Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ougon no Keikenchi

(Đang ra)

Ougon no Keikenchi

Harajun

Nàng chế tạo từ bản thân dành riêng mạnh nhất quân đoàn, cuối cùng cuối cùng bị phán định là thế giới này [ đặc biệt tai hoạ sinh vật ]...?

5 358

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

10 627

Cảm lòng người một phen ngóng lại

(Đang ra)

Cảm lòng người một phen ngóng lại

Nhân vật chính: Takeuchi Yunko, Sakai Mieko.

2 182

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

(Đang ra)

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

バネ屋

Một ngày nọ, Ichiro tình cờ gặp một kẻ khả nghi đang cố tấn công Himeka. Ichiro cố gắng cứu Himeka bằng cách tóm lấy tên bám đuôi, nhưng cú đá vòng của Himeka lại đánh trúng cậu ấy.

1 163

Inori no Kuni no Riviere

(Đang ra)

Inori no Kuni no Riviere

Shiraishi Jougi

Inori no Kuni no Riviere

13 854

Tập 01 - Chương 11. Hẹn hò (Cocacola)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

A Văn một phen bắt được cánh tay Viên Quỳnh, vặn về phía sau, nhưng cùng lúc tay trái Viên Quỳnh phản lại nắm chặt cổ tay A Văn, lập tức bẻ ngược. A Văn đau hô một tiếng, quỳ rạp xuống đất, tiểu Triệu lúc này vụt lên, cầm dao bổ về phía gáy Viên Quỳnh, tay phải Viên Quỳnh bắt lấy cổ tay tiểu Triệu, lôi về phía người của mình.

Tay kia của tiểu Triệu chế trụ được đầu vai nàng, khoảng cách hai người tiến quá gần, Viên Quỳnh một phát đập đầu đánh vào mũi tiểu Triệu, tiểu Triệu nhất thời nổ đom đóm. Viên Quỳnh kéo A Văn đổ vào tiểu Triệu, đẩy hai người đến tường, rồi chạy đi.

Mũi tiểu Triệu bị đập, máu chảy lòng thòng. Còn cổ tay A Văn cơ hồ muốn trật khớp, đau đến cắn răng, nàng nắm cổ tay mình tiếp tục đuổi theo. Tiểu Triệu quẹt máu mũi cũng chạy phía sau.

Khi hai người áp đến, Viên Quỳnh đã lách mình vào một nhà trẻ thông với con hẻm. Xuyên qua hàng rào sắt, trong viện là một đám trẻ đang chơi đùa, lại nổi cộm lên thân ảnh Viên Quỳnh, khiến đám nhóc ngây ngốc nhìn nàng, cô dạy trẻ đứng gần đó nhất thời cũng không biết phản ứng gì.

Nhìn hai kẻ đang muốn giơ súng đối với mình, Viên Quỳnh cười quỷ dị, ánh mắt đùa cợt trêu ngươi, rồi quay lại với bọn trẻ, xòe hai ngón tay kiểu “say ‘hi’…!”, sau đó rút lui đến bức tường.

Hai viên cảnh sát chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn, bọn họ hiểu được ngụ ý của Viên Quỳnh, Viên Quỳnh dùng đám trẻ kia uy hiếp bọn họ. Nếu bọn họ dám truy vào, Viên Quỳnh sẽ cưỡng chế đứa trẻ nào đó làm con tin. Cả hai tức giận trừng mắt nàng, rồi lại bất lực nhìn nàng rút lui đến bức tường, nhanh nhẹn nhảy lên đầu tường, một cái chớp mắt, vụt đi.

Động tác Viên Quỳnh cực kỳ nhanh, cơ hội chỉ như lóe lên, A Văn cắn răng nhắm súng, tiểu Triệu bên cạnh chặn lại: “Đừng bắn.” A Văn quay đầu nhìn hắn nghi hoặc, tiểu Triệu mới nói: “Ta cảm nhận được cô ta không phải người xấu, vừa rồi cô ta cũng không có ý giết ta.” A Văn oán hận: “Cô ta là không dám! Ban ngày ban mặt trên đường nổ súng giết cảnh sát, trừ phi cô ta chán sống.”

Vẻ mặt tiểu Triệu hơi bị dao động, hắn giơ tay lau một chút máu trên mặt. A Văn nhìn hắn, lấy đưa hắn một cái khăn nhỏ, hỏi: “Có nặng lắm không?” Kỳ thật, nàng cũng có cảm giác giống vậy, lần trước nàng bị Viên Quỳnh bắt làm con tin, lúc đẩy nàng xuống xe, Viên Quỳnh hãm xe chậm lại, hiển nhiên là mục đích phòng ngừa nàng sẽ bị thương.

Chạy trốn bán sống bán chết mà còn cố giữ con tin tránh khỏi bị thương, nếu đem nàng so sánh với hầu hết bọn buôn lậu ma túy hiểm độc thì thật sự không giống. Nhưng vì mỗi ngày phải đụng độ với hạng người này, nàng cũng dần trở nên thủ đoạn, nàng không muốn vì nhất thời mềm lòng mà trả lại bằng sinh mệnh chính mình.

Viên Quỳnh thoát khỏi hai người, trở về chỗ ở của mình, mới vào cửa liền nhận được điện thoại Ngô Phong. Trong điện thoại Ngô Phong tựa hồ mới tỉnh dậy, giọng nói rề rà kiểu mệt mỏi: “Cục cưng, sao ngươi lại đi? Cũng không chịu chờ ta cùng đi nữa.” Viên Quỳnh vừa để tai, liền nghe thấy âm thanh nàng khàn khàn, đột nhiên tâm nhảy dựng, nhất thời không nghĩ ra được cái cớ gì, vì thế hỏi: “Ngươi đã tỉnh?”

Ngô Phong trả lời: “Vừa mới tỉnh lại, không thấy ngươi, ngươi thực đáng ghét ngươi có biết không?” Viên Quỳnh không biết nên như thế nào tiếp tục, đành trầm mặc, Ngô phong ở bên kia đầu dây lại nói: “Ngươi thật là chán chết, đêm qua nóng thành như vậy, hiện giờ còn làm bộ đứng đắn với ta.” Viên Quỳnh hỏi: “Ta có như vậy à?”

Trong điện thoại Ngô Phong dường có chút tức giận: “Có phải ngươi muốn làm ra vẻ cái gì cũng chưa phát sinh không? Ta cho ngươi biết, ta đã nói ta theo đuổi ngươi, ngươi liền chạy không thoát!” Cách điện thoại, Viên Quỳnh cũng cảm giác được bộ dáng Ngô Phong đang nghiến răng nghiến lợi, nàng hít một hơi, Ngô Phong lại tiếp: “Buổi tối ta sẽ đến đón ngươi. Ta muốn cùng ngươi hẹn hò”, nói xong cúp điện thoại. Viên Quỳnh nhìn điện thoại, ngẩn nửa ngày.

Viên Quỳnh thả rèm, đắp chăn ngủ. Không biết ngủ bao lâu, dưới lầu truyền đến một hồi còi xe, nàng mơ mơ màng màng đứng dậy, trời giờ đã chạng vạng, nàng đi đến vén rèm, mở cửa sổ nhìn xuống, thấy một chiếc xe dừng ở phía dưới, Ngô phong đứng dựa vào hông xe, áo ba lỗ quần jeans, bên ngoài khoác chiếc áo gió, ngón tay kẹp một điếu thuốc, tóc dài rối tung trên vai, cả người khí chất thật phong tình vạn chủng, khiến ai đi ngang qua cũng không ngừng quay đầu nhìn nàng.

Nàng nhìn thấy trên cửa sổ ló đầu ra là Viên Quỳnh, liền vẫy tay, ý bảo nàng xuống dưới. Viên Quỳnh hét to vọng xuống: “Chờ ta một chút”, rồi xoay người đi vào. Ngô Phong nghe vậy, dập tàn thuốc, đi vào cửa lầu, hướng lên phòng tìm nàng.

Tới cửa, nàng ấn chuông, Viên Quỳnh mở cửa cho nàng. Lúc này Viên Quỳnh mới ngủ dậy, mặt ửng đỏ còn chưa hết, tóc rối bồng bềnh trên vai, mặc áo thun rộng cổ, một bên cổ áo trượt xuống, lộ ra đầu vai mượt mà, phía dưới chỉ mặc quần lót, trên đùi thon dài trắng muốt còn có vài vết bầm các ngón tay. Tổng nhìn qua y như mới để người khác giày vò thân xác xong.

Ngô Phong tựa vào cửa, nhìn nàng cười. Viên Quỳnh cầm lược chải đầu, nghe thấy nàng cười, nghiêng đầu lại nghi hoặc nhìn Ngô Phong. Ngô Phong cười nói: “Nếu ai đó không biết, nhìn thấy bộ dáng nàng như bây giờ, chắc chắn sẽ nghĩ nàng mới vừa khiến cho người khác cường áp”. Viên Quỳnh xấu hổ giận lên, nắm lược ném qua, Ngô Phong chụp được: “Ta chỉ là ăn ngay nói thật.”

Viên Quỳnh mặc quần dài vào, Ngô Phong liền vỗ vào mông nàng một cái, ở bên tai nói: “Mông của ngươi thật gợi cảm.” Viên Quỳnh hí mắt liếc nàng: “Đừng khiêu khích kiểu như vậy được không?” Ngô Phong cắm tay vào túi áo khoác, phát thanh: “Ok!”, xong rồi lại nhìn Viên Quỳnh cười: “Người Đại Lục tới đều thực đứng đắn, thật ra đều chán chết mất.”

Viên Quỳnh hừ một tiếng, không trả lời. Ngô Phong đẩy cửa phòng tắm, trên bồn chỉ đặt một tuýp sữa rửa mặt, một bình sữa tắm em bé, ngoài ra không còn cái gì khác. Ngô Phong xoay người đi ra, lại mở cửa tủ quần áo, bên trong vài cái áo thun, hai ba cái quần jeans, cộng thêm duy nhất một cái áo khoác kiểu dáng đơn giản, bốn mùa đều phù hợp.

Ngô Phong nói: “Ngươi thật đúng là đơn giản a. Đừng có nói với ta, ngươi nháo mấy năm nay cũng chưa kiếm được đồng nào.” Viên Quỳnh cười: “Ta vốn không thích ăn mặc kiểu cách. Tiền kiếm được mấy năm nay hầu hết đều gửi cho thân nhân.” Nói xong Viên Quỳnh đã thu thập tương đối ổn: “Đi thôi, ta nguyên ngày chưa ăn, đói muốn chết.”

Ngô Phong cười: “Được rồi, muốn ăn gì đây?” Viên Quỳnh nghĩ nghĩ: “Lẩu.” Ngô phong bĩu môi: “Thật chẳng có chút thú vị.” Viên Quỳnh nói: “Đừng rủ ta đi ăn cơm Tây a, ta ăn không đủ no.” Ngô Phong nhìn nàng trang phục như cũ, một áo thun rộng, một quần jeans, một đôi giày thể thao trắng, cười nói: “Ngươi như vậy đi ăn cơm Tây, người ta cũng không cho vào.”

Viên Quỳnh nghe vậy, giận lên, liếc nhìn Ngô Phong: “Đúng vậy a, ta chính là bà già nhà quê, sao có thể so với ngươi kẻ có tiền? Không thích thì tốt hơn đừng đến. Quên đi, tự ta đi ăn ngoài, không làm mất mặt ngươi”, nói xong chạy xuống lầu, Ngô Phong vội vàng đi xuống, đuổi theo nàng, liền đưa tay nắm vai nàng: “A, tính khí tăng lên a, ta mới đùa một chút đã giận?” Viên Quỳnh không nói gì, Ngô Phong ôm vai nàng: “Đi thôi! Phải đi ăn lẩu!”