Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ougon no Keikenchi

(Đang ra)

Ougon no Keikenchi

Harajun

Nàng chế tạo từ bản thân dành riêng mạnh nhất quân đoàn, cuối cùng cuối cùng bị phán định là thế giới này [ đặc biệt tai hoạ sinh vật ]...?

5 358

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

10 627

Cảm lòng người một phen ngóng lại

(Đang ra)

Cảm lòng người một phen ngóng lại

Nhân vật chính: Takeuchi Yunko, Sakai Mieko.

2 182

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

(Đang ra)

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

バネ屋

Một ngày nọ, Ichiro tình cờ gặp một kẻ khả nghi đang cố tấn công Himeka. Ichiro cố gắng cứu Himeka bằng cách tóm lấy tên bám đuôi, nhưng cú đá vòng của Himeka lại đánh trúng cậu ấy.

1 163

Inori no Kuni no Riviere

(Đang ra)

Inori no Kuni no Riviere

Shiraishi Jougi

Inori no Kuni no Riviere

13 854

Tập 01 - Chương 17. Kinh tâm động phách (Cocacola)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

Nàng ắt phải tận dụng tối đa khoảng thời gian này trở về nơi ở của mình. Xe Ngô Phong là một chiếc thể thao cao cấp, tốc độ lớn nhất có thể đạt tới gần ba trăm km/giờ, mà xe Viên Quỳnh lại là một chiếc xe cũ tùy tay chộp được, một chiếc xe mà chỉ được ba phần của xe mới.

Viên Quỳnh lái như bay, kim tốc độ liên tục có khuynh hướng lên trên, thâm tâm Viên Quỳnh cũng buộc chặt. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay trước mắt xuất hiện một chiếc xe trọng tải lớn chạy quá chậm, Viên Quỳnh bóp còi, xe tải vẫn không tránh ra. Viên Quỳnh chuyển phương hướng, lái xe ngược chiều.

Trong đêm khuya, tuy rằng số lượng xe tương đối giảm, nhưng chạy ngược chiều trên đường là cực kỳ nguy hiểm. Viên Quỳnh cũng chẳng còn cách nào khác, nàng hoàn toàn thả bàn đạp thắng, nhấn mạnh chân ga, kim tốc độ vụt tới hai trăm hai, không ngừng đối mặt với lô lốc xe đâm hướng về phía nàng, nàng luồn lách qua. Một chiếc mô tô cảnh sát giao thông tuần tra trực tiếp đi tới, nhìn thấy xe Viên Quỳnh liền dùng loa kêu gọi đầu hàng: “Xe phía trước, lập tức tấp sang bên, dừng xe.”

Viên Quỳnh vòng xe lại lần nữa trở về đúng chiều, tăng tốc lên. Phía sau xe tuần tra đuổi theo, Viên Quỳnh thở sâu, tiếp tục tăng tốc, bỏ một khoảng cách đối với mô tô tuần tra. Nàng lái tốc lực đến nỗi thân xe đã muốn bắt đầu chấn động, thủy tinh cũng ong ong va chạm, nếu lại gia tốc chỉ sợ chiếc xe sẽ rời ra từng mảnh.

Mười một phút hai mươi ba giây, Viên Quỳnh rốt cuộc về tới dưới lầu. Còn chưa kịp dừng xe, Viên Quỳnh liền nhìn thấy chiếc thể thao màu bạc của Ngô Phong đậu ở chỗ này. Một cước, nàng phanh gấp xe lại tại khu vực im ắng cách xe Ngô Phong chừng mười thước. Nàng không thể khẳng định Ngô Phong có trên xe hay không, nhất thời không dám xuống xe. Đột nhiên cửa xe của nàng bị một người mở ra, là một người đàn ông mặc áo khoác màu xám. Người đó nói với nàng: “Ngô Phong đã đi vào, ngươi nhanh lên, ta sẽ mang xe trả về.”

Viên Quỳnh tức khắc nhảy xuống xe, cũng không nhìn kỹ bộ dáng nam nhân này, phi nhanh tới tầng trệt, theo ống dẫn từ bên ngoài leo lên.

Ngô Phong sau khi vào cửa lớn tòa chung cư, leo từng bước hai bậc thang hướng tới lầu ba. Căn hộ Viên Quỳnh cửa đóng, nàng đi tới gõ cửa, không có hồi đáp. Lòng nàng bỗng nhiên không hiểu nhói đau. Ngừng vài giây, nàng lại nhấc tay gõ cửa. Trong tiềm thức, nàng nghĩ Viên Quỳnh chỉ là tạm thời chưa có nghe thấy, cho nên lần này nàng gõ mạnh hơn chút nữa, dùng sức hơn chút nữa, Viên Quỳnh không có khả năng không nghe thấy. Nhưng vẫn như cũ, không có phản hồi.

Ngô Phong cảm thấy lòng của mình trầm xuống, nàng cố giữ bình ổn cảm xúc, lôi chìa khóa từ túi áo khoác ra.

Viên Quỳnh dùng tốc độ nhanh nhất có thể lên tới lầu ba, theo cửa sổ vào phòng. Trong nháy mắt khi vừa bước vào, nàng liền nghe được thanh âm các chìa khóa leng keng va chạm nhau, nàng cực nhanh cởi toàn bộ quần áo trên người ném qua ghế salon. Khi nghe tới chìa khóa cắm vào ổ khóa nắm cửa, nàng phóng một bước xa, vọt vào toilet, mở ra vòi phun nước.

Ngô Phong mở cửa, đứng tại đó, nhìn quanh phòng, phòng khách không có ai. Ngô Phong thở dài một hơi, nàng không biết lúc này phải là tâm tình gì đây? Mất mát? Dồn nén? Đau đớn? Trăm vị hỗn tạp!

Nàng đi vào phòng thì nghe đến âm thanh nước xối ào ào truyền ra từ toilet, còn có Viên Quỳnh đang cúi đầu hát: “Ta du đãng trong gió vì đánh rơi chiếc chìa khóa, mọi người sẽ không nhớ được đó là ai, đêm nay khoảng không tĩnh lặng như thế, tịch mịch làm ta thêm mỹ lệ…”

Ngô Phong bỗng dưng thấy lòng mình điềm lại, tâm tình cũng trở nên dễ chịu hơn, tự nói với mình: “Hóa ra là đang tắm, khó trách nghe không được”, nàng hướng toilet đi tới. Đột nhiên nhớ là cửa chính vẫn chưa đóng, vì vậy lướt nhẹ lui về phía sau, dùng mũi chân câu cánh cửa khép lại. Lúc này mới đi đến cửa phòng toilet, giương tay mở cửa.

Viên Quỳnh đứng đưa lưng về phía nàng, nghe thấy âm thanh cửa mở, hoảng hốt, thân mình vẫn không quay lại, dùng khăn mặt ướt nhẹp quăng tới Ngô Phong. Ngô Phong chụp được, cười nói: “Nếu ta mà muốn giết nàng, chắc nàng chết rồi.” Viên Quỳnh quay đầu lại, thấy rõ là nàng, tỏ vẻ ngạc nhiên có chút vui mừng: “Không phải ngươi về nhà sao? Sao lại chạy đến đây?”

Ngô Phong nhìn dáng dấp xinh đẹp của Viên Quỳnh một cách chẳng chút kiên nể gì, nói: “Nơi này cũng là nhà của ta.”. Da thịt Viên Quỳnh trắng nõn mang theo bọt nước nhìn qua càng thêm mị hoặc, ánh mắt Ngô Phong dần mê man lên. Thấy vậy, Viên Quỳnh liền vẩy nước lên mặt Ngô Phong: “Hám gái! Đi ra ngoài trước! Ta xong ngay.” Ngô Phong vẫn đứng ở cửa: “Thì ta ở chỗ này chờ nàng.”

Viên Quỳnh cười, đi đến, đẩy nàng ra ngoài. Ngô Phong nhân cơ hội ôm lấy nàng, ấn nàng một nụ hôn sâu, sau đó mới không tình nguyện đi ra ngoài. Tới phòng khách, nàng ngồi xuống ghế salon, chợt nhìn đến rèm trong phòng khách cũng không khép, trong mắt Ngô Phong hiện lên một tia nghi hoặc.

Thoắt cái, Viên Quỳnh bọc khăn tắm đi ra. Ngô Phong nhìn nàng: “Dạ dày có đỡ hơn chút nào chưa?” Viên Quỳnh gật đầu: “Đỡ rồi. Đây là bệnh cũ, lâu lâu trở lại”. Ngô Phong hỏi: “Đi tắm sao không phủ rèm xuống?” Trong lòng Viên Quỳnh cả kinh, lúc nàng tiến vào căn bản là không còn đủ khả năng kéo rèm lại, trong khi y phục đều nằm trên ghế salon, không cần nói Ngô Phong cũng biết nàng cởi quần áo tại phòng khách, đây lại là lầu ba, Viên Quỳnh không kéo rèm thì cũng thật quá lớn mật.

Viên Quỳnh ngồi bên người nàng: “Nóng quá, thả rèm thấy ngột ngạt quá…” Ngô Phong huých nhẹ nàng một cái: “Nàng cũng không sợ kẻ khách rình xem?” Viên Quỳnh bĩu môi, cười đùa: “Muốn rình xem thì cứ tự nhiên đi, dáng người ta tốt như vậy, không xem cũng uổng”. Ngô Phong nói: “Không được. Dáng nàng thế nào, để ta nhìn là được rồi, không được để người khác nhìn.” Nói xong nàng đứng dậy đi đến thả rèm, lại trở về ngồi xuống, đặt tay lên đùi trắng muốt của Viên Quỳnh, cảm giác mềm nhẵn tinh tế. Viên Quỳnh dựa vào lưng ghế sofa, nói: “Ngươi tới trễ như thế, không phải chỉ muốn hỏi ta một chút về đau dạ dày chứ?” Ngô phong mang chút ủy khuất: “Ta chỉ là không yên lòng về nàng, nàng chỉ một mình ở đây, sinh bệnh không ái chiếu cố, đáng thương… cho nên ta nghĩ muốn tới chăm sóc nàng. Chẳng lẽ nàng còn hoài nghi ta dụng tâm kín đáo?”

Viên Quỳnh cười ra tiếng: “Chẳng lẽ không có?”, nói xong ngồi bắt chéo chân trên ghế salon, một tay nắm lấy cổ áo khoác Ngô Phong kéo nàng lại gần: “Ngươi chính là dụng tâm kín đáo”, vẻ mặt mang theo ám muội, mập mờ, kèm ý cười xấu xa. Ngô Phong phải tằng hắng một cái, nghiêm trang nói: “Ta thật sự chính là tới chiếu cố nàng, nhưng hiện giờ có vẻ nàng đã tốt hơn rồi, nên ta nghĩ chúng ta còn có thể làm thứ khác.”

Hai người liếc mắt đưa tình, y như đối với nhau là hai kẻ thân thiết nhất trên thế gian, cuộc đọ sức kinh tâm động phách vừa diễn ra cũng đã yên ắng chôn chặt dưới đáy lòng mỗi người. Viên Quỳnh kéo khăn tắm xuống, thiếp vào người Ngô Phong, ở bên tai nàng nói: “Chúng ta còn có thể làm gì? Tại sao ta lại không biết đây? Ngươi nói cho ta biết được không?”

Ngô Phong ôm lấy nàng, vuốt ve thân thể nàng. Viên Quỳnh ngậm vành tai nàng dùng sức mút, Ngô Phong ngâm khẽ một tiếng, tựa hồ có luồng điện lưu chuyển xuyên qua lòng nàng, toàn thân bắt đầu tê dại. Viên Quỳnh đem nàng áp trên ghế salon, một bàn tay vói vào áo lót trước ngực nàng.