Chương 4: Một cuộc hẹn. Lại một cuộc hẹn. Rồi thì...
Giờ lớp tôi đã quyết định xong nội dung sẽ tham gia lễ hội, việc tiếp theo là bắt tay vào tập luyện cho buổi biểu diễn. Về lý thuyết thì chúng tôi sẽ tranh thủ giờ nghỉ chiều và sau giờ học để chuẩn bị… nhưng đến giờ, không khí trong lớp 2-A vẫn cứ thong thả đến mức ngay cả tôi cũng nhận ra điều đó.
“Trời ơi, vẫn chưa tin nổi là ba người đó sẽ cùng biểu diễn nữa đấy!” Tôi nghe thấy một bạn trong lớp nói.
“Lớp mình kiểu gì chả thắng chắc luôn ấy! Ai mà chẳng bầu cho tụi mình!” bạn khác đáp lại.
Mấy cuộc trò chuyện kiểu đó cứ vang lên rải rác khắp lớp. Cũng có vài người bận rộn đấy—như bộ ba nhân vật chính sắp biểu diễn, rồi cả nhóm lo phục trang với biên đạo nữa—nhưng phần còn lại của lớp, bao gồm cả tôi, thì gần như chẳng có gì để làm cả. Giờ nghỉ cũng vậy mà tan học cũng vậy. Nhiều người về nhà ngay, còn mấy ai ở lại thì phần lớn cũng chỉ ngồi tán dóc là chính.
“Ugggh…” Tôi rên rỉ khi bước ra hành lang để đi làm việc. Mọi chuyện đang diễn ra khiến tôi cứ cảm thấy bồn chồn, lo lắng một cách mơ hồ. Nhưng nếu cứ bỏ đi một mình trong khi Yuna, Rinka và Makina vẫn đang cố gắng hết sức thì tôi sẽ cảm thấy có lỗi lắm… nên tôi đã tự nhận làm một đống việc trang trí lặt vặt mà chính tôi cũng không chắc là buổi diễn có cần đến không nữa. Nói cách khác: tôi tự kiếm cho mình một việc vặt không đâu.
Hiện tại, tôi đang gấp rồi bấm ghim mấy tờ giấy màu sao cho trông giống như hoa. Ít ra thì còn hơn là chẳng làm gì, nhưng tôi cũng chẳng tiến triển được bao nhiêu. Kiếm được một công việc đơn giản và lặp đi lặp lại vậy mà tôi cũng làm không xong.
“Ờm... Mình ngồi đây được không, Hazama?” một giọng nói vang lên.
“Ơ, Mukai! T-Tất nhiên rồi, cứ tự nhiên nhé!” Tôi đáp.
Người vừa gọi tôi là một bạn cùng lớp cũng đang làm hoa giấy: Chiaki Mukai. Mukai thì, ừm... Ừ thì, tôi biết nói vậy nghe có vẻ thô lỗ, đặc biệt là từ một đứa như tôi, nhưng cô ấy không phải kiểu người nổi bật trong lớp. Lúc nào cũng như một mình một cõi vậy. Nói thế này nghe hơi... nhưng thật lòng thì tôi thấy chúng tôi khá giống nhau.
Chắc nếu có một người bạn như Mukai thì sẽ rất thoải mái ha, tôi nghĩ vậy. Thật ra tôi đã nghĩ thế nhiều lần rồi, nhưng thực tế là tôi gần như chẳng bao giờ nói chuyện với cô ấy. Sao mà nói được chứ? Tôi là cái đứa suýt bị đuổi học, học sinh cá biệt có tiếng của lớp mà! Với lý lịch như vậy thì chắc chắn cô ấy sẽ chẳng muốn dây vào tôi đâu... Hơn nữa, việc tôi thấy cô ấy dễ bắt chuyện hơn mấy người khác trong lớp cũng khiến tôi có cảm giác như mình đang coi thường cô ấy vậy... Và tôi cũng tự hỏi liệu một đứa như tôi có tư cách làm bạn với một người như cô ấy hay không...
“Chuyện này rốt cuộc cũng hơi bị rối rắm rồi nhỉ?” Mukai lên tiếng, tận dụng khoảng lặng do tôi mải mê nghĩ ngợi mà khơi mào câu chuyện của riêng mình. “Cậu là bạn với hai người đó đúng không, Hazama?”
“Hả?” Tôi ậm ừ. “À, ừm... Nói là bạn thì... cũng không hẳn...”
Từ góc nhìn bên ngoài, có lẽ tôi, Yuna và Rinka trông giống bạn bè thật. Dù gì thì chúng tôi cũng gọi nhau bằng tên thân mật cơ mà. Vấn đề là ở trường tôi, không thiếu người không hề thích chuyện đó. Trong mắt họ, tôi chỉ là kẻ ăn theo phiền phức bám dính lấy cặp đôi Yuna và Rinka.
“Hẳn là mấy chuyện này cũng áp lực với họ lắm, nhỉ?”
À, ra là vậy. Mukai không có hứng thú với tôi—cô ấy chỉ đang nghĩ về hai người kia thôi. Tôi chẳng buồn vì điều đó đâu. Thật ra thì tôi đã quá quen rồi, và biết lý do thật sự cô ấy bắt chuyện như vậy khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Cũng không biết nữa,” tôi đáp. “Khó mà hỏi được.”
“Ồ, vậy à?”
“Ý là, mấy chuyện họ đang làm bây giờ tôi chẳng hiểu gì hết. Nên dù có nói gì thì cũng nghe sáo rỗng thôi, mà tôi cũng chẳng giúp được gì, thành ra hỏi han cũng kỳ lắm...”
“À... Phải rồi...”
Đây chắc chắn là buổi làm hoa buồn thảm nhất tôi từng tham gia. Mukai dường như hiểu tôi muốn nói gì, nhưng sau đó thì không nói thêm gì nữa... Thế là chúng tôi cứ lặng lẽ làm việc trong không khí vô cùng gượng gạo. Những tiếng cười nói rộn ràng vọng ra từ lớp học chỉ càng khiến sự im lặng giữa hai đứa thêm khó chịu.
“M-Mà này, tớ thấy cậu giỏi ghê đó, Mukai!” Tôi bỗng thốt ra.
“Giỏi á? Vì sao chứ?”
“Thì, cậu ở lại sau giờ học còn gì? Còn giúp chuẩn bị nữa...”
“Không... Không hẳn vậy,” Mukai nói, giọng dần trầm xuống.
K-Khoan, mình chạm vào chỗ nhạy cảm gì rồi sao?!
“Tớ chỉ ở lại... vì nghĩ nếu mình là người đầu tiên đi về thì sẽ bị chú ý theo kiểu tiêu cực. Nhưng ngồi không trong lớp thì cũng kỳ quá, nên tớ mới tìm việc gì đó để làm, dù có vô nghĩa đi nữa. Vậy thôi...” Mukai giải thích, lí nhí nhỏ đến mức như thể đang tự nói với chính mình. Rồi cô ấy bỗng ngẩng đầu lên. “X-Xin lỗi! Không hiểu sao tớ lại kể hết với cậu thế này—”
“Tớ hiểu lắm luôn đó!”
“...Hả?”
Tôi thấy vui một cách kỳ lạ, không kiềm được. Vì... vì tôi thật sự, thật sự đồng cảm với cô ấy!
“Mấy bạn nổi nổi trong lớp lúc nào cũng là trung tâm của mấy hoạt động như thế này, mà nếu cậu không hòa vào thì sẽ bị coi là phá hoại không khí, còn nếu cố gắng tham gia thì sẽ bị kiểu, ‘Ủa bà kia làm gì vậy trời lol’, rồi bị chọc là đang cố chiếm spotlight! Kiểu gì cũng khó xử cả đúng không?!”
“Hả?” Mukai ngẩn ra. “Cậu cũng cảm thấy vậy hả, Hazama?”
“Thật luôn đó... Tớ đang cảm thấy như vậy ngay lúc này!”
Dù tôi là bạn—không, là bạn gái—của Thánh Nữ Song Sinh, một cặp đôi như thể ngồi trên ngai vàng cao nhất trong hệ thống đẳng cấp xã hội của trường học này, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có quyền đặt chân vào thế giới thánh khiết mà họ đang sống. Ánh sáng càng rực rỡ, thì bóng tối càng sâu thẳm—và tôi thì xưa giờ vẫn luôn là kẻ sống trong bóng tối. Đó là một sự thật cơ bản đến mức chắc phải được ghi rõ trong quy luật vũ trụ luôn rồi!
“Cũng bất ngờ đó... nhưng không bất ngờ lắm,” Mukai nói.
“Ủa, thẳng thắn dữ!”
“Thì... khi cậu ở cạnh hai người kia, lúc nào trông cũng rất vui vẻ, nhưng cũng thấy rõ ánh mắt người khác làm cậu khó chịu... Với cả, khi không ở với họ, cậu cứ như biến mất hẳn vậy...”
“Biến mất?!” Ý tôi là, ờ thì tôi đúng là cố gắng giữ mình không quá nổi bật khi không đi với họ. Hoặc thực ra, là tôi chẳng có gì nổi bật để mà giữ luôn...
“À, xin lỗi! Nghe thô lỗ quá nhỉ?”
“Không sao đâu. Chắc đúng mà.”
Có một câu chuyện cũ kể về con lừa khoác da sư tử để dọa người khác, nhưng theo quan điểm cá nhân thì... lừa vốn dĩ đã đủ dễ bị chú ý rồi. Còn tôi, tôi là kiểu người mờ nhạt đến mức dù có khoác lên lớp da gì đi nữa thì cũng chẳng nổi bật nổi...
“C-Có chắc là chuyện đó nên đồng tình dễ dàng như vậy không?” Mukai hỏi.
“Nó đúng quá nên tớ cũng chẳng thấy đáng phản bác nữa.”
Thật đấy...
Từ lúc đó trở đi, cuộc trò chuyện của bọn tôi trở nên trôi chảy và tự nhiên đến bất ngờ. Cứ như hai đứa tôi có cái nhìn giống nhau về bản thân vậy. Tôi không phải giả vờ gì với cô ấy, cũng không cần phải dè chừng mỗi lời mình nói. Chỉ trong vài ngày—tức là khoảng một tuần sau khi lớp tôi quyết định tiết mục tham gia lễ hội—việc ngồi làm việc lặt vặt và tám chuyện với Mukai sau giờ học đã trở thành một phần trong thói quen hàng ngày của tôi.
Trong khi đó, Yuna và Rinka thì ngày nào cũng luyện tập, luyện tập và luyện tập. Trong giờ học, trông họ mệt phờ, còn lúc nhắn tin buổi tối thì cũng hời hợt hơn hẳn, trả lời thất thường hoặc đôi khi quên phản hồi luôn. Cảm giác như chúng tôi đang dần xa cách... và nghĩ đến điều đó khiến lòng tôi nặng trĩu. Tôi thấy cô đơn... nhưng cũng sợ rằng nếu chen ngang vào chuyện của họ trong khi bản thân chẳng có gì hữu ích để góp phần thì chỉ tổ làm hỏng chuyện, nên tôi không dám mở lời.
“Ờm... Hazama?”
“Hả...? À, xin lỗi! Hình như tớ vừa lơ đãng chút.”
“Nếu không tập trung thì cậu nên đặt cái bấm ghim xuống đi. Lỡ bị thương đấy.”
“Ờ, công nhận. Cảm ơn cậu, Mukai.”
Nếu Mukai không nhắc, có khi tôi đã vô tình ghim luôn bông hoa vào tay mình rồi. Thật ra dạo này tôi ngủ cũng không ngon, chắc vì đầu óc cứ bị đủ thứ chuyện quẩn quanh. Lo cho Yuna và Rinka là một chuyện, rồi mấy lời Koganezaki từng nói cũng cứ văng vẳng mãi. Và thêm cái phần con người trong tôi cứ tự trách bản thân vì nghĩ ngợi quá nhiều trong khi chẳng thể làm gì... cũng chẳng giúp được gì luôn.
“Cậu... vẫn ổn chứ?” Mukai hỏi.
“T-Tớ ổn! Chỉ thiếu ngủ tí thôi. Nhưng ngày mai được nghỉ mà, nên tớ sẽ ngủ bù thật đã rồi lại khỏe ngay ấy mà!”
“Ờ...?” Mukai nghiêng đầu.
Chắc sự phấn khích thái quá của tôi nghe có vẻ hơi lố khi đang nói về một chuyện quá đỗi bình thường như vậy. Có cảm giác mình vừa tính toán sai nghiêm trọng luôn rồi.
“Cuối tuần cậu thường làm gì vậy, Mukai?” tôi hỏi.
“Hả? Tớ á?”
“Ừ. À, chỉ khi nào cậu muốn nói thôi nhé.”
“Tớ, ờm... tớ thích vẽ.”
“Vẽ? Vẽ tranh hả?”
“P-Phải.”
“Thật á?! Ngầu quá đi mất!”
Cô ấy vẽ tranh! Một họa sĩ thực thụ! Tôi chưa từng gặp ai như vậy luôn!
“‘Ngầu’?” Mukai lặp lại. “Nhưng cậu có thấy tranh của tớ đâu...”
“Thì cho tớ xem đi!” tôi đáp, rồi một giây sau nhận ra là mình vừa vượt quá giới hạn. Nhưng lỡ hỏi rồi, mà rút lại thì càng kỳ hơn...
Mukai hơi giật mình trước lời đề nghị đột ngột của tôi… nhưng đồng thời, trông cô ấy cũng không hẳn là khó chịu.
“Cậu... hứa là sẽ không cười chứ?”
“Tất nhiên rồi!”
“Vậy thì…”
Mukai lúng túng rút điện thoại ra và xoay màn hình về phía tôi. Trên đó là một bức tranh... mà tất cả những gì tôi có thể nói là: tuyệt vời. Đó là một bức vẽ đẹp đến nao lòng về một cô gái rất dễ thương, đang ngoảnh lại nhìn người xem với phong cảnh thành phố phía sau lưng. Ban đầu khi Mukai nói mình thích vẽ, tôi cứ tưởng cô ấy đang nói về kiểu tranh sơn dầu cổ điển hay gì đó, nhưng bức tranh này lại mang đậm phong cách hiện đại của thời đại kỹ thuật số!
“Trời ơi, đẹp thật đó!” Tôi thốt lên, ấn tượng đến mức cạn lời. Tôi đâu có biết gì về các họa sĩ chuyên nghiệp đang nổi tiếng ngoài kia, nên cũng không so sánh được, nhưng với con mắt gà mờ của tôi thì bức vẽ này đúng là quá đỉnh. Nói trắng ra là còn hơn xa bất kỳ thứ gì tôi từng vẽ được!
“Chỉ là vẽ chơi thôi mà,” Mukai nói nhỏ.
“Thật hả? Nhưng tớ thấy nó rất tuyệt đó!” Tôi đáp.
“C-Cảm ơn…” Mukai lí nhí nói khi rút lại điện thoại.
Ôi, tiếc thật. Tôi còn muốn ngắm thêm chút nữa cơ...
“Thế... cậu vẽ kiểu gì vậy?” tôi hỏi.
“À, kiểu bình thường thôi. Vẽ bằng bảng vẽ điện tử ấy.”
“Vậy là bình thường hả...?”
Bảng vẽ... Tôi từng nghe qua rồi. Kiểu như điện thoại thông minh siêu to khổng lồ đúng không? Tôi chưa từng dùng cái nào, nhưng tôi nhớ có nghe người ta bảo dùng nó để vẽ.
“Ồ, ra vậy hả~” Tôi đáp, cảm giác như mình vừa lướt ngang một thế giới hoàn toàn xa lạ. “Này, cậu có thể cho tớ xem thêm tranh nữa không? Tớ muốn xem thêm!”
“Hả...?”
“À mà... ý này vừa lóe lên trong đầu tớ thôi—cậu nghĩ sao nếu tụi mình dùng tranh của cậu để quảng bá cho buổi biểu diễn của lớp mình ở lễ hội?”
“Hả?!” Mukai kêu lên, mắt mở to sửng sốt.
Cô ấy chắc nghĩ ý tưởng đó điên rồ lắm, nhưng tôi không hề nói ra để tâng bốc cô ấy đâu. Từ góc nhìn của tôi, tranh của cô ấy hoàn toàn xứng đáng đứng cạnh màn biểu diễn của Yuna, Rinka và Makina như một phần của tiết mục lớp mình.
Nhưng Mukai lại không hề tự tin như tôi. Cô ấy nhíu mày nói: “T-Tớ nghĩ không ổn đâu. Tranh tớ chưa đủ tốt... với lại chắc lớp mình đã có người lo phần poster với mấy thứ quảng bá rồi...”
“Chứ tớ thấy cậu vẽ đẹp lắm đó! Nhưng mà, ừ, cậu nói cũng đúng vụ người khác trong lớp,” tôi thừa nhận. Như đã nói, lễ hội văn hóa vốn là sân chơi của mấy người hướng ngoại. Nó không phải là nơi mà những đứa như tụi tôi có thể tự tin chen chân vào một cách đường hoàng.
Nhưng mà vẫn thấy tiếc thật...
Không bàn đến chuyện dùng tranh để quảng bá nữa, tôi chỉ mong Mukai có thể tin tưởng vào bản thân mình hơn một chút thôi. Bức tranh cô ấy cho tôi xem vừa dễ thương, vừa đẹp, lại toát lên sức sống khiến ai nhìn vào cũng cảm nhận được cô ấy yêu việc vẽ như thế nào, kể cả một đứa mù mờ như tôi. Cô ấy có một điều gì đó rất đặc biệt—và thấy cô ấy chỉ lặng lẽ cuộn mình một góc, giấu nhẹm nó đi như thế... tôi chẳng biết gọi đó là gì ngoài hai chữ "phí hoài".
Liệu mình có thể làm gì được không...? Khoan, có rồi!
“Thế này nhé: ban đầu cậu không cần phải nói gì với lớp cả—cậu chỉ cần vẽ thử một bức nào đó mà cậu nghĩ hợp với tiết mục của lớp mình thôi, xem sao!” Tôi đề xuất.
“Hả?”
“Ý tớ là, cậu chỉ cần vẽ cho vui thôi cũng được... À, không phải là tớ đang nói tranh của cậu chỉ là vẽ chơi đâu nhé! Ý tớ không phải tranh của cậu không nghiêm túc gì hết! Chỉ là, ờ...” Tôi lắp bắp. Tôi đang diễn đạt dở tệ luôn. Ý tưởng thì lóe lên bất chợt, mà khi phải giải thích ra thì lại vướng ngay bức tường ngôn từ.
“Ý cậu là... tớ có thể vẽ như thể đang luyện tập?”
“Đúng rồi đó! Chính xác!” Tôi nhảy vào lời giải thích của Mukai ngay lập tức! Cứu cánh tuyệt vời, Mukai! “Thật lòng tớ chỉ muốn được xem thêm tranh của cậu thôi! Tớ sẽ giúp cậu hết sức mình! Dù, ờ... có lẽ cũng chẳng giúp được nhiều đâu. Tớ vô dụng lắm...”
“Không... Tớ không nghĩ vậy đâu,” Mukai lắc đầu. “Tớ lúc nào cũng vẽ một mình, nên có ai sẵn lòng giúp một chút thôi cũng đã là điều tuyệt vời lắm rồi. Nhưng... cậu chắc chứ?”
“Tất nhiên rồi! Đây sẽ là cách tụi mình tận hưởng lễ hội văn hóa theo cách riêng của mình!”
“Ừ... Ừ, cậu nói đúng! Tớ sẽ thử, Hazama!”
“Tuyệt! Cùng làm nhé!”
Và thế là, ở một góc hành lang vắng lặng, tụi tôi âm thầm lập nên “kế hoạch tối mật”. Bọn tôi sẽ nổi dậy chống lại đám học sinh hướng ngoại... À không, nói vậy thì hơi quá, nhất là khi điều tụi tôi sắp làm có lẽ nhỏ đến mức chẳng ai buồn để ý. Nhưng dù sao đi nữa, tụi tôi cũng đã tìm được một điều khiến cho lễ hội sắp tới trở nên đáng mong đợi hơn.
Tôi vẫn còn lo cho Yuna, Rinka và Makina. Vấn đề đau đầu đó vẫn còn y nguyên... Nhưng bằng cách nào đó, tôi lại cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút rồi.
◇◇◇
Chắc dạo này mình sẽ ít có cơ hội nói chuyện với Yuna và Rinka hơn rồi, tôi nghĩ… cho đến khi thứ Bảy xảy đến.
“Này, Yotsuba! Vào đi nào!”
“T-Tớ tới rồi! Cảm ơn đã mời nhé.”
Cuối tuần đã đến, và Yuna gọi tôi qua nhà cô ấy từ sáng sớm. Rinka cũng đã hẹn tôi qua nhà cô ấy vào Chủ nhật nữa, nhân tiện nói luôn… mà không hiểu sao, toàn bộ tình huống này làm tôi có cảm giác như mình vừa mới trải qua chuyện y hệt cách đây không lâu.
Nghe đâu hai người họ đã oẳn tù tì để quyết định xem ai sẽ được đón tôi trước. Hửm? Ủa, tôi không có quyền lên tiếng gì trong chuyện này à...? Mà, cũng đâu phải tôi bận gì, mà kể cả có bận thì tôi cũng sẽ dẹp lịch sang một bên để gặp họ thôi!
“À mà, hôm nay ba mẹ tớ không có nhà,” Yuna nói khi dẫn tôi vào trong, thả một câu đầy sát thương ngay từ đầu.
“O-Ồ...?” Tôi lắp bắp đáp lại, vô cùng thiếu mạch lạc.
Ồ... ba mẹ không có nhà hả...? Kỳ lạ thật. Chỉ một câu đó thôi mà cũng đủ để đầu tôi tràn ngập những ảo tưởn—khụ khụ, những mong đợi khó tả. Nhưng... không đâu. Không thể nào chuyện này sẽ rẽ theo hướng đó được. Ý tôi là, Yuna chắc chắn đang kiệt sức lắm rồi.
Từ lúc đồng ý biểu diễn cùng Makina, cả Yuna và Rinka đã bị cô ấy “hành xác” không thương tiếc. Ngay tuần kế tiếp sau khi tụi tôi chốt kế hoạch, Makina đã bắt họ ở lại sau giờ học để học mấy kỹ năng cơ bản khi làm idol. Rinka thì là vận động viên cừ khôi nên trông vẫn ổn, nhưng Yuna thì mệt đến mức thỉnh thoảng còn than phiền với tôi—dù chỉ một chút thôi.
Tôi cảm giác hôm nay Yuna cũng khá kiệt sức. Theo tôi, sẽ hợp lý hơn nhiều nếu cô ấy dành thời gian này để nghỉ ngơi, thay vì dùng nó cho một đứa như tôi. Tôi cứ mãi suy nghĩ về chuyện đó, và rồi khi bước vào phòng Yuna...
“Này, Yuna? Tớ— Ưmph?!”
...cô ấy hôn tôi trước cả khi tôi kịp nói một lời!
“Ưm...? Mnh...”
“Ahh…”
Y-Yuna?!
Yuna giữ lấy vai tôi, kéo tôi lại gần rồi hôn tôi đầy mãnh liệt. Tôi hoàn toàn bối rối, nhưng vẫn kịp phản ứng và hôn lại—dù tôi hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần chút nào. T-Tôi nghĩ chân mình sắp khuỵu rồi!
“Ah,” tôi thở hắt ra khi chân thực sự khuỵu xuống. Tôi ngã xuống sàn, nhưng Yuna không buông tôi ra. Cô ấy vẫn tiếp tục hôn, cùng lúc đổ người theo tôi.
Trời mới vừa sáng mà căn phòng đã vang lên âm thanh đầy ám muội của môi chạm môi và hơi thở dồn dập. Đầu óc tôi quay cuồng, và khi há miệng để thở sâu hơn, Yuna liền tranh thủ đưa lưỡi vào... và cảm giác đó sốc đến mức tôi quên cả thở.
Tôi sắp chết rồi... Đây là kết thúc của tôi...
Đầu ngón tay tôi run lên—có lẽ vì thiếu oxy—nhưng cảm giác đó thật sự quá tuyệt vời đến mức tôi gần như chẳng quan tâm chuyện ý thức đang dần tan biến...
“Phù!”
Ngay lúc tôi sắp ngất đi vì ngạt thở trong một giấc mơ ngọt ngào, Yuna cuối cùng cũng buông tôi ra.
“Ahhh,” Yuna thở ra. “Cuối cùng cũng được sạc pin Yotsuba rồi~”
Giờ cô ấy nói nghe y chang Aoi luôn! Aoi thì bình thường chỉ ôm tôi mỗi khi nói kiểu đó thôi. Rõ ràng là “chế độ sạc pin” của Yuna thì... dữ dội hơn hẳn. Dù đã dừng hôn, nhưng cô ấy vẫn vòng tay ôm lấy tôi, dựa vào tôi như thể đang dùng tôi làm gối ôm người thật.
“Cậu mệt lắm rồi đúng không, Yuna?” tôi hỏi, cũng ôm lại cô ấy.
“Ừ...” Yuna phụng phịu. “Cô ấy cứ bắt luyện mấy cái cơ bản, ngày nào cũng vậy... Thì, đúng là bọn tớ chỉ là gà mờ, nên chắc phải học kỹ như thế, với lại được người như cô ấy chỉ dẫn tận tình cũng là may mắn rồi, nhưng mà vẫn mệt lắm!”
Dù than phiền vậy, nhưng tôi biết Yuna rất kính nể kỹ năng của Makina.
“Mà này,” tôi hỏi, “sao cậu với Rinka lại đồng ý biểu diễn vậy?”
“Hử?”
“Ý là, lúc đầu trông hai cậu đâu có hào hứng gì đâu.” Trong buổi họp lớp hôm thứ Tư cách đây hai tuần, hai người họ rõ ràng không vui vẻ gì, chỉ là không tiện nói thẳng vì áp lực ngầm từ cả lớp... hoặc ít nhất là tôi cảm nhận như vậy. Thế mà hôm sau hai người lại đồng ý ngay không chút do dự. Điều đó thật sự khiến tôi bất ngờ, nhất là sau cuộc trò chuyện với Koganezaki.
“Vì...” Yuna mở miệng, rồi ngập ngừng. Tôi cảm thấy vòng tay cô ấy hơi lỏng đi một chút. “Thật ra thì... Không nói đâu.”
“Hả?”
“Với lại, chuyện đó đâu có gì to tát đâu mà!” cô ấy tiếp tục, cười nhẹ như thể gạt đi mối bận tâm của tôi.
Cô ấy cũng đâu cần phải né tránh câu hỏi đến vậy. Nếu là bí mật thì tôi không muốn moi móc thêm—đặc biệt là khi bản thân tôi cũng đâu có tư cách gì để than phiền về chuyện giữ bí mật. Thật lòng mà nói, tôi hoàn toàn ổn với chuyện đó...
“À đúng rồi! Yotsuba, nhìn cái này nè!” Yuna nói rồi rút ra khỏi vòng tay tôi, lục trong cặp một hồi và lấy ra một tập hồ sơ nhựa.
“Cái gì vậy?” tôi hỏi.
“Heh heh heh! Chỉ là bản thiết kế trang phục biểu diễn của bọn tớ thôi!”
“Cái gì?! Cậu cho tớ xem cái đó thật á?! Tưởng mấy thứ đó phải giữ kín trong lớp chứ?!”
“Cậu có quyền truy cập thông tin trọn đời khi liên quan đến tớ mà, lo gì!”
“Trọn đời?!” tôi há hốc mồm. Câu đó nghe chẳng ăn nhập gì với quy định “bảo mật thông tin” của xã hội, nhưng tôi vui đến mức chẳng buồn bắt bẻ luôn. Một từ “trọn đời” thôi là đủ khiến tôi lâng lâng rồi.
Yuna mở tập hồ sơ, rút ra mấy bản in thiết kế trang phục. Trông như được lấy cảm hứng từ đồng phục nhóm idol Shooting Star của Makina, nhưng có thêm một vài điểm chỉnh sửa và biến tấu riêng. Chúng rất thời trang, bắt mắt—kiểu quần áo để đi tiệc ấy—vừa rực rỡ, nhiều màu sắc, nhiều bèo nhún... nói chung là... nữ tính lắm luôn! Mà từ vựng của tôi thì đến đó là hết cỡ rồi! Hình như có người trong CLB may vá phụ trách thiết kế mấy cái này đúng không nhỉ?
“Ui chao ôi...” tôi trầm trồ.
“Mới chỉ là bản thiết kế thôi nên chưa chốt đâu, nhưng dễ thương nhỉ?”
“Cậu mặc cái này chắc xinh lắm luôn...”
“Heh heh! Tớ biết chứ!”
Yuna rất tự tin với vẻ ngoài của mình, nhưng theo cách không hề khiến người khác khó chịu. Cô ấy biết rõ kiểu quần áo nào hợp với mình và cách để tỏa sáng trong đó. Tôi từng bị cô ấy làm cho choáng ngợp không ít lần rồi, nên điều đó là sự thật không thể chối cãi. Với độ tự tin đó, tôi chắc chắn Yuna sẽ còn đẹp hơn những gì tôi tưởng tượng—mà tôi thì đã tưởng tượng rất nhiều rồi!
“Bình thường tớ đâu có cơ hội mặc đồ kiểu idol thế này,” Yuna nói. “Nên tớ đang mong lắm luôn!”
“Sau lễ hội này chắc chắn cậu sẽ có thêm khối fan nữa cho xem,” tôi nói.
“Ồ? Mà thiệt ra, tớ chỉ cần có một người phát cuồng vì tớ là đủ rồi,” Yuna thì thầm, hoàn toàn chà đạp lên vài quy tắc nghiêm ngặt của văn hóa idol, trong khi cọ má vào tôi. Dễ thương chết đi được, lại còn thơm nữa... nhưng cũng có một phần trong tôi không khỏi lo lắng rằng nếu chuyện này mà lộ ra, tụi tôi chắc sẽ bị xã hội lôi lên giàn hỏa thiêu mất. Mà thật ra, chắc tôi là người bị thiêu nhiều hơn.
“À mà, nói đến trang phục, nếu sau lễ hội mà tớ được mang nó về thì cậu nghĩ nên làm gì với nó đây?” Yuna hỏi.
“Hả? Họ cho mang về á?”
“À không, tớ cũng không chắc nữa. Nhưng mà trường cũng đâu có lý do gì để giữ lại đâu, mà lỡ đưa cho người lạ thì kỳ lắm luôn, đúng không? Vụ đó chắc ảnh hưởng tới Oda nhiều hơn là tớ, nhưng vẫn ghê ghê.”
“À à...”
Tôi từng nghe rằng thỉnh thoảng, những bộ trang phục mà người nổi tiếng từng mặc khi còn trẻ sẽ được đem ra đấu giá. Một bộ đồ mà Makina chỉ mặc một lần cho lễ hội văn hóa có lẽ cũng sẽ cực kỳ có giá trị theo kiểu đó, dù nó là sản phẩm của một nhóm học sinh cấp ba đi nữa.
Mà… chỉ vì họ không phải người nổi tiếng đâu có nghĩa là trang phục của Yuna và Rinka không quý giá chứ!
“Cậu nhất định nên thuyết phục họ cho giữ lại mấy bộ đồ đó!” tôi nói.
“Tớ đoán là bọn tớ sẽ phải trả tiền nguyên vật liệu, nhưng thế cũng chẳng phải chuyện lớn. Mà nghĩ đến chuyện đó cũng thấy hồi hộp đấy chứ?”
“Hồi hộp? Ý cậu là sao?”
“Khi buổi biểu diễn kết thúc và lễ hội văn hóa qua đi... cậu lại có thể gọi bọn tớ sang nhà cậu lần nữa,” Yuna nói, ép sát hơn nữa rồi cúi đầu thì thầm vào tai tôi. “Và sau đó, chúng ta có thể làm vài chuyện... nóng bỏng hơn với những bộ đồ đó, cậu hiểu ý tớ chứ?”
Tôi hít vào một hơi thật sâu.
“Bọn tớ sẽ trình diễn công khai trước mọi người trong trang phục đó, rồi sau đó sẽ dùng lại để trình diễn riêng tư—chỉ dành cho mình cậu. Trong một đêm, tớ sẽ là thần tượng riêng của cậu—ha ha!”
Đó là một đề nghị vô cùng hấp dẫn—hấp dẫn đến mức đáng sợ luôn ấy—khiến tôi hoàn toàn cứng họng. Tôi thậm chí không phát ra nổi một tiếng.
“Hee hee! Cậu đỏ như gấc luôn rồi,” Yuna cười tinh nghịch rồi hôn nhẹ lên má tôi. Cô ấy đúng là thần tượng hoàn hảo, không nghi ngờ gì nữa, và trái tim tôi đã bị cô ấy siết chặt không buông! “Được rồi! Còn hôm nay, tớ nghĩ là đã đến lúc mở màn tinh thần cho lễ hội rồi đó!”
Rồi cô ấy đẩy tôi ngã xuống sàn. Quần áo vẫn còn nguyên, nhưng vẫn có vô số cái chạm sát rạt đầy khiêu khích qua lớp vải. Kiểu tiếp xúc nhột nhạt, đầy kích thích và dễ chịu đến ngớ ngẩn... và khi tôi rên lên phản ứng, Yuna lại bật cười khoái chí lần nữa.
“Hy vọng cậu đã chuẩn bị tinh thần rồi nhé, vì tớ đâu có định để lại phần nào cho Rinka vào ngày mai đâu,” Yuna nói, liếm môi đầy ẩn ý. Cô ấy lúc nào cũng có một chút toan tính, nhưng giờ lại càng rõ ràng hơn, như thể trưởng thành lên một chút nữa. Vẫn là cô ấy thôi, nhưng đậm chất “Yuna” hơn bao giờ hết!
Và đó là cách tôi có được một trải nghiệm cận cảnh về những gì Yuna đã học được từ quá trình huấn luyện idol của mình.
◇◇◇
Và rồi, ngay ngày hôm sau...
“Chào cậu, Yotsuba. Nghe nói hôm qua cậu đã có một khoảng thời gian tuyệt vời đấy nhỉ.”
Hyeek!
Rinka đón tôi ngay trước cửa nhà bằng một nụ cười đầy ẩn ý khiến tôi lập tức đông cứng tại chỗ.
“Yuna khoe suốt cả tối luôn. Nhờ cô ấy mà tớ mất ngủ đấy,” Rinka nói.
“H-Ha ha,” tôi cười gượng.
“Thế nên hôm nay tớ cũng sẽ ăn no phần mình nhé... đủ để khiến cậu quên sạch những gì đã làm hôm qua luôn.”
“Bwuh?!”
“Đùa thôi mà,” Rinka nháy mắt.
Nhưng tôi không tin lắm—cô ấy chẳng hề có vẻ gì là đang đùa cả. Cô ấy và Yuna vẫn rạng rỡ như thường lệ, nhưng cái ánh sáng ấy dạo gần đây lại như lấp lánh theo kiểu nguy hiểm... kiểu như—không biết nữa—động vật ăn thịt chăng?!
“Vào nhà đi. Ba mẹ tớ không có ở nhà đâu... dù cũng chẳng rõ lúc nào họ sẽ về nữa.”
“Vậy à?” tôi nói.
“Họ đi suối nước nóng với ba mẹ của Yuna, chuyến hai ngày một đêm. Hôm nay là ngày họ về, thế nên lẽ ra tớ đã muốn mời cậu qua từ hôm qua rồi,” Rinka nói, môi trề ra một chút.
Oooh. Thảo nào hai người họ lại chơi oẳn tù tì để giành phần mời tôi trước.
“Thật ra đó chỉ là một phần lý do thôi. Tớ cũng chỉ muốn gặp cậu càng sớm càng tốt.”
“Eeep?!” tôi bật ra tiếng thốt khi Rinka đột nhiên ôm chầm lấy tôi! Còn chưa vào đến trong nhà nữa! “Ờ, Rinka?! Mình nên lên phòng trước chứ?!”
“Làm gì cho mất công? Giờ này đâu có ai ở nhà đâu.”
Nhưng chẳng phải cậu vừa nói là không chắc lúc nào ba mẹ cậu sẽ về sao...? Ý là, đúng là ít người chọn về vào buổi sáng thật, nhưng mà!
“Ahh, lâu rồi mới được ôm thế này... chỉ cần có cậu trong vòng tay là tớ hạnh phúc rồi,” Rinka thì thầm.
Bị ôm ngay ở lối vào khiến tôi thấy xấu hổ... hoặc đúng hơn là như thể tôi đang làm chuyện gì đó không đúng, kiểu kỳ kỳ ấy? Nếu ai đó mở cửa ra, họ sẽ thấy hết mất thôi—mà kể cả không ai mở thì tôi vẫn nhận thức rất rõ rằng chỉ có một cánh cửa ngăn cách tụi tôi với thế giới bên ngoài. Ý nghĩ đó khiến tôi không thể ngừng để tâm đến từng hành động nhỏ.
“Xin lỗi vì để cậu đợi, Rinka,” tôi nói, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy—phải với lên vì cô ấy cao hơn tôi.
“Đừng xin lỗi. Không sao đâu,” Rinka đáp.
Cô ấy dần nới lỏng vòng tay rồi áp mặt vào vai tôi. Trông có vẻ như cô ấy đang ngượng, mà ngượng một cách cực kỳ dễ thương ấy chứ.
“Yotsuba...”
Ngượng thì ngượng... nhưng không đủ để ngăn cô ấy làm điều mình muốn. Cô ấy nâng cằm tôi lên, nghiêng người và cướp lấy một nụ hôn. Cảm giác như cô ấy không thể kiềm chế được nữa, giống như Yuna ngày hôm trước vậy.
“Xin lỗi, Yotsuba. Tớ đã phải kiềm chế quá lâu rồi... và tớ không muốn chờ thêm dù chỉ một giây.”
“Rinka...” tôi khẽ gọi, và từ từ, hai đứa ngồi bệt xuống sàn. Vẫn là ở lối vào. Cái nơi mà ngày thường cô ấy dùng để trò chuyện với người nhà!
“Hơi hồi hộp nhỉ? Cũng có chút phấn khích nữa,” Rinka khẽ nói, cúi người xuống. Nhưng trông cô ấy chẳng lo lắng chút nào—cô ấy như một thợ săn kiêu hãnh và oai vệ, và dĩ nhiên tôi chính là con mồi, còn ánh nhìn ấy bảo rằng cô đã sẵn sàng ra đòn kết liễu. “Giờ thì phải làm sao đây, Yotsuba? Sau hôm nay, mỗi lần đi qua lối vào này, chắc tớ sẽ chỉ nghĩ đến việc được hôn cậu thôi mất.”
“R-Rinka,” tôi lại lắp bắp.
“Tớ vẫn chưa có đủ thời gian bên cậu đâu. Tớ muốn nhiều hơn. Tớ muốn cậu để lại dấu ấn lên tớ, đến mức tớ không thể nghĩ tới bất kỳ ai khác ngoài cậu nữa...”
Giữa mỗi nụ hôn, Rinka lại thì thầm vào tai tôi những lời ngọt ngào làm tan chảy đầu óc. Đáp lại, tôi chỉ có thể hôn lại cô ấy, nhưng với nụ cười rạng rỡ trên môi, cô ấy dường như đã hoàn toàn mãn nguyện rồi.
◇◇◇
Một lúc khá lâu sau đó—ý tôi là, tận quá trưa—cuối cùng chúng tôi cũng lên đến phòng của Rinka.
“Hôm nay tớ muốn cho cậu xem cái này,” Rinka nói. Tôi không rõ là họ đã lên kế hoạch trước hay chỉ là tình cờ, nhưng mọi thứ đang tiến triển giống hệt như hôm qua với Yuna. Tuy nhiên, lần này Rinka rút điện thoại ra thay vì một tờ giấy. “Là video bọn tớ quay trong buổi học nhảy.”
“Thật á? Cậu không ngại cho tớ xem chứ?” tôi hỏi.
“Cậu là người duy nhất được xem đấy—đặc quyền đặc biệt dành riêng cho cậu thôi. Mà tớ cũng chỉ mới bắt đầu học gần đây, nên đừng kỳ vọng quá cao nhé,” Rinka nói rồi nhấn nút phát.
Makina dường như đứng ngoài khung hình, vỗ tay và đếm nhịp “Một, hai, một, hai!” đều đều. Tôi cũng không thấy Yuna đâu, nên có lẽ cô ấy đang cầm máy quay? Rinka là người duy nhất trong khung hình, đứng giữa một lớp học trống mà chắc họ đã mượn để tập luyện.
“Không có mấy người kia ở đây, cho cậu xem họ thì thấy kỳ quá. Nên chỉ xem tớ thôi nhé,” Rinka nói. Nghe có vẻ cô ấy hơi ngại khi cho tôi xem, nhưng video lại cho thấy cô ấy thật sự rất khỏe khoắn. Các động tác của cô nhanh gọn và chính xác, và từ góc nhìn của một tay nghiệp dư như tôi thì cô ấy trông đã rất giỏi rồi... nhưng càng xem, tinh thần cô ấy càng chùng xuống.
“Có chuyện gì sao, Rinka?” tôi hỏi. “Tớ thấy cậu nhảy tuyệt lắm mà.”
“Cảm ơn... Nghe cậu nói vậy khiến tớ muốn nghiêm túc thật đấy.”
Tớ nói thật lòng mà!!
“Nhưng Oda thì đã chỉ ra cả đống lỗi sai trong bài nhảy của tớ,” Rinka tiếp tục. “Tớ thuộc bài rồi, nhưng hiện tại tớ chỉ bắt chước động tác thôi. Tớ vẫn chưa thể biểu cảm gì cả. Cô ấy bảo tớ cần chú ý đến từng cử động nhỏ, kể cả đầu ngón tay, và phải để ý hơn đến máy quay—ý là khán giả đó.”
“Vậy là cô ấy nghĩ cậu cần rèn luyện phần biểu diễn?”
“Đúng vậy. Đó là lý do bọn tớ quay video—để tớ có thể nhìn bản thân từ góc nhìn của khán giả. Và... khi nhìn như thế... Tớ ghét phải thừa nhận, nhưng Yuna giỏi hơn tớ.” Rinka thở dài rồi dừng video lại.
Theo tôi thì Rinka thực sự trông rất tuyệt. Tôi có thể xem cô ấy nhảy mãi mà không chán, nhưng nếu cô ấy thấy cần cải thiện thì tôi cũng không định tranh cãi. Cô ấy đang đối mặt với thử thách của bản thân, và bằng việc chia sẻ điều đó với tôi, cô ấy đã để lộ một trong những điểm yếu hiếm hoi của mình.
“Tớ tin là cậu sẽ làm được mà, Rinka!” tôi nói.
“Hở?”
“À... Xin lỗi. Tớ cũng không có lý do cụ thể nào để nghĩ vậy cả... có lẽ nghe vậy từ tớ chẳng giúp ích gì, nhưng dù sao thì...”
“Không đâu. Nghe cậu nói vậy là tất cả sự khích lệ mà tớ cần rồi,” Rinka đáp, đặt điện thoại xuống sàn rồi tựa người vào tôi. “Chẳng có gì khiến tớ bình tâm bằng ở bên cậu cả, biết không? Tớ cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ, miễn là vì cậu.”
“Rinka...”
“Nhưng lúc này, điều tớ muốn nhất là một nụ hôn.”
“Ừm... Cứ hôn đi.”
Tôi không nhớ nổi hôm nay đã hôn nhau bao nhiêu lần nữa, và việc cô ấy xin phép như thế sau từng ấy lần có hơi không công bằng... nhưng mà từ chối là điều không thể. Tôi đón lấy cô ấy trong vòng tay, đồng thời đón lấy đôi môi cô ấy.
“Tớ không biết khi nào ba mẹ sẽ về... nên tụi mình cố giữ im lặng nhé,” Rinka nói, nhưng cô ấy vẫn ôm chặt tôi không buông. Và dù cuối cùng chúng tôi cũng kịp chào tạm biệt trước khi bố mẹ cô ấy về, có thể nói chắc chắn rằng lượng ‘pin Rinka’ đã được sạc đầy đến tận nắp.
Giờ nghĩ lại, tôi vẫn chưa từng gặp mặt bố mẹ của cả hai người... Nhưng nếu tôi có gặp thì tôi phải nói sao đây? “Cháu là Yotsuba Hazama, bạn trai của cả hai con gái bác ạ”? Họ sẽ đánh tôi mất...
Đời đúng là khó sống thật đấy...
◇◇◇
Tôi rời khỏi nhà Rinka, đi về nhà mình... và thấy một cô gái xinh đến mức không tưởng đang đứng trước cửa. Nhìn thấy cô ấy khiến tôi có cảm giác như đang mơ thấy một giấc mơ sống động.
“Ah, Yotsy!”
“Makina...?”
Cô ấy đang mặc bộ đồ cải trang quen thuộc—một chiếc mũ và kính—nhưng hiệu quả che giấu vẫn tệ như mọi khi, và tôi nhận ra cô ấy ngay lập tức. Thành thật mà nói thì nó chẳng giúp giấu thân phận chút nào, tôi thấy kỳ lạ là cô ấy không bị fan vây kín mỗi khi đi ngoài đường... Nhưng mà, có lẽ vì tôi đã biết sẵn là cô ấy, nên mới dễ nhận ra vậy. Người bình thường sẽ chẳng bao giờ nghĩ một người nổi tiếng lại quanh quẩn như thế này, nên khó mà ghép các manh mối lại với nhau được.
“Cậu làm gì ở đây vậy?” tôi hỏi.
“Tớ muốn gặp cậu, nên quyết định đứng đợi đến khi cậu về,” Makina trả lời.
“Ồ, vậy à... Khoan đã. Hả? Sao cậu biết tớ đi vắng?”
Sẽ hợp lý nếu cô ấy hỏi các em tôi, nhưng nếu vậy thì có lẽ cô đã vào nhà đợi thay vì đứng lảng vảng ngoài đường. Chưa kể... hai đứa em tôi là fan cứng của Maki Amagi. Nếu cô ấy đến trước cửa nhà và nói mình là bạn thời thơ ấu của tôi, thì kiểu gì điện thoại tôi cũng rung đến cháy máy rồi.
“Ồ? Cậu thắc mắc sao tớ biết hả? Vậy thì...” Makina vừa nói vừa bước sát đến gần tôi, đến mức tôi tưởng cô ấy sắp ôm mình. Rồi cô ấy nghiêng người, cúi xuống hít nhẹ ở cổ tôi. “Đúng như tớ nghĩ... Tớ ngửi thấy mùi của Aiba trên người cậu.”
“Hả?!”
“Cô ấy với Momose hôm thứ Sáu cứ bồn chồn mãi, nên tớ đoán chắc họ có hẹn gì đó với cậu cuối tuần này. Xem ra tớ đoán đúng rồi nhỉ,” Makina nói, nở một nụ cười khiến sống lưng tôi lạnh toát. Là sợ? Không hẳn, nhưng gần như thế.
Chỉ cần một vài thay đổi rất nhỏ (hoặc có khi không nhỏ lắm—tôi cũng không chắc) trong hành vi của Yuna và Rinka là Makina đã đoán ra kế hoạch cuối tuần của bọn tôi. Hơn thế nữa, điều đáng kinh ngạc nhất là cô ấy tin tưởng vào trực giác của mình đến mức không chút do dự. Không hỏi tôi có ở nhà không, cũng không gõ cửa kiểm tra xem tôi có ở đó không—cô ấy chỉ đứng đợi bên ngoài, tin rằng kiểu gì tôi cũng sẽ về. À, và tất nhiên, điều này cũng xác nhận rằng cô ấy biết rất rõ tôi đang hẹn hò với cả Yuna và Rinka.
Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Đến cả trong mơ tôi cũng chẳng dám nghĩ mình có thể làm được một phần nhỏ như vậy. Đây là lời nhắc nhở rõ ràng rằng Makina thực sự là một người phi thường đến mức nào.
“Tớ không muốn dành cả cuối tuần chỉ để ngồi không,” Makina tiếp tục. “Cậu tưởng tượng nổi việc đó khó chịu đến mức nào không? Nên tớ quyết định đến gặp cậu.”
“À, vậy à,” tôi nói.
“Tớ đến đây có làm phiền cậu không?” Makina hỏi, cau mày đầy lo lắng khi nhìn vào mặt tôi.
“Không—không đâu! Không phiền gì hết!” Aaaagh, sao mà cô ấy lại có thể dễ thương đến mức bất công như vậy chứ?!
Tôi cảm thấy có lỗi vì chuyện này lại xảy ra ngay sau khi tôi vừa trải qua một ngày bên Rinka—vừa thấy ngại vì cơ thể có lẽ đang đẫm mồ hôi, vừa xấu hổ vì đã để Makina phải chờ đợi... Nhưng tất cả những cảm xúc mâu thuẫn đó đều bị thổi bay bởi chỉ một cử chỉ nhỏ, gần như là lả lơi của cô ấy. Đây chính là sức mạnh của một idol ngoài đời thực sao?! Một học sinh trung bình như tôi làm sao chống đỡ nổi đòn như vậy chứ!
“Dù sao thì, Yotsy, tớ có một yêu cầu muốn nhờ cậu,” Makina nói.
“Ờm... Ý tớ là, nếu đó là việc tớ làm được thì...?” tôi đáp.
“Đây là việc chỉ mình cậu mới làm được,” cô ấy nói bằng giọng gần như trách yêu, kèm theo một cái nhướng mày đáng yêu đến mức nguy hiểm.
Nghĩ lại thì, nếu không phải là việc tôi có thể làm, chắc cô ấy cũng chẳng nhờ đến tôi. Makina đủ năng lực để biết rõ tôi có thể làm gì và không thể làm gì, không nghi ngờ gì cả. Một mặt, điều đó khiến tôi yên tâm, nhưng mặt khác, nó lại khiến viễn cảnh không đáp ứng được kỳ vọng của cô ấy trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết...
“Tớ cuối cùng cũng đã ổn định sau khi chuyển nhà rồi, nên tớ nghĩ đây là lúc thích hợp để đến chào hỏi gia đình cậu,” Makina nói tiếp.
“Hả?!” tôi kêu lên đầy ngạc nhiên.
“Không được sao? Ba mẹ cậu ngày xưa đã rất tốt với tớ, nên tớ rất muốn đến chào hỏi họ. Mà tớ cá là Sakura và Aoi chẳng còn nhớ tớ đâu.”
“Thật ra thì... tùy cách nhìn, họ có khi còn biết về cậu rõ hơn cả tớ ấy chứ...”
“Ý cậu là vì công việc idol của tớ hả?”
“Không chừng chẳng còn ai ngoài kia là chưa biết đâu!”
“Cậu nói quá đấy. Nghĩ mà xem... chính cậu còn gần như không biết gì mà, đúng không?”
“Ặc!” Tôi phản xạ quay mặt đi khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi vừa tự dồn mình vào thế bí, và điều đó khiến tôi khó lòng từ chối yêu cầu của cô ấy. Dĩ nhiên, tôi vốn dĩ chẳng có lý do chính đáng nào để từ chối ngay từ đầu—ngoài nỗi lo nhỏ nhỏ về việc hai đứa em sẽ phản ứng ra sao.
“Vậy sao đây, Yotsy?”
“C-Cậu đợi tớ vào trong hỏi mọi người một chút được không?”
“Được chứ!”
Đến lúc đó thì tôi đã gần như đầu hàng hoàn toàn. Đó chính là sức mạnh của Makina—cô ấy thật sự quá lợi hại. Nhưng mà...
“Này, Makina?”
“Sao vậy?”
“Cậu biết là không cần phải gồng mình lên như thế mỗi khi ở cạnh tớ đâu mà, đúng không?” Tôi vừa nói xong đã nhận ra mình có thể hơi lấn lướt quá đà.
“Hả?”
“À, ừm, ý tớ là... tớ biết cậu chắc đang có cả đống việc phải lo—còn hơn những gì tớ có thể tưởng tượng được ấy! Và tớ chỉ nghĩ... nếu lúc nào cậu cũng giữ hình tượng hoàn hảo thì chắc mệt mỏi lắm, nên thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng không sao đâu...”
Makina tròn mắt ngạc nhiên, trong giây lát chỉ đứng yên nhìn tôi. Tôi không nghĩ những gì mình nói lại quá bất ngờ, nhưng dựa vào độ dài của sự im lặng đó, tôi cảm thấy như bộ não cô ấy vừa tạm dừng hoạt động.
“Cậu đúng là cậu, Yotsy à,” Makina cuối cùng cũng lên tiếng. “Không ai ngốc nghếch kiểu đó ngoài cậu cả.”
“Hả?”
“Cậu thật sự không hiểu vì sao tớ lúc nào cũng cố gắng đến vậy sao?”
Makina lại tiến thêm một bước nữa, nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt cô ấy đẹp đến mức tôi có cảm giác chúng sẽ nuốt chửng mình. Cô ấy đứng gần đến nỗi tôi có thể nghe rõ hơi thở của cô—gần đến mức tôi cứ tưởng là cô ấy sắp... sắp h-hôn tôi, giống như Yuna và Rinka đã làm không biết bao nhiêu lần trong hai ngày qua.
“Hee hee! Cậu không cần phải căng thẳng thế đâu. Tớ sẽ không làm gì nếu chưa được cậu cho phép mà.”
“Hả...? Ờ—ờ phải, đúng rồi!” tôi hét lên. Phải rồi, đúng thật! Tôi bị hôn bất ngờ nhiều quá đến mức quên béng mất là còn có bước hỏi ý kiến trước nữa! Nhưng... khoan đã. Huh? Dù vậy thì khoảng cách giữa tụi tôi vẫn đang... trong phạm vi dễ tự phát hôn lắm ấy chứ...?
“Thôi, đi đi nào, Yotsy! Cậu còn phải hỏi ý gia đình nữa mà, đúng không?”
“Ờ-Ờ phải! Chờ chút nhé!”
Tôi luống cuống chạy vào nhà, để lại Makina đứng ngoài tạm thời.
◇◇◇
Và thế là tôi đi vào nhà để nói với gia đình rằng mình có một người bạn muốn giới thiệu! Và rồi...
“Chị? Có bạn á?”
“Chị chắc chắn cô ấy chỉ là bạn thôi đấy hả, Yotsuba...?”
Sakura và Aoi phản ứng ngay lập tức với ánh mắt đầy nghi ngờ, không hề che giấu. Tôi muốn bảo rằng vậy là bất lịch sự đấy, nhưng thật ra thì... trong số hai người bạn mà tôi từng giới thiệu với họ trước đây, cả hai đều không hoàn toàn là “chỉ bạn” gì cả, nên tôi chẳng có tư cách gì để phản bác. Nhưng lần này thì tôi có thể khẳng định rằng cô ấy là một người bạn thật sự, hoàn toàn không có gì hơn... Ờ, tức là, phần lớn là vậy. Thôi chết, chuyện này có vẻ cũng hơi mong manh rồi. Dù sao thì cô ấy cũng đã nói là yêu tôi—thực ra còn cầu hôn luôn nữa—và tôi thì về mặt kỹ thuật vẫn chưa trả lời gì cả. Hai đứa à, xin lỗi vì chị hai lúc nào cũng lấp lửng nhé...
“Con dẫn bạn về à? Hiếm thật đấy,” ba tôi nói. Tôi khá chắc rằng đây còn là lần đầu tiên luôn thì phải.
“Có phải là một trong số các bạn học mà con từng nhắc đến không?” mẹ tôi hỏi.
Không phải hai bạn đó đâu! Đây là một thế lực hoàn toàn khác—chưa kể còn là một bí mật khổng lồ nữa. Nên, ừm... cho con xin lỗi trước ạ.
Và rồi, sau một đợt tổn thương tâm lý bất ngờ và to lớn, tôi nhận được sự chấp thuận và mời Makina vào nhà.
“Cháu chào hai bác ạ! Rất vui được gặp lại hai bác,” Makina nói với ba mẹ tôi. “Và cả hai em Sakura với Aoi nữa! Không biết hai em có còn nhớ chị không nhỉ?”
“Ơ... Hở?”
“C-Cái gì—Nhưng—Cái gì cơ?!”
Sakura và Aoi đều rơi vào trạng thái trợn mắt, chết lặng như hóa đá. Ba mẹ tôi thì không đến mức như vậy, nhưng trông cũng rất ngạc nhiên. Tôi chắc chắn một trăm phần trăm rằng cái tên “Maki Amagi” đang nhấp nháy trong đầu cả bốn người họ.
“Ờm, đây là Makina Oda,” tôi nói. “Hồi mẫu giáo con hay chơi với cô ấy suốt đấy, ba mẹ nhớ không ạ?”
“Khoan—Makina á?!” ba tôi kêu lên.
“Trời ơi! Con bé lớn quá rồi!” mẹ tôi thêm vào.
Cuối cùng thì việc dùng tên thật đã giúp ba mẹ tôi bắt kịp tình hình.
Makina khẽ gật đầu với hai người. “Lâu rồi mới gặp lại ạ,” cô ấy nói. “Cháu vừa mới chuyển về đây gần đây, và cũng đã chuyển vào trường cấp ba Eichou, nên giờ lại là bạn cùng lớp với Yotsuba rồi ạ.”
Có lẽ trong đầu ba mẹ tôi vẫn còn vang vọng cái tên Maki Amagi, nhưng giờ họ cũng đã có hình ảnh cô bé Makina Oda từ hồi mẫu giáo hiện lên rõ ràng. Những hàng rào cảnh giác mà họ vô thức dựng lên khi một ngôi sao nổi tiếng bước vào phòng khách bắt đầu dần hạ xuống, và trước khi tôi kịp nhận ra thì hai người đã cười vui vẻ như thường lệ rồi. Những lúc như thế này, tôi thật sự phải khâm phục sự gan dạ của ba mẹ mình. Không biết có phải tôi đã không thừa hưởng được gen trội đó không nữa...
Còn hai cô em gái của tôi thì... lại là chuyện hoàn toàn khác.
“M-Maki đang ở trong nhà mình á?!” Sakura lắp bắp.
“Và lại còn học cùng trường với chị Yotsuba nữa?!” Aoi thêm vào.
Tức là, cả hai vẫn đang trong tình trạng sốc y như lúc Makina bước qua cửa. Đã đến lúc chị hai phải ra tay giúp đỡ thôi! Siêu chị đây sẽ cứu bọn em!
“Hai đứa quên chị ấy rồi à? Hồi đó chị mới học mẫu giáo, nên hai đứa còn nhỏ xíu mà!”
“Vậy... chị ấy giống Maki Amagi thiệt, hay là người giống người thôi...?”
“Không hẳn, Sakura à. Tên thật của chị ấy là Makina Oda, nhưng chị ấy dùng nghệ danh là Maki Amagi,” tôi cố gắng giải thích một cách tự nhiên nhất có thể.
“Mẹ nhớ hồi đó mấy đứa hay ngồi xem idol trên tivi với nhau suốt mà,” ba tôi nói.
“Giờ con lại thành idol thật luôn rồi... Thời gian trôi nhanh ghê ha?” mẹ tôi tiếp lời.
“Hee hee!” Makina khúc khích cười. “Cháu vẫn nhớ mấy chuyện đó như mới hôm qua vậy.”
“Là chị ấy thật sao...? G-Giờ làm sao đây, Sakura?! Chúng ta phải xin chữ ký thôi, đúng không?!” Aoi nói.
“N-Nhưng mà xin vậy có vô duyên quá không...?” Sakura đáp lại.
“Không sao đâu, mấy em cứ thoải mái đi. Chị sẽ không thấy phiền gì cả,” Makina nói.
O-Ôi trời ơi! Cô ấy hòa nhập vào cuộc trò chuyện một cách tự nhiên đến đáng kinh ngạc, mà còn theo kịp cả hai phía cùng lúc nữa! Giống như đầu bếp trong nhà hàng sushi băng chuyền, đứng giữa quầy và nắm bắt mọi đơn hàng của từng thực khách luôn ấy!
Trong lúc tôi vẫn còn đang ngơ ngác, ngỡ ngàng trước kỹ năng giao tiếp cấp độ thần sầu của Makina, Sakura lặng lẽ rút khỏi nhóm và bước đến kéo tay tôi ra một góc.
“H-Hey, Yotsuba!” cô bé nói, kéo tay tôi. “Chuyện quái gì đang xảy ra thế hả?!”
“Ờm, thì... Bạn mẫu giáo hồi xưa của chị hóa ra lại là một idol... đại khái vậy?”
“Và chị không nghĩ là nên nói với bọn em từ trước à?!”
“T-Tại chị phải mất một thời gian dài mới nhận ra ấy mà!” Thật sự thì ai mà ngờ được cô bạn hồi nhỏ chuyển đi xa lắc lại thành idol nổi tiếng chứ? Mấy chuyện đó chỉ có trong phim thôi!
“Nhưng chị nói là chị ấy chuyển vào trường chị rồi mà, đúng không? Ít nhất thì lúc đó chị cũng phải kể cho bọn em biết chứ!”
“Ư-Ừm thì...” tôi lảng mắt đi. Câu này thì tôi thật sự không phản bác được.
Không phải tôi không có lý do gì cả. Hôm Makina xuất hiện cũng là hôm cô ấy tuyên bố tạm ngưng hoạt động. Hôm đó Sakura và Aoi đã rất buồn vì chuyện đó, nên tôi nghĩ nếu nói ra thì chỉ khiến tụi nó rối hơn... Rồi, do chần chừ như vậy, tôi đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp để kể cho hai đứa. Qua thời điểm đó rồi thì kể ra cũng chẳng còn tự nhiên nữa. Nhưng giờ nhìn hai đứa hoang mang thế này, tôi cũng thấy mấy lý do đó chả còn đáng để bào chữa nữa...
“Chị lại giấu tụi em chuyện gì nữa đúng không, Yotsuba?” Sakura hỏi.
“Hả?”
“Đừng nói với em là chị lại khiến thêm một người nữa rơi vào lưới tình của mình nha...?”
“Thô lỗ vừa thôi chứ?!”
Đầu tiên là Koganezaki, giờ tới cả Sakura cũng nghĩ vậy á?! Sao ai cũng bắt đầu nhìn tôi như thể tôi là một con rắn độc vậy trời?! Tôi chỉ là một con rắn ngô thôi mà! Không có độc gì hết trơn!
“K-Không đời nào... B-Bọn chị chỉ là bạn thôi,” tôi bắt đầu nói, nhưng chưa kịp nói hết câu thì...
“Thật sao?! Cháu lại mua đúng căn nhà cũ từng ở trước kia à?!” ba tôi thốt lên.
“Mấy idol đúng là ghê thật ha...” mẹ tôi nói thêm.
Vì lý do nào đó, mấy lời kinh ngạc của bố mẹ lại khiến Sakura lườm tôi còn sắc hơn bao giờ hết.
“Gì… gì vậy…?” tôi hỏi.
“Nghe giống kiểu cô ấy mua cả một căn nhà chỉ để sống gần chị lần nữa vậy đó.”
“Phần nào trong mấy lời họ nói nghe giống vậy chứ?!” Nhưng mà đúng là như thế thật! Sakura sắc sảo ghê…
“Aoi với em đã bàn chuyện này rồi đấy. Hai đứa đều chắc chắn là bất cứ cô gái nào cứ quanh quẩn bên chị đều là để cưa cẩm chị hết. Không nghi ngờ gì luôn.”
Khoan, khoan! Đây không phải linh cảm đâu—con bé đang tự tưởng tượng ra thôi! Nó chỉ là yêu tôi quá mức, vậy nên mới xem ai cũng là tình địch muốn giành lấy tôi thôi!!!
“Heh heh heh...”
“Sao chị lại xoa đầu em hả?!”
Tôi đã cố dồn hết tình cảm kiểu “Chị hai thương em lắm đó nha!” vào cái xoa đầu đó, nhưng Sakura vẫn gắt lên. Nhưng cũng không sao! Gắt lên cũng dễ thương nữa, Sakura! Tôi thầm nghĩ, đầu óc tạm thời chuyển sang phong cách lố bịch như mấy nam chính trong rom-com.
“Sakura, Sakura, nhìn nè! Makina ký lên đĩa cho em— Ơ! Sao Yotsuba lại được xoa đầu? Không công bằng!”
Và rồi Aoi cũng nhảy vào cuộc chiến?!
Aoi vốn định khoe với Sakura là mình được Makina ký đĩa, nhưng rồi lại ghen vì tôi xoa đầu Sakura. Yêu tôi quá mức hóa ra là đặc điểm chung của hai đứa em gái yêu quý. Trong khi đó, bố mẹ tôi thì nhìn bọn tôi với ánh mắt... hơi không ấm áp lắm, và, ừm, tôi nghĩ mình nên biết ơn vì họ vẫn chịu đựng được cái “năng lượng chị em gái đặc biệt” của nhà mình. Mặc dù nếu họ biết là bọn tôi từng hôn nhau thì chắc không còn “chịu đựng” nổi nữa.
Tóm lại, bố mẹ tôi đã quá quen với chuyện này rồi. Người duy nhất còn ngạc nhiên ở đây... chắc là Makina.
“L-Là chị ấy tự xoa đầu em đó, rõ chưa?!” Sakura hét.
“Vậy xoa đầu em nữa đi!” Aoi đòi.
“Ừ, cũng được thôi... Nhưng mà Makina đang nhìn đó?” tôi nói.
“Ồ, đừng để ý tới tớ. Mà thật ra, sao không xoa đầu tớ luôn đi, Yotsy?!”
“Sao chứ?!” tôi, Sakura và Aoi đồng thanh hét lên! Aoi nhảy vào đòi âu yếm thì chẳng lạ, nhưng Makina cũng tham gia thì đúng là bất ngờ thật!
“Cảm giác như hồi xưa ghê.”
“Yotsuba với Makina hồi đó cứ như chị em ruột luôn ấy nhỉ.”
Giờ thì bố mẹ tôi lại bắt đầu hoài niệm rồi! Đúng là hồi đó Makina nhút nhát, ít nói, còn tôi thì quậy tưng trời, nên trông như tôi là chị của cô ấy. Nhưng giờ thì vai vế đảo ngược hoàn toàn rồi! Makina bây giờ trưởng thành, chín chắn hơn tôi gấp, gấp, gấp, gấp, gấp lần luôn, đến mức không từ nào tả nổi!
“Thôi đừng trêu bọn con nữa mà!” Aoi phụng phịu.
“Ồ, bọn mẹ đâu có ý gì đâu,” mẹ tôi nói, nở nụ cười nham hiểm giống hệt bố tôi.
“Hee hee!” Makina khúc khích cười. Sakura thở dài đằng sau.
Cảm giác như cơ cấu xã hội của gia đình Hazama vừa được vẽ ra rõ ràng ngay trước mắt tôi vậy. Phải rồi, đó chính là tôi! Yotsuba Hazama, đồ chơi bị cả nhà trêu chọc!
“À, mẹ có ý này,” mẹ tôi nói. “Nếu con sống một mình rồi, Makina, sao không ăn tối cùng nhà bác luôn?”
“Hả...? Bác không phiền ạ?”
“Dĩ nhiên là không! Chỉ cần con không ngại ăn cơm nhà thôi. Nhà bác không nấu món gì sang đâu, nhưng con cứ thoải mái ghé ăn bất cứ lúc nào.”
“Nếu vậy thì... con rất sẵn lòng ạ! Cảm ơn bác!”
Mẹ tôi tạm ngưng trêu tôi để ghi điểm với Makina... mà không phải là tôi nghĩ mẹ có động cơ gì đâu nhé. Dù sao thì, nhìn Makina vui thế kia là biết mẹ thành công rồi. Hay lắm, mẹ.
“Yotsuba, con giúp mẹ nấu cơm nhé?”
“Dạ.”
Và thế là bắt đầu một trong số ít dịp tôi có thể phát huy kỹ năng chị cả của mình trong nhà Hazama: giờ ăn tối! Heh heh heh—đợi đó đi, Makina! Chị sẽ cho em biết thế nào là cơm nhà chính hiệu!
“Ồ ồ, vậy thì trong lúc chờ cơm, Makina chơi game với bọn em đi!” Aoi reo lên.
“Ừ, được thôi,” Makina đáp.
“Chị nữa, Sakura! Cả bố chơi cùng cho đủ đội luôn nha!”
“Ừm, nếu em đã nói vậy thì...,” Sakura nói.
“Bố chỉ làm nền thôi hả...? Chứ đàn ông chơi game với cả đám con gái cũng kỳ mà,” bố tôi nói.
Khoan, nghe vui quá! Giờ tôi thấy ghen tị thật sự.
“Đừng để bị dụ đó, Yotsuba,” mẹ nhắc.
“Ugggh,” tôi rên rỉ. Đúng là số phận của con gái lớn—vừa làm việc nhà, vừa nhìn mấy đứa em vui chơi bên ngoài. Tôi nghiến răng, bắt tay vào giúp mẹ chuẩn bị bữa tối.
Hả? Tôi có thể đổi chỗ với bố à? Không nhé, không đời nào. Điều luật đầu tiên trong nội quy bất thành văn của nhà Hazama là: tuyệt đối không cho bố và Aoi vào bếp trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Quy tắc đó như khắc vào đá vậy, và tôi không dám phá vỡ!
◇◇◇
“Xin lỗi vì giữ cậu lại muộn quá!” tôi nói. “Bố mẹ tớ mà đã nói chuyện thì khó ngừng lắm.”
“Không sao đâu... Thật ra, tớ mới là người xin lỗi. Tớ không định để chuyện thành ra như vầy.”
Ăn tối xong, tôi ra tiễn Makina về—mà thực ra, vì nhà cô ấy ngay cạnh nhà tôi nên cũng chẳng gọi là “tiễn” được. Bọn tôi chỉ dừng lại trước cửa nhà tôi để nói chuyện đôi chút.
“Lúc đầu tớ chỉ định ghé qua chào hỏi rồi đi liền,” Makina tiếp tục.
“Ahh, xin lỗi. Phiền thật nhỉ?”
“Không, không hề! Ngược lại, tớ thấy áy náy vì mọi người đã nhiệt tình quá...”
“Cậu không cần phải lo đâu. Bố mẹ tớ mừng lắm mới gặp lại cậu—cậu nhớ là họ bảo cậu có thể ghé bất cứ lúc nào mà, đúng không? Còn hai đứa em tớ thì mê cậu từ lâu rồi ấy!”
“Bố mẹ cậu thì không sao, nhưng tớ thấy Sakura với Aoi có vẻ hơi dè chừng tớ thì phải.”
“Hả?! C-Cậu nghĩ thế á?”
“Lúc thấy hai đứa như vậy, tớ lại nhớ ra chúng nó quý cậu cỡ nào.”
“H-Ha ha ha...”
Ừm, Makina đúng là có con mắt tinh tường! Không chừng cậu ấy đã nhìn thấu mối quan hệ của tôi với hai đứa em rồi cũng nên. Mà thật ra, kể cả có vậy thì cũng đâu ngạc nhiên gì... Nhưng mà tôi vẫn sẽ ngạc nhiên đấy, dù không nên vậy.
“Lâu lắm rồi tớ mới có cảm giác được ở trong một gia đình thực sự như vậy,” Makina nói thêm.
“À... Phải rồi... Bố mẹ cậu...”
“Không sao đâu. Những người đó chẳng có ý nghĩa gì với tớ cả.”
Giọng Makina lạnh như băng… nhưng trong lời nói ấy vẫn thấp thoáng một nỗi buồn. Cô ấy từng kể cho tớ nghe về hoàn cảnh gia đình mình, và chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến tim tớ thắt lại. Có lẽ, từ góc nhìn của cô ấy, gia đình tớ trông như một nơi chẳng có vấn đề gì cả...
“Tớ thật sự mang ơn bố mẹ cậu rất nhiều,” Makina nói tiếp. “Hồi nhỏ—hồi tớ còn sống ở đây, họ đã giúp đỡ tớ rất nhiều.”
“Tớ cũng không nghĩ họ đã làm gì to tát đâu,” tớ đáp. “Ý tớ là, hồi đó cậu có hay qua nhà ăn cơm thật đấy. Nhưng giờ thì nhà tớ náo nhiệt hơn nhiều, vì cả Sakura với Aoi đều lớn rồi.”
“Có thể vậy, nhưng mọi thứ vẫn khiến tớ có cảm giác như xưa. Rất... ấm áp. Tớ đã nghĩ: ‘À, thì ra đây mới là một gia đình thật sự,’” Makina nói, một tay đặt lên ngực. Biểu cảm của cô ấy khi ấy yên bình đến lạ.
Chắc cũng không hẳn là điều gì đó đáng ăn mừng… nhưng trong tâm trí Makina, có lẽ gia đình tớ đã trở thành gia đình của cô ấy. Khi trở về nhà, sẽ chẳng có ai chờ đón Makina cả—cô ấy sẽ lại một mình trong căn nhà đó. Tớ biết rằng nếu tớ rủ Makina qua nhà ngủ lại, rất có thể cô ấy sẽ đồng ý ngay…
Nhưng… tớ không thể làm vậy.
Tớ biết rõ tình cảm Makina dành cho tớ. Dù chưa từng đưa ra câu trả lời rõ ràng… nhưng tớ cũng hiểu rằng dù thế nào đi nữa, tớ không bao giờ có thể phản bội Yuna và Rinka. Tớ muốn đối xử tốt với cô bạn thơ ấu này. Tớ muốn đáp lại mong muốn của cô ấy. Nhưng ngủ lại cùng nhau là một chuyện quá đặc biệt. Đó là một ranh giới mà tớ không thể vượt qua—vì nếu vậy, rất có thể Makina sẽ kỳ vọng vào điều gì đó mà tớ hoàn toàn không có ý định trao đi.
“Này, Yotsy?” Makina gọi. “Gia đình cậu thật tuyệt vời, đúng không?”
“Hả?”
“Họ rất hạnh phúc, rất năng động. Họ chẳng bao giờ cãi nhau hay tức giận gì cả.”
“Ừm... Thật ra thì bọn tớ cũng cãi nhau đấy! Mẹ tớ cũng siêu đáng sợ mỗi khi la mắng.”
“Tớ không nói về chuyện đó. Ý tớ là... à thì... nói sao nhỉ, hơi khó diễn đạt,” Makina nói, nở một nụ cười gượng gạo. Điều đó hiếm khi xảy ra ở cô ấy. Tớ chẳng nhớ lần cuối cùng thấy Makina bối rối như vậy là khi nào. “Cuộc sống thường ngày của tớ chỉ toàn là những trận chiến.”
“Hả?”
“Nếu cậu muốn giành được thứ gì, điều đó có nghĩa là ai đó khác phải mất đi một điều gì đó. Đó là bài học đầu tiên tớ học được khi bước chân vào thế giới idol,” Makina khẽ nói, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Cứ như thể cô ấy đang nói với chính mình hơn là nói với tớ. “Tớ biết từ bên ngoài, showbiz trông rất hào nhoáng, nhưng bên trong thì là một cuộc chiến sinh tồn không ngừng nghỉ. Một nhóm idol chỉ có một người được làm center. Một bộ phim chỉ có một ngôi sao chính. Chỗ đứng luôn có hạn, và ai cũng phải đấu tranh giành lấy. Dù có thắng được thì nếu không tạo ra được kết quả như mong đợi, cũng sẽ bị đào thải. Mọi người đều cố gắng đến mức kiệt sức... Khi thành công thì nhẹ nhõm, nhưng khi thất bại, cậu sẽ cảm thấy như cả thế giới phủ nhận sự tồn tại của mình. Như thể nó đang nói với cậu rằng cậu chẳng có giá trị gì cả... Và thứ đang chờ đợi cậu ở tương lai chỉ là bóng tối.”
Khi Makina nói, biểu cảm của cô ấy như tan biến dần. Như thể từng mảnh tinh thần trong cô ấy đang bị bào mòn đi, cho đến khi chẳng còn gì.
“Ở bên cậu khiến tâm trí tớ được thảnh thơi, Yotsy. Chỉ cần vậy là tớ thấy hạnh phúc rồi. Dù có mất đi tất cả mọi thứ khác, tớ cũng không ngại. Không có gì quan trọng bằng cậu cả. Cậu là mặt trời rọi sáng thế giới của tớ... Nhưng mà, chắc tớ nói hơi quá rồi, nhỉ?”
Tớ biết mình chẳng phải người đặc biệt gì—chắc chắn không tuyệt vời như những gì Makina đang nói. Nhưng tớ không thể mở miệng phủ nhận được. Cứ như thể Makina đang đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn rực rỡ và dốc hết lòng diễn xuất… còn tớ chỉ là người ngồi dưới khán đài, lặng lẽ dõi theo. Tớ không thể nói rằng cô ấy sai. Cũng không thể đồng tình. Tớ chỉ có thể ngồi đó, không làm được gì cả.
Nhưng rồi—chỉ trong chớp mắt—Makina bước xuống sân khấu, tiến về phía tớ. Cô ấy mỉm cười, đưa tay ra vuốt nhẹ má tớ. Và rồi...
“Vậy nên... tớ xin lỗi.”
“Hả?”
“Tớ rút lại những gì đã nói lúc sáng nay.”
Makina nhẹ nhàng nói lời xin lỗi, rồi nhắm mắt lại...
“Ơ...?!”
...và bất ngờ hôn tớ, thật mãnh liệt, trước khi tớ kịp phản ứng.
“Tớ cần cậu, Yotsy. Dù phải làm gì đi nữa, tớ cũng muốn có được cậu. Vậy nên... tớ hứa sẽ khiến cậu yêu tớ. Kể cả khi đó không phải điều cậu muốn,” Makina nói, ánh mắt cháy bỏng đến mức gần như thiêu đốt tớ.
Lạ thật. Dù cho cô ấy có mạnh mẽ, có tự tin đến đâu... trong mắt tớ lúc ấy, vẫn hiện lên hình ảnh của Makina thuở bé—một cô bé co mình lại, sắp bật khóc vì cô đơn. Tớ không bao giờ muốn thấy cô ấy như vậy thêm một lần nào nữa.
Và đến khi tớ kịp hoàn hồn... cô ấy đã đi mất. Tớ đổ người ngồi bệt xuống đất, chẳng màng mình vẫn còn đang đứng ngoài trời. Cứ thế mà ngồi im lặng... cho đến khi tớ ngẩng lên nhìn bầu trời—cũng như Makina đã làm vài phút trước.
Trên đó, chẳng có lấy một vì sao. Bầu trời đêm chỉ là một khoảng không đen đặc, vô tận.