Lời mở đầu: Nếu như cô ấy đã ở đó cùng tôi
Tình yêu đích thực là gì?
Tôi ngồi thẫn thờ nhìn dòng tiêu đề được hiển thị nổi bật trên trang web mà mình vừa lạc vào. Đó là trang chủ chính thức của một bộ phim truyền hình từng được phát sóng từ tháng Tư đến tháng Sáu năm nay. Bộ phim vốn đã rất được yêu thích ngay từ đầu, và rồi, một thông báo được đưa ra cách đây khoảng một tháng lại càng khiến nó nổi tiếng hơn bao giờ hết... ít nhất là theo lời người ta nói.
Tôi nói “người ta nói” vì thật ra tôi chẳng xem nhiều phim truyền hình. Mà đúng hơn là hầu như chẳng xem chút nào. Trên thực tế, tôi gần như chẳng bao giờ xem ti vi cả. Thỉnh thoảng tôi bật bản tin, chủ yếu vì thường có hiển thị giờ ở góc màn hình, giúp tôi tiện theo dõi như một chiếc đồng hồ tạm thời. Ngoài điều đó ra, chiếc tivi màn hình phẳng trong phòng khách nhà tôi giống như một món đồ nội thất trang trí hơn là một thiết bị điện tử đúng nghĩa. Mà điều đó cũng chưa từng khiến tôi bận tâm. Vì là màn hình phẳng nên nó cũng chẳng bám nhiều bụi, tôi có thể hoàn toàn lờ nó đi.
Nhưng thôi, nói về cái tivi thế là đủ rồi. Theo phần tóm tắt tôi đọc được, bộ phim đó kể về “một nữ sinh trung học hoàn toàn bình thường, tình cờ được ba chàng trai đẹp trai theo đuổi.” Thật lòng mà nói... phản ứng đầu tiên của tôi là: “Một người như thế sao lại có thể gọi là hoàn toàn bình thường được chứ?”
Tôi hiểu là mình không đủ tiêu chuẩn để phán xét, nhất là khi gần như không xem truyền hình, nhưng tôi vẫn tin rằng chuẩn mực “bình thường” của tôi cũng chẳng lệch là bao so với xã hội nói chung.
Nhưng mà... tôi cũng chẳng thể nói điều đó hoàn toàn vô lý, phải không?
Hình ảnh nụ cười vô tư, không chút phòng bị của một cô gái nào đó chợt hiện lên trong tâm trí tôi, khiến tôi thở dài nặng nề. Cô ấy hoàn toàn khác biệt với nhân vật chính trong bộ phim đó—và khác xa nữ diễn viên thủ vai ấy, Maki Amagi. Cô ấy là một cô gái bình thường đúng nghĩa, đến mức hiện diện mờ nhạt đến nỗi có thể dễ dàng bị lạc mất giữa đám đông bất kỳ... Dù vậy, cần nói rõ là tôi không hề có ý miêu tả cô ấy theo cách tiêu cực. Nếu nhìn nhận một cách rộng lượng hơn, người ta có thể thấy cô ấy khá thân thiện, thậm chí còn có nét xinh xắn theo một cách riêng, tùy cảm nhận từng người...
Mà khoan, sao tôi lại đang cố bênh vực cô ấy với chính mình? Tôi đang cố chứng minh điều gì cơ chứ?
Dù sao thì... ý tôi là tôi cũng chẳng nghĩ xấu gì về cô ấy. Khi đặt cạnh một thần tượng như Maki Amagi, bất kỳ ai cũng dễ hóa thành một viên sỏi mờ nhạt ven đường. Dù mới chỉ là học sinh năm hai trung học, Maki đã đạt được thành công gần như không tưởng ở tuổi mười sáu—được ca tụng như một trong những ngôi sao thần tượng hàng đầu toàn quốc.
Rất có thể, tính “hiện thực” của bộ phim ấy đến từ chính sự hiện diện của Maki Amagi—một cô gái đặc biệt đến mức gần như khó tin—trong vai chính. Dĩ nhiên, điều đó cũng càng khiến tuyên bố rằng nhân vật chính là “một nữ sinh hoàn toàn bình thường” trở nên xa vời hơn bao giờ hết.
Chưa kể, dường như cái kết của phim cũng chẳng được đón nhận cho lắm.
Tôi cảm thấy có phần áy náy khi đưa ra nhận xét đó, bởi lẽ bản thân chưa từng xem phim. Nhưng khi tra cứu tiêu đề bộ phim, một loạt bài đánh giá hiện lên, và tôi tình cờ biết được phản ứng trái chiều mà nó nhận về. Hình như cái kết phim là cảnh nữ chính đứng trước lựa chọn một trong ba chàng trai theo đuổi mình... rồi cuối cùng, cô chẳng chọn ai cả, mà thay vào đó, quyết định theo đuổi ước mơ riêng.
“Thật tuyệt vời. Lại một nhân vật chính không thể cam kết điều gì.”
“Biên kịch bỏ chạy khỏi mạch truyện hệt như cách cô ấy bỏ chạy khỏi tình yêu.”
“Tôi cá là họ đang mở đường cho phim điện ảnh, hay phần tiếp theo gì đó thôi.”
Đó gần như là tổng hợp phản ứng từ cộng đồng fan hâm mộ—lời phàn nàn phổ biến nhất là rằng nữ chính đã “chạy trốn.”
Tôi không hiểu rõ về bộ phim đó, nhưng một phần trong tôi lại thấy đồng tình với lời phê bình ấy. Quan điểm phổ biến trong xã hội là nếu ai đó bày tỏ tình cảm với bạn, và bạn cũng phần nào đáp lại, thì điều nên làm là đưa ra một câu trả lời rõ ràng, chân thành.
Nhưng đồng thời, tôi cũng lại thấy mình nghiêng về hướng hoàn toàn ngược lại—một góc nhìn dựa trên sự thật rằng nếu cô ấy chọn một người, thì hai người còn lại sẽ không được chọn.
Chọn một điều gì đó luôn đồng nghĩa với việc không chọn những điều còn lại. Người được chọn sẽ nhận về tất cả sự chú ý, còn những người không được chọn thì chỉ còn lại nước mắt, âm thầm khóc thầm trong bóng tối.
Tôi rất khó tin rằng nếu nhân vật chính trong phim đã chọn một trong ba chàng trai để ở bên, thì những fan của hai người còn lại—những người bị bỏ rơi—sẽ có cái nhìn tích cực hơn về cái kết. Xét ở khía cạnh đó, có thể nói lựa chọn "không chọn ai cả" lại chính là cách duy nhất cứu vãn những người hâm mộ khỏi nỗi thất vọng lớn hơn…
Tuy nhiên, chẳng ai lại đem lý lẽ đó đi đến tận cùng để bảo rằng, trong trường hợp như vậy, cô ấy lẽ ra nên chọn... cả ba người.
Có một lựa chọn thứ ba—hay đúng hơn, một lựa chọn mà chưa bao giờ được đặt lên bàn. Nếu như nhân vật chính tuyên bố rằng cô sẽ hẹn hò với cả ba chàng trai yêu cô, thì tôi chẳng nghi ngờ gì việc làn sóng phản đối sẽ vượt xa mọi lời chỉ trích mà cái kết thực tế từng phải gánh chịu. Khi nhìn qua lăng kính của đạo đức phổ quát thời hiện đại, lựa chọn đó gần như không thể biện minh. Bất kỳ ai thành thật lập luận rằng đó là cách duy nhất để tất cả mọi người cùng hạnh phúc, đều sẽ bị xem là điên rồ. Cá nhân tôi cũng sẽ xem họ như vậy.
Thế nhưng… cô ấy lại chính là người đã làm điều đó. Một cô gái ngây ngô, vô hại, cực kỳ phiền phức, sống theo kiểu “tới đâu hay tới đó”, và cứ có chuyện gì cảm động là bật khóc ngay tức khắc... nhưng đồng thời, lại là một người bạn đồng trang lứa mà tôi không tài nào ghét bỏ được. Và cô ấy đã đưa ra quyết định ấy. Một lựa chọn chưa từng được cho phép, chưa từng được ai nghĩ tới—thế mà cô ấy lại đứng dậy, bước ra ngoài khuôn khổ, và chọn lấy nó.
Ấy vậy mà, hai cô gái còn lại trong câu chuyện—Yuna Momose và Rinka Aiba—lại không hề quay lưng với cô vì phẫn nộ hay thất vọng. Hoàn toàn ngược lại. Họ chấp nhận quyết định ấy—một cách vui vẻ, thậm chí còn có phần hân hoan. Và rồi, như để tăng thêm phần hoang đường cho toàn bộ câu chuyện, chính cô gái đó—người sở hữu hệ thống đạo đức dường như đã lỗi hoàn toàn đến mức có thể ra quyết định một cách dễ dãi mà ai tỉnh táo cũng sẽ phản đối—lại chính là người mà Maki Amagi, thần tượng quốc dân được cả nước yêu mến, dành tình cảm sâu đậm.
Làm thế nào mà cô ấy có thể “sống sót” qua được chuyện đó? Sao cô lại có thể thành công với một lựa chọn như vậy? Tôi chẳng thể nào đoán nổi. Tôi hoàn toàn không hiểu được... nhưng rồi, một suy nghĩ chợt thoáng qua đầu tôi:
Nếu như cô ấy đã ở đó, cùng với tôi…
Chỉ trong tích tắc, những ký ức về sự kiện hai năm trước lại tràn về, dữ dội. Tôi nhớ rõ những gì người khác đã kỳ vọng ở tôi—và cả nỗi tuyệt vọng, cơn giận dữ đến sau đó.
Nếu như cô ấy đã ở đó cùng tôi... không, nếu như cô ấy chính là tôi, thì liệu mọi chuyện có khác đi chăng?
Đó là một lựa chọn không bao giờ được cho phép—một lựa chọn tệ hại nhất trong tất cả. Nhưng liệu chính sự lựa chọn đó lại là chìa khóa để không ai phải tổn thương? Để mọi người có thể cùng nhau tiếp tục, tay trong tay, với những nụ cười thật sự trên môi?
“Thật là... mình đang nghĩ gì vậy chứ?”
Tôi lẩm bẩm, bật cười với chính mình khi tắt điện thoại.
Giấc mộng đó vốn chẳng mang ý nghĩa gì cả. Thực tại thì cứ thế mà tiếp diễn, không quan tâm đến hoàn cảnh hay cảm xúc của bất kỳ ai sống trong nó. Nó sẽ luôn cứ thế ập đến—không thương xót, không ngơi nghỉ.
Tôi còn có những câu hỏi cần tự tìm câu trả lời. Những hành động cần được quyết định. Những lựa chọn phải đưa ra. Có quá nhiều điều để nghĩ đến...
Nhưng lúc này... tôi quá mệt rồi.
Tôi nhắm mắt lại, buông thõng cơ thể trên giường, mệt mỏi kéo chăn phủ kín đầu. Tôi tự nhốt mình trong một thế giới nhỏ riêng, để bóng tối trong tâm trí xua đi bóng tối trong căn phòng... Thế mà, ngay cả khi ấy, tôi vẫn nghe thấy một giọng nói vang lên từ tận cùng trong tâm trí mình—một giọng nói đang trách móc, đang phán xét. Không có bóng tối nào đủ dày đặc để xóa bỏ được âm thanh ấy.