Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Unexplored Summon://Blood-Sign

(Đang ra)

The Unexplored Summon://Blood-Sign

Kamachi Kazuma

Khi Kyousuke nghe thấy những lời đó từ Meinokawa Higan, một cô gái đang đứng trước bờ vực sinh tử, cậu liều mình đi vào trong thành phố nơi ba thế lực triệu hồi sư vĩ đại xung đột!

1 69

Hắc Bạch Avesta

(Đang ra)

Hắc Bạch Avesta

Masada Takashi

Câu truyện lấy bối cảnh thuộc Đệ Nhất Thiên - Ahura Mazda, nơi mọi sinh vật đều bị chia thành hai thái cực đối đầu với nhau là Thiện và Ác. Nhân vật chính của câu truyện này là cô gái mang tên Quinn,

9 110

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

(Đang ra)

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

MIYABI

Tuy nhiên, trong quá trình đó, anh ta bị vướng vào những âm mưu xung quanh việc triệu hồi, những bí ẩn của thế giới bên kia và ý định của nữ thần.

15 278

Thưa vị phu quân xa lạ, xin hãy ly hôn

(Đang ra)

Thưa vị phu quân xa lạ, xin hãy ly hôn

久川航璃

Một cuộc cá cược kỳ lạ và xảo quyệt với chồng cô bắt đầu.

11 208

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

(Đang ra)

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

Kikuchi Kousei

Đây là câu chuyện về một người đàn ông tái sinh thành một quý tộc lười biếng, người đã phá vỡ thế trận bằng nỗ lực không ngừng nghỉ và trở thành người đáng gờm nhất.

27 580

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

(Đang ra)

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

Leonar D (レオナールD)

Huyền thoại về thanh kiếm thiêng bắt đầu bằng "Rebellion", bắt đầu từ đây!

44 729

Tập 01 - Chương 14. Đọ sức (Cocacola)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

Hai người đến một nhà hàng Trung Hoa, Ngô Phong đem thực đơn đưa Viên Quỳnh để nàng gọi món: “Cơm nước xong, ta dẫn nàng đi mua ít quần áo.” Viên Quỳnh nhìn thực đơn: “Không cần, ngươi có mua, ta đại khái cũng không mặc, phí tiền, không bằng trực tiếp đưa tiền cho ta.”

Ngô Phong cười: “Thật đúng là không chút tế nhị”. Viên Quỳnh nói: “Làm nghề này, mỗi ngày dựa vào họng súng kiếm ăn, không phải bởi vì tiền sao?” Ngô Phong cười cười: “Uhm, cũng đúng. Mà nàng cũng không thuộc loại người xài tiền, vậy tiền kiếm được dùng làm gì?” Viên Quỳnh cười với Ngô Phong: “Đệ đệ của ta bẩm sinh tim bị dị dạng. Ngươi cũng biết bệnh này rất tốn tiền.”

Ngô Phong giật mình: “Hóa ra là như vậy.” Những điều Viên Quỳnh nói đều là sự thật, là sự thật của nhân vật ‘Viên Quỳnh’ mà nàng mạo danh. Viên Quỳnh thật sự cũng vì đệ đệ bệnh tim mới dấn vào con đường này. Cuộc sống bức bách không khỏi làm cho ngươi ta thán một tiếng thở dài.

Ngô Phong nhìn nàng, nhìn không rõ gương mặt Viên Quỳnh vì thực đơn che khuất phân nửa: “Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên, có xấu cũng là người của ta, nàng không mặc sáng sủa một chút, người khác sẽ chê cười ta.” Viên Quỳnh buông thực đơn, tựa hồ có chút bất mãn: “Ta là người của ngươi? Ta là thủ hạ của ngươi mới đúng.” Ngô Phong cười không nói.

Viên Quỳnh chọn hai món khác nhau, rồi hỏi Ngô Phong: “Ngươi muốn ăn gì?” Ngô Phong đáp: “Tùy ý, nhẹ một chút là được”, Viên Quỳnh liền gọi thêm hai món nữa. Không bao lâu đồ ăn đã mang lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Trong nhà hàng, một đôi nam nữ mới vừa ăn xong đang tiến ra ngoài, đi ngang qua hai người. Cô gái vừa đi qua, rồi lại quay đầu nhìn nhìn Viên Quỳnh, vẻ mặt lập tức mang theo ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên: “Lỵ Lỵ!” Viên Quỳnh như cũ vẫn nói chuyện với Ngô Phong, không phát hiện có người kêu nàng.

Quả thực, nàng đã quen với cái tên Viên Quỳnh. Tên trước kia đối với nàng mà nói, thật xa lạ. Nàng không hề ý thức được cô gái kia đang gọi nàng. Không thấy nàng phản ứng, cô gái đi tới, nhìn kỹ nàng, nói: “Lỵ Lỵ, là ngươi phải không?” Viên Quỳnh lúc này có chút kinh ngạc, quay lại nhìn nàng: “Ngươi là đang gọi ta?”

Ngô Phong bưng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, nhìn Viên Quỳnh. Cô gái nắm bả vai Viên Quỳnh, nói: “Đừng có mà không nhận biết ta chứ…!” Viên Quỳnh nhìn cô gái trước mắt mình, càng lúc càng thêm kinh ngạc, lại nhìn kỹ nàng hơn nữa: “Ta nhận thức ngươi sao?” Trong ánh mắt cô gái dường như tràn ngập mất mác, mang theo chút không cam lòng: “Ta là Trình An Nhi a…!”

Trong lòng Viên Quỳnh chấn động, thực sự nàng đã không thể nhận ra đây là Trình An Nhi. Trình An Nhi đứng trước mắt này thay đổi quá lớn, gầy trơ xương, trên mặt trang điểm dày đặc. Cùng với Trình An Nhi trong trí nhớ Viên Quỳnh kém xa quá lớn, nhưng vẻ mặt Viên Quỳnh vẫn như cũ thản nhiên: “Thực xin lỗi, ta nghĩ ngươi nhận sai rồi. Ta cũng không nhận ra ngươi.”

Trình An Nhi ngây người một chút, lập tức “uhm” một tiếng, đứng ở đó, vẫn nhìn Viên Quỳnh, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng im lặng, cuối cùng xoay người đi qua khoác tay người thanh niên kia, đi mất.

Ngô Phong gắp cho Viên Quỳnh ít thức ăn, cười nói: “Thật sự không biết cô ấy?” Viên Quỳnh cười lắc đầu, đưa thức ăn lên miệng. Ngô Phong vừa dùng khăn lau tay vừa nói: “Bộ dáng Trình An Nhi lúc nhận nàng không giống như là nhận sai người.” Viên Quỳnh đặt đũa xuống, đem mặt ghé sát qua Ngô Phong: “Khuôn mặt ta đây không đủ tầm thường, nên không đủ lý do để cô ta nhận sai người có phải hay không?”

Ngô Phong cười, không nói gì, Viên Quỳnh lúc này nghiêm túc lại, nói với nàng: “Thực sự đã nói rồi…”, nàng ngừng lại một chút nhìn vẻ mặt Ngô phong, Ngô Phong nâng lên mắt nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp, “Ta thực sự không biết nàng. “Ngữ khí mang theo chút trêu tức, nói xong chính mình nở nụ cười. Ngô Phong cũng cười, lấy khăn tay phẩy lên mặt nàng. Viên Quỳnh lần nữa cầm đũa lên tiếp tục dùng bữa.

Sau một hồi tâm lý đánh chiến vừa tiến công vừa phòng thủ, Viên Quỳnh dường như cũng không rơi vào bị động.

Ngô Phong đứng dậy: “Ta đi toilet một chút.” Nói xong, xoay người rời đi. Đến toilet, Ngô Phong lấy di động ra bấm gọi: “Ta muốn tìm hiểu một phụ nữ tên Trình An Nhi. Điều tra rõ ràng các chi tiết cho ta.” Đơn giản hai câu, nàng treo di động, nhìn gương chỉnh sơ lại tóc, rửa tay, lại đi ra.

Viên Quỳnh làm sao có thể không nhìn ra Ngô Phong tính toán làm gì? Nhìn Ngô Phong từ toilet ra, ý cười trong suốt, hướng mình đi tới, Viên Quỳnh cười nói: “Ăn nhanh lên đi, đồ ăn đều sắp nguội.” Ngô Phong cười ngồi xuống, tiếp tục ăn.

Cơm nước xong, Ngô Phong dẫn nàng đến cửa hàng, mua quần áo cho nàng. Viên Quỳnh đành phải đi theo. Từng bộ từng bộ thử qua, xem xong rồi lại thay, Ngô phong ở một bên nhìn, chọn bộ này hay bộ kia, đều là Ngô Phong quyết định.

Dáng người Viên Quỳnh tốt lắm, mặc cái gì cũng thấy đẹp. Viên Quỳnh mặc một bộ váy liền màu vàng nhạt theo phòng thay đồ đi ra, nhìn vào gương, ánh mắt lại chú ý Ngô Phong phía đằng sau. Nàng biết Ngô Phong đang quan sát chính mình, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu sốt ruột, trên mặt tuyệt không biểu hiện ra ngoài dù một chút. Nàng cười xoay người lại, nhìn Ngô Phong: “Đẹp sao?”

Ngô Phong gật đầu, quả thực Viên Quỳnh mặc cái gì cũng dễ xem. Nhìn Viên Quỳnh trước mặt, trong lòng nàng ẩn ẩn hy vọng, hy vọng hoài nghi mà nàng có đối với Viên Quỳnh là hoàn toàn sai lầm.

Viên Quỳnh phết miệng nói: “Ngươi nói thật đi, có phải hay không chê ta không đủ xinh đẹp nên muốn đem ta trang hoàng thành kiện hàng để bù lại?” Ngô Phong cười, khiêu thân thể nàng một chút: “A Quỳnh, ta đối với nàng là thật sự, nên đều muốn đem thứ tốt cho nàng. Chính là chỉ sợ nàng sẽ làm ta thất vọng.” Viên Quỳnh nở nụ cười: “Cái này coi như là thổ lộ sao?”

Nói xong nàng xoay người nhìn gương, tiếp tục: “Làm cho ngươi thất vọng? Chính ta cũng không bảo đảm, ngày đó có khi ta hết cảm giác mến cũng không chừng.” Thật ra, nàng biết điều Ngô Phong ám chỉ cũng không phải riêng ở khía cạnh tình cảm. Ngô Phong đi tới, bên tai nàng nói: “Lạt mềm buộc chặt, ta lại thích nàng như vậy, làm cho người khác đoán không ra, như một sự thách thức.”

Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong trong gương cười cười. Ngô Phong cũng cười lại với nàng, hai người thân mật khăng khít.

Buổi tối trở về nơi ở, Viên Quỳnh lỉnh kỉnh bao lớn bao nhỏ, toàn bộ đều quần áo Ngô Phong mua cho, cộng thêm đồ trang điểm linh tinh. Nàng đem tất cả ném lên giường, nhìn một hồi rồi bắt đầu ngẩn ra.

Trong bóng đêm, nàng đứng tại cửa sổ, mở di động, màn hình huỳnh quang phát ra ánh sáng xanh lam, ba giây sau khép máy lại, rồi lại mở ra, bảy giây sau lại khép lại, sau đó mở ra, ba giây sau khép lại. Đây là tín hiệu ngầm nàng dùng để liên lạc với đồng đội. Nàng là đang nhắn cho đối phương nàng cần trợ giúp.

Sau đó nàng viết vài chữ vào mẩu giấy: Ta gặp Trình An Nhi, nàng nhận ra ta. Ngô Phong có mặt. Gấp gáp tìm cho được Trình An Nhi.

Sau đó nàng vò mẩu giấy lại, bỏ vào túi rác cùng một ít rác rưởi lộn xộn, đi xuống lầu ném thùng rác.

Nàng nhớ tới ban ngày gặp được Trình An Nhi, trong lòng nàng đã chấn động. Nàng không thể không thừa nhận, đối với Trình An Nhi, trước giờ nàng vẫn không thể vong tình. Đây là mối tình đầu của nàng, để lại cho nàng khắc cốt minh tâm. Nhớ tới Trình An Nhi tiều tụy khô gầy, nàng trong lòng ẩn ẩn đau. Mấy năm nay, Trình An Nhi cuối cùng đã trải qua cuộc sống như thế nào, có phải hay không ngậm rất nhiều đau khổ?

Hiện giờ nàng một mình trong phòng, rốt cuộc có thể trầm tĩnh lại, suy nghĩ về những chuyện nàng nôn nóng muốn biết, mà không hề suy nghĩ đến một khi Ngô Phong tìm được Trình An Nhi rồi, thân phận nàng chắc chắn bị bại lộ. Dựa vào lòng dạ thủ đoạn của Ngô Phong, chẳng qua thì chỉ đơn giản một phát súng, mình đi ngay cái mạng chó này.