Ái thương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ougon no Keikenchi

(Đang ra)

Ougon no Keikenchi

Harajun

Nàng chế tạo từ bản thân dành riêng mạnh nhất quân đoàn, cuối cùng cuối cùng bị phán định là thế giới này [ đặc biệt tai hoạ sinh vật ]...?

5 358

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

10 627

Cảm lòng người một phen ngóng lại

(Đang ra)

Cảm lòng người một phen ngóng lại

Nhân vật chính: Takeuchi Yunko, Sakai Mieko.

2 182

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

(Đang ra)

When I, a Mob, Saved the Heroine, I Got a Roundhouse Kick and Passed Out, and My Romantic Comedy Began

バネ屋

Một ngày nọ, Ichiro tình cờ gặp một kẻ khả nghi đang cố tấn công Himeka. Ichiro cố gắng cứu Himeka bằng cách tóm lấy tên bám đuôi, nhưng cú đá vòng của Himeka lại đánh trúng cậu ấy.

1 163

Inori no Kuni no Riviere

(Đang ra)

Inori no Kuni no Riviere

Shiraishi Jougi

Inori no Kuni no Riviere

13 854

Tập 01 - Viên Quỳnh (Cocacola dịch)

Dịch giả & edit gốc: Cocacola (2012/13)

Re-edit (nếu cần): Gonja

Khi A Vượng giới thiệu Viên Quỳnh với Hoàng Vĩ Thịnh, hắn nói: “Nàng từ Đại Lục tới, gọi là Viên Quỳnh, bên kia “nháo” không được nữa nên ta đem nàng mang đi. Đừng tưởng nàng chỉ là một cô gái! Khả năng nàng tốt lắm, lái xe, bắn súng cũng không kém, mấu chốt là con người trượng nghĩa, đem nàng để bên mình, tuyệt đối không lầm."

Kỳ thực Viên Quỳnh cũng không phải gọi là Viên Quỳnh, nàng tên Vương Lỵ Nỉ. Chẳng qua đối với chính mình, cái tên Vương Lỵ Nỉ nghe cũng thật xa lạ, xa lạ đến nỗi nếu ở trên đường có người khác kêu một tiếng, nàng cũng sẽ không có phản ứng. Cũng không phải cố ý làm bộ, mà là tên này đã thật sự rất xa lạ. Nàng bây giờ gọi là Viên Quỳnh.

Hoàng Vĩ Thịnh nhìn Viên Quỳnh, một cô gái khá gầy, vẻ nhìn khá tốt, cao chừng 1m68, đôi lông mày mảnh, mi cong, mắt hơi xếch, mũi cao thẳng hiện giữa khuôn mặt trái xoan thanh mảnh; màu da trắng mịn, tóc dài buộc đuôi ngựa.

Dáng người tốt lắm, nhưng trên người nàng không tìm được chút hơi thở của một cô gái thành thị: áo sơ mi trắng, dây ngực đen, quần jeans, chân mang giày thể thao, không son phấn, trên người còn có thể nghe thấy mùi hương tự nhiên như trẻ con.

Nàng thuộc loại người trầm tính, nội liễm, nhưng cũng bởi vì kiểu nội liễm mang tính chín chắn, điềm tĩnh này càng khiến nàng khác biệt so với những cô gái khác. Hoàng Vĩ Thịnh hỏi nàng: “Nháo được bao lâu rồi? Ngươi con gái thì nháo làm gì?” Viên Quỳnh trả lời: “Thiếu tiền dùng thôi, được hai năm rồi. Không nhận rõ người nên ba tháng trước mua lầm hàng, hiện giờ bị cảnh sát Đại Lục truy bắt."

Hoàng Vĩ Thịnh nở nụ cười: “Thiếu tiền dùng ngươi cũng không cần phải nháo mấy thứ này chứ. Ngươi có vốn không tồi đây, một cô gái có chừng này cũng đủ rồi, chỉ cần hai chân mở ra, vạn lượng vàng a, kiếm tiền còn dễ hơn mua phấn."

Chính hắn nói xong cười ha hả, phía sau hắn Hoàng Mao Tử với A Thành cũng cười theo.

Viên Quỳnh cũng cười rộ lên, miệng từ từ kéo từng chữ: “Hoàng ca tiền vốn cũng tốt lắm, khôi ngô phóng khoáng, lại thêm cường tráng, ngài có đi ăn đêm, cam đoan mấy phú bà hai con mắt tỏa sáng, ngài được chừng đó tiền, tuyệt đối không ít hơn so với ta." Sắc mặt Hoàng Vĩ Thịnh biến đổi, nhìn nàng chằm chằm, phía sau A Thành bước tới, giương tay ra tát nàng.

Viên Quỳnh trở tay, bắt lại tay A Thành, hắn ngây ra tức khắc, rồi lập tức chửi lên: “Con mẹ thúi! Đừng tưởng ngươi có chút nhan sắc thì vênh mũi lên mặt." Viên Quỳnh cười nói: “Ta chỉ là đùa một chút, Hoàng ca nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể làm những việc như thế? Đều có tự tôn, tự trọng, ta cũng vậy. Tiền gì cũng kiếm, nhưng tiền bán thân không kiếm."

Hoàng Vĩ Thịnh sắc mặt đã khá hơn, nói với nàng: “Chính xác, có gan dạ, sáng suốt, về sau theo ta nháo, chỉ cần ngươi không làm ta thất vọng, ta cũng sẽ không để ngươi phải thất vọng."

Hoàng Vĩ Thịnh không giống những đàn ông bình thường sẽ động lòng đối với Viên Quỳnh, cũng không phải do Viên Quỳnh không đủ xinh đẹp hấp dẫn hắn, mà bởi vì bên cạnh hắn có một tình nhân, theo như lời của hắn: “Đã có A Trà, ta cũng nên hồi tâm, không dễ gì gặp được một người hợp lòng, ta sẽ toàn tâm yêu thương nàng." Viên Quỳnh nghe hiểu, Hoàng Vĩ Thịnh thực yêu A Trà.

Đối với thế giới buôn lậu ma túy tàn nhẫn này, gặp một người có thể khiến hắn động lòng, hơn nữa khiến hắn tín nhiệm, không phải dễ dàng. Hoàng Vĩ Thình đối mặt với rất nhiều hoàn cảnh hấp dẫn mà vẫn giữ được một lòng, Viên Quỳnh thật ra lý giải được.

Viên Quỳnh còn hiểu rõ, băng nhóm buôn lậu một khi phát hiện người khác lợi dụng tình cảm để dụ dỗ, nằm vùng bên cạnh họ, việc trả thù cũng phi thường tàn nhẫn. Bọn họ cũng là người, giống những người khác, không dễ dàng tha thứ bất cứ ai lừa gạt, lợi dụng họ. Cho nên Viên Quỳnh không những yên lặng, nội liễm, mà còn rất lạnh lùng, dùng hết khả năng để mình không chọc phải những thứ ngoài ý muốn gây thêm phiền toái. Nàng mới hai mươi lăm tuổi, còn chưa chán sống.

Đêm tối, thời điểm có thể giết người phóng hỏa dễ dàng, rất nhiều tội phạm men theo bóng đêm hoạt động.

Tại sàn nhảy Ca Đăng, một đám thanh niên trẻ điên cuồng lắc lư theo âm thanh điếc tai nhức óc. Viên Quỳnh nhìn thấy rất nhiều lứa tầm tuổi mình đang ở sàn nhảy điên cuồng đong đưa. Nàng nhẹ hít một hơi, nơi này có bao nhiêu khách hàng của những tay buôn ma túy?

Nàng cùng Hoàng Vĩ Thịnh chen trong đám người, đi đến bộ gian phòng, trong phòng đã có sẵn vài người, một tên thân nhỏ mập mạp ngồi trên ghế salon, hét giọng vịt hát bài “Thâm tình người đàn ông”, trên hai tay vịn sô pha hai thanh niên trẻ đang ngồi, trên cửa sổ cũng có một tên, bên cạnh đứng thêm một tên nữa.

Giao dịch thuốc phiện sẽ tiến hành trong này. Tên ục ịch nhìn thấy Hoàng Vĩ Thịnh đi vào, liền đặt xuống micro, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hàng thế nào? Kém quá ta không muốn." Hoàng Vĩ Thịnh ngồi xuống ghế salon, nói: “Cam đoan đủ tinh khiết, tiền đâu?” Mặt tên ục ịch không chút thay đổi: “Trước coi hàng." Hoàng Mao Tử đem một cái vali xách tay đặt trên bàn, mở ra, tràn đầy bịch thuốc phiện.

Tên ục ịch cầm một cái túi nhỏ, cắt một chút, dùng ngón úp chấm, đưa tới miệng nếm, thoáng suy nghĩ, rồi gật đầu: “Không tồi, chỗ này không tồi." Nói xong gật đầu ý bảo bọn tay chân trả thù lao. Thủ hạ hắn đưa ra một túi nhựa to đặt lên bàn. A Thành rướn tay tới túi nhựa, một đống đô la Hồng Kông lộ ra, A Thành bắt đầu kiểm kê.

Tên ục ịch đưa ánh mắt dừng lại bên người Hoàng Vĩ Thịnh là Viên Quỳnh, cười nói: “Thằng Vĩ lại thay bồ a." Hoàng Vĩ Thịnh lắc đầu: “Vẫn là người trước đây, còn người này mới tới, hiện giờ đi theo ta nháo, ngươi sau này che đậy nàng một chút." Tên ục ịch ánh mắt mê mang cười nói: “Ngươi không cần phải nói ta cũng che đậy nàng." Nói xong cười hứng thú nhìn Viên Quỳnh. Hoàng Vĩ Thịnh cũng cười. A Thành nghiêng người lại, ghé lỗ tai nói: “Tiền giả."

Hoàng Vĩ Thịnh sắc mặt thay đổi một chút, trong lúc đó cơ hồ thủ hạ của tên ục ịch tay cũng chạm súng, lôi ra, nhằm ngay bọn họ, lớn tiếng hét: “Ngồi yên, không được nhúc nhích." Hoàng Vĩ Thịnh tức giận nhìn bọn hắn chằm chằm, không có manh động. Tên ục ịch cầm lên thùng thuốc phiện, liếc mắt bọn thủ hạ, chuẩn bị rời đi.

Tình huống này xảy ra khá thường xuyên khi giao dịch thuốc phiện. Mua bán hàng loạt, đụng tới hơn vạn đô la Hồng Kông, thành công một lần, đủ cho bọn hắn ăn chơi đàng điếm cũng hơn 1, 2 năm.

Đúng lúc này, Viên Quỳnh đột nhiên đá một cước vào bàn, làm cái bàn bay lên, miệng hô: “Tránh mau!" Kỳ thật, nàng không cần hô, ba người Hoàng Vĩ Thịnh cũng phi thường nhạy bén. Ngay vào thời khắc cái bàn bị đá lên, bọ họ đã trở mình nhào tới phía sau sô pha, móc ra súng.

Lúc đá bàn, Viên Quỳnh đồng thời nhảy lên, bay chân đạp tiếp, cái bàn bị đá bay hướng về phía mấy người phía tên ục ịch. Vài tiếng súng vang lên, viên đạn găm vào bàn, vụn gỗ lập tức bắn ra, cái bàn vỡ năm sáu mảnh. Viên Quỳnh đã đến gần trong gang tấc.

Tên ục ịch lập tức giơ súng nhắm nàng. Ngay lúc này, Viên Quỳnh rướn tay phải cầm nòng súng, đè ngược nòng nhắm thẳng tên ục ịch. Đồng thời, ngón trỏ bàn tay trái đã nằm ngay cò súng, chỉ cần co lực, mạng tên ục ịch đi ngay tức khắc.

Viên Quỳnh lạnh lùng: “Buông thùng." Tên ục ịch thở dốc dồn dập, bàn tay nới lỏng buông thùng ra, Hoàng Mao Tử nhảy lên cầm lấy. Viên Quỳnh nói: “Hoàng ca, ngươi muốn xử lý hắn như thế nào?”

Tên ục ịch nhìn họng súng tối om, hai chân muốn nhũn ra, cơ hồ quỵ xuống, nhưng bởi Viên Quỳnh nắm lấy cánh tay nên quỳ xuống không được, vì thế hắn đứng đó xụi lơ. Hoàng Vĩ Thịnh hạ súng, kéo cò nhắm tên ục ịch cẳng chân, một phát. Tên ục ịch kêu thảm thanh, liên tiếp nói: “Hoàng ca, Hoàng ca… ngươi tha ta lần này, ta sẽ không dám nữa."

Hoàng Vĩ Thịnh lạnh lùng: “Cút! Nhớ kỹ lần này”. Viên Quỳnh đoạt súng của tên ục ịch, buông lỏng hắn ra: “Cút!” Tên ục ịch liểng xiểng mang theo thủ hạ chạy biến. Hoàng Vĩ Thịnh thở một hơi, vỗ vỗ bả vai Viên Quỳnh nói: “Tốt, đêm nay may mắn có ngươi, bằng không mất mặt."

Viên Quỳnh cười cười, thu hồi súng: “Kiếm sống bằng đánh đấm thôi." Hoàng Vĩ Thịnh nói: “Xong hắn rồi, còn có nơi khác. Đi, thay đổi địa điểm cho mọi người được an ủi”. Vài người rời đi sàn nhảy, tới bên đường, Viên Quỳnh lái xe đến cửa hàng bán hoa. Hoàng Vĩ Thịnh bảo Viên Quỳnh dừng xe, hắn đi xuống mua một bó hoa hồng, đưa cho Viên Quỳnh, rồi gọi Hoàng Mao Tử cùng A Thành đều xuống xe, hắn quay lại nói với Viên Quỳnh: “Đi đến chỗ A Trà, chúng ta đợi ở Phân Thầm Nhã."

Viên Quỳnh gật đầu khởi động xe. Một màn mở đầu tốt đẹp, Hoàng Vĩ Thịnh đã bắt đầu thử tín nhiệm nàng.