Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)
Re-edit (nếu cần): Gonja
Viên Quỳnh tránh tay nàng ra, đi phía trước. Ngô Phong đi phía sau, nhìn bóng dáng nàng. Hình dáng Viên Quỳnh yểu điệu, mảnh dẻ, mang theo khiêu gợi hấp dẫn. Ngô Phong bỗng nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, đầu óc thật muốn xỉu luôn, ăn nằm rồi mới nhớ tới phải theo đuổi Viên Quỳnh, ăn nằm rồi, hiểu biết thân thể rồi mới tìm hiểu tâm ý.
Nàng phải thừa nhận, ban đầu mới gặp, Viên Quỳnh đã hấp dẫn nàng, đơn giản là vẻ đẹp bên ngoài cùng tính cách độc đáo bên trong. Chính Ngô Phong lại phải thừa nhận thêm điều nữa: chính mình đúng là cái đồ háo sắc. Nếu chỉ muốn vui đùa một chút, vậy chừng đó lực hấp dẫn cũng muốn đủ rồi, nhưng mà hiện giờ nàng còn mong cảm nhận được đường nét tính tình Viên Quỳnh như thế nào, thứ còn rất mơ hồ trong lòng nàng.
Ánh mắt nàng luôn thực lợi hại, chỉ cần vài câu nói chuyện, một động tác rất nhỏ cũng có thể giúp nàng đem đối phương tâm lý phân tích triệt để, nhưng điểm ấy đặt tại Viên Quỳnh lại không thực hiện được. Viên Quỳnh không chỉ trầm mặc ít lời, mà còn khống chế rất tốt những hành động theo bản năng con người vốn có, khiến không ai có thể thông qua bất cứ thứ gì để đi lý giải nội tâm nàng.
Ngô Phong vĩnh viễn không bao giờ dám hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai, như bọn người nương náu dưới họng súng kiếm ăn, mỗi cá nhân đối với nàng đều có thể là kẻ địch.
Đợi nàng đi xuống tới, Viên Quỳnh đứng bên cạnh xe chờ. Ngô Phong mở cửa xe cùng nàng tiến vào, Viên Quỳnh ngồi tại phó lái. Ngô Phong khởi động máy, khẽ nhìn thoáng qua Viên Quỳnh đang lẳng lặng ngồi bên mình: “Nàng là con cả trong nhà?” Viên Quỳnh thản nhiên nhìn phía trước gật đầu, Ngô Phong tiếp: “Trong nhà còn có anh em à? Không phải chính sách ở Đại Lục chỉ được một con sao?”
Viên Quỳnh cười: “Có một đệ đệ, nên ra ngoài chính sách”. Ngô Phong “uhm” một tiếng. Viên Quỳnh lại trầm mặc, không nói gì thêm. Một lát sau Ngô Phong thở dài: “Honey, nàng đừng như vậy có được hay không…? Ta hỏi một câu, nàng trả lời một câu. Ta không hỏi, nàng không nói.”
Viên Quỳnh nói: “Đèn đỏ trước mặt”. Ngô Phong nhìn ngã tư phía trước quả thật đèn đỏ sáng lên, phanh lại. Điện thoại di động Viên Quỳnh vang lên, Ngô phong nhìn nàng, Viên Quỳnh đón điện. Trong điện thoại truyền đến thanh âm của A Vượng: “Quỳnh tả , mau tới cứu ta. Ta lỡ để bọn ‘cớm’ theo dõi.”
Viên Quỳnh giật mình: “Xảy ra chuyện gì?” A Vượng áp thấp âm thanh, giọng mang lo lắng: “Vừa mới đưa chút hàng, không nghĩ bị cớm theo dõi. Ta hiện trong siêu thị, bọn cớm đang tìm ta. Tả, ta trong nhà còn có con nhỏ… làm ơn đến cứu ta.”
Viên Quỳnh nhìn sang Ngô Phong cũng đang chăm chú nhìn nàng, nói với Ngô Phong: “Là A Vượng, hắn để cớm theo dõi. Ta đến đó xem sao.” Nói xong vươn tay mở cửa xe đi xuống, Ngô Phong chỉ kịp gọi một tiếng: “A Quỳnh…”, Viên Quỳnh đã cất điện thoại, đi mất. Ngô Phong lắc đầu, tự nói: “Nàng cũng có thể đưa ta địa chỉ, ta gọi người đi là được mà."
Viên Quỳnh theo địa chỉ A Vượng báo tìm đến nơi, thấy A Vượng ẩn thân trong siêu thị, nàng đi vào. Người trong siêu thị không ít, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra vài tên cảnh sát mặc dân phục rải rác ở quanh mấy tầng hàng hóa, đều cắm tay vào trong ngực áo, ánh mắt cảnh giác tra tìm. Viên Quỳnh đẩy một cái xe đẩy đi qua, vờ như không chút để ý lướt qua một tên. Những cảnh sát này nàng không quen, nghĩa là nàng chưa gặp, cũng coi như chưa từng gặp nàng, nàng thở phù một hơi, tùy tay cầm vài món bánh mì, mấy bình nước ngọt.
Viên Quỳnh vòng qua một tầng hàng, đi đến điểm cuối, nơi đó bán đồ dùng phụ nữ. Viên Quỳnh đến, gặp A Vượng nấp tại hai chồng băng vệ sinh cao ngất. Viên Quỳnh nhìn lại phía sau, có một gã dân phục đang ngó trái liếc phải. Viên Quỳnh ý bảo A Vượng tiếp tục nấp, nàng đẩy xe đi rồi sẽ trở về. Tên dân phục kia cũng không chú ý tới nàng, Viên Quỳnh nhẹ nhàng, bất động thanh sắc luồng tới phía sau hắn, nương theo quầy hàng, một chuôi dao đập vào gáy hắn, hắn còn chưa kịp hừ một tiếng đã ngã xuống hôn mê.
Viên Quỳnh lôi thân thể hắn, kéo vào mặt sau quầy hàng, rồi xoay người vẫy vẫy tay A Vượng bên kia. A Vượng chui ra khỏi chồng băng vệ sinh, Viên Quỳnh lấy vài hộp găng tay, mấy bịch băng vệ sinh, tồn vào trước ngực A Vượng, dẫn A Vượng đi ra từ phía sau quầy băng vệ sinh. Một cảnh sát dân phục nghi hoặc nhìn A Vượng, rồi nhận ra quần áo trên người hắn, lập tức kêu lên: “Hắn ở đằng này”, cũng tức khắc móc ra súng.
Nhưng tốc độ Viên Quỳnh so với hắn nhanh hơn rất nhiều. Súng của hắn mới từ trong lòng ngực rút ra, Viên Quỳnh đã muốn một quyền đánh lên cổ họng hắn. Tên dân phục lập tức không thể hô hấp, súng rơi trên mặt đất. Lúc này những tên khác chạy tới, Viên Quỳnh nhìn thấy có một tên bụng phệ, trong khi chạy đến đụng rớt rất nhiều hàng hóa. Viên Quỳnh nở nụ cười, một tay đẩy xe hướng vào hắn. Dân phục bụng phệ không kịp né tránh, bị xe đẩy đụng, trượt ngã.
Còn hai gã khác từ bên trái chạy tới, Viên Quỳnh giương chân đá mạnh vào quầy hàng, quầy hàng sập xuống, lại sập xuống quầy kế bên, kẹp luôn hai dân phục ở giữa. Siêu thị tức thì loạn lên, rất nhiều người nhốn nháo, không ngừng trốn tránh. Viên Quỳnh giúp A Vượng đi trước, nàng đi phía sau, quay đầu nhìn lại thấy một cảnh sát bị kẹp tay đến dị dạng, sợ là gãy xương, rồi nhìn thấy các dân phục khác luống cuống tay chân cứu trợ đồng sự, trong lòng có hút hối hận, nàng xoay người đào tẩu.
Ra đến bên ngoài, cả hai cùng một hơi, Viên Quỳnh nhìn A Vượng trách cứ: “Ngươi không phải thôi rồi sao? Sao lại ra thế này a!”. A vượng vẻ mặt đau khổ: “Ta cũng không phải muốn làm… Còn có thể cái gì nữa a? Lão bà của ta thân thể vẫn chưa khôi phục, dù sao cũng phải để nàng ăn uống được chút, cũng phải mua sữa bột cho con, làm sao không cần tiền a? Chúng ta vẫn ngụ ở một phòng thuê, ta không kiếm chút tiền về, lấy đâu ra trả tiền thuê? Cũng không thể để hai người bọn họ ra đường ngủ a…!”
Viên Quỳnh thở dài, không biết nói thêm gì nữa, nghĩ nghĩ rồi móc trong túi ra ít tiền: “Hiện tại trong người ta có chổ này, ngươi cầm đỡ đi. Trở về rồi tới tìm ra, ta đưa thêm ít nữa. Sau này nghĩ cách học chút tay nghề đi, đừng dính mấy thứ này nữa.” A Vượng nhận tiền: “Cám ơn Quỳnh tả”, nói xong hắn chuẩn bị bỏ vô túi, Viên Quỳnh nhìn nhìn xấp tiền hắn cầm, nói: “Suýt chút nữa quên, ta còn chưa ăn cơm, đang chết đói, ngươi để lại ta vài đồng.”
A Vượng rút hai tờ đưa nàng, nghĩ một chút lại nói: “Không bằng đến nhà ta đi, để lão bà ta nấu cơm cho tả ăn, tay nghề nấu cũng được lắm, sẵn tiện nhìn qua con ta.” Viên Quỳnh đồng tình: “Vậy đi thôi.”
Tới nhà A Vượng, một cô gái ôm đứa bé mới đầy tháng chưa lâu ra đón, nhìn đến Viên Quỳnh đi theo sau A Vượng, ngây người ra một chút, liền nhéo lỗ tai A Vượng: “Ngươi này quá quắt, con mới đầy tháng, ngươi liền chịu không nổi hả? Tìm đàn bà khác? Còn dám mang về nhà cho lão nương xem?”
Viên Quỳnh xấu hổ, ho khan một chút, A Vượng vội vàng: “Ngươi đừng có nói lung tung, nàng chính là Quỳnh tả.” Cô gái nghe vậy, cuống quýt thả tay xuống, lúng túng cười cười: “Mời vào, mời vào.” A Vượng nói: “Nàng chưa ăn cơm, lão bà, tối nay ngươi nấu bữa cơm đi. Ta đi chuẩn bị, ngươi tới xào nấu là được.” Cô gái gật đầu: “Vậy ngươi đi làm nhanh đi.”
Lão bà của A Vượng tên là Lý Mẫn Mẫn, dáng dấp coi như không tệ, nhưng hiện giờ mới sinh dậy, thân hình còn chưa khôi phục hoàn toàn, khuôn mặt cũng còn phù thũng. Viên Quỳnh tới xem bé con trong lòng nàng, đứa bé thật sự rất đáng yêu, trắng mũm mĩm, hai bàn tay tí hon gắt gao nắm chặt, áp vào hai bên má, đang ngủ say.
Viên Quỳnh nhìn một hồi, đáng yêu quá, liền nói: “Tới đây, cho ta ôm một cái.” Lý Mẫn Mẫn đặt đứa nhỏ cẩn thận trong lòng nàng. Lý Mẫn Mẫn nói: “Ngươi nâng đầu bé lên một chút.” Viên Quỳnh chưa từng bế trẻ con nào như thế này, nên thật cẩn thận ôm vào trong ngực, nhẹ xoa xoa khuôn mặt, sờ sờ cái miệng nhỏ nhắn, yêu thích không thôi.
Tả: Cách gọi chị lớn giống như kiểu tỷ tỷ, ca ca. Ở đây chắc là đang dùng khẩu âm Hongkong.