Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ougon no Keikenchi

(Đang ra)

Ougon no Keikenchi

Harajun

Nàng chế tạo từ bản thân dành riêng mạnh nhất quân đoàn, cuối cùng cuối cùng bị phán định là thế giới này [ đặc biệt tai hoạ sinh vật ]...?

5 358

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

10 628

Cảm lòng người một phen ngóng lại

(Đang ra)

Cảm lòng người một phen ngóng lại

Nhân vật chính: Takeuchi Yunko, Sakai Mieko.

2 182

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

(Đang ra)

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

バネ屋

Một ngày nọ, Ichiro tình cờ gặp một kẻ khả nghi đang cố tấn công Himeka. Ichiro cố gắng cứu Himeka bằng cách tóm lấy tên bám đuôi, nhưng cú đá vòng của Himeka lại đánh trúng cậu ấy.

1 164

Inori no Kuni no Riviere

(Đang ra)

Inori no Kuni no Riviere

Shiraishi Jougi

Inori no Kuni no Riviere

13 854

Tập 01 - Ngô Phong (Cocacola dịch)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

Viên Quỳnh khó khăn thoát khỏi hai chiếc phía sau, nhưng phía trước còn có thêm hai chiếc khác chắn ngang giữa đường. Vài tên cảnh sát dựa vào xe, giương súng chĩa vào phía Viên Quỳnh. Viên Quỳnh hít sâu, lúc này tốc độ quá nhanh, hoàn toàn không kịp phanh lại. Ngay lúc Viên Quỳnh cơ hồ sắp đâm vào xe cảnh sát, nàng đột ngột nhấn ga xoay đầu xe hướng ngược lại, xe bật cua 180 độ, vòng trở về đường cũ, phi thẳng.

Chạy được không xa, xe cảnh sát cũng rượt tới, Viên Quỳnh vẫn tiếp tục nhấn ga, phát hiện phía trước có một ngõ nhỏ. Xe bọn họ cách xe cảnh sát càng ngày càng gần, kim tốc độ đạt đến hai trăm.

Xe cảnh sát vẫn không có ý dừng lại, Viên Quỳnh cần phải cướp lối ra.

Tập trung vào khoảng cách, mười thước, năm thước, một thước!

Viên Quỳnh đột ngột cua ngoặt, cuối cùng đâm vào được ngõ nhỏ, xe cảnh sát phía sau không kịp phản ứng, vụt qua. Bọn họ nhanh chóng xoay ngược trở lại, cũng len theo vào ngõ nhỏ. Nhưng trong đường hẹp, xe cảnh sát hiển nhiên không thể linh hoạt bằng xe nhỏ của Viên Quỳnh, vì vậy không lâu bị Viên Quỳnh bỏ lại phía sau.

Hoàng Vĩ Thịnh tay quệt mồ hôi lạnh toát ra sau ót, thở dài một hơi. Bọn họ vứt xe lại trong hẻm, len theo con đường khác đi ra ngoài. Dọc đường, Hoàng Vĩ Thịnh nói: “Kỹ thuật lái xe của ngươi không đơn giản, thậm chí có thể đem quay điện ảnh.” Vẫn thói quen, Viên Quỳnh cười cười không nói gì.

Kỳ thật nàng tôi luyện đua xe không nhiều, việc có được kỹ thuật như bây giờ cùng với việc mỗi ngày phải đối mặt với thật lớn áp lực đều quan hệ trực tiếp. Một người bị đặt dưới áp bách kinh hoàng, sinh mệnh của người đó sẽ bộc phát tiềm lực không kém gì áp lực kia.

Trở lại nhà Hoàng Vĩ Thịnh, A Trà mặc áo ngủ ra đón, nhào vào ôm ấp Hoàng Vĩ Thịnh: “Rốt cuộc đã về, để ta lo gần chết.” Tâm tình Hoàng Vĩ Thịnh tốt, liền vỗ vỗ lưng A Trà: “Không có việc gì đâu, hôm nay có chút ngoài ý muốn. Gặp phải cớm.” A Trà vội vàng lôi hắn lại, nhìn nhìn: “Ngươi có sao không?”

Hoàng Vĩ Thịnh nói: “Ta Không sao, nhưng vài huynh đệ bỏ mạng.” Nói xong hắn ngã ra ghế salon: “Chuyện hôm nay, nhất định có người để lộ tin tức. Hừ, gián điệp. Ta mà lùng ra, nhất định hắn chết không tử tế.” Ngồi trên tay vịn sofa, Viên Quỳnh nhìn thoáng qua A Trà, bắt gặp ánh mắt A Trà nhìn nàng, Viên Quỳnh cúi đầu.

Ánh mắt Hoàng Vĩ Thịnh đảo qua từng người, khi nhìn tới Viên Quỳnh, ánh mắt dừng một chút, nhanh chóng thoải mái, rồi tùy tay mở vali mà hắn may mắn mang về được, rút ra mấy cục tiền, ném trước mặt Viên Quỳnh: “Ta đã nói, ngươi không để ta thất vọng, ta nhất định cũng không để ngươi phải thất vọng.”

Viên Quỳnh vẫn như cũ cúi đầu, nhận tiền: “Cám ơn Hoàng ca.” Hoàng Vĩ Thịnh châm một điếu thuốc: “Nên như vậy. Nếu không có ngươi, ta cũng trốn không thoát.” Viên Quỳnh cất kỹ tiền, lại nhìn thoáng qua A Trà. A trà như trước ánh mắt đặt trên người nàng, mơ hồ mang theo chút thù hằn cùng mê man.

Trở lại chỗ ở, Viên Quỳnh nhìn đám đô la Hồng Kông kia, lần đầu tiên thấy nhiều tiền như vậy. Nàng lười đi đếm cả thảy có bao nhiêu, chung quy cũng không phải của mình. Nhưng nhìn thấy nhiều tiền như vậy trước mắt, cảm giác cũng không tệ, số tiền kia đủ cho nàng mua được bộ nhà cao cấp ở Bắc Kinh xa hoa này.

Nàng chợt nhớ đến gia đình, rất muốn gọi ba mẹ một cú điện thoại, ân cần hỏi han. Nhưng hiện tại, nàng không thể liên lạc với người nhà.

Nửa đêm, Hoàng Vĩ Thịnh gọi đến, bảo Viên Quỳnh sáng mai tới đón hắn đi nhà hàng Hương Giang để gặp một người.

Ngày hôm sau, lái xe tới nhà hàng Hương Giang, Viên Quỳnh mở cửa xe, nhìn Hoàng Vĩ Thịnh xuống xe. Như cũ nàng đứng một bên, không có theo sau. Hoàng Vĩ Thịnh lại nói: “Cùng đi vào đi, cho ngươi gặp một người.”

Tới quán cà phê trên lầu, Viên Quỳnh gặp được một người, là một phụ nữ mặc bộ áo gió, áo choàng mở ra, lông mày đen mảnh, đôi mắt phượng hẹp dài, chân mày khóe mắt tôn lên chút mị ý; tổng thể lộ ra phong cách cứng rắn, lãnh khốc. Một lọn tóc mái của nàng được vén lên lỗ tai, nổi lên vành tai trắng nõn xinh xắn được đính một cái đinh tai bằng kim cương, cỡ chừng đầu ngón út.

Hoàng Vĩ Thịnh đi qua, hơi khom người, nói: “Đại tiểu thư, nàng chính là Viên Quỳnh, đến từ Đại Lục”, sau đó nhìn Viên Quỳnh: “Đây là Đại tiểu thư, ngươi gọi nàng Phong tỷ.”

Ngô Phong hai mươi bảy tuổi, sinh viên tốt nghiệp cao điểm chuyên ngành pháp luật; trưởng nữ của Ngô Thiên Dã, trùm buôn lậu thuốc phiện tại Hồng Kông. Bởi vì tuổi già, Ngô Thiên Dã thường ru rú trong nhà, không dễ dàng gặp người nào. Kể từ đó Ngô Phong giúp hắn xử lý hầu hết các bộ phận sự kiện. Đây là tư liệu về Ngô Phong mà Viên Quỳnh được biết.

Viên Quỳnh đi tới, hơi hơi cong thân một chút: “Chào Phong tỷ.’ Ngô Phong đánh giá cô gái trước mắt này, quần áo cực kỳ đơn giản, áo thun màu xám ngắn, quần jeans giá rẻ, không son phấn, trên người không có bất kỳ trang sức gì, ăn mặc như vậy nếu là người khác, tuyệt đối sẽ có cảm giác vừa khó coi vừa nhà quê. Nhưng đặt vào Viên Quỳnh, liền trở thành trang phục mốt, Viên Quỳnh có thể đem trang phục bình thường mặc thành phong cách khác biệt.

Hoàng Vĩ Thịnh ngồi xuống đối diện Ngô Phong, Viên Quỳnh đứng một bên. Ngô Phong chậm rãi nhấp một chút cà phê, thấp giọng nói: “Ngươi dám cam đoan mỗi người bên cạnh ngươi đều không có vấn đề gì?” Hoàng Vĩ Thịnh trả lời: “Người bên cạnh ta đều đã theo ta nhiều năm, bọn họ không có vấn đề.” Ngô Phong ngẩng đầu nhìn Viên Quỳnh, Hoàng Vĩ Thịnh cũng ngẩng đầu nhìn lướt qua, nói: “Nàng cũng không thành vấn đề, đêm qua, nàng đã liều mạng.”

Ngô Phong gật đầu, bỗng nhiên nói: “Vậy A Trà?” Hoàng Vĩ Thịnh sửng sốt, lập tức nói: “Nàng không thành vấn đề, ta cam đoan, nàng tuyệt đối không thành vấn đề.” Ngô Phong cười: “Tốt nhất là như vậy.” Nụ cười có chút lạnh lẽo, nàng lập tức nhìn lại Viên Quỳnh, nói: “Tiệc đêm vào ngày mốt, mang nàng cùng tới.”

Ngày mốt là ngày mà vài lão Đại trong giới chạm trán, việc để cho Viên Quỳnh cùng tham dự chính là bước đầu coi như tiếp nhận Viên Quỳnh. Đây là một tiến triển tốt.

Tối hôm đó, Viên Quỳnh lái xe đi đón Hoàng Vĩ Thịnh, A Trà cũng cùng đi. Vào cửa nhà, Hoàng Vĩ Thịnh nhíu mày nhìn cách ăn mặc đơn giản của Viên Quỳnh: “Ngươi cứ như vậy đi hả?” Viên Quỳnh nhìn lại chính mình, ánh mắt nghi vấn nhìn Hoàng Vĩ Thịnh. Hoàng Vĩ Thịnh mặt nhăn kinh khủng: “Ngươi cứ như vậy đi làm cho ta mất mặt, A Trà, tìm bộ y phục cho Viên Quỳnh thay. Một cô gái sao lại có thể không biết chút ăn mặc được.”

Viên Quỳnh bất đắc dĩ đi theo A Trà lên lầu. A Trà tìm cho nàng một áo ngắn màu tím lộ bả vai với mốt quần bó sát màu đen, sau đó bảo nàng thay giày thể thao bằng giày cao gót thanh mảnh. Viên Quỳnh mang giày cao gót thật không thoải mái so với giày thể thao nên đứng không được tự nhiên, xoay nhìn chính mình trong gương.

A Trà thấy bộ dạng nàng không được tự nhiên, cười cười: “Ngươi thả lỏng một chút là được.” Quần áo có vẻ hơi rộng chút, dáng người A Trà đầy đặn lả lướt hơn chút so với Viên Quỳnh. Y phục của nàng mặc trên người Viên Quỳnh không vừa lắm, A Trà vuốt cằm suy nghĩ, xong xoay người tìm kim băng trong ngăn kéo để chỉnh quần áo Viên Quỳnh lại.

Viên Quỳnh nhìn A Trà trong gương. A Trà mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng cổ sâu, ôm quanh dáng người mềm mại, trên mặt hóa trang nhẹ nhàng, tôn lên làn da trắng nõn trong suốt, thật rất đẹp.

Viên Quỳnh cứ thế nhìn sững A Trà, đột nhiên A Trà thấp giọng hỏi: “Hôm trước gặp ta, ngươi có kể với Hoàng ca không?” Viên Quỳnh nghe vậy lắc đầu: “Không có.” A Trà đứng thẳng lưng nhìn Viên Quỳnh qua gương cười: “Tốt lắm.” Viên Quỳnh thấy mình trong gương, bộ quần áo được A Trà dùng kim băng thu lại một chút, giờ có vẻ rất vừa người. A Trà không chỉ đẹp mà còn khéo tay.

Hai người đi xuống lầu, Hoàng Vĩ Thịnh nhìn Viên Quỳnh, ánh mắt sáng lên được chút: “Thế này mới được, đi thôi.”

Tiệc đêm cũng không nhìn thấy Ngô Thiên Dã, từ đầu tới đuôi đều là Ngô Phong xã giao với mọi người, những người Viên Quỳnh chưa từng gặp qua. Hoàng Vĩ Thịnh kéo A Trà đi đến người khác nói chuyện. Chung quy, đây là tiệc rượu giao đãi giữa các chủ quản, bang hội. Viên Quỳnh yên lặng ngồi trong góc uống rượu.

Ngô Phong dường như là một nhân vật rất có năng lực điều khiển. Những người chung quanh gồm nhiều lão Đại trịnh trọng, lớn hơn nàng mấy chục tuổi nhưng vẫn cung kính đối với Ngô Phong. Viên Quỳnh không khỏi nhìn nàng vài lần, trên người Ngô Phong toát ra một lực hấp dẫn lôi cuốn ánh mắt nàng.

Viên Quỳnh vừa chú ý Ngô Phong, vừa uống rượu, bất tri bất giác uống hơi nhiều, có chút khó chịu, vì vậy nàng ra ban công hít thở không khí. Ở nơi này đứng một hồi, cánh cửa phía sau thông ra ban công đột nhiên mở ra, Viên Quỳnh quay đầu lại, là Ngô Phong ra tới. Ngô Phong mỉm cười nói với nàng: “Sao lại đứng ở nơi này?”

Viên Quỳnh trả lời: “Ta uống hơi nhiều, có chút oi bức.” Ngô Phong đi tới bên cạnh nàng, hai tay đặt tại lan can, đứng một lúc sau rồi nói: “Ngươi lúc nãy liên tục nhìn ta.” Viên Quỳnh có chút giật mình, tự nhiên thấy xấu hổ, Ngô Phong nói tiếp: “Thật ra ta cũng nhìn ngươi, nếu không sao biết ngươi nhìn ta?”

Viên Quỳnh cười cười: “Phong tỷ thật hài hước.” Ngô Phong híp lại đôi mắt phượng dài nhìn nàng nói một câu: “Buổi tối ở lại đi.”