Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Unexplored Summon://Blood-Sign

(Đang ra)

The Unexplored Summon://Blood-Sign

Kamachi Kazuma

Khi Kyousuke nghe thấy những lời đó từ Meinokawa Higan, một cô gái đang đứng trước bờ vực sinh tử, cậu liều mình đi vào trong thành phố nơi ba thế lực triệu hồi sư vĩ đại xung đột!

1 69

Hắc Bạch Avesta

(Đang ra)

Hắc Bạch Avesta

Masada Takashi

Câu truyện lấy bối cảnh thuộc Đệ Nhất Thiên - Ahura Mazda, nơi mọi sinh vật đều bị chia thành hai thái cực đối đầu với nhau là Thiện và Ác. Nhân vật chính của câu truyện này là cô gái mang tên Quinn,

9 110

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

(Đang ra)

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

MIYABI

Tuy nhiên, trong quá trình đó, anh ta bị vướng vào những âm mưu xung quanh việc triệu hồi, những bí ẩn của thế giới bên kia và ý định của nữ thần.

15 278

Thưa vị phu quân xa lạ, xin hãy ly hôn

(Đang ra)

Thưa vị phu quân xa lạ, xin hãy ly hôn

久川航璃

Một cuộc cá cược kỳ lạ và xảo quyệt với chồng cô bắt đầu.

11 208

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

(Đang ra)

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

Kikuchi Kousei

Đây là câu chuyện về một người đàn ông tái sinh thành một quý tộc lười biếng, người đã phá vỡ thế trận bằng nỗ lực không ngừng nghỉ và trở thành người đáng gờm nhất.

27 580

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

(Đang ra)

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

Leonar D (レオナールD)

Huyền thoại về thanh kiếm thiêng bắt đầu bằng "Rebellion", bắt đầu từ đây!

44 729

Tập 01 - Chương 9. Hoan ái của đôi bạch xà - H (Cocacola)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

Ngô Phong mang nàng tới khách sạn gần đó. Mở phòng, vừa vào cửa, Ngô Phong khẩn cấp dán Viên Quỳnh sau cánh cửa, hôn nàng thật sâu. Viên Quỳnh ôm nàng, cảm nhận được tim Ngô Phong đập kịch liệt, tự hỏi mình, là nàng yêu mình thật sao?

Yêu hay không yêu thật ra không quá quan trọng. Nếu yêu, Viên Quỳnh càng dễ dàng chiếm được tín nhiệm từ nàng. Điều nàng tựa hồ lo lắng hiện giờ là: một khi đã yêu, Ngô Phong lại phát hiện nàng lừa gạt, sẽ càng trả thù tàn nhẫn đối với nàng. Nhưng mà mục đích chính Viên Quỳnh tới đây, không phải là đem bọn người như Ngô Phong ra trước vành móng ngựa sao? Nếu trận chiến này, người thắng chính là nàng, Ngô Phong khi đó đã mất khả năng trả thù, vậy thì sợ cái gì!

Còn nếu không yêu, nghĩa là Ngô Phong đang muốn chơi trò tình cảm, vậy thì cùng nàng chơi, đâu có gì thật sự, huống hồ Ngô Phong thực làm nàng động tâm.

Ngô Phong hôn nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào mắt nàng. Trong lòng Viên Quỳnh như cũ có chút sợ.

Nhìn thấy ánh mắt Ngô Phong nóng bỏng, nàng hoảng hốt ý thức được điều nàng sợ hãi chính là: nàng thật sự sẽ yêu Ngô Phong mất!

Nàng đột ngột đẩy Ngô Phong ra, Ngô Phong ngây người một lúc, hỏi nàng: “Làm sao vậy?” Chính Viên Quỳnh cũng ngoài ý muốn đối với hành động theo bản năng này của mình, im lặng không trả lời, rồi nghiêng người ôm lấy nàng ngã xuống giường, cắn vành tai nàng, nói: “Ngươi quá nhiệt tình.” Ngô Phong nhẹ cười rộ lên, nâng đầu lưỡi liếm môi nàng, xoay người đè nàng lại.

Viên Quỳnh cũng đã lôi ra mớ áo lùng phùng trên vai Ngô Phong, nắm áo lót nàng kéo xuống gần hông. Nửa người trên của Ngô phong bại lộ trước mắt nàng, da thịt trắng mềm nhẵn, ánh mịn sáng bóng dưới màu đèn, cực kỳ đầy đặn mềm mại. Đỉnh nụ hoa đỏ sẫm sớm đã hiện lên duyên dáng yêu kiều, Viên Quỳnh một tay ôm lấy cổ nàng, kéo nàng lại gần, hôn say mê thắm thiết, tay còn lại đặt lên ngực Ngô Phong, nhẹ nhàng xoa ấn.

Ngô Phong khẽ ngâm một tiếng, lôi quần áo nàng ra, Viên Quỳnh nhẹ giọng nói: “Ta tự mình làm”, nói xong ý bảo Ngô Phong để nàng đứng dậy. Ngô Phong trở người qua một bên, tháo quần dài của nàng, hiện ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Viên Quỳnh vừa cởi đi áo thun, Ngô Phong đứng dậy, từ phía sau ôm lấy nàng, từng chút từng chút hôn nàng sau lưng.

Viên Quỳnh bắt đầu hô hấp dồn dập, cánh tay trở ra sau ôm cổ Ngô Phong. Ngô Phong tháo nút thắt dây ngực của nàng xuống, vừa hôn lưng nàng, vừa kéo quần nàng, lưu luyến vuốt ve thân thể nàng trơn bóng. Viên Quỳnh nhìn có vẻ thật gầy, nhưng dáng người cũng rất đẹp, chỗ cần đầy đủ thì lại không gầy chút nào, vòng eo mềm dẻo tinh tế, bụng bằng phẳng rắn chắc.

Viên Quỳnh cảm nhận được thân thể nàng ấm áp kề sát chính mình, da thịt trơn mịn tựa như tơ tằm thượng hạng. Không thể không công nhận cảm giác thân ái gần gũi thật sự tuyệt lắm. Người vốn dĩ là động vật sống theo bầy đàn, lúc cô tịch luôn hy vọng từ đồng loại tìm được sự ấm áp. Ở trong vòng tay nàng Viên Quỳnh lật mình, đem nàng đè trên giường, cắn môi nàng, cắn không nặng không nhẹ, làm nàng cảm thấy được đau, nhưng lại không quá đau.

Ngô Phong khẽ rên một tiếng, mắt phượng hẹp dài mị lên, hình dáng thật đẹp. Viên Quỳnh dùng lưỡi liếm má nàng, liếm lông mi của nàng dài mảnh, nước miếng làm lông mi uốn thành từng luồng từng luồng; vài sợi tóc bay rối dán trên khuôn mặt nàng trắng nõn, yêu mị thấu xương. Viên Quỳnh bắt đầu thở dốc kịch liệt… Ngô Phong này, bạch xà xinh đẹp này, thật đủ mê hoặc để khiến cho bất luận kẻ nào đều phải thần hồn điên đảo.

Hai tay Ngô Phong giữ khuôn mặt Viên Quỳnh, ánh mắt mang theo một tầng hơi nước, nhìn Viên Quỳnh nhẹ nhàng gọi: “A Quỳnh, A Quỳnh…” Giọng Viên Quỳnh khàn khàn “Ừ…” một tiếng, trong khi ngón tay đã sắp sửa tiến vào bộ vị riêng tư nhất của nàng. Ngô Phong nhẹ nhàng rên rỉ, thân thể căng cứng, vòng eo nẩy lên.

Viên Quỳnh cười khẽ, nói bên tai nàng: “Ngươi thực mẫn cảm." Ngô Phong nghe được thanh âm dường như trêu chọc, có chút xấu hổ, hai tay ôm chặt nàng, dữ dội hôn nàng, gặm cắn môi nàng, Viên Quỳnh đau ngâm lên ra tiếng, ngón tay càng thêm dùng sức, Ngô Phông không kìm nổi buông lỏng môi của nàng, miệng tràn ra một chuỗi rên rỉ tán loạn.

Viên Quỳnh kề sát nàng, ngực ma sát ngực Ngô Phong, mềm mại. Hai cỗ thân thể quấn quanh cùng một chỗ, triền miên chìm đắm. Một hồi sau, từ đôi môi anh đào hồng đỏ của Ngô Phong cuối cùng bật lên một tiếng rên mãnh liệt, toàn thân nàng như trút ra nhanh chóng, theo bản năng ôm chặt Viên Quỳnh, thở dốc rên rỉ. Viên Quỳnh biết trong lòng mình hiện tại cảm xúc thỏa mãn dâng lên, nhìn vẻ mặt Ngô Phong xinh đẹp tận xương tủy, Viên Quỳnh cảm giác một luồng tê dại buốt xương, ngã vào bên người Ngô Phong, nhẹ nhàng thở gấp.

Một lúc sau Ngô Phong mới bình tĩnh trở lại, nhìn Viên Quỳnh bên cạnh tóc tán loạn đầy mồ hôi, trong mắt mang theo thương tiếc, kéo nàng vào lòng, khẽ hôn trán nàng. Viên Quỳnh trở mình ngồi dậy: “Ta đi uống nước, ngươi muốn uống không?” Ngô Phong cũng xoay người ngồi dậy, từ phía sau ôm Viên Quỳnh, một tay len vào giữa hai chân Viên Quỳnh, nhẹ cười rộ lên: “Cũng ướt lắm a, ướt như vậy không khó chịu à?” Nói xong nàng kéo mẩu vải rẻo của Viên Quỳnh chỉ bằng lòng bàn tay xuống dưới.

Viên Quỳnh quỳ trên giường, ngửa người tựa vào Ngô Phong, cảm nhận từng cái hôn rơi trên vai chính mình, ngón tay thon dài khiêu khích thân thể chính mình, trong lòng nàng nổi lên cảm giác nhộn nhạo, không khỏi có chút khó chịu, kéo tay Ngô Phong ra: “Đừng như vậy, ta không thoải mái.” Ngô Phong càng ôm chặt nàng, không đồng ý buông tay. Viên Quỳnh giữ lại tay nàng, Ngô Phong cười ra tiếng, bên tai nàng nhẹ giọng: “Tốt nhất hãy ngoan, nếu không ta dùng sức mạnh a.”

Viên Quỳnh bất đắc dĩ bĩu môi, nhắm hai mắt lại, tùy ý Ngô Phong tàn sát bừa bãi không chút kiêng nể gì trên thân thể mình, nhưng cũng không đến mức gây ra cảm giác thái quá. Đột nhiên trước ngực truyền đến một trận cảm giác đau, Viên Quỳnh không khỏi hô ra tiếng, mở to mắt ủy khuất nhìn Ngô Phong. Ngô Phong cười xấu xa: “Ai bảo nàng không chịu phản ứng nhiều một chút.”

Ngô Phong khiêu khích thân thể Viên Quỳnh một cách đầy lão luyện, rồi ở bên tai nàng ôn nhu nói: “Cục cưng, nàng có biết nàng đẹp như thế nào không, hãy thả lỏng một chút sẽ càng đẹp nữa.” Ngô Phong đúng là một kẻ phong lưu già đời, kỹ xảo cực kỳ tốt, dưới sự khiêu khích của nàng, Viên Quỳnh từ từ buông lỏng, thân thể chậm rãi tiếp nhận xâm lược đến từ Ngô Phong; bởi sự dẫn dắt của nàng, Viên Quỳnh dần dần cảm nhận tới đỉnh điểm.

Sau trận cảm xúc mãnh liệt, Ngô Phong kéo chăn khoác lên thân thể hai người, ngồi dựa vào đầu giường, châm hai điếu thuốc, đưa Viên Quỳnh một điếu, nhìn nhìn những vết cào cấu vô cùng thê thảm trên cánh tay mình, híp mắt sang Viên Quỳnh cười nói: “Thật không biết là ngươi tới thời điểm cao trào lại bạo lực như vậy.” Viên Quỳnh dựa vào đầu vai nàng, có chút ngượng hỏi: “Đau không?”

Ngô Phong rít một hơi thuốc, phun ra vòng khói: “Đương nhiên đau, nhưng đau cũng vui vẻ.” Viên Quỳnh nghiêng đầu nhìn mặt nàng, phát giác khuôn mặt nàng còn có dấu răng, đột nhiên nở nụ cười. Ngô phong kỳ quái nhìn nàng hỏi: “Ngươi cười cái gì?” Viên Quỳnh đáp: “Ngươi tự mình chuốc lấy đau khổ.”

Ngô Phong rướn lại bên tai nàng: “Lần sau ta dùng miệng, ngươi sẽ không bắt được ta.” Viên Quỳnh rít hơi thuốc: “Còn có lần sau?” Ngô Phong ngồi thẳng lưng lại nhìn nàng, thật lòng nói: “Tại sao không? Ngươi rất vừa ý ta.” Viên Quỳnh cười cười, không có ý kiến.

Một lát sau, Viên Quỳnh lại nói: “Còn ta thì không thích bị người khác bài bố. Ta không nghĩ sẽ có lần sau.” Ngô Phong quay đầu nhìn nàng, tay bóp tắt tàn thuốc: “Đó là bởi vì ngươi không yêu ta, nếu ngươi yêu ta rồi, ta gần gũi ngươi, làm sao không cảm giác?” Viên Quỳnh bỗng nhiên nhếch một nụ cười, tựa hồ như đang nghe Ngô Phong nói đùa. Ngô Phong có chút ảo não: “Cười cái gì?”

Miệng Viên Quỳnh phun ra một làn khói, nhìn nàng nói: “Ngươi yêu ta sao?” Ngô Phong ngẩn ra, im lặng. Viên Quỳnh lại nở nụ cười, bóp tắt tàn thuốc: “Tất cả mọi người không cần phải thật lòng. Như vậy rất tốt.” Ngô Phong nhìn nàng: “Đối với ngươi, ta nghĩ là thật sự.” Viên Quỳnh cười lắc đầu: “Ngươi ngay cả yêu hay không yêu còn không rõ, làm sao có thể nói thật sự?”