Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ougon no Keikenchi

(Đang ra)

Ougon no Keikenchi

Harajun

Nàng chế tạo từ bản thân dành riêng mạnh nhất quân đoàn, cuối cùng cuối cùng bị phán định là thế giới này [ đặc biệt tai hoạ sinh vật ]...?

5 361

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

10 630

Cảm lòng người một phen ngóng lại

(Đang ra)

Cảm lòng người một phen ngóng lại

Nhân vật chính: Takeuchi Yunko, Sakai Mieko.

2 182

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

(Đang ra)

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

バネ屋

Một ngày nọ, Ichiro tình cờ gặp một kẻ khả nghi đang cố tấn công Himeka. Ichiro cố gắng cứu Himeka bằng cách tóm lấy tên bám đuôi, nhưng cú đá vòng của Himeka lại đánh trúng cậu ấy.

1 165

Inori no Kuni no Riviere

(Đang ra)

Inori no Kuni no Riviere

Shiraishi Jougi

Inori no Kuni no Riviere

13 855

Tập 01 - Chương 15. Tịch mịch làm ta thêm mỹ lệ (Cocacola)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

Viên Quỳnh tuy hiểu được rằng chỉ dựa vào một cái tên để tìm người giữa Hồng Kông rộng lớn thật sự cần thời gian, nhưng nàng vẫn lo lắng đề phòng. Ngẫm lại tuổi mình hiện giờ đúng là trong thời kỳ của phong nhã hào hoa, lại không thể giống những thanh niên trẻ khác trải qua bình đạm cuộc sống, cứ như vậy vô tư lự vui chơi. Nàng thực không cam lòng...

Ngô Phong gọi điện cho nàng, bảo nàng đến một căn nhà trên đường Mạch Đương Nô. Khi Viên Quỳnh vọt tới, A Vượng cũng có mặt, nàng có chút ngạc nhiên. Ngô Phong đi đến cười nói: “Là ta gọi hắn tới. Về sau hắn sẽ đi theo ngươi, còn có Tiêm Chủy tử.” Ngô phong nói xong, kéo bên cạnh một gã trẻ tuổi bộ dáng hơi xấu, miệng hô. Hắn chính là Tiêm Chủy tử.

Tiêm Chủy tử đi tới, cúi đầu khom lưng đối với Viên Quỳnh: “Chào Quỳnh tả.” Viên Quỳnh gật đầu rồi nhìn sơ sơ quanh phòng. Nơi này là một kho chứa hàng. Bọn chúng vận chuyển rất nhiều hàng mang đến đây, từ đây lần lượt đóng gói, sau đó phân phối khắp nơi tại Hồng Kông; ngoài ra cũng có lượng kha khá thuốc phiện tiến vào nội địa thông qua hàng hải.

Trước mắt bày đặt những phân thuốc phiện đã được đóng gói ổn thỏa, vỏ bao bì giả mạo các loại thuốc điều trị bệnh, trộn chung với thuốc thật, tổng cộng hơn mười thùng giấy cạc tông. Ngô Phong muốn nàng đưa tới Bắc Giác, nơi đó có thuyền chờ sẵn đón hàng.

Hàng được ngụy trang chuẩn xác, Viên Quỳnh để Tiêm Chủy tử lái xe, nàng và A Vượng ngồi trong xe, Nàng hỏi A Vượng: “Sao Phong tỷ lại gọi ngươi đến?” A Vượng lắc đầu: “Sáng sớm hôm nay ta nhận điện thoại, là Hoàng ca gọi, bảo ta đến đây. Ta cũng không biết ra hàng lần này là ngươi đảm nhiệm.”

Trong lòng Viên Quỳnh ẩn ẩn có chút bất an, nhưng rốt cuộc lo lắng điều gì thì chính nàng cũng không biết.

Lần này ra hàng thực thuận lợi. Trên đường gặp một lần kiểm tra, cũng không bị phát hiện thuốc phiện. Còn về người nhận hàng, Viên Quỳnh có từng gặp qua trong tiệc đêm lần đó. Hắn là một gã trung niên tên Bành Vượng Thành, là đầu đảng băng nhóm thuốc phiện lớn nhất tại vùng Cửu Long. Nhìn thấy Viên Quỳnh, Bành Vượng Thành có chút ngoài ý muốn: “Sao lại là ngươi?”

Viên Quỳnh cười nói: “Sao lại không thể là ta?” Bành Vượng Thành cười, Viên Quỳnh tiếp: “Bành ca có muốn thử hàng hay không?” Bành Vượng Thành lắc đầu: “Không cần. Hàng Trong tay Đại tiểu thư ta tin được.”

Địa điểm bọn họ giao hàng là một khu nhỏ trên bãi biển tại cảng Victoria. Giao dịch xong, A Vượng cùng Tiêm Chủy tử giúp đối phương mang hàng lên thuyền. Bành Vượng Thành lánh qua bên, lôi ra cọc tiền đưa cho Viên Quỳnh: “Đây là phần cho việc ngươi phải vất vả.” Viên Quỳnh nói có lệ: “Được”, nhận tiền cất đi.

Sau khi trở về, Viên Quỳnh không đến Ngô trạch mà mang toàn bộ tiền đến một câu lạc bộ đêm trên đường Mạch Đương Nô. Nơi này thuộc sản nghiệp của Ngô gia. Thật ra mục đích bọn chúng kinh doanh câu lạc bộ đêm chẳng qua là để rửa tiền, cộng thêm dễ dàng thu một ít tin tức trên đường.

Viên Quỳnh tìm thấy Ngô Phong tại phòng hóa trang, đem hai vali đầy ngộn tiền giao cho nàng rồi nói: “Bành Vượng Thành cho riêng ta một số tiền.” Ngô Phong đang mở vali, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn nàng, Viên Quỳnh cười cười: “Ta cũng không tính nộp cho ngươi. Chính là báo cho ngươi một tiếng.” Ngô Phong hỏi nàng: “Tại sao?”

Viên Quỳnh trả lời: “Trực giác. Ta cảm giác được hắn đang có tính toán gì đó, bảo ta khi nào có cơ hội cùng ra chơi.” Ngô Phong gật gật đầu: “Vậy chờ hắn hẹn nàng, lúc đó nàng đi, coi hắn muốn làm gì.” Viên Quỳnh gật đầu. Ngô Phong kiểm tiền, sau đó lấy ra hai cọc dày đưa cho Viên Quỳnh. Không cần đếm, nhìn độ dày thôi cũng đủ biết ít nhất không dưới mười vạn đô la Hồng Kông. Nàng cười thu tiền.

Hết thảy bình yên. Trình An Nhi vẫn còn là một viên ẩn lôi.

Màn đêm rủ xuống, nàng lại nhận được điện thoại từ Ngô Phong, bảo Viên Quỳnh đến câu lạc bộ đêm trên đường Mạch Đương Nô, nàng đang ở đó chờ Viên Quỳnh.

Khi Viên Quỳnh tới, Ngô Phong đang ngồi tại bộ ghế lô chờ nàng, còn có Hoàng Vĩ Thịnh và A Đạt. Ngô Phong thấy nàng tiến vào, liền kéo nàng lại bên cạnh mình, cười đem nàng ôm vào trong lòng: “Có hay không nghĩ tới ta?” Viên Quỳnh hé miệng cười, Ngô Phong nhéo hông nàng một cái, nói: “Trả lời ta a!” Viên Quỳnh miễn cưỡng xoa xoa chỗ bị nhéo: “Chỉ mới tách ra chưa lâu a.”

Ngô Phong ghé vào tai nàng nói: “Nhưng ta nhớ nàng. Nàng xem, ta để tâm tới nàng nhiều, còn nàng cứ như vậy vô tâm không phế...” Cửa bị đẩy ra, vài cô gái xinh đẹp trang điểm rực rỡ, ăn mặc diêm dúa đi đến. Hoàng Vĩ Thịnh với A Đạt mắt sáng lên nhìn các nàng. Ngô Phong đối những cô gái này, đảo qua liếc lại, rồi quay lại nói với má mì: “Không phải có ca sĩ mới tới sao? Gọi đến đây, bồi bọn A Đạt.”

Má mì sắc mặt có chút lưỡng lự, nhưng vẫn đi ra ngoài. Hoàng Vĩ Thịnh tựa hồ không có nhiều lắm tinh thần, tùy tiện kéo một cô, bồi hắn uống rượu.

Không lâu, một cô gái đi vào. Ngay lập tức, tuy rằng Viên Quỳnh đã có tâm lý phòng bị nhưng trong lòng vẫn là lộp bộp, là Trình An Nhi. Đôi mắt to của nàng vẽ màu xanh lam đậm, phấn đánh thật dày, son môi màu tím nhạt, dưới ánh sáng hôn ám, nhìn qua diễm lệ lại có chút dữ tợn.

Ánh mắt A Đạt sáng rực lên, một tay kéo Trình An Nhi đến ghế salon, ôm chặt. Viên Quỳnh trên mặt tươi cười, nắm lên chai bia, uống một hơi. Ngô Phong ôm bả vai nàng, nhìn nhìn Trình An Nhi, nói: “Đây không phải Trình tiểu thư sao? Rất giống người mới gặp qua vài hôm trước.” Trình An Nhi nhìn trong lòng Ngô Phong là Viên Quỳnh, cười cười, không nói.

Viên Quỳnh hơi ngửa đầu, tựa vào vai Ngô Phong, ghé vào tai nàng thổi một tí. Ngô Phong quay lại nhìn nàng, màu đèn mờ ảo rọi xuống đầu Viên Quỳnh đổ bóng, đôi mắt long lanh lưu chuyển, đường cong mềm mại của vành môi dưới ánh sáng huỳnh quang mỏng manh, nhìn qua phi thường mê người. Ngô Phong liếm liếm môi mình, trước mắt Viên Quỳnh khiến trong lòng nàng dâng lên từng đợt khó cưỡng.

Trên mặt Viên Quỳnh mang nét tươi cười, trong lòng lại khẩn trương đến cực điểm. Nàng biết A Đạt có sở thích rất biến thái, Ngô Phong lại đặc biệt cấp Trình An Nhi cho A Đạt là có mục đích của nàng. Thật quá rõ ràng, A Đạt ôm Trình An Nhi, hôn một hơi ở cổ nàng, vẻ mặt tươi cười, trong ánh mắt lại mang theo tàn nhẫn.

Làm sao bây giờ? Ngô Phong kéo Viên Quỳnh vào vị trí ngồi hát, bảo Viên Quỳnh chọn bài. Viên Quỳnh chọn một bài “Tịch mịch làm ta thêm mỹ lệ”, rồi cầm micro lên. Giọng Viên Quỳnh thật khá, hát cũng thật chuyên tâm, tiếng ca triền miên u buồn, gần như làm cho Ngô Phong hoàn toàn trầm mê. Hát được một đoạn, Trình An Nhi kêu một tiếng đau đớn. Nàng bị A Đạt bóp mạnh trên đùi.

Tiếng hát Viên Quỳnh dừng một chút, quay đầu nhìn phía Trình An Nhi, thấy A Đạt ôm Trình An Nhi, không ngừng hôn ở cổ nàng. Trong lòng Viên Quỳnh nổi lên trận tức giận, nhưng nàng áp chế xuống, tiếp tục hát. Đôi mắt phượng hẹp dài của Ngô phong mị lên, nàng nháy mắt A Đạt, A Đạt đối với Trình An Nhi càng thêm làm càn. Hắn nhấc lên váy Trình An Nhi, vuốt ve đùi nàng trắng muốt mềm mại, tay kia cầm chai bia đưa tới miệng Trình An Nhi đổ xuống. Trình An Nhi bị sặc.

Trình An Nhi lăn lộn mấy năm nay, cơ bản là dựa vào nơi nơi ca hát kiếm tiền. Tuy rằng vài lần bất đắc dĩ làm gái bao, nhưng tổng cũng chỉ đơn giản bồi tại bàn, rót rượu, dù gì so với loại “gà” đã niêm giá đi đêm vẫn hơn vài bậc. Nhưng tình huống hiện tại này, nàng so với gà cũng chẳng khác chi, hơn nữa trước mặt còn có Vương Lỵ Nỉ, một người đã từng nâng niu che chở nàng trong lòng bàn tay, giờ chẳng những làm bộ không để ý, còn tùy ý để người khác khi dễ.

Có lẽ là cảm xúc quá bức nghẹn, Trình An Nhi trào dâng nước mắt.

Viên Quỳnh nghe được rõ Trình An Nhi nghẹn ngào, trong lòng nàng dữ dội như bị ai nhéo, nàng như cũ vẫn hát “Tịch mịch làm ta thêm mỹ lệ”, hát đến nhập tâm. Ngô phong ngồi một bên nhìn nàng, có vẻ phi thường si mê. Trên thực tế, mỗi một tia thần sắc biến hóa của Viên Quỳnh đều không tránh khỏi ánh mắt của Ngô Phong.

Theo tiếng ca, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Viên Quỳnh mang theo một tia u buồn, trong mắt mang theo cô tịch, tóc tùy ý tán rơi trên vai và trước ngực, thân ảnh đơn bạc tiêm gầy ngồi nơi ghế salon, đọng vào mắt Ngô Phong. Ngô Phong gợn lên không hiểu đau lòng xen vào chút xúc động muốn khi dễ nàng một phen.

Giờ đây, lòng Ngô Phong dâng lên cỗ nồng đậm cảm giác cồn cào, thâm tâm nàng cầu nguyện—Viên Quỳnh đích thực không biết Trình An Nhi.