Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)
Re-edit (nếu cần): Gonja
Viên Quỳnh nhất thời không kịp phản ứng, lăng lăng nhìn Ngô Phong vài giây sau mới nói: “Ta không hứng thú đối với chuyện đó.” Ngô Phong kinh ngạc nhìn nàng: “Làm sao ngươi biết?” Viên Quỳnh đáp: “Ta nhìn ra được.” Ngô Phong nở nụ cười, cười thật lâu sau mới tiếp lời: “Cho dù cự tuyệt, ngươi cũng không thể nói uyển chuyển một chút được à? Như vậy thật đả kích người khác.”
Viên Quỳnh có vẻ không được tự nhiên, vặn vặn tay nói: “Thực xin lỗi, Phong tỷ, ta luôn nói chuyện như vậy.” Ngô Phong lại nhìn kỹ nàng, cười: “Thật sự cũng không phải chỉ mình ta làm người khác lung lay.” Viên Quỳnh cúi đầu cười, nhìn vào bóng đêm: “Còn ta thì không thích khiến người khác lung lay, hơn nữa càng không thích chuyện một đêm.”
Ngô Phong để miệng sát vào tai nàng, hít một hơi sâu rồi nói: “Vấn đề không thành vấn đề, hơn nữa chúng ta vẫn có thể đem chuyện một đêm thành nhiều đêm, hoặc lâu hơn chút nữa.” Tư thế Ngô Phong phi thường mờ ám, Viên Quỳnh nghiêng người về phía sau, một tay sờ gáy, ngẩng đầu nhìn bên ngoài: “Ta thuộc loại chậm thích ứng, như vậy không quen.”
Ngô Phong lại nở nụ cười, tươi cười luôn mang theo một ít khiêu khích tựa như khinh thường: “Ngươi không cần khẩn trương như vậy, ta sẽ không bắt buộc ngươi, chỉ đùa chút thôi.” Nói xong lưu lại ý cười vẻ hứng thú về lại phòng khách. Viên Quỳnh cảm thấy ảo não, tự nhiên lúc nãy phải khẩn trương?! Người đàn bà này vốn dĩ cũng chỉ là nói đùa.
Nhưng trong lòng nàng có chút thấp thỏm, hiện giờ nàng cần phải lấy được tín nhiệm từ Ngô Phong. Cự tuyệt Ngô Phong như vậy có khiến nàng khả nghi? Nhưng có khả năng chó ngáp phải ruồi cũng nên, nịnh nọt quá cũng dễ bị bại lộ.
Viên Quỳnh nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ ban công thấy Ngô Phong đi lên lầu, Hoàng Vĩ Thịnh với A Trà cũng không còn trong phòng khách. Viên Quỳnh quay đầu lại, vô ý thức nhìn thoáng qua cửa sổ lầu hai phía trên, nàng thấy A Trà. A Trà đứng ở cửa sổ cũng đang nhìn nàng, khuôn mặt biểu hiện một chút mơ hồ, ngón tay trên cửa sổ có ý hay vô ý gõ nhẹ, phía sau A Trà là Hoàng Vĩ Thịnh, một bên là Ngô Phong, còn có thêm hai thủ hạ.
Viên Quỳnh hướng A Trà nở nụ cười có lễ. Hoàng Vĩ Thịnh đứng phía sau bị A Trà che gần hết nên Viên Quỳnh không thể thấy rõ cử chỉ của hắn.
Viên Quỳnh lịch sự dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng trong giây lát nàng tức khắc giật mình, động tác vừa rồi của A Trà trên cửa sổ mang ý nghĩa nhất định.
Là A Trà đang dùng mã Morse cầu cứu nàng!
Viên Quỳnh chớp mắt phản ứng, xoay người phóng tới cửa ban công, ngay khắc nàng vịn tay mở cửa, một âm thanh tiếng súng truyền đến, Viên Quỳnh quay đầu nhìn ngược lên, trán A Trà thủng lỗ, máu tươi phun tung tóe trên tấm gương. Khuôn mặt vốn xinh đẹp của A Trà giờ móp méo, hai tay bám thành gương, thân thể từ từ trượt xuống.
Viên Quỳnh không còn biết làm gì nữa, tay vịn hờ nắm cửa, nhìn đằng sau tấm gương đầy máu tươi là Hoàng Vĩ Thịnh, tay cầm súng. Nàng cảm thấy dạ dày mình co rút.
Không cần hỏi Viên Quỳnh giờ đã đoán được A Trà là tình báo của cảnh sát Hồng Kông, sống cạnh Hoàng Vĩ thịnh gần một năm, lần này gặp chuyện không suôn sẻ bởi vì A Trà truyền manh mối cho cảnh sát. Sau đó A Trà vốn phải rời khỏi nhà Hoàng Vĩ Thịnh, nhưng bởi vì kế tiếp, cảnh sát Hồng Kông hành động thất bại nên chỉ huy Cảnh Trường bất đắc dĩ phải điện cho A Trà bảo nàng tiếp tục ẩn nấp.
Thật không ngờ bước đi lần này lại là bước vào đường chết.
Tuy nhiên Viên Quỳnh không rõ Ngô Phong và Hoàng Vĩ Thịnh như thế nào biết A Trà là nằm vùng. A Trà phi thường cẩn thận, ngoại trừ việc ngoài ý muốn gặp được chính mình, không có làm gì khiến Hoàng Vĩ Thịnh nghi ngờ, hơn nữa Hoàng Vĩ Thịnh cực kỳ tín nhiệm nàng, nếu chỉ dựa vào phán đoán, hoàn toàn không có khả năng hạ thủ đối với A Trà.
Hoàng Vĩ Thịnh yêu A Trà thật lòng, điều này không thể phủ nhận, nhưng khi phát hiện A Trà phản bội, thì chính hắn bắn chết A Trà, tự tay đeo găng nhúng xác A Trà vào thùng axit để tiêu hủy. Một cô gái mỹ lệ như đóa hoa đang giữa thời kỳ nở rộ của cuộc đời phải hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Viên Quỳnh đã từng nghĩ không ai có thể nhẫn tâm thương tổn một cô gái như thế, nhưng sự thật đang chứng minh sự tàn nhẫn của Hoàng Vĩ Thịnh và Ngô Phong không thể dùng trái tim của người thường để so sánh.
Bi kịch là khi phá tan một điều tốt đẹp thành từng mảnh, rồi sau đó ngay trước mắt chính mình cố vứt qua một bên, làm lơ đi những mảnh xấu xí.
Xuyên qua cửa sổ Viên Quỳnh đã thấy được tất cả, cái chết của A Trà không thể không liên quan đến nàng, chính nàng khiến cho đợt tập kích lần này của cảnh sát Hồng Kông bị thất bại, gián tiếp đưa A Trà vào đường chết. Có thể vì Viên Quỳnh không kể cho Hoàng Vĩ Thịnh việc bắt gặp A trà, nên A Trà mơ hồ nhận biết ra thân phận Viên Quỳnh, vì vậy mới cầu cứu nàng, đáng tiếc, quá muộn.
Trên thực tế, nếu không muộn thì cũng làm được gì? Viên Quỳnh có cứu được A Trà không? Hay chính nàng cũng mắc bẫy? Việc nàng xoay người tới cánh cửa chẳng qua là phản ứng của bản năng, nếu lúc đó Viên Quỳnh có thời gian để suy nghĩ hậu quả, nàng nhất định sẽ do dự phân vân.
Thu hoạch và thành công của một người có liên hệ trực tiếp. A Trà phá vỡ thành công mạng lưới buôn bán ma túy trên phạm vi lớn; và tin tức tình báo thu hoạch được giá trị không thể phủ nhận, nhưng nàng phải trả giá bằng sinh mệnh của chính mình.
Đêm đó, dạ dày Viên Quỳnh liên tục co thắt, luôn có cảm giác nôn mửa, thường thường khi đối mặt với áp lực tâm lý quá lớn, thân thể nàng sẽ phản ứng như vậy.
Nàng không thèm nghĩ chuyện sau này nữa, có thể ngày mai chính nàng trở thành một A Trà thứ hai cũng nên.
Trong phòng tiệc mọi thứ vẫn như thường, những vị khách không biết có nghe thấy tiếng súng hay không, hay tập mãi thành quen, không khí rộn ràng hoàn toàn không bị mất đi dù chỉ chút xíu.
Viên Quỳnh hít một hơi sâu, đóng cửa ban công, xoay người nằm trên lan can, tựa như vừa rồi không hề sững sờ để ý tới.
Một hồi sau, Ngô Phong trở xuống, khuôn mặt như cũ mang theo tươi cười, như cũ cùng khách khứa nói chuyện phiếm. Hoàng Vĩ Thịnh đi theo phía sau nàng, sắc mặt cực kỳ khó coi, gọi Viên Quỳnh lái xe đưa hắn về.
Lúc gần đi, Ngô Phong lấy cớ rằng không tìm được đối thủ ngang tầm để luyện võ, nghe nói Viên Quỳnh khả năng không tồi, khi rảnh đến giúp nàng luyện tập, rồi lấy số di động của Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh cảm thấy Ngô Phong lấy cớ này thật dư thừa. Ngô Phong là đại tỷ, nếu cần số của nàng, chỉ cần nói thẳng, việc gì phải lấy cớ. Viên Quỳnh nhớ rõ lúc Ngô Phong hỏi số của nàng, liên tục nhìn nàng, khe mắt hẹp dài lộ ra tình ý khó hiểu.
Trong lòng Viên Quỳnh, tâm tình kém đến cực điểm, nàng không thể cự tuyệt hoàn toàn triệt để đối với Ngô Phong, bởi thực sự nàng không mong muốn trở thành một A trà thứ hai… Nàng chỉ mới hai mươi lăm, thời điểm của tuổi trẻ, phong nhã hào hoa.
Vừa rồi khi Ngô Phong cùng mình trò chuyện, tán tỉnh, chắc chắn đang suy nghĩ quyết định xử lý A trà, vậy mà vẫn còn tâm tình cùng mình trò chuyện. Sự tàn nhẫn của nàng quá rõ rệt, quá hiển nhiên. Lòng dạ độc ác của đàn bà, sức tàn nhẫn, đàn ông không thể so sánh được. Viên Quỳnh không thể không rùng mình.
Trên đường trở về, Viên Quỳnh nhìn Hoàng Vĩ Thịnh qua gương chiếu hậu, khuôn mặt hắn vẫn âm trầm, tâm tình phi thường kém. Viên Quỳnh đương nhiên không thể nào hiểu hết được cảm giác tự tay giết đi người mình yêu nhất sẽ như thế nào, nhưng nàng biết có bao nhiêu hận mới có thể không chút lưu tình, xuống tay đối với người yêu, sau đó đem thi thể nàng tiêu hủy.