Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)
Re-edit (nếu cần): Gonja
Hành động của nàng thật sự nằm ngoài dự liệu của Ngô Phong. Ngô Phong nhìn nàng, gặp phải ánh mắt sáng ngời mang theo cực lực áp chế phẫn nộ. Ngô Phong nhất thời nổi lên một tia không biết làm sao. Viên Quỳnh cầm lấy nòng súng, nhìn thẳng tắp vào Ngô Phong: “Ngươi nếu không tín nhiệm ta, vậy thì nổ súng. Ta chính là cảnh sát nằm vùng! Ngươi nổ súng đi, giết ta, trong lòng ngươi cũng không cần phải bị dồn nén!”
Ngô Phong lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, trong lòng lại đang phân tích lời Viên Quỳnh nói. Lời Viên Quỳnh giống y như là đang dỗi mình, giận đến mù mịt, cố ý nói như vậy để kích thích mình, mà nói kiểu như vậy trước đây Viên Quỳnh cũng từng nói qua.
Cộng với nhìn thái độ Viên Quỳnh đối với Trình An Nhi tựa hồ thực sự không biết Trình An Nhi, chính là tựa như đem khí giận đều đổ lên đầu Trình An Nhi.
Lồng ngực Viên Quỳnh kịch liệt phập phồng, tựa hồ là bởi vì quá mức sinh khí. Trên thực tế là bởi vì nàng phi thường khẩn trương, căng thẳng, binh đi hiểm chiêu . Một chiêu này, nếu Ngô Phong tàn nhẫn quyết tâm, chỉ cần nhấc lên móng tay, mạng nàng đi đứt.
Ngô Phong vẫn lạnh lùng nhìn nàng, rồi nhìn thấy trên tay Viên Quỳnh cầm một hộp nhỏ tinh xảo, trong lòng của nàng bắt đầu nghi vấn, Viên Quỳnh nói: “Ngươi hoài nghi ta? Ngươi có thể thẩm vấn ta. Sợ ta không nói thật? Ngươi liền có thể tra khảo ta, lấy những thủ đoạn của ngươi đem ra sử dụng, ta có thể không nói sao? Phong tỷ, có phải hay không?” Hai mắt của nàng vẫn nhìn hai mắt Ngô Phong, trong lời nói mang theo đau xót: “Từ đâu lôi ra một kẻ từ trên trời rơi xuống, từ phía sau lưng ta tra tìm, hữu dụng lắm sao?”
Ngô Phong bỗng nhiên hít một hơi, thu hồi súng: “Vậy ngươi tự dưng chạy tới đây làm gì?” Viên Quỳnh cười nhạt lên: “Ta tới làm gì? Ta cũng không biết ta tới làm gì?” Nói xong nàng đem hộp lễ vật đánh vào trước ngực Ngô Phong, cười lạnh: “Ta mua đã lâu rồi, vẫn nghĩ muốn tặng ngươi, lại do dự nên hay không. Hôm nay ngươi đi rồi, ta nghĩ hồi lâu, cảm thấy đã mua cho ngươi, nên tặng cho ngươi mới đúng. Ta đây vẫn đều e ngại trong lòng. Thật không nghĩ tới… tự mình chạy đến đây lại nhìn thấy cảnh này”.
Ngô Phong nhận hộp quà, nhìn ánh mắt nàng, khó có thể nhận ra điều Viên Quỳnh nói là thật hay giả, nhưng khi nhìn đến khóe mắt Viên Quỳnh cố nén nước mắt, nơi mềm mại nhất ở sâu thẳm nội tâm nàng giống bị ai đó khẽ chạm vào. Nàng mở hộp quà, bên trong là một cái bật lửa điêu khắc mỹ nghệ, nàng bắt đầu có chút áy náy lên, dư quang mắt nàng đồng thời cũng nhìn thấy trên cánh tay chính mình còn lưu lại những vết cào, vẩy máu còn rất mới.
Nàng ngẩng đầu nói: “A Quỳnh…” Viên Quỳnh đánh gãy lời nàng: “Hoặc ngươi giết ta đi, hoặc ngươi tiếp tục tra khảo nàng, đánh cho đến khi được đáp án ngươi mong muốn mới thôi”, nói xong nàng quay người qua, nắm tóc Trình An Nhi, lôi nàng đứng lên, đưa đến trước mặt Ngô Phong, lại đối Trình An Nhi nói: “Nói cho cô ta, ta trước đây là cảnh sát, cô ta muốn nghe chính là đáp án này. Ngươi nói xong, cô ta liền không giết ngươi.” Nàng nói là nói với Trình An Nhi, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng tắp vào Ngô Phong.
Trình An Nhi vừa đau lại vừa sợ, giữ tay Viên Quỳnh đang nắm tóc nàng. Ngô Phong nhìn ánh mắt Viên Quỳnh, ánh mắt Viên Quỳnh bi phẫn không giống như là giả vờ. Nàng nuốt một chút nước miếng, lúc này cảm thấy dường như chính mình là thật sự hiểu lầm Viên Quỳnh, nhìn súng trong tay, không nói gì nữa. Viên Quỳnh một tay đẩy ngã Trình An Nhi dưới chân Ngô phong, nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái Trình An Nhi đổ té trên đất, xoay người đi ra ngoài. Hoàng Vĩ Thịnh ngăn cản lối đi của nàng, nhìn Ngô Phong.
Ngô Phong nhìn nhìn bóng dáng Viên Quỳnh, Viên Quỳnh lẳng lặng đứng, tiêm mỏng thân ảnh tựa hồ đang phát run, Ngô Phong nghĩ: chẳng lẽ đã thương tổn tâm nàng? Cảm xúc tức giận khiến không thể khống chế được?
Nàng nhìn xuống đất Trình An Nhi: “Đêm qua là ai mang ngươi đi?” Trình An Nhi kinh sợ chống dậy đứng lên: “Ta là chính mình rời đi. Lúc ấy nhìn đến Đạt ca một đầu máu té trên mặt đất, ta hoảng quá cũng hôn mê, sau khi tỉnh lại, thấy Đạt ca vẫn còn bất tỉnh, chính ta giãy giụa thoát ra, chạy xuống lầu. Ta cũng không thấy rõ là ai”.
Ngô Phong âm ngoan dày dạn ánh mắt nhìn nàng: “A Đạt không phải đem ngươi trói lại sao? Ngươi tự mình có thể cởi trói?” Trình An Nhi khóc thút thít: “Đây chẳng qua là đùa, cũng không phải thực sự trói lại khảo vấn ta. Ta cực lực một hồi liền có thể thoát được”. Ngô Phong trong mắt còn mang theo nghi hoặc, Trình An Nhi nơm nớp lo sợ: “Ta còn tưởng Đạt ca đắc tội người nào, bị trả thù.” Trình An Nhi nói không phải không có lý, những kẻ này ai không có cừu gia ?!
Viên Quỳnh một phen đẩy Hoàng Vĩ Thịnh chạy đi ra ngoài, Ngô Phong sửng sốt một chút, vượt qua Viên Quỳnh nói với nàng: “A Quỳnh! Đều là rối rắm, đều là hỗn loạn, ta cũng không biết nên giải thích cái gì, làm thứ này, không cẩn thận không được.”
Viên Quỳnh tiếp tục đi về phía trước, không để ý nàng. Ngô Phong vẫn đi theo ra, tới chính viện rồi, nắm lại tay nàng. Viên Quỳnh một phen tránh ra tay nàng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, một tay đặt lên trán, một bộ dáng mệt mỏi.
Ngô Phong thấy trên vai nàng trắng nõn còn lưu lại những dấu hôn của chính mình, trong lòng không khỏi xao động, đi qua, cũng ngồi xổm xuống, một tay đỡ vai nàng: “Được rồi, ta thừa nhận ta đối với ngươi có chút hiểu lầm. Ngươi e ngại, ta cũng e ngại, tất cả mọi người đều có tiểu tâm, cũng khó mà không hiểu lầm, phải không? Trên chặng đường hỗn độn này, ngươi cũng biết có bao nhiêu không dễ dàng.”
Ngô Phong định kéo nàng đứng dậy, bị Viên Quỳnh đẩy ra, Viên Quỳnh nói: “ Ngươi không giết ta, ta đi. Chuyện của các ngươi, ta quyết không cùng xen vào nữa. Ta và ngươi về sau cũng không còn dính dáng gì thêm”, nàng nói xong đứng dậy, đi ra ngoài. Ngô Phong nghe vậy, lửa giận cũng nổi lên, quát một tiếng: “Ngươi đứng lại!” Viên Quỳnh dừng cước bộ, đưa lưng về phía nàng.
Ngô Phong giận dữ lớn tiếng nói: “Cái gì về sau cùng ta không còn dính dáng? Ngươi không cần phải không biết điều như thế, nếu ta đối với ngươi không có tâm, càng không cần phải sau lưng tra hiểu về người, giống như ngươi nói, trực tiếp khảo vấn ngươi, ta cần gì phải cùng ngươi dài dòng như vậy? Không có ngươi, ta tìm người khác là được. Ngươi cho là ta không thể thiếu ngươi?”
Viên Quỳnh xoay người lại, cắn chặt môi, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt hồng hồng, nước mắt đã muốn theo hai má chảy xuống.
Ngô Phong sửng sốt, Viên Quỳnh cư nhiên khóc.
Ngô Phong liếm liếm môi, đi qua nói: “Ngươi đừng khóc a…” Viên Quỳnh nghẹn ngào một chút, dùng mu bàn tay quệt đi nước mắt trên mặt, thần sắc mang theo quật cường, nói: “ Rõ ràng là ngươi sai trước, dựa vào cái gì còn quát lớn với ta a?”
Ngô Phong lại ngây ra một lúc, nhìn hồi lâu Viên Quỳnh, đôi mắt ngấn nước, tức giận đến đỏ mặt lên, bắt đầu cảm thấy thương tiếc, lấy ra khăn tay, lau nước mắt trên mặt nàng. Viên Quỳnh khí oán hận đoạt lấy khăn tay, tự lau lấy. Ngô Phong nói: “Được rồi, đừng khóc, thì là ta sai rồi, ta xin lỗi ngươi.”
Thế cục cuối cùng biến thành như vậy. Ai cũng không ngờ, thậm chí chính Viên Quỳnh trong lòng cũng thấy mình may mắn. Có lẽ phương pháp như vậy cũng vẫn không thể hoàn toàn đánh mất băn khoăn của Ngô Phong, nhưng Viên Quỳnh có thể khẳng định một chút đó là Ngô Phong xem ra còn thật sự đối với nàng.
Viên Quỳnh lau khô nước mắt, xoay người đi lên lầu, đem Trình An Nhi kéo xuống dưới, vẻ mặt oán giận: “Ngươi nếu vẫn chưa yên tâm, khảo vấn ta là đủ rồi, đừng phiền toái cô ta. Cô ta sau này sẽ là người của ta, ai cũng không được động vào.” Ngô Phong nhìn vẻ mặt nàng mang theo ba phần điêu ngoa, cố tình gây sự, đành bất đắc dĩ hít một hơi, hai tay đặt ở sau lưng, nói: “Ngươi cố ý chọc giận ta? Cái gì gọi là người của ngươi?”
Viên Quỳnh “hừ” một tiếng, lôi Trình An Nhi rời khỏi. Ngô Phong cắn răng nhìn hai người rời đi. Trải qua một phen sức ép như vậy, nàng bỗng nhiên bắt đầu nhận ra tình cảm mãnh liệt của mình đối với Viên Quỳnh. Lúc thấy Viên Quỳnh tức giận bỏ đi, rất muốn đuổi theo, muốn cùng nàng tiếp tục giải thích, làm cho nàng tha thứ chính mình, nhưng lại cảm thấy làm như vậy thật sự mất mặt. Nàng chưa từng đối với ai ăn nói khép nép, huống chi còn có thuộc hạ đều đứng trên lầu nhìn nàng.
Ngô Phong buồn nản vỗ vỗ đầu óc mình, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Binh đi hiểm chiêu: Dùng quân đánh chiêu nguy hiểm. Cừu gia: Kẻ thù