Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ougon no Keikenchi

(Đang ra)

Ougon no Keikenchi

Harajun

Nàng chế tạo từ bản thân dành riêng mạnh nhất quân đoàn, cuối cùng cuối cùng bị phán định là thế giới này [ đặc biệt tai hoạ sinh vật ]...?

5 358

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

10 627

Cảm lòng người một phen ngóng lại

(Đang ra)

Cảm lòng người một phen ngóng lại

Nhân vật chính: Takeuchi Yunko, Sakai Mieko.

2 182

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

(Đang ra)

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

バネ屋

Một ngày nọ, Ichiro tình cờ gặp một kẻ khả nghi đang cố tấn công Himeka. Ichiro cố gắng cứu Himeka bằng cách tóm lấy tên bám đuôi, nhưng cú đá vòng của Himeka lại đánh trúng cậu ấy.

1 163

Inori no Kuni no Riviere

(Đang ra)

Inori no Kuni no Riviere

Shiraishi Jougi

Inori no Kuni no Riviere

13 854

Tập 01 - Chương 8. Trò chơi mạo hiểm (Cocacola dịch)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

Mọi người cùng Ngô Phong đều bật cười, Ngô Phong nói: “Bọn chúng tin?” Viên Quỳnh cũng cười: “Đương nhiên không tin. Sau đó ta nói ta là cảnh sát đến từ Vân Nam truy bắt đường dây buôn lậu ma túy, bọn chúng có chút tin, ta thừa cơ hội đoạt được súng, trốn về.”

Ngô Phong thấy mấy vết bầm tím trên mặt Viên Quỳnh liền hỏi: “Bị đánh?” Viên Quỳnh sờ sờ mặt mình: “Không sao.” Ngô Phong nhìn sang Hoàng Vĩ Thịnh: “A Hoàng, nhà ngươi có dầu miên không? Đem ra xoa cho nàng một chút.” Hoàng Vĩ Thịnh nghe vậy, đến ngăn kéo lấy chai dầu đưa Viên Quỳnh.

Viên Quỳnh vừa giơ tay ra, Ngô Phong đã lấy được, nhỏ vài giọt bôi lên mặt nàng, nhẹ nhàng ôn nhu ấn. Viên Quỳnh không được tự nhiên, giương mắt nhìn Ngô Phong đang chăm chú vào má nàng, vẻ mặt chuyên tâm, gần trong gang tấc; tim Viên Quỳnh chợt nhảy dựng, hơi nghiêng nghiêng đầu, thoáng thấy Hoàng Vĩ Thịnh cùng A Đạt tựa như đang suy ngẫm nhìn nàng, vẻ nhìn nhập nhằng mờ mịt.

Ngô Phong thoa mặt nàng xong, lại hỏi: “Còn chỗ nào nữa không?” Viên Quỳnh xấu hổ cười cười: “Ta tự thoa là được rồi”, nói xong cầm lấy chai dầu: “Lát nữa về sẽ thoa.” Ngô Phong cười, giọng điệu có chút vui cười hỏi han, vừa giương tay lấy cái bật lửa: “Ngươi hiện giờ ở đâu?” Viên Quỳnh đáp: “Ta hiện ở phố Đăng Lung, thuê một phòng đơn.”

Ngô Phong hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta có căn hộ gần bến tàu Đồng La, ngay phố Di Hòa cũng gần đó, hay ngươi đến ở đi. Khi nào về ta bảo người mang chìa khóa đến cho ngươi.” Viên Quỳnh đáp: “Cám ơn Phong tỷ.” Ngô Phong gật đầu: “Vậy ngươi về trước đi, trong khoảng thời gian này, cố gắng đừng lộ diện, bọn cớm chắc chắn theo dõi sát sao.” Viên Quỳnh gật đầu.

Trở lại chỗ ở, Viên Quỳnh không thể không nhớ đến ánh mắt Ngô Phong chuyên chú nhìn nàng, làm nàng cảm thấy buồn phiền. Nàng không tưởng tượng được, Ngô Phong thật có cảm tình đối với nàng? Động lòng với nàng? Không có khả năng! Chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể nhận ra Ngô Phong này là tay già đời, có lẽ đang muốn chơi trò thôi. Người như vậy mà thật lòng với ai mới là điều kỳ quái.

Nếu chỉ là chơi một chút, mình cũng không việc gì phải căng thẳng. Cùng chơi là được! Chính là không hiểu vì sao, mỗi khi một mình cùng Ngô Phong, tự nhiên… thấy căng thẳng.

Lỡ như mình động lòng thật, phải làm gì bây giờ?! Rồi một ngày nàng sẽ nhận ra thân phận mình, biết mình lừa nàng, bán đứng nàng, thủ đoạn trả thù nhất định rất tàn nhẫn. Nhớ lại A Trà đêm đó, vậy mà nàng vẫn còn tâm trí vui vẻ tán tỉnh mình… Viên Quỳnh cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Ngày hôm sau, theo như lời Ngô Phong, Hoàng Vĩ Thịnh mang chìa khóa đến cho Viên Quỳnh. Viên Quỳnh nhờ A Vượng dẫn theo hai huynh đệ nữa giúp nàng dọn tới phố Di Hòa. Bạn gái A Vượng mới sinh được bé trai, nên A Vượng giúp nàng dọn nhà xong liền vội vàng trở về. Trên mặt hắn mang theo vui sướng vì được làm cha. Trước khi đi, Viên Quỳnh đưa hắn ít tiền nói là lì xì cho con.

Buổi tối, nàng nhận điện thoại từ Ngô Phong giọng điệu mang theo men say, tựa hồ uống hơi nhiều: “Ta đang ở sàn nhảy Mạch Khẳng Thải, ngươi tới đây gặp ta.” Viên Quỳnh do dự một chút, hỏi: “Có chuyện gì không?” Đầu dây bên kia giọng Ngô Phong hơi hậm hực: “Ta muốn cắn chết ngươi, không có việc gì không thể tìm ngươi à? Nói vậy cũng nói.” Viên Quỳnh bất đắc dĩ: “Ok, ta sẽ tới.”

Khi nàng tới nơi thấy Ngô Phong đang gục trên quầy bar uống rượu, phía sau có hai gã vệ sĩ. Viên Quỳnh đi tới gần, lên tiếng: “Phong tỷ, ta đã đến.” Ngô Phong quay đầu nhìn nàng, nàng mặc áo thun T-shirt tay sát nách, quần jeans, giày thể thao trắng, tóc rối tự nhiên, không giống như được chải, phất phơ hai bên má, nhìn hết sức quyến rũ.

Ngô Phong vỗ quầy bar, nói với nàng: “Ngồi xuống đây, uống rượu với ta.” Viên Quỳnh ngồi bên cạnh, gọi một chai rượu. Ngô phong chống cằm, nhìn nàng một cách chẳng chút nào kiêng nể, thân hình đong đưa theo tiết tấu nhạc. Từ lúc vào đến giờ Viên Quỳnh mới nhìn Ngô Phong rõ, nàng mặc áo màu cà phê, cổ áo cắt sâu hình chữ V thấp đến gần rốn, tưởng như chẳng mặc gì, lờ mờ hiện ra phần da thịt hai bên nở nang mê người. Viên Quỳnh nốc rượu, tập trung lại tinh thần…!

Ngô Phong bỗng nhiên đưa ngón tay chích nhẹ trán Viên Quỳnh: “Ngươi thực háo sắc, còn giả vờ nghiêm trang.” Viên Quỳnh thấy xấu hổ lên, ho khan một tiếng, nốc thêm ngụm rượu nữa. Ngô Phong tay kéo kéo nàng: “Đi, chúng ta ra nhảy đi.” Viên Quỳnh thả chai rượu xuống, theo nàng ra sàn nhảy. Ngô Phong đã khá say, uốn éo thân mình trên sàn, vòng eo mềm mại xoắn xoay như một con bạch xà xinh đẹp.

Viên Quỳnh cũng đong đưa theo nhạc, mới đầu chỉ sơ sơ, một hồi tự nhiên phiêu đãng. Ngô Phong kề sát lại, hai tay ôm hông nàng, theo tiết tấu dữ dội của âm nhạc, thân hình cứ thế vặn vẹo, trên mặt như cũ mang theo nụ cười hơi chút khiêu khích nhìn Viên Quỳnh, cảm xúc tràn đầy cuồng nhiệt. Tâm tình Viên Quỳnh cũng bị kéo dâng lên, hoàn toàn thả lỏng.

Thật sự Viên Quỳnh nhảy rất tốt, chẳng qua là đã lâu không có thoải mái chơi đùa. Nàng xoay nửa vòng tại chỗ, lưng dán vào người Ngô Phong, lắc hông nhè nhẹ. Ngô Phong hai tay giữ hông nàng cùng nàng uốn éo, nói khẽ vào tai: “A Quỳnh, ngươi là người có thể khiến ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào…” Viên Quỳnh xoay người lại, hai tay đặt lên vai Ngô Phong, nghiêng đầu híp mắt nhìn nàng.

Mặt Ngô Phong như trước mang theo nụ cười khiêu khích, tay từ hông Viên Quỳnh trượt xuống mông vuốt nhẹ. Khóe miệng Viên Quỳnh nhích lên, kéo Ngô Phong lại sát, làm ngực Ngô Phong dán vào ngực nàng. Viên Quỳnh cảm thấy tim mình nhảy dựng, điệu nhảy của hai người càng trở nên cuồng nhiệt.

Bên cạnh rất nhiều các cặp nam nữ đều ngừng lại, đứng một bên xem hai nàng biểu diễn, điệu nhảy nóng bỏng đê mê. Cũng còn bởi cả hai đều là hai cô gái quá xinh đẹp, làm hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Đột nhiên Ngô Phong nói vào tai Viên Quỳnh: “Làm bạn gái của ta đi.” Viên Quỳnh cười, giữ eo Ngô Phong xoay nàng nửa vòng, để lưng Ngô Phong dựa vào trong lòng, sau đó cắn vành tai nàng, nói: “Ta chỉ quen để người khác làm bạn gái của ta.” Lúc đó Ngô Phong liền xoay người trở lại, hai tay giữ má nàng, không hề báo trước… hôn nàng.

Chung quanh tức khắc một thanh âm thét chói tai cùng tiếng huýt sáo, Viên Quỳnh mới kịp sửng sốt, liền không chút nào yếu thế, một tay ôm hông nàng, một tay giữ sau ót, hôn đáp lại. Miệng Ngô Phong mang theo hơi rượu nhưng chẳng thành vấn đề bởi Viên Quỳnh đang mải mê với cảm giác sảng khoái được chạm vào làn môi mềm mại. Thân thể Ngô Phong nóng hổi dán lên thân thể nàng, làm cho nàng càng mơ hồ, mộng mị lên.

Đã bao lâu không có thân thiết với một người? Nàng không rõ nữa, chỉ biết rằng đã rất lâu, rất lâu rồi nàng thực cô đơn. Trong vòng tay nàng, Ngô Phong bắt đầu thở dốc, ngậm môi của nàng mập mờ nói: “Chúng ta đi mướn phòng đi.” Viên Quỳnh buông lỏng nàng ra, nhìn nhìn nàng, Ngô Phong không chờ câu trả lời, liền kéo tay nàng theo hướng cửa chạy đi.

Viên Quỳnh cứ thế đi theo Ngô Phong, nàng không biết lòng mình đã bị cái gì mê hoặc, nàng thế mà ngang nhiên không hề muốn cự tuyệt, ngược lại còn ngập tràn khát vọng. Trong lòng nàng vốn dĩ biết rõ ràng Ngô Phong là một trùm buôn lậu ma túy, còn nàng là cảnh sát, hai người là địch nhân, không thể yêu nhau. Tuyệt đối không thể!

Nhưng mà… thử lún một lần đi…

Viên Quỳnh lý trí hiểu rõ: nàng và nàng ấy, nhất định không có kết quả. Vậy thì, hưởng thụ một chút đi, coi như là một lần thử qua—trò chơi mạo hiểm.