Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)
Re-edit (nếu cần): Gonja
Viên Quỳnh lái xe tới khu nhà cao cấp của Hoàng Vĩ Thịnh, ấn vang chuông cửa. Một cô gái nhô đầu ra từ lầu hai hướng nhìn bên dưới. A Trà, nàng là một cô gái rất đẹp, gương mặt thoáng qua đầy đặn, mắt to, môi đỏ mọng, làn da rất tốt, không cần phấn cũng đủ thấy trắng mịn, thanh thuần mang theo hấp dẫn.
Thấy đó là xe Hoàng Vĩ Thịnh, A Trà bấm điều khiển từ xa mở cửa. Viên Quỳnh xuống xe, cầm hoa đi vào. Khi đến phòng khách, A trà đã đứng sẵn chờ nàng. Viên Quỳnh cười cười, đưa hoa cho nàng: “Đại tẩu, Hoàng ca đưa cho ngươi, bảo ta tới đón ngươi.” A Trà nhận hoa, cắm vào bình, nói: “Ta đi thay đồ một chút, lập tức trở xuống.”
Rất nhanh A Trà thay một bộ váy liền màu trắng, tay đeo xách bước xuống. Viên Quỳnh nhìn, mắt sáng lên, A Trà thật sự rất xinh đẹp, dễ làm người nhìn phải yêu. Hai người lên xe, Viên Quỳnh lái tới Phân Thầm Nhã, mang A Trà tới một phòng thuê bên trong. Hoàng Vĩ Thịnh thấy A Trà, khuôn mặt tươi cười hớn hở, tiếp đón nàng ngồi bên.
A Trà bước đến, giống chim non nép vào Hoàng Vĩ Thịnh. Tay Hoàng Vĩ Thịnh ôm hông nàng nói: “Buổi tối đã ăn gì? Ăn uống có được không?” A Trà nở nụ cười: “Ngươi có muốn ta viết cho ngươi bản báo cáo, thực đơn toàn bộ liệt kê?” Hoàng Vĩ Thịnh cũng cười, ánh mắt chỉ đặt vào A Trà, cầm lấy micro đưa cho nàng: “Muốn hát bài nào, nói A Thành bấm cho nàng.”
Lúc này A Thành đang ôm một cô gái trẻ đẹp ngồi trên sô pha cùng nhau hát tình ca, liếc mắt đưa tình, ôm thành một cục, nghe thấy như vậy vội vàng lấy lòng: “Tẩu tẩu hát bài gì bảo ta, ta bấm cho.” Hoàng Mao Tử cũng ôm một cô khác, lúc này đang thì thầm, cô gái thỉnh thoảng cười khanh khách.
Viên Quỳnh yên lặng ngồi một bên ăn cá khô, có vẻ một chút cô đơn. Hoàng Vĩ Thịnh cười nói với nàng: “Này, có muốn ta gọi cho ngươi một cô trẻ không a?” Viên Quỳnh giật mình một chút, ngẩng đầu nhìn Hoàng Vĩ Thịnh, thấy A Trà kéo cổ áo Hoàng Vĩ Thịnh: “Kêu cô gái cho nàng? Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được.” Hoàng Vĩ Thịnh đáp lại: “A Vượng nói nàng thích cái này.”
A Trà xoay đầu lại nhìn nàng, có chút tia kinh ngạc, cười: “Thì ra ngươi thích con gái, vậy gọi một người đi”. Viên Quỳnh vội vàng lắc đầu: “Ta cũng không phải đàn ông, tùy tiện gặp phát liền thử.” Hoàng Mao Tử kêu gào lên: “Đàn ông cũng không phải tùy tiện gặp phát liền thử a, ngươi coi ta đây, ít nhất còn phải chọn tướng mạo có được hay không nữa.” Viên Quỳnh nghe hắn nói năng ngọt xớt, bĩu môi, tiếp tục trầm lặng.
A Trà cũng không nói nhiều, bấm một bài bắt đầu hát. Tiếng hát nàng cũng hay lắm, mềm mại, có chút khàn khàn, lôi cuốn. Viên Quỳnh ngẩng đầu nhìn một bên gương mặt nàng, không thể không nói rằng A Trà thật sự là một cô gái hoàn mỹ. Dám chắc là mỗi người thấy sự mềm mại của nàng sẽ không có khả năng sinh ra một chút ý đồ muốn thương tổn nàng.
Khi Viên Quỳnh trở lại chỗ ở của mình, trời đã khuya. Nơi nàng ở hiện tại là một phòng thuê trong khu dân cư. Trong phòng, mọi thứ cực kỳ đơn giản, cái bàn, ghế dựa, tủ quần áo đơn điệu, một cái giường, và một số thứ yếu dụng cụ bếp.
Nàng có sở thích gọn gàng. Sở thích này không giống với sở thích sạch sẽ. Nơi nàng ở không cần phải quá ư sạch sẽ. Nàng còn cố ý lưu lại một ít bụi trên khung cửa sổ, mỗi thứ đồ dùng phải đều chỉnh tề ngăn nắp, nhìn thấy là hiểu ngay. Vì vậy nếu có người lẻn vào, cho dù đối phương cẩn thận cỡ nào, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết, giúp nàng phát hiện nhanh chóng.
Mọi thứ vẫn như thường, Viên Quỳnh đi qua, lôi ra gói thuốc dưới gối đầu, ngồi trên cửa sổ nhìn ra bóng đêm bên ngoài. Nàng châm một điếu nhưng không hút mà đặt bên người, sau đó lại châm thêm cây khác, rít một hơi thật sâu. Khói trắng chậm rãi bay lên, điếu thuốc cạnh nàng cũng từ từ cháy.
Nàng không rõ chính mình bắt đầu tập thói quen ấy từ khi nào, điếu bên cạnh là cho đồng đội nàng, đồng đội đã hy sinh. Nhưng thật ra lòng nàng vẫn còn rất cồn cào, đau vì người đồng đội đã hy sinh trong một lần nằm vùng bị phát hiện thân phận, bị giết chết, xác vứt tại thùng rác, đợi đến khi được tìm thấy, ngay cả thân nhân cũng không còn khả năng nhận ra thi thể người đó là ai bởi trước khi chết đã bị tra tấn dã man, hoàn toàn biến dạng.
Nàng và người chiến hữu đó từng làm nhiệm vụ vài lần với nhau. Khi đó nàng chưa hút thuốc lá, trong lúc hành động, thời điểm phòng thủ, thường phải ngồi chờ thật lâu, vì thế người đó tập nàng hút thuốc, miệng kèm theo nói vài thứ linh tinh. Hai người liền kiểu: ngươi rít một hơi, ta rít một hơi, thay phiên nhau. Viên Quỳnh giờ nhớ lại, người chiến hữu đó đối với nàng có tình cảm, chút tình cảm mông lung. Đáng tiếc tình cảm này chưa kịp biểu đạt, đã bị chôn vĩnh viễn trong tim.
Sáng sớm rời giường, nàng thấy khe cửa luồng tờ giấy, ghi: “Xuống lầu, ra cửa, rẽ phải, năm thước, rẽ phải, thùng rác.” Thở chậm rãi, nàng ra cửa, dựa vào tờ giấy, tìm được thùng rác. Nàng nhìn chung quanh không ai, xốc lên nắp đậy, bới đống rác, bên dưới hiện ra túi nhựa nhỏ màu đen, mở ra, bên trong là một cái di động. Nàng dùng di động bấm một dãy số, điện thoại đầu kia giọng đàn ông: “Thế nào?”
Viên Quỳnh nói: “Trước mắt coi như thuận lợi, tuy nhiên bọn hắn phòng bị nghiêm mật. Ta cần thời gian”. Điện thoại đầu kia chút trầm mặc: “Đã biết. Ngươi cẩn thận.” Nói xong, đối phương cúp điện thoại, Viên Quỳnh khép di động, nhìn quanh không một bóng người, ném di động vào thùng rác, xoay người rời đi.
Chỗ nàng ở là khu hỗn loạn, xung quanh buôn bán sách lậu, đĩa lậu, có băng đảng đua xe, có gái mại dâm, cũng có chích hút thuốc phiện. Viên Quỳnh vừa đi vừa nhìn bên mình đủ loại người. Nàng biết trong số người này có người nàng liên lạc, có thể là người bán bánh rán góc đường? Hoặc chính là người bán quạt lông đang ngồi chồm hổm dưới chân nàng?
Hoặc là người vừa mới đi ngang qua thoáng gặp? Nàng cũng không biết.
Đang đi tới hiên, nàng chợt nghe một trận chửi bậy từ phía trên lầu truyền xuống, thanh âm còn mang theo hoảng sợ. Nàng rẽ vào, đi lên lầu, liền thấy cụ bà chạy tới phía cầu thang, là hàng xóm của nàng. Bà lão vừa sợ hãi chạy trốn, vừa quát to: “Đồ bất hiếu, đồ bất hiếu. Thiên lôi nên đánh chết ngươi, vì cái gì giờ này còn chưa chết”. Phía sau bà lão là đứa con trai, giơ dao đâm tới cũng quát to: “Mau đưa cho ta tiền, bằng không ta đâm ngươi.”
Bà lão đi đứng không tốt, đứa con mau chóng rượt tới. Viên Quỳnh một bước vượt lên, bắt được cổ tay người đàn ông, vặn chéo, dao rơi trên mặt đất. Viên Quỳnh tiếp tục thụi đầu gối vào bụng hắn khiến hắn kêu thảm, ngã xuống. Bà lão ngây ra một lúc, xoay người nhìn Viên Quỳnh. Đứa con giãy giụa đứng lên, lôi bà lão, gầm rú: “Mau đưa tiền cho ta, đưa tiền cho ta!”
Viên Quỳnh lôi hắn ra, quật đổ trên mặt đất. Bà lão bị đứa con kéo phút chốc mới hồi phục thần tình, hỏi con: “Không có việc gì chứ? Con, sao không?” Viên Quỳnh đá một cước vào bụng người đàn ông, hắn kêu thảm quay cuồng, bà lão vội vàng kéo Viên Quỳnh: “Đừng đánh, xin ngươi đừng đánh. Là ta, ta không trông nom hắn tốt.”
Viên Quỳnh cũng không để ý tới bà lão nói gì, một tay đưa bà lão vào nhà, tay đặt trên cửa. Bà lão ở bên trong muốn đẩy cửa ra nhưng không được. Viên Quỳnh tiếp tục xoay lại người đàn ông đá thêm mấy cái dữ dội, lạnh lùng nói một câu: “Vô nhân tính”, nói xong quay về phòng mình.
Kẻ hít thuốc phiện đều không còn nhân tính, bọn họ chỉ cần có thuốc, làm không từ chuyện gì, cưỡng bức cha mẹ, vơ vét tài sản anh em bạn bè, lôi kéo phụ nữ của mình làm gái mại dâm, thậm chí cướp của giết người. Trong mắt bọn họ sớm đã không có thân tình, bằng hữu, tình yêu. Duy chỉ còn màu trắng bột thuốc.
Viên Quỳnh nghe được bà lão mở cửa ra hỏi con: “Con, có khỏe không? Đau không?” Người đàn ông vẫn như cũ la to: “Mẹ, cho ta ít tiền, van cầu mẹ cho ta ít tiền. Ngay lúc này, ngay lúc này đi.” Thanh âm bà lão run rẩy tức giận: “Quan tài của ta đều đã bán cho ngươi hút bạch phiến, ta còn cái gì nữa cho ngươi. Ngươi phải lấy cái mạng già của ta đây luôn đi.” Đứa con nói: “Nhưng mạng ngươi cũng không ai cần.” Viên Quỳnh hít một hơi, sự tình này nàng đã gặp qua nhiều lắm.
Nhân tính! Bị dập nát dưới con mắt của thuốc phiện, vô cùng nhuần nhuyễn.