Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ougon no Keikenchi

(Đang ra)

Ougon no Keikenchi

Harajun

Nàng chế tạo từ bản thân dành riêng mạnh nhất quân đoàn, cuối cùng cuối cùng bị phán định là thế giới này [ đặc biệt tai hoạ sinh vật ]...?

5 358

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

10 628

Cảm lòng người một phen ngóng lại

(Đang ra)

Cảm lòng người một phen ngóng lại

Nhân vật chính: Takeuchi Yunko, Sakai Mieko.

2 182

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

(Đang ra)

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

バネ屋

Một ngày nọ, Ichiro tình cờ gặp một kẻ khả nghi đang cố tấn công Himeka. Ichiro cố gắng cứu Himeka bằng cách tóm lấy tên bám đuôi, nhưng cú đá vòng của Himeka lại đánh trúng cậu ấy.

1 164

Inori no Kuni no Riviere

(Đang ra)

Inori no Kuni no Riviere

Shiraishi Jougi

Inori no Kuni no Riviere

13 855

Tập 01 - Bến tàu Thâm Thuỷ (Cocacola dịch)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

Viên Quỳnh lái xe đưa Hoàng Vĩ Thịnh đến nhà hàng Hương Giang. Hoàng Vĩ Thịnh đi vào một mình, còn nàng chờ ở dưới lầu. Hoàng Vĩ Thịnh đi gặp cấp trên của hắn, đây mới là mục tiêu chính thức của Viên Quỳnh.

Cho đến nay nàng chưa từng thấy qua người này, nàng còn chưa đủ tư cách gặp mặt.

Viên Quỳnh đứng dựa vào cửa xe, chán đến chết. Nàng nhìn xung quanh bốn phía, Hoàng Vĩ Thịnh khi nào mới xuống, nàng không biết, tất cả những gì có thể làm là đợi. Mấy chuyện như thế này, kiên nhẫn là thứ tất yếu.

Mấy tiếng kèn trên đường cái truyền tới, Viên Quỳnh vô thức quay đầu lại, thấy một chiếc xe ngang qua phần đường dành cho người đi bộ, tuy nhiên điều khiến nàng lưu ý chính là một chút ánh sáng lóe ra từ lầu ba đối diện, mắt nàng ngờ ngợ đảo qua đảo lại khu vực này, tựa hồ cũng không có gì khả nghi.

Hoàng Vĩ Thịnh gặp người kia tại khu cà phê giải khát ở tầng ba trong nhà hàng Hương Giang.

Viên Quỳnh biết Hoàng Vĩ Thịnh bị theo dõi, nàng không rõ đối phương là ai, có thể là cảnh sát Hồng Kông, hoặc chính nàng đang bị theo dõi.

Lát sau, Hoàng Vĩ Thịnh trở xuống, sắc mặt hưng phấn hẳn, vỗ vỗ bả vai Viên Quỳnh: “Có thứ để ăn rồi”. Viên Quỳnh cười, không nói gì, khởi động xe.

Xe chạy chừng mười thước, nàng liếc kính chiếu hậu nhìn lại nhà hàng Hương Giang phía sau, trong kính nàng mơ hồ nhìn được không rõ lắm tướng mạo, quần áo; chỉ loáng thoáng bóng người màu xám. Viên Quỳnh duy nhất có thể xác định một điều, đó là một phụ nữ.

Mấy ngày kế tiếp, coi như bình yên.

A Vượng đến gặp nàng. A Vượng cũng là một tay buôn ma túy, nhưng so với Hoàng Vĩ Thịnh, hắn chỉ là kẻ buôn bán nhỏ, đơn thân độc mã. Hoàng Vĩ Thịnh thì buôn bán trung gian. Mục tiêu Viên Quỳnh muốn tập trung tiếp cận chính là người kia, người ở vị trí trung tâm. Nhưng trên thực tế, người kia cũng không phải mục tiêu cuối cùng. Mục tiêu cuối cùng của nàng là kẻ đứng đầu mạng lưới ma túy, hiện ẩn nấp ở Miến Điện (Myanmar), trùm ma túy lớn nhất tại vùng biên giới Trung Quốc.

Ba tháng trước, A Vượng bị cảnh sát đại lục bắt giữ. Lúc ấy người yêu gắn đang mang thai, hắn nhớ người yêu, lại chưa gặp mặt con. Vì thế hắn đáp ứng làm gián điệp cho phía cảnh sát để được thoát ngục.

A Vượng đi vào cửa, ngay lập tức ngồi vào ghế bành gần cửa. Cái ghế này nằm hẳn hoi, rộng rãi, cực kỳ thuận tiện. Viên Quỳnh nắm bả vai hắn bắt hắn ngồi vào ghế khác: “Chổ này không được ngồi”. Nói xong nàng ngồi xổm xuống, nhìn mặt ngoài của ghế, màu đen loang lổ, trên mặt thoáng một lớp bụi. Viên Quỳnh thổi bụi đi, còn lưu lại một lớp mỏng.

A Vương kinh ngạc, sau đó nói: “Đúng đúng, nên cẩn thận một chút. Nếu ngươi xong việc, ta chết cũng ngẩng đầu được chút”. Viên Quỳnh đáp lại: “Cái gì? Ngươi nên ít tới gặp ta thì tốt hơn”. A Vượng nói: “Ngươi bị cảnh sát Hồng Kông theo dõi.” Viên Quỳnh trả lời: “Đã biết.”

A Vượng ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?” Viên Quỳnh lắc đầu, không đáp. A Vượng yên lặng ngồi một lúc rồi đi.

Viên Quỳnh chuẩn bị ra ngoài đi dạo, mua một ít quần áo với vật dụng hàng ngày, cách đây ba bốn ngã tư có trung tâm mua sắm.

Tại khu mua sắm, ngoài ý muốn, nàng gặp phải một người, là A Trà.

A Trà mặc một bộ hàng hiệu, trên tay túi lớn túi nhỏ tựa như mới đi mua sắm về. Nhưng khi A Trà ra tới cửa, một chiếc ô tô màu đen rà rà tới, nàng vẫy tay gọi một chiếc taxi.

A Trà mở cửa xe, nhìn bốn phía chung quanh. Hành động này Viên Quỳnh phi thường quen thuộc, chính nàng cũng thường làm như vậy.

A Trà thoáng thấy Viên Quỳnh từ khu mua sắm bước ra, ánh mắt nàng có chút khẩn trương, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên như trước, mỉm cười một chút chó có lễ với Viên Quỳnh. Viên Quỳnh cũng cười cười, A Trà lên xe rời đi.

11 giờ đêm Viên Quỳnh nhận được điện thoại từ Hoàng Vĩ Thịnh bảo nàng lập tức đến bến tàu Thâm Thủy, bọn họ cần nhận một đám hàng.

Hoàng Vĩ Thịnh vẫn đề phòng đối với Viên Quỳnh, cho nên sắp đến lúc bắt hàng mới điện cho nàng. Viên Quỳnh hiểu, nàng không nghĩ nhiều, lập tức lái xe đi.

Tại bến tàu Thâm Thủy, Hoàng Vĩ Thịnh đã chờ đó từ sớm, Viên Quỳnh đi qua: “Hoàng ca, ta đã đến.” Hoàng Vĩ Thịnh gật đầu: “Hàng chuẩn bị tới, tất cả chú ý." Viên Quỳnh gật gật đầu, đứng một bên, bên cạnh có hơn mười người nữa, Hoàng Mao Tử với A Thành đều có mặt.

Trong bóng đêm, một con tàu đánh cá chậm rãi tới gần, một ngư dân đứng ở đầu thuyền nhìn chăm chú đoàn người trong đêm.

Tàu cập bến, tên ngư dân lắp ván gỗ bắt ngang, Hoàng Vĩ Thịnh để Hoàng Mao Tử và vài người ở lại, sau đó mang theo Viên Quỳnh cùng số còn lại lên tàu. Trong khoang tàu có chừng mười người nữa. Viên Quỳnh nhìn bọn họ tư thế đặt tay bên hông, đều trang bị súng.

Đầu tiên, tên ngư dân lôi ra một túi lớn heroin ném lên bàn, Hoàng Vĩ Thịnh nhìn Viên Quỳnh: “Biết coi hàng không?” Viên Quỳnh thuần thục mở một miệng nhỏ trên túi, đưa ngón út dính chút bột, chấm lên môi, sau đó dùng lưỡi liếm liếm: “Tám phần, hàng tốt." Nàng nói rất chính xác độ tinh khiết.

Hoàng Vĩ Thịnh cũng chấm thử, gật đầu nhìn Viên Quỳnh tỏ ý khen ngợi: “Thu hàng." Thủ hạ lập tức đem mấy vali xách tay đặt lên bàn. Đối phương kiểm kê tiền, gật gật đầu, sau đó theo khoang tàu lôi thêm ra mấy rương gỗ.

Đúng lúc này, Hoàng Mao Tử ở bên ngoài tàu kêu to: “Lão đại, có cớm." Cùng lúc mặt biển truyền đến tiếng mô tơ, mấy chiến thuyền tuần tra hướng bên này tiến lại, trên thuyền gồm hải cảnh vũ trang đầy đủ.

Ngoài tàu truyền đến một loạt tiếng súng, Hoàng Mao Tử từ trên bờ đã giao hỏa với cảnh sát. Hoàng Vĩ Thịnh hô một tiếng: “Rời tàu, đi mau” nói xong nắm lên hai vali xách tay, chạy khỏi khoang tàu. Viên Quỳnh cũng nắm một vali, tay còn lại cầm súng, đi theo phía sau.

Trở lại bờ mới phát hiện bọn họ đã bị cảnh sát bao vây. Hoàng Vĩ Thịnh cùng đồng bọn nép bên xe chạy tới, nhưng cảnh sát nã súng dày đặc, bọn họ chỉ nép vào, không thể đi qua. Vài tay chân của Hoàng Vĩ Thịnh lo giấu một đống hàng ngay bờ mép của bến tàu. Khi Viên Quỳnh bắn trả, vali xách tay bị rơi xuống. Nàng xem xét tìm cách lao ra lấy lại, ngay lập tức bị Hoàng Vĩ Thịnh giữ chặt: “Bỏ đi, tìm cách thoát thân đã.”

Viên Quỳnh đáp: “Đến vài ngàn vạn, ngươi không cần?? Cho ta còn hơn” nói xong chuẩn bị tư thế lao ra. Hoàng Vĩ Thịnh đè nàng lại: “Mẹ nó, mạng sắp mất, ngươi cứu tiền được cái gì?” Viên Quỳnh nhìn thoáng qua vali, lưu luyến, quay đầu lại nói với Hoàng Vĩ Thịnh: “Ta đi kiếm cách lái xe tới đây.”

Hoàng Vĩ Thịnh gật đầu, hướng phía cảnh sát bắn trả. Một thanh âm thét thảm truyền tới, là của Hoàng Mao Tử, Viên Quỳnh cẩn thận thăm dò, thấy Hoàng Mao Tử ngã trên mặt đất, không nhúc nhích, đã chết. Trong lòng nàng nảy lên một chút sợ hãi, nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng súng bên tai, trong đầu bắt đầu đếm, một, hai, ba, nàng đột nhiên nhảy ra ngoài, nhào trên mặt đất ghé vào đằng sau thùng gỗ nhỏ.

Sau đó nhảy lên, bổ vào thi thể bên cạnh, một giây? Trong tích tắc ngắn ngủi, nàng cảm giác được viên đạn xẹt ngang da mặt, nóng rực. Lại một lần nữa cùng tử thần thoáng gặp qua.

Nàng nâng lên thi thể, che đỡ chính mình. Nhóm cảnh sát lập tức đều quay họng súng về phía nàng, nàng liền nhảy ra ngoài, lao về hướng xe cách đó không xa. Đạn lập tức truy sát. Ngay thời khắc nàng vừa rơi xuống mặt đất, lăn một vòng vào gầm xe, đạn găm liên hồi vào cửa xe.

Nàng men theo sàn xe mở cửa chui vào bên trong, khởi động máy vọt qua phía thùng hàng. Trong bão đạn, Hoàng Vĩ Thịnh cùng vài người lên được xe, lách khỏi vòng vây cảnh sát.

Chạy khỏi vòng vây, nàng phát hiện có chướng ngại vật trên đường, nàng nhấn chân ga đâm thẳng, phá chướng ngại vật, rẽ sang đường quốc lộ. Hoàng Vĩ Thịnh tức giận nói: “Nhất định có nội gián! Để bố mày bắt được, bố mày băm thây!” Phía sau hai chiếc xe cảnh sát rượt theo, Viên Quỳnh nhìn kim tốc độ một trăm hai mươi dặm / giờ, nàng đạp chân ga, lách phải, một trăm năm mươi… một trăm sáu mươi… gần như chạm đến đỉnh điểm hai trăm.