Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)
Re-edit (nếu cần): Gonja
Mấy ngày kế tiếp tựa hồ thật yên tĩnh. A Vượng tới tìm nàng, hẹn nàng đến một quán bar gần đó.
Dưới ánh sáng lờ mờ, rất nhiều cặp nam nữ ngồi la liệt. Nàng với A Vượng tìm được một góc chung quanh không có người, gọi bia. A Vượng nắm chai bia, uống một hơi: “Mấy ngày nay bọn cớm liên tục xuất động, chó điên cắn người khắp nơi, ngươi nên cẩn thận một chút.”
Viên Quỳnh trừng mắt hắn, không nói lấy một lời. A Vượng ho khan một tiếng, sửa lại: “OK, là các vị cảnh sát tôn kính xuất động…! Hình như là đang tìm người.” Viên Quỳnh nghe vậy, trong lòng hiểu được vài phần: “Ngươi cũng nên cẩn thận, ngươi còn có tiền án.” A Vượng đáp: “Ta đương nhiên hiểu rõ.” Viên Quỳnh cũng nắm lên chai rượu, uống ngay một ngụm: “Bạn gái ngươi hiện giờ sao rồi?”
A Vượng tươi như hoa: “Hiện giờ nhõng nhẽo ghê gớm, cái gì cũng không chịu làm, suốt ngày muốn ta hầu hạ.” Viên Quỳnh cười nói: “Sắp sinh chưa?” A Vượng gật đầu: “Cũng sắp rồi.” Viên Quỳnh cười, rút trong túi xấp tiền ném cho A Vượng: “Mua thêm chút đồ bồi dưỡng cho nàng, phụ nữ mang thai thường thèm ăn.”
A Vượng không chút khách khí nhận tiền: “Cảm tạ.” Lúc đang nói chuyện, có vài người đi tới, Viên Quỳnh quay đầu nhìn lại, hoàn toàn không quen, A Vượng giật thót: “Chết rồi, cớm! Ngươi đi mau!” Viên Quỳnh đứng dậy, lui về phía mặt sau, liếc mắt thấy tổng cộng bốn cảnh sát, ba nam một nữ, bọn họ thấy A Vượng liền đi qua. Một cảnh sát trẻ lôi A Vượng đứng lên, ấn sát vào tường tra khảo, Viên Quỳnh thừa dịp rời khỏi quán bar.
Về tới phòng không lâu, Ngô Phong gọi điện gọi nàng qua gặp. Khi Viên Quỳnh đến nơi, Ngô Phong đang trong phòng thể dục ở lầu hai. Ngô gia tài sản rất nhiều, nhìn sơ sơ căn biệt thự trong khu nhà cao cấp cũng biết được bọn hắn có bao nhiêu tiền. Nhưng đối với Viên Quỳnh, mỗi đồng tiền đó đều từ bán đứng nhân tính mà ra.
Phòng thể dục của Ngô Phong còn lớn gấp hai, ba lần so với nhà ở hiện tại của Viên Quỳnh. Khi Viên Quỳnh đi vào, Ngô Phong đang cùng hai gã to con luyện tập, Viên Quỳnh chỉ đứng một bên xem. Ngô Phong mặc quần thể dục ôm với áo ngực màu đen, để lộ hai cánh tay thon dài rắn chắc, đường cong cơ thể rõ ràng; nàng hoàn toàn không mặc đồ bảo hộ trong khi hai gã kia lại mặc đầy đủ.
Thấy Viên Quỳnh đi vào, Ngô Phong ngừng lại nói với nàng: “Đến đây, giúp ta luyện tập.” Viên Quỳnh cười cười cởi giày, đi chân trần bước lên thảm, Ngô Phong lại nói: “Đồ bảo hộ ở đằng kia, ngươi mặc vào đã.” Viên Quỳnh nở nụ cười: “Phong tỷ coi thường người khác.” Ngô Phong cũng cười, ánh mắt tỏ chút khen ngợi, ra tư thế chuẩn bị: “Vậy đến đây đi.”
Viên Quỳnh cũng mở ra tư thế, đầu tiên đánh một quyền về phía mặt Ngô Phong, tiếp theo vung chân đá bên hông. Ngô Phong nhấc tay cản lực đá, theo sát bước lên, tay phải đánh một quyền hướng mặt Viên Quỳnh, tay trái dùng khủy tay thụi vào ngực Viên Quỳnh. Viên Quỳnh ngay lập tức bước lùi về phía sau, một tay nắm lấy cổ tay nàng, một tay ngăn lại khủy tay đang đập tới. Ngô Phong cười khiêu khích, lui lại đằng sau, xoay người đẹp mắt, đá vào mặt Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh gập người, né được cú đá. Đòn chân của Ngô Phong khá sắc bén, Viên Quỳnh mới né được một lần, Ngô Phong đã liên tiếp theo sát ra đòn tiến lên, bức bách Viên Quỳnh phải lui về từng bước từng bước một. Ngô Phong tựa hồ có chút đắc ý, Viên Quỳnh tạm thời bị yếu thế. Điều này khơi dậy lòng hiếu thắng của nàng, thấy đòn đá kế tiếp của Ngô Phong vừa đến, nàng ngã về phía sau , hai tay chống đất, hai chân cong lại, quặp vào chân Ngô Phong khiến Ngô Phong mất cân bằng, ngã sập xuống.
Nhưng chưa kịp chạm đất, nàng xoay người linh hoạt, một tay nắm chặt mắt cá chân của Viên Quỳnh, kéo mạnh. Viên Quỳnh bị kéo, trượt dài, hoàn toàn ngã trên mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, Ngô Phong đã nằm trên người nàng, ấn một tay của nàng lên thảm, cười nói: “Ngươi còn chưa đâu.”
Viên Quỳnh nhìn nụ cười khiêu khích của nàng, hừ một tiếng, tay còn lại đột ngột ôm cổ nàng, cổ chân siết chân Ngô Phong, dùng lực trở mình một cái, đặt Ngô Phong nằm dưới: “Ngươi cũng chỉ tới đó.” Ngô Phong lại hoàn toàn thả lỏng nằm dưới thân nàng, nở nụ cười liên tục.
Viên Quỳnh lúc này nhìn nàng đang cười, bỗng nhiên cảm thấy chút gì đó… kỳ kỳ, thân thể mềm mại lại cực kỳ co giãn ngay dưới thân mình, bất giác Viên Quỳnh không biết nên xử sự như thế nào. Trong lúc nàng đang thất thần vì suy nghĩ, Ngô Phong lật người đứng dậy, hai tay nắm hông nàng, kề sát tai nói: “Nếu ngươi trốn đi, ngươi sẽ là kẻ địch của ta, dĩ nhiên phải chết.”
Viên Quỳnh bị nàng nắm eo, ngồi sát người nàng, lại còn bị nàng kề tai nói như vậy, tự nhiên xấu hổ lên, đứng dậy tránh khỏi tay nàng, nhìn vào khuôn mặt mang nụ cười quỷ dị của Ngô phong, ho khan một tiếng: “Còn tập tiếp không?” Ngô Phong vẫn ngồi trên thảm, nói: “Thân thủ của ngươi rất tốt, ngươi học từ đâu?”
Viên Quỳnh nói: “Cha ta là võ sư”. Ngô Phong giật mình, gật gật đầu: “Quê quán ngươi ở đâu?” Viên Quỳnh đáp: “Đại Liên.” Ngô Phong lại lần nữa giật mình: “Khó trách a~, mỹ nữ của Đại Liên vốn nổi danh.” Viên Quỳnh cười cười, Viên Quỳnh nói chính xác quê quán của ‘Viên Quỳnh’, chẳng qua chính nàng cũng chẳng phải Viên Quỳnh, cũng chỉ là một người mạo danh. Ngô Phong lại hít một hơi: “Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, giữa chúng ta không thể nói thêm được chút nào à?”
Viên Quỳnh tay xoắn xoắn đuôi tóc, không được tự nhiên: “Không biết nên nói cái gì.” Ngô Phong lại nhìn nàng, đứng dậy đi tới chỗ quần áo treo trên giá, lôi ra bao thuốc, châm một điếu cho Viên Quỳnh, rồi châm thêm điếu khác. Đằng sau làn khói, đôi mắt phượng hẹp dài, Ngô Phong nhìn Viên Quỳnh, nói: “A Quỳnh, hai ngày nữa đi cùng ta đến Loan Tử một chuyến, ta tới nhận hàng”.
Viên Quỳnh gật đầu, cũng không hỏi nhiều, nàng biết cái gì nên hỏi, cái gì không.
Ngô Phong gọi nàng A Quỳnh, điều này thản nhiên kéo lại gần quan hệ giữa hai người bọn họ, dĩ nhiên việc tín nhiệm nàng được tăng lên một ít. Viên Quỳnh thực không biết điều này đối với nàng là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Rời khỏi Ngô trạch, Viên Quỳnh dạo lòng vòng không mục đích, mãi cho đến khi xác định không có ai theo dõi, cũng không khiến cho người nào phải chú ý, nàng mon men đến bót điện thoại công cộng. Điện thoại reo vài lượt, có người bắt máy, Viên Quỳnh nói: “Tiến triển thuận lợi, ta đã tiếp cận được Ngô Phong, hai ngày nữa bọn chúng hành động, muốn ta đi cùng”.
Đầu dây bên kia là giọng nam nói: “Ở đâu?”
“Loan Tử.”
“Làm gì?”
“Cô ta nói đi nhận hàng, nhưng không thể xác định có phải bạch phiến hay không.”
“Ừm.”
“Cô ta… muốn theo đuổi ta, ta nên làm gì bây giờ?”
“Ai?” đầu dây bên kia thanh âm chút lo lắng.
“Ngô Phong.”
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Mọi sự phải cẩn thận, nếu có thể cự tuyệt hãy cự tuyệt, bọn người này không nên trêu vào, nếu thật sự không thể cự tuyệt, cũng phải giữ cho mình một đường sống.”
“Đã biết” Viên Quỳnh cúp điện thoại. Có thể cự tuyệt đối với Ngô Phong được không? Vấn đề quan trọng là: nàng thật không biết bản thân có khả năng đỡ nổi hay không mị lực từ Ngô Phong. Trước mắt nàng hiện giờ, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo mị ý của Ngô Phong—hiện ra.