Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)
Re-edit (nếu cần): Gonja
Sáng sớm, Ngô Phong rời chỗ ở của Viên Quỳnh. Viên Quỳnh từ cửa sổ lầu ba nhô đầu ra, giơ tay chào tái kiến. Ngô Phong cũng cười hướng nàng vẫy vẫy tay. Gió sớm nhẹ phất qua, vài sợi tóc Viên Quỳnh rối bay phiêu theo gió, tôn lên nhan sắc vốn yêu kiều càng trở nên minh tươi xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn còn lưu lại hồng hồng vết ấn vì ngủ nghiêng.
Ngô Phong đối nàng cười vẫy tay, xoay người lên xe. Sau khi khởi động xe, nàng ở bên trong bấm số Hoàng Vĩ Thịnh, điện thoại thông, nàng hỏi: “Đêm qua xảy ra chuyện gì?” Hoàng Vĩ Thịnh đến rạng sáng mới tỉnh lại, phát hiện mình bị kéo đến góc tối tại bãi đỗ xe. Lúc ấy hắn liền gọi Ngô Phong nhưng nàng không bắt máy.
Nàng tuy rằng không tìm ra khe hở của Viên Quỳnh, nhưng như trước nàng vẫn không tín nhiệm. Tình huống đêm qua làm cho hoài nghi nàng có với Viên Quỳnh càng thêm sâu sắc. Nếu còn có người đang âm thầm trợ giúp Viên Quỳnh, cộng với kỹ thuật lái xe rất điêu luyện của Viên Quỳnh, thêm vào khả năng thân thủ của nàng, đánh lén A Đạt hoàn toàn có thể xảy ra chỉ trong vài giây, sau đó gấp gáp trở về.
Nhà A Đạt cách nhà Viên Quỳnh chừng ba mươi km, vấn đề phải tranh thủ thời gian đuổi về trước khi Ngô Phong đến, tuy rằng rất khó khăn, nhưng cũng không phải không làm được.
Trong điện thoại Hoàng Vĩ Thịnh nói: “Đêm qua ta đi ra chưa được bao xa thì bị người chụp thuốc mê”. Ngô Phong yên lặng một chút, nói: “Biết rồi. Giờ ngươi đi tìm cho được Trình An Nhi cho ta”, lập tức cúp điện thoại, lại bấm số A Đạt, A Đạt nói cho nàng cũng không có thấy rõ là ai đánh hắn làm hắn hôn mê nguyên đêm. Người tập kích hắn thân thủ rất nhanh nhẹn, lực đạo mười phần, không phải ai cũng có khả năng làm được điều này.
Nhưng Viên Quỳnh là có thể.
Ngô Phong cầm điện thoại, trong lòng tự nói với chính mình: Viên Quỳnh, Viên Quỳnh, ngươi tốt nhất đừng để cho ta tìm ra khe hở, bằng không, ta chỉ còn cách giết ngươi.
Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong rời đi, tâm tình như cũ không yên. Nàng không biết Trình An Nhi bây giờ có an toàn không. Nếu Ngô Phong như trước không tiêu tan hoài nghi, bước tiếp theo chính là hướng đến Trình An Nhi xuống tay. Nhưng chuyện của Trình An Nhi hiện tại tuyệt đối là nàng không nên nhúng tay, hẳn là nên giao cho đồng đội bên ngoài xử lý. Nhưng đồng đội là phụ trách cùng nàng liên lạc, còn phải bảo vệ sự an toàn của nàng, cho nên điều duy nhất đồng đội có thể làm là giấu đi Trình An Nhi.
Trình An Nhi vẫn vậy, là một quả bom hẹn giờ, nàng không biến mất. Nếu cứ như vậy không thấy, Ngô phong nhất định càng thêm hoài nghi thân phận nàng.
Đến hiện tại, người đồng đội ngoài vòng này Viên Quỳnh mới là lần đầu kiến gặp tối qua, nhưng bởi vì quá vội, nên không thấy rõ đối phương tướng mạo, chỉ thoảng qua đánh giá hình ảnh, đó là một nam nhân cao gầy.
Suy nghĩ hồi lâu, Viên Quỳnh vẫn không tìm được một phương kế hay ho gì, cho dù giả sử Trình An Nhi không nói ra thân phận nàng, nhưng Ngô Phong là ai chứ? Nàng muốn Trình An Nhi nói thật ra, dĩ nhiên là thủ đoạn.
Ngô Phong, nhớ tới bộ dáng nàng mềm mại mị hoặc, Viên Quỳnh đột nhiên cảm thấy trong lòng một khoảng không, trơ trọi.
Ngô Phong tựa như là đối với mình thực sự động tâm. Nàng, một người như vậy, lại đồng ý để cho mình tùy ý bài bố nàng, khi dễ nàng, nếu không yêu, thật khó có khả năng làm được. Nghĩ đến đó, Viên Quỳnh cảm thấy không hiểu đau lòng… Đây là tình yêu không có kết quả.
Mà cảm giác đau lòng lại cường ngạnh nhắc nhở Viên Quỳnh một vấn đề: chẳng lẽ nàng cũng đã yêu Ngô Phong? Loại chuyện này tuyệt đối không nên phát sinh! Ngô Phong chính là địch nhân của nàng, một kẻ buôn lậu ma túy tội ác chồng chất.
Điện thoại di dộng Viên Quỳnh vang lên, Viên Quỳnh đón lấy, là một chuỗi dãy số quen thuộc. Viên Quỳnh lắp bắp kinh hãi, vội vàng bắt máy. Dãy số này là dãy số mà nàng vẫn thường xuyên liên lạc. Vì giữ bí mật, nàng chưa bao giờ dùng di động tùy thân đánh số này, tương tự dãy số cũng chưa bao giờ gọi máy nàng. Nhưng hôm nay là ngoài ý muốn, xem ra tình huống ắt khẩn cấp.
Điện thoại đầu kia giọng nam: “Ngô Phong vẫn đối với ngươi có hoài nghi. Cô ta gọi người đem Trình An Nhi đưa đến nhà. Ta vừa mới hướng lên trên xin chỉ thị, tuyến này không thể tiếp tục. Ngươi lập tức rút lui.” Viên Quỳnh lập tức nói: “Không được”, nàng cực kỳ khẳng định. Để nắm được tuyến này, bọn họ đã trả giá đại giới nặng nề, không thể cứ như vậy kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trong điện thoại: “Ngươi phải lập tức rút khỏi. Chỉ cần Trình An Nhi nói ra tình trạng thật sự, bọn chúng sẽ không đòi mạng của nàng.” Viên Quỳnh vẫn nói: “Không được.” Đầu kia điện thoại lo lắng: “Chẳng lẽ ngươi muốn chờ chết?” Viên Quỳnh không nói gì thêm, cúp điện thoại, nàng thư dài một hơi, điện thoại di động này không thể dùng.
Nàng nắm tay cơ quăng mạnh lên mặt đất, di động vụn vỡ, sau đó đem toàn bộ linh kiện ném vào bồn cầu, xả nước. Nàng ra khỏi nhà.
Nàng chạy tới trung tâm mua bán, tới quầy bán bật lửa, nàng mua một cái bật lửa Mạt Khắc, cực kỳ sang quý, rồi nhờ người bán gói vào một hộp tinh xảo, sau đó đánh xe tiến đến Ngô trạch.
Tới cổng lớn Ngô gia, nàng thở dài một hơi, nhấn vang chuông cửa. Người hầu ra mở, Viên Quỳnh đi vào, hỏi người hầu: “Đại tiểu thư ở đâu?” Người hầu trả lời: “Nàng trong phòng ngủ lầu hai.”
Viên Quỳnh cố gắng điềm ổn lại khẩn trương của mình, hướng phòng đi đến. Nàng sắp phải đối mặt là trạng huống gì? Còn là một ẩn số. Nếu Trình An Nhi đã nói ra thân phận nàng, như vậy, nàng chính là đâm đầu vào họng súng.
Nàng bước đến lầu hai, nhìn thấy hai người đàn ông đứng đứng ở hành lang. Họ thấy Viên Quỳnh tiến lại, trong mắt đều có chút kinh ngạc. Mặt Viên Quỳnh mang theo tươi cười đi tới. Phòng Ngô Phong truyền đến Trình An Nhi thanh âm lẫn trong tiếng khóc: “Van cầu ngươi, van cầu ngươi, đừng đánh, ta thật sự không biết nàng. Nàng chỉ là giống một bằng hữu của ta.”
Thanh âm Ngô Phong lạnh lùng: “Bằng hữu? Bằng hữu mà ngươi dễ dàng nhận sai như vậy?”, lập tức truyền đến tiếng kêu đau đớn của Trình An Nhi. Viên Quỳnh âm thầm thở dài, coi như đến chưa tính là quá muộn. Sắc mặt Viên Quỳnh lạnh xuống, hướng phòng đi tới. Ngoài cửa, một người đàn ông đối bên trong nói: “Đại tiểu thư, nàng đến.”
Ngô Phong trong phòng nhiều ít ngây ra một chút, nàng cũng thật không ngờ Viên Quỳnh lại đến. Đáng ra nàng phải nên đào tẩu; còn nếu như không nhận ra được nguy hiểm, lúc này hẳn là đang ăn điểm tâm, mà không phải ở trong này.
Hơn nữa nếu Viên Quỳnh là vì Trình An Nhi mà đến, nhanh như vậy biết được tin tức, chắc chắn sau lưng nàng có người. Mà Viên Quỳnh đã biết nguy hiểm, lại muốn mạo hiểm tới nơi này cứu Trình An Nhi, vậy mối quan hệ giữa Trình An Nhi với nàng nhất định không phải đơn giản. Nghĩ đến đây, Ngô Phong cảm thấy trong lòng ngột ngạt đến hoảng.
Viên Quỳnh đi vào. Trong phòng, Ngô Phong ngồi trên ghế salon, Trình An Nhi bị ấn quỳ trước bàn trà, hai tay bị Hoàng Vĩ Thịnh đặt trên bàn, bên cạnh một người đàn ông cầm trong tay một sợi roi bằng thiếc, hai mu bàn tay của Trình An Nhi máu me lởm chởm. Viên Quỳnh nhìn đến hai bàn tay của Trình An Nhi, trong lòng như bị quất đau, nhưng ánh mắt nàng không dừng ở Trình An Nhi. Nàng quay đầu nhìn Ngô Phong, bình tĩnh một hồi, sau đó đi qua, một phen đẩy Hoàng Vĩ Thịnh, kéo cánh tay Trình An Nhi đứng dậy đi ra ngoài.
Động tác nàng lôi kéo Trình An Nhi có vẻ thô bạo, không hề biểu hiện một tia đau lòng. Chính là làm cho người khác cảm giác nàng trong lòng áp chế rất lớn bi phẫn.
Ngô Phong lạnh lùng nhìn bóng dáng nàng, nói: “Ngươi đứng lại”, nói xong nàng giơ lên khẩu súng nhắm ngay Viên Quỳnh. Viên Quỳnh đứng ở cửa, chậm rãi xoay người lại, nhìn nhìn Ngô phong, lập tức đi ngược trở về, bắt lấy tay Ngô Phong, đem họng súng đặt tại trán mình, nói: “Ngươi nổ súng a!”