đến.

Nàng ắt phải tận dụng tối đa khoảng thời gian này trở về nơi ở của mình. Xe Ngô Phong là một chiếc thể thao cao cấp, tốc độ lớn nhất có thể đạt tới gần ba trăm km/giờ, mà xe Viên Quỳnh lại là một chiếc xe cũ tùy tay chộp được, một chiếc xe mà chỉ được ba phần so với xe mới.