Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ougon no Keikenchi

(Đang ra)

Ougon no Keikenchi

Harajun

Nàng chế tạo từ bản thân dành riêng mạnh nhất quân đoàn, cuối cùng cuối cùng bị phán định là thế giới này [ đặc biệt tai hoạ sinh vật ]...?

5 359

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

10 630

Cảm lòng người một phen ngóng lại

(Đang ra)

Cảm lòng người một phen ngóng lại

Nhân vật chính: Takeuchi Yunko, Sakai Mieko.

2 182

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

(Đang ra)

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

バネ屋

Một ngày nọ, Ichiro tình cờ gặp một kẻ khả nghi đang cố tấn công Himeka. Ichiro cố gắng cứu Himeka bằng cách tóm lấy tên bám đuôi, nhưng cú đá vòng của Himeka lại đánh trúng cậu ấy.

1 164

Inori no Kuni no Riviere

(Đang ra)

Inori no Kuni no Riviere

Shiraishi Jougi

Inori no Kuni no Riviere

13 855

Tập 01 - Chương 18. Tình mê ý loạn - H (Cocacola)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

Viên Quỳnh bỏ đi y phục trên người Ngô Phong, lưu lại duy nhất kiện quần lót, nhìn thân thể Ngô Phong tràn ngập lực hấp dẫn, nàng bắt đầu hô hấp dồn dập lên. Dáng người Ngô Phong thon dài, thiên gầy một chút, ngực cũng không tính lớn, vòng eo mềm dẻo rắn chắc, trên bụng ẩn hiện ra chút cơ bụng, lúc này vì cơ thể nằm hơi nghiêng, đường cong của mông nổi bật cùng với đùi hình thành một độ cong hoàn mỹ. Chân sau của Viên Quỳnh quỳ lên ghế salon, người nằm trên thân thể nàng, nhìn nàng.

Ngô Phong hơi híp lại đôi mắt phượng, lông mi dài mảnh che ánh mắt nàng, đôi lông mày thanh cong hơi hơi nhíu lại, môi khẽ nhếch, vành mũi không ngừng động đậy, trên mặt đã nổi lên tầng ửng đỏ, yêu mị tận xương. Toàn bộ Viên Quỳnh xem trong mắt, tâm không đình chỉ được một vòng gợn sóng dồn dập dựng lên. Thì ra động tâm chính là cảm giác này.

Viên Quỳnh cúi đầu ngậm vào môi đỏ mọng mềm mại mút. Ngô Phong nhìn nàng, ánh mắt mê say, cảm giác được tim nàng đập rất nhanh, bộ ngực no đủ kịch liệt phập phồng, như gần như xa ma sát bộ ngực mình. Ngô Phong cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn.

Nhìn bộ dáng Viên Quỳnh vì chính mình mà thần hồn điên đảo, Ngô phong cảm thấy phi thường hưởng thụ, theo bản năng mở ra thân thể, hơi hơi giương đầu lên. Viên Quỳnh dùng đầu lưỡi liếm hai gò má nàng, tới lỗ tai, lướt qua vùng cổ, dừng tại xương quai xanh đảo quanh, không lâu lại hoạt tới trước ngực, trụ ở xung quanh nụ hoa đã muốn đứng thẳng, quay vòng, trước sau vẫn không chịu chạm vào nụ hoa sớm đã cực kỳ mẫn cảm.

Ngô Phong trong lòng dâng lên một trận khát khô, không khỏi ưỡn ngực lên. Viên Quỳnh lại ngẩng đầu, ngón tay mơn trớn môi nàng, si mê nhìn nàng, bộ dạng tình mê ý loạn. Ngô Phong thở nhẹ một tiếng: “A Quỳnh…” vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay nàng. Ôn nhuyễn đầu lưỡi mang theo lực hút bao vây ngón tay, Viên Quỳnh bỗng chốc cảm thấy một cỗ tê dại thẳng thấu tận xương tủy, không tự chủ rên rỉ một tiếng.

Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong dưới thân, mị hoặc mà đẹp đẽ, nhìn lại mình giống như một kẻ đứng chơi vơi tại cửa địa ngục yêu cơ bị hấp dẫn khiến mình chậm rãi tiếp cận địa ngục. Viên Quỳnh biết một khi lún xuống sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng tình cảnh trước mắt lại cứ như thế say lòng người, làm cho nàng mê man, làm cho nàng chìm đắm.

Ngô Phong luồng những ngón tay vào mái tóc đen của Viên Quỳnh, nhìn Viên Quỳnh vì mình si mê không thôi, Ngô Phong trong lòng dâng lên mãnh liệt cảm xúc thỏa mãn, nâng dậy đầu nàng, hôn lên nàng đôi mắt đen láy. Hiện tại đôi con ngươi đen bóng này chỉ có duy nhất khuôn mặt Ngô Phong. Ngô Phong thích chiếu vào đôi con người của nàng để nhìn đến chính mình xinh đẹp.

Hóa ra cảm giác nhìn thấy người khác vì mình như thế thần hồn điên đảo, được người khác cẩn thận thương tiếc, tuyệt vời như vậy. Đây là lần đầu tiên Ngô Phong cảm nhận được.

Dưới ngón tay của Viên Quỳnh, nàng tận tình nở rộ từng đóa từng đóa mỹ lệ. Trong đáy lòng, nàng muốn làm cho Viên Quỳnh vui vẻ, đó là một ý tưởng thật không biết nên gọi là gì, bởi vì trước đến nay nàng càng hưởng thụ được người khác lấy lòng chính mình.

Nàng không phải không thừa nhận, đối với Viên Quỳnh, nàng sớm đã không hề có thái độ coi đó là trò chơi, chẳng qua vì sảm tạp quá nhiều tư vị nên chính nàng cũng không nguyện thừa nhận đó là yêu. Theo chiều hướng tiếp diễn, thanh âm nàng tán loạn vô lực vang lên: “A Quỳnh… A Quỳnh…”

Viên Quỳnh nâng mắt thấy Ngô Phong mê loạn kiều mị, yêu thương không thôi. Trong lòng dục vọng mãnh liệt tả xung hữu đột, môi miệng vội vàng tìm kiếm.

Ngô Phong rên rỉ càng ngày càng rõ ràng, rất nhanh, theo một tiếng thét được áp chế, thân thể nàng cong nẩy lên, toàn thân thoáng chốc nổi lên tầng mỏng manh ửng đỏ. Viên Quỳnh nghe thấy tiếng kêu của nàng, nhìn nàng bộ dáng phi thường mị hoặc, vẻ mặt tựa đóa hoa tràn ngập diễm lễ, làm cho chính mình cũng nhận được thật nhiều thỏa mãn.

Từ đỉnh khoái hoạt cực độ dần dần tỉnh táo lại, Ngô Phong cảm thấy toàn thân nhũn bại, một chút cũng không muốn nhúc nhích. Viên Quỳnh quỳ sát một bên, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, bả vai nàng, trong ánh mắt là tràn ngập trân trọng yêu thương. Ngô Phong nhìn ánh mắt nàng, trong tích tắc, nàng sinh ra một loại cảm giác: Viên Quỳnh là yêu nàng. Nhưng rất nhanh, nàng liền phủ định giả thiết này.

Ngón tay Viên Quỳnh khẽ miết nhẹ gương mặt Ngô Phong, nói với nàng: “Có muốn tắm không? Ta giúp nàng.” Ngô Phong tay ôm lấy cổ nàng: “Muốn…” Viên Quỳnh cười ôm nàng dậy, đi vào toilet.

Vòi phun tỏa ra dòng nước màu ánh bạc, Viên Quỳnh cùng Ngô Phong đứng dưới làn nước, Ngô Phong lưng dán vào Viên Quỳnh, tựa vào người nàng, nói với nàng: “A Quỳnh, bạn gái nàng trước đây trông như thế nào?” Viên Quỳnh ngây ra một lúc, tay với lấy xà phòng, giúp Ngô Phong thoa lên người, chậm rãi nói: “Nàng rất được.” Ngô Phong bĩu môi: “So với ta thì thế nào?”

Viên Quỳnh nở nụ cười: “Cục cưng, không phải là nàng yêu ta thật chứ? Nên đi ghen với nàng ấy?” Ngô Phong xoay lại nhìn Viên Quỳnh: “Ta cần phải tất yếu đi ghen sao? Ta không tin nàng ta có thể so sánh xinh đẹp hơn.” Viên Quỳnh lại cười: “Nàng và nàng ấy thuộc hai dạng hoàn toàn khác nhau, đều là giữa những cực phẩm, không thể so sánh.”

Ngô Phong trong lòng lại nổi lên một cỗ ghen tuông, thần sắc trên mặt rõ ràng khó chịu lên, đồng thời thâm tâm ê ẩm dần dần giận dỗi lên, khí hận lôi tay Viên Quỳnh ra, tự mình đứng tắm. Viên Quỳnh ngây ra một lúc, rồi thiếp trở lại: “Sao vậy? Đang thoải mái, tự nhiên lại sinh khí?”

Ngô Phong nói: “Ta không có sinh khí”, thần sắc bình tĩnh. Viên Quỳnh nở nụ cười, ha ha ra tiếng. Ngô Phong quay đầu, cáu giận nhìn nàng. Viên Quỳnh tức khắc dừng cười, vẻ mặt đứng đắn lại. Ngô Phong thấy nàng lúc ấy còn chưa thu hồi tươi cười, tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm đầu vai nàng, đem nàng dán vào vách tường lạnh lẽo, hung hăng hôn lên nàng, một bàn tay tiến quân thần tốc, trực tiếp nhắm thẳng mục tiêu đi tới.

Viên Quỳnh thân thể căng thẳng, cường liệt kháng nghị: “Ngươi có thể hay không thương hoa tiếc ngọc một chút?!” Ngô Phong cười rộ lên, trên vai nàng cắn một hơi. Viên Quỳnh đau, hô ra tiếng. Ngô Phong bên tai nàng ác ý trêu tức: “Kêu lên có vẻ thích như vậy, còn chê ta không biết thương tiếc nàng?” nhưng động tác mềm nhẹ dần xuống.

Viên Quỳnh bắt đầu không thể tự cưỡng chế rên rỉ nữa, ôm chặt Ngô Phong, tâm tình mê loạn thúc đẩy khiến nàng không còn khả năng dừng lại những vết cắn quyện quyện trên mặt, trên cổ Ngô Phong; móng tay cắm xuống sau lưng nàng, tấm lưng tuyết trắng lưu lại từng điểm từng điểm vết ấn như cánh hoa hồng thẫm đỏ.

Ngô Phong bị nàng cấu đau đớn không thôi, nhưng nhìn Viên Quỳnh thần tình mang theo khát cầu, kiều diễm như đóa hoa run rẩy trong gió, rồi lại luyến tiếc không muốn buông tay, muốn tiếp tục dấn sâu lưu luyến, thành ra đau đớn cũng trở thành một kích thích mãnh liệt. Vì vậy dưới luồng kích thích này, nàng càng thêm bừa bãi đánh sâu vào Viên Quỳnh. Cuối cùng… tại thời điểm Viên Quỳnh cơ hồ bộc phát tiếng thét chói tai, một trận cắn lên đầu vai nàng, là thời điểm ngón tay Ngô Phong cuồng loạn bạo phát.

Nhát cắn này của Viên Quỳnh cũng thật tàn nhẫn, cơ hồ muốn đem Ngô Phong cắn xuất huyết ra. Ngô Phong cảm thấy đầu vai một hồi đau buốt. Cảm xúc thỏa mãn xen lẫn trận đau buốt này cho nàng một loại kích động chưa bao giờ trải qua. Dưới luồng kích động mạnh bạo, nàng thở hổn hển, gắt gao đổ phục lên người Viên Quỳnh.