Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ougon no Keikenchi

(Đang ra)

Ougon no Keikenchi

Harajun

Nàng chế tạo từ bản thân dành riêng mạnh nhất quân đoàn, cuối cùng cuối cùng bị phán định là thế giới này [ đặc biệt tai hoạ sinh vật ]...?

5 358

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

10 627

Cảm lòng người một phen ngóng lại

(Đang ra)

Cảm lòng người một phen ngóng lại

Nhân vật chính: Takeuchi Yunko, Sakai Mieko.

2 182

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

(Đang ra)

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

バネ屋

Một ngày nọ, Ichiro tình cờ gặp một kẻ khả nghi đang cố tấn công Himeka. Ichiro cố gắng cứu Himeka bằng cách tóm lấy tên bám đuôi, nhưng cú đá vòng của Himeka lại đánh trúng cậu ấy.

1 163

Inori no Kuni no Riviere

(Đang ra)

Inori no Kuni no Riviere

Shiraishi Jougi

Inori no Kuni no Riviere

13 853

Tập 01 - Nằm vùng (Cocacola dịch)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

Cận thời điểm xuất phát, Viên Quỳnh mới biết được Ngô Phong nhận hàng đợt này là súng đạn. Ngoài Hoàng Vĩ Thịnh cùng đi, còn có một người tên A Đạt. Viên Quỳnh lên xe, lái chưa được bao xa lại phát hiện bị theo dõi.

Là một chiếc thể thao màu xám liên tục đi theo, Hoàng Vĩ Thịnh nói: “Không phải bọn cớm chứ?!” Viên Quỳnh nhìn gương chiếu hậu, khó có thể xác định rõ người trong xe, từ đầu đến cuối không nhanh không chậm đi theo đằng sau.

Ngô Phong ngồi ghế phụ lái cạnh Viên Quỳnh, cũng nhìn gương chiếu hậu nói: “A Quỳnh, tìm cách làm mất dấu bọn chúng." Viên Quỳnh gật đầu, thay đổi tốc độ, xe thể thao màu xám cũng tăng tốc theo, cứ thế bám đuôi.

Càng không thể dẫn bọn họ tới khu vực giao dịch, Viên Quỳnh lại không dám đi quá nhanh sợ chọc vào đám cảnh sát giao thông, vì vậy nàng vòng vào một ngõ nhỏ, xe thể thao cũng theo vào, thật không dễ thoát khỏi bọn chúng.

Viên Quỳnh hơi nhíu mày nói với Ngô Phong: “Tới đằng trước, các ngươi xuống xe, tìm cách đến khu vực giao dịch. Ta sẽ đánh lạc hướng bọn kia.” Ngô Phong nhìn nàng, không có phản đối: “Ngươi cẩn thận một chút, xong việc hãy đến nhà A Hoàng.” Viên Quỳnh gật đầu, đột ngột tăng tốc, bỏ lại xe thể thao một khoảng cách khá xa, sau đó quẹo vào một lối rẽ, dừng lại trước một siêu thị.

Nhóm Ngô Phong lập tức xuống xe, đi vào siêu thị, lần theo cửa sau thoát ly. Viên Quỳnh lái xe ra khỏi con ngõ, chiếc màu xám cũng ra theo, nàng đánh vòng vòng trên đường lớn, xe sau ý thức được bị lừa, tăng tốc chạy lên. Lúc này Viên Quỳnh mới nhìn rõ người trong xe là bốn viên cảnh sát lần trước gặp trong quán bar.

Vị cảnh sát trung niên có vẻ là người đứng đầu dùng loa ra lệnh Viên Quỳnh tấp vào lề dừng xe, Viên Quỳnh vẫn tiếp tục tăng tốc, xe sau gắt gao đuổi sát, một tên thò đầu ra cửa, nã một phát súng vào lốp sau của xe Viên Quỳnh. Tốc độ Viên Quỳnh lúc này quá nhanh, lốp xe lại đột ngột nổ banh, khiến thân xe nghiêng ngả, cơ hồ sắp lật.

Viên Quỳnh cắn môi, chuyển làn đường, tiếp tục tăng tốc, xe sau không từ bỏ bám riết, tiếp theo từ phía bên phải vượt lên song song, đánh mạnh vào hông xe Viên Quỳnh. Xe Viên Quỳnh chao đảo trượt lùi, thắng gấp khiến xe đánh két cái vòng đập vào xe thể thao, rồi hoàn toàn dừng lại. Bốn người ra khỏi xe lập tức giơ súng nhắm ngay Viên Quỳnh, thét lên hạ lệnh nàng xuống xe.

Viên Quỳnh bất đắc dĩ phủi phủi vụn kính bên người, mở cửa xe đi ra. Vừa mới bước xuống, vị cảnh sát trung niên tức khắc chĩa súng ngay mũi nàng, rống lớn: “Người trên xe đâu?” Viên Quỳnh nhún nhún vai không nói gì, nhìn trước mắt, trừ lão cảnh sát đang chĩa súng vào mũi mình, ba tên kia đứng một bên đều giơ súng nhắm nàng.

Cảnh sát trung niên lại quát hỏi: “Bọn người trên xe đi đâu? Làm gì? Nói!” Viên Quỳnh như cũ không nói gì. Vị nữ cảnh sát đi đến hỏi nàng: “A Trà đâu?” Viên Quỳnh đáp: “Đã chết, thi thể đã bị tiêu hủy…” lời còn chưa dứt, một cái tát mạnh quăng vào mặt nàng.

Người đánh nàng chính là cảnh sát trung niên đang chĩa súng vào mũi, khuôn mặt hắn hằn hộc, tiếp tục thêm một quyền nữa đánh vào bụng Viên Quỳnh. Viên Quỳnh đau đớn hét lên một tiếng, ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, so với một đao đâm chết còn nhẹ nhàng hơn. Gã cảnh sát lại đá vào hông nàng, cực mạnh, Viên Quỳnh đau quá hét lên, cảm giác xương hông muốn nát vụn.

Gã cảnh sát chĩa thẳng súng vào nàng, nhìn nàng quằn quại rên rỉ, hỏi: “Bọn chúng đi đâu? Làm gì? Nói!” Viên Quỳnh miễn cưỡng đứng lên: “Ta không biết.” Ánh mắt gã cảnh sát giận dữ, gầm gừ nhìn mặt đất, sau đó liếc qua người nữ cảnh sát kêu lên: “A Văn.”

A Văn nhìn Viên Quỳnh, thu hồi súng, đi tới, ngay lập tức chặn bả vai Viên Quỳnh ấn xuống thân xe, sau đó vặn hai tay nàng sau lưng, vặt ngược. Hai tay Viên Quỳnh bị bẻ ngược gần như dị dạng, xém chút trật khớp, A Văn kề tai nàng gằn ra tiếng: “Nói!” Viên Quỳnh vẫn như cũ không nói lời nào.

Tên cảnh sát trẻ tuổi nhất sắc mặt có chút trắng bệch nhìn Viên Quỳnh, do dự nói với cảnh sát trung niên: “Ngài Mạc, đối với một cô gái, như vậy có hơi quá không?” Vị cảnh sát được gọi là ‘Ngài Mạc’ sắc mặt âm trầm: “Bọn người này không phải dễ chơi, ngươi nương tay đối với cô ta, nhưng nếu tình huống ngược lại, cô ta sẽ không nương tay đối với ngươi.” Viên cảnh sát trẻ tuổi không nói gì nữa.

A Văn lại cầm tay Viên Quỳnh kéo về phía trước, Viên Quỳnh nhịn đau không nổi “A” một tiếng, A Văn tiếp tục nói: “Nói mau, bọn chúng rốt cuộc đi làm gì?” Viên Quỳnh nuốt nước miếng: “Hiện giờ các ngươi không thể bắt được họ. A Trà đã chết, cho dù các ngươi có bắt được, A Trà cũng không trở về.”

A Văn nghe thấy câu nói của nàng, đôi mắt hơi đỏ lên, lực tay càng mạnh, Viên Quỳnh cảm thấy tay mình sắp gãy mất, đau đớn há hốc: “Trước tiên ngươi thả ra. Ta cũng là cảnh sát, là nằm vùng.” Ngài Mạc lạnh lùng: “Ngươi mà là cảnh sát, ta chính là buôn lậu ma túy.”

Bọn họ không tin. Trong quá trình đấu tranh liên tục với băng nhóm buôn lậu thuốc phiện, những tay buôn cũng thường xuyên dùng kiểu ngôn ngữ này lừa người.

Viên Quỳnh đau quá cắn răng: “Điều ta nói là thật. Ta là cảnh sát ngầm đến từ Vân Nam truy bắt đường dây buôn lậu ma túy.” Mấy tên cảnh sát như cũ không tin, A Văn cắn răng dùng lực kéo tay Viên Quỳnh về phía trước, Viên Quỳnh đau chịu không nổi, thở hổn hển: “Chúng ta truy đuổi tuyến này đã lâu rồi, sau đó được biết Ngô Phong liên thông với Mông Sa. Các ngươi chắc biết rõ Mông Sa?!”.

A Văn nghi ngờ một chút, quay đầu nhìn ngài Mạc. Trong mắt ngài Mạc cũng có tia nghi hoặc, Viên Quỳnh tiếp tục: “Các ngươi hiện giờ không thể bắt Ngô Phong, nếu các ngươi bắt cô ta, toàn bộ manh mối của chúng ta liền bị chặt đứt, đều là cảnh sát, các ngươi cũng biết để nắm được một tuyến đường như vậy phải trả giá rất nhiều.” Ngài Mạc suy nghĩ, lúc sau nói với A Văn: “Trước tiên mang nàng về cảnh cục.”

A Văn thả một tay ra, lôi còng từ bên hông còng tay Viên Quỳnh lại. Còng số tám lạnh lẽo vừa kịp chạm vào da Viên Quỳnh, nàng lập tức xoay người, ôm cổ A Văn, một tay rút súng bên hông A Văn, nhắm ngay huyệt thái dương nàng, nhìn ba người còn lại nói: “Tránh ra.”

Ngài Mạc gầm rú: “Ta đã biết cô ta nói láo!”. Viên Quỳnh dí súng vào A Văn một lần nữa nói: “Tránh ra.” Ngài Mạc phẫn hận nhìn nàng chằm chằm, bảo hai người còn lại: “Tránh ra.” Ba người đều lùi qua bên, Viên Quỳnh đem A Văn kéo vào xe thể thao, đẩy ngã vào ghế phụ lái, họng súng trước sau chĩa vào đầu A Văn, một tay khởi động máy.

Ba tên cảnh sát mặc thường phục trơ mắt nhìn Viên Quỳnh đem A Văn rời đi, ngài Mạc tức giận nện một đấm vào xe Viên Quỳnh, ba người không nói một lời, trong lòng đều có nỗi khổ riêng. Lời nói của Viên Quỳnh rốt cuộc chứng minh cho bọn họ thấy: thêm một chiến hữu nữa luôn kề vai sát cánh đã ra đi, thậm chí thi thể cũng không còn. Giờ lại thêm một chiến hữu khác đang nằm giữa họng súng.

Viên Quỳnh lái xe đi được một khoảng xa, dùng súng chĩa vào A Văn, bức A Văn mở cửa xe, sau đó giảm tốc độ, đẩy nàng đi xuống, rồi tăng tốc biến mất. Viên Quỳnh chạy đến một địa phương hẻo lánh vứt xe, đi bộ trở về nhà Hoàng Vĩ Thịnh. Khi nàng tới nơi, nhóm Ngô Phong cũng đã trở lại.

Ngô Phong vừa thấy nàng tựa hồ nhẹ nhõm một hơi: “Sao rồi? Không có việc gì chứ?” Viên Quỳnh cười cười: “Không có việc gì.” Hoàng Vĩ Thịnh hỏi: “Làm sao ngươi mất dấu được bọn chúng?” Viên Quỳnh ngồi thừ trên ghế salon: “Ta không thể làm mất dấu bọn chúng, ngược lại suýt nữa bị bắt.”

Đôi mắt phượng hẹp dài của Ngô Phong mị lên, mí mắt đen đặc lông mi che khuất ánh mắt nàng, nhìn Viên Quỳnh nói: “Vậy ngươi như thế nào thoát được?” Viên Quỳnh cười nhìn nàng: “Ta nói ta là cảnh sát, là nằm vùng.”