Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 95

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5947

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Volume 4 - Chương 5

Chương 5: Yotsuba trở thành người mẫu!

“Ư…”

Thôi chết… Lần này mình thật sự gây ra chuyện lớn rồi. Mình đã hôn Makina!

Ờ thì, thực ra là cô ấy hôn mình thì đúng hơn, và cái cách cô ấy làm cũng khá là ép buộc, chẳng hề xin phép hay gì cả… Nhưng nói vậy không có nghĩa là mình có thể coi như chẳng làm gì sai và phủi tay cho xong. Trước đây mình cũng từng bị Yuna, Rinka và Aoi hôn bất ngờ rồi, và lần nào mình cũng thấy ngạc nhiên, nhưng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu hay phản cảm cả… Và điều đáng buồn là nụ hôn của Makina cũng không khác gì mấy.

Mình dễ dãi đến mức nào vậy chứ...?

Một phần trong mình thực sự muốn tự trách vì tiêu chuẩn tình cảm quá thấp của bản thân, nhưng rồi lại có một phần khác cất tiếng hỏi: “Sao chuyện này lại làm mày thấy tội lỗi, trong khi những chuyện trước đó thì không?” Và chỉ riêng việc có cái suy nghĩ đó thôi cũng đủ chứng minh mình đúng là đồ tồi mà.

“Hazama...?”

“Hở? À, xin lỗi! Cậu vừa nói gì à?”

“À… không, mình không nói gì cả. Chỉ là thấy cậu trông có vẻ mệt mỏi thôi,” Mukai nghiêng đầu lo lắng nói. Như thường lệ, bọn mình đang ngồi làm việc chung ở một góc hành lang yên tĩnh.

“Cuối tuần vừa rồi cậu không ngủ bù được à?”

“Ừm... thực ra là mình gần như chẳng nghỉ ngơi gì cả,” mình thú nhận. Với tiêu chuẩn của mình thì cuối tuần đó quả thực rất bận rộn, và đến cuối cùng thì còn có một chuyện khiến mình hoàn toàn chao đảo về mặt tinh thần. Nói không ngoa, mình cảm thấy mình còn mệt mỏi hơn cả trước kỳ nghỉ cuối tuần ấy.

“Ờm... nếu cậu thấy mệt thì không cần gắng ở lại với mình đâu, thật đấy,” Mukai nói.

“Không sao đâu! Mình ổn mà! Với lại mình thấy là cậu mới là người chịu đựng mình đấy chứ!” mình cười đáp.

Trong lúc bọn mình vừa làm việc, vừa trò chuyện, Mukai kể rằng cuối tuần rồi cô ấy đã dành thời gian lên ý tưởng cho bức tranh mình sẽ vẽ. Cô ấy còn mang cả chiếc máy tính bảng chuyên dùng để vẽ đến trường hôm nay nữa. Mukai cho mình xem một vài bản phác thảo—hoặc là phác họa nháp, hay gọi thế nào cũng được—về những ý tưởng thiết kế quảng bá cho buổi biểu diễn sắp tới...

“Hmm…”

...nhưng nhìn vẻ mặt cau có của Mukai thì rõ ràng là cô ấy vẫn chưa hài lòng với tác phẩm của mình.

“Cứ cảm thấy bố cục chưa ổn sao ấy,” Mukai nói.

“Cậu nghĩ vậy à?”

“Ừ. Có gì đó không thật cho lắm, kiểu như không có cảm giác tự nhiên...”

Thật lòng mà nói: mình hoàn toàn không thấy có vấn đề gì cả. Mình vốn rất tệ khoản nghệ thuật, nên cũng không có gì ngạc nhiên khi chẳng hiểu gì.

“Bình thường mình sẽ dùng búp bê vẽ hay mấy bức ảnh tham khảo trên mạng để kiểm tra tư thế. Đôi khi mình cũng tự tạo dáng để làm mẫu luôn… Nhưng lần này mình chẳng thể nghĩ ra bố cục nào hợp lý để ghép ba người vào một khung hình cả.”

“Ra vậy…” mình nói dối, giả vờ hiểu.

Mukai đưa mình xem thêm vài bản nữa, nhưng cô ấy vẫn chẳng hài lòng cái nào. Mình thì thấy tất cả đều dễ thương và đẹp mắt, thực sự rất thích… nhưng đúng là cô ấy thường chỉ vẽ một nhân vật nữ trong tranh của mình. Có vẻ như số lượng nhân vật càng nhiều, hoặc nói chung là càng nhiều chi tiết thì tranh càng khó vẽ—dù sao thì mình cũng đâu biết gì mà nói cho chắc được. Chỉ cần mình thử vẽ một người thôi là tay chân nhân vật sẽ lệch lạc, tỉ lệ vỡ hết cả. Ngay cả những kỹ năng cơ bản nhất cũng là điều mình chẳng làm nổi.

“Có những người có thể cảm được bố cục tranh một cách trực giác, còn mình thì chưa từng có kiểu năng khiếu đó,” Mukai nói tiếp.

“Ồ, ừm... Hay là bọn mình thử nhờ ba người kia làm mẫu cho cậu vẽ luôn?” mình đề nghị.

“C- Cái đó thì sẽ giúp được rất nhiều... nhưng mình không nghĩ là có thể đâu.”

“Ừ nhỉ.”

Mukai đang vẽ Yuna, Rinka và Makina. Nếu có thể mời cả ba người đó cùng tạo dáng để làm mẫu thì chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều, mang lại cảm giác chân thực hơn cho tranh. Nhưng tụi mình đang thực hiện bức vẽ này một cách lén lút. Đây là một dự án cá nhân, không liên quan chính thức gì đến lễ hội văn hóa cả—nói cách khác, Mukai vẽ nó chỉ vì đam mê. Mà nếu thế thì kéo ba người kia vào lại giống như ăn gian mất.

“Vậy nếu mình tìm người khác thay thế ba người đó thì sao?” mình hỏi.

“Hở?”

“Kiểu như… mình chẳng hạn?”

Vừa dứt lời là mình đỏ mặt luôn. Gợi ý rằng mình có thể làm người mẫu nghe thật tự phụ, nhưng mặt khác, mình đã nói là sẽ giúp cô ấy bằng mọi cách, thì sao chuyện này lại là ngoại lệ được? Trong đầu mình, câu “Nhưng nếu cậu thấy mình không hợp thì cũng không sao hết á!” đang chực chờ bật ra bất cứ lúc nào nếu sự tiêu cực lấn át.

Tuy nhiên, Mukai đã trả lời trước khi mình kịp mở miệng:

“Cậu thật sự sẽ giúp á?! Vậy thì tuyệt quá luôn!” cô ấy reo lên không chút do dự. “Nhưng mà... nếu vậy thì vẫn thiếu một người nữa. Lý tưởng nhất là mình cần hai người khác ngoài mình để chụp hình làm mẫu.”

“Ờ-Ờ ha…”

“Và vì mình sẽ chụp ảnh suốt quá trình nên tốt nhất là có hai người làm mẫu thay vì chỉ một. Nếu họ có chiều cao tương đương với Oda, Momose và Aiba thì càng tốt. Vậy thì chuẩn luôn.”

“O-Okay…”

Nếu xếp ba người họ theo thứ tự từ cao đến thấp thì Rinka đứng đầu, tiếp theo là Makina, và cuối cùng là Yuna. Mình không nghĩ là cần tìm người có chiều cao khớp hoàn toàn, nhưng chắc chắn sẽ có ích nếu có sự chênh lệch rõ rệt giữa ba người. Câu hỏi là… ai phù hợp đây nhỉ?

“Khoan… Ờ?”

“Sao vậy, Hazama?”

“Mình nghĩ là... mình biết hai người hợp luôn đó!”

Mình lướt nhanh trong đầu toàn bộ bạn bè—trừ ba người biểu diễn chính—và thật bất ngờ là mình nhớ ra hai người có vẻ khá phù hợp. Dĩ nhiên phải đợi tụi mình đứng cạnh nhau mới chắc được, nhưng cũng đáng để thử xem sao.

“C-Cậu nghĩ tụi mình không làm phiền họ chứ...?” Mukai ngập ngừng hỏi.

“Hỏi thì có mất gì đâu, đúng không? Để mình nhắn ngay bây giờ!”

“O-Okay…”

Lạ thật. Mình tưởng Mukai sẽ mừng rỡ lắm, nhưng cô ấy lại có vẻ hơi buồn buồn. À, chẳng lẽ…

“Cậu thật sự không thoải mái với chuyện này à...? X-Xin lỗi nha! Mình thật sự rất kém trong việc nhận biết tâm trạng người khác. Nếu mình làm phiền cậu thì cứ nói thẳng với mình luôn nhé! Thật đó, đừng ngại!”

“Không phải đâu!” Mukai vội đáp. “Chỉ là... mình không hiểu tại sao cậu lại giúp mình đến mức này thôi. Tụi mình đâu có thân thiết gì cho cam...”

“Ờ-Ờm, thật ra thì... lý do cũng đơn giản lắm. Mình chỉ là… thật sự rất thích tranh của cậu thôi.”

“Tranh của mình chắc chắn không đến mức đó đâu mà…” Mukai nói nhỏ, cúi đầu.

Tôi chợt nhận ra rằng sự hào hứng của mình với tranh vẽ của cô ấy có thể đã vô tình tạo nên một áp lực không nhỏ. Rất có thể Mukai chỉ xem hội hoạ như một sở thích đơn thuần. Cô ấy kể cho tôi nghe một cách bất chợt, thế mà tôi lại làm rùm beng lên như thể đó là chuyện to tát lắm. Thảo nào cô ấy cảm thấy không thoải mái.

Tôi thực sự nghĩ rằng chúng tôi giống nhau ở nhiều điểm. Nói thế nghe có thể hơi thô, nhưng cả hai đứa đều là kiểu người thích ở một mình hơn là tham gia mấy nhóm đông đúc, ồn ào, náo nhiệt... đại loại thế, tôi đoán vậy. Nhưng với tôi thì lý do chính là vì tôi sợ. Sợ rằng nếu thân thiết với ai đó quá mức, tôi sẽ bị tổn thương. Chính vì thế, một khi tôi tìm được người khiến tôi cảm thấy dễ chịu và an toàn, tôi lại rất muốn dành thật nhiều thời gian bên người đó. Dù tôi chưa quen Mukai lâu, nhưng cô ấy đã là một người như vậy với tôi rồi. Tôi cũng hơi mong rằng mình có thể là người như thế với cô ấy nữa... mặc dù tôi biết nghĩ vậy có lẽ là hơi tự cao.

“Ờm... Tớ nấu ăn khá ổn đấy,” tôi nói.

“Hở...?” Mukai thốt lên, nhíu mày. Câu chuyện đột ngột rẽ hướng của tôi khiến cô ấy bất ngờ.

“À, nhưng mà là ‘ổn’ theo nghĩa tương đối thôi nha. Ý tớ là... đây là một trong số ít thứ tớ không tệ đến thảm hại ấy mà... Không phải là tớ nấu ngon kiểu nhà hàng đâu nhé! Tớ chỉ là một đầu bếp gia đình siêu nghiệp dư thôi!”

Tôi chưa bao giờ thấy thoải mái khi tự nhận mình giỏi một việc gì đó. Vì luôn có khả năng là những gì tôi thấy hay ho thì người khác lại thấy tệ hại không chừng. Tôi không muốn gây kỳ vọng rồi lại làm người ta thất vọng. Dù nấu ăn là thứ duy nhất tôi thấy mình làm tốt, thì trong đầu tôi vẫn luôn lởn vởn nỗi sợ rằng... thực ra đồ ăn mình nấu cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng mà...

“So với mấy người nấu ăn chuyên nghiệp thì chắc nấu nướng của tớ trông buồn cười lắm... nhưng mà mẹ, bố với hai đứa em gái của tớ lúc nào cũng khen là ngon. Nghe lời khen của họ thích lắm... và nó khiến tớ muốn tiếp tục nấu nữa.”

Có lẽ tôi đang khiến Mukai bối rối với bài độc thoại tự phát của mình, nhưng cô ấy chỉ ngồi đó, lặng lẽ lắng nghe tôi. Tất nhiên, chuyện cá nhân này chỉ là phần mở đầu cho điều mà tôi thật sự muốn nói.

“Tớ thực sự rất thích tranh của cậu, Mukai à. Tớ vẽ thì dở tệ, nên cũng không thể diễn đạt được chính xác là vì sao tớ lại thích tranh của cậu đến thế... nhưng mỗi lần nhìn vào tranh cậu vẽ, tớ lại nghĩ ‘Wow, đẹp quá!’ Tớ không biết đâu là chỗ hay về mặt kỹ thuật, cũng chẳng phân tích được tại sao nó lại cuốn hút như vậy, nhưng tớ biết là tớ muốn được nhìn thấy thêm nhiều tranh nữa. Và nếu cậu thực sự định vẽ bạn của tớ... thì dù thế nào đi nữa, tớ cũng muốn được xem!”

Đó là những gì tôi cảm thấy, và tôi đã cố diễn đạt nó chân thành nhất có thể. Tôi biết mong muốn của mình là ích kỷ, nhưng tôi không thể nào không cảm thấy như thế. Và tôi nghĩ mình cần phải nói ra. Có thể tôi hơi vô trách nhiệm khi bất ngờ dốc hết lòng mình như vậy, nhưng nếu có một khả năng nào đó rằng Mukai cũng giống tôi—rằng sự cô lập ấy khiến cô ấy đau lòng hơn là thấy dễ chịu—thì tôi phải liều thôi!

Mukai im lặng một lúc. Cuối cùng, cô cúi đầu xuống lần nữa...

“Hee hee!”

...nhưng lần này thì khác. Cô ấy đang cố—và thất bại—trong việc kiềm chế tiếng cười.

“Nghe thế này hơi ngượng đấy,” cuối cùng Mukai lên tiếng.

“X-xin lỗi...”

“Nhưng tớ vui lắm. Đây là lần đầu tiên có người nói với tớ những lời như vậy... và thật dễ chịu khi biết rằng có ai đó quan tâm đến tranh của tớ đến mức ấy.”

“Nhưng mà tớ nói là tớ thích tranh cậu ngay từ lần đầu tiên cậu cho tớ xem rồi mà!”

“Tớ tưởng cậu chỉ nói để lịch sự thôi! Với lại lúc đó tớ... À mà thôi, không có gì.”

Lúc đó cô ấy sao? Tôi hơi tò mò, nhưng quyết định không hỏi thêm. Bây giờ mà quay lại chuyện cũ thì chẳng còn ý nghĩa gì cả.

“Cậu là người thẳng thắn lắm đó, Hazama à.”

“Hở?”

“Ý tớ là, cậu rất chân thật, và... ngây thơ nữa, chắc vậy... Nhưng dù sao thì, tớ sẽ cố hết sức! Cứ chờ mà xem!”

“Mukai...”

“Thế, ờm, mấy người mà cậu nghĩ có thể làm mẫu cho tớ vẽ ấy... Cậu có phiền nếu...?”

“Tất nhiên là không! Tớ sẽ hỏi họ ngay lập tức!” Tôi lập tức đồng ý.

Thành thật mà nói thì tôi không nghĩ chuyện này có nhiều khả năng thành công—nói thật, tôi còn đánh giá thấp hơn 50% ấy—nhưng tôi không thể để nhiệt huyết vừa bùng lên của Mukai bị lãng phí được! Tôi sẽ thuyết phục họ cho bằng được, dù có phải cúi đầu sát đất để năn nỉ thì cũng chơi luôn!

◇◇◇

Chiều thứ Bảy hôm đó, một đội quân tinh nhuệ đã đáp lời triệu tập của Yotsuba Hazama, tập hợp theo lời kêu gọi của cô để chuẩn bị cho một trận chiến sinh tử!

“...”

“Ái! Đau quá! Đừng có bổ karate lên đầu tớ nữa!”

“Tớ không kiềm được. Cái điệu cười đắc thắng của cậu vừa rồi chọc đúng dây thần kinh khó chịu của tớ.”

Trong khi tôi đang chịu trận trước đòn công kích tàn bạo của chiến binh đầu tiên—Mai Koganezaki—tôi liếc nhìn quanh phòng.

“Là em gái của Yotsuba sao?! Dễ thương quá đi mất!”

“Gì cơ— Khoan đã, chẳng phải chị lớn hơn bọn em sao...? Sao mà đáng yêu vậy chứ?!”

“Ờm, xin lỗi... cho em xoa đầu chị một chút được không?!”

“Cứ thoải mái đi nhé~!”

Ở đâu có ánh sáng, ở đó có bóng tối. Ở đâu có Koganezaki, ở đó có thiên thần đời thực của chúng ta: Emma! Cô nàng đã nhanh chóng chiếm lĩnh chiếc ghế sô pha, ngồi cùng với hai thiên thần nhỏ nhà tôi là Sakura và Aoi, những người đã hoàn toàn bị sự dễ thương của cô ấy chinh phục! Và đó vẫn chưa phải là tất cả!

“À, ờm, ơ... Hazama?! Sao cậu lại quen được với... mấy người này chứ?!”

Đúng vậy: Đội hình của chúng tôi được hoàn thiện bởi Mukai, người giờ đây đang run rẩy hoảng loạn trong một góc phòng khách! Tính cả tôi, thì tổng cộng là... ờm, một, hai, ba... sáu người! Sáu chiến binh đã hội tụ dưới mái nhà của tôi để lập nên... Yotsuvengers! Ta-daaa-daaaa!

“Im đi.”

“Ái! Gì chứ?! Tớ có nói gì đâu mà đánh?!”

“Mặt cậu nói hộ rồi.”

“Trời ơi, thôi mà!”

Không công bằng chút nào! Tôi nghĩ bụng, dù không chắc là cái nụ cười đắc chí trong trí tưởng tượng của mình có lỡ tràn ra khuôn mặt thật không, nên cũng không thể cãi được.

“U-ừm, Hazama...?!”

“Hả? Có chuyện gì thế, Mukai?”

“Cậu còn hỏi nữa à?! Rốt cuộc cậu kéo tớ tới cái gì vậy hả?! Tớ biết là tớ đi theo cậu vì tự nguyện, nhưng mà vẫn...!”

Mukai gần như khóc đến nơi rồi, nước mắt lưng tròng nơi khoé mắt.

Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của cô ấy. Tôi cũng từng hoang mang tột độ khi lần đầu tiên bị dẫn đến đây. “Ở đây,” tức là... nhà của Koganezaki. Chính xác: Chúng tôi đang tụ họp trong căn hộ cao cấp của cô ấy! Tôi đã phải mất kha khá công sức mới xin được phép chọn nơi này làm chỗ gặp mặt, nhưng vì đây là địa điểm lý tưởng nhất để hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, nên tôi đã dốc hết sức cho việc đó... Và thật không may, chính điều đó lại khiến Mukai teo tóp lại như một cái xác khô, chẳng còn chút thần sắc nào.

Mà... nghĩ lại thì, phản ứng của cô ấy cũng hoàn toàn dễ hiểu. Nếu tôi ở vị trí của cô ấy, chắc tôi cũng hoảng y chang vậy thôi.

“Tớ thậm chí còn không ngờ là cậu thân với Nữ hoàng đến mức được tới nhà cậu ấy chơi đấy,” Mukai nói thêm.

“Nữ hoàng á?” Tôi lặp lại—nhưng thật ra, ở đây chỉ có một người duy nhất có thể được gọi như thế. “Mọi người gọi Koganezaki như vậy thật à?”

“Ờm, tớ cũng không rõ chi tiết lắm... nhưng tớ từng nghe người ta nói kiểu kiểu như vậy...”

“Hmm... Giờ nghĩ lại thì, cũng hợp thật đấy. Danh xưng đó đúng là chuẩn không cần chỉnh. Có khi tớ cũng nên bắt đầu gọi—Ái da, ui ui, đau quá!”

“Cậu biết là tớ vẫn đang nghe thấy cậu đấy, Hazama?” Một giọng nói vang lên sau lưng tôi, kèm theo một bàn tay đặt mạnh lên vai tôi với lực siêu nhiên. Không cần nói cũng biết, bàn tay đó thuộc về chính Nữ hoàng! Cảm giác như cô ấy cố tình gọi tên tôi để khẳng định rằng không hề tức giận với Mukai—dù sao cũng đâu có nhắc đến cô ấy—nhưng Mukai vẫn run rẩy khi thấy cô ấy bước tới. Mà tiếng rên đau đớn tôi vừa thốt ra chắc cũng chẳng giúp ích gì.

“D-Dù sao thì... Phải rồi! Tất nhiên! Chúng ta nên tự giới thiệu với nhau nhỉ! Phần lớn mọi người còn chưa từng gặp nhau mà!” Tôi hét lên, bám víu lấy chủ đề mới như người chết đuối vớ được cọc, hòng thoát khỏi bàn tay siết vai của Nữ hoàng. Câu nói đó tôi buột miệng mà ra, nhưng nghĩ kỹ lại thì... ờ, cũng là ý tưởng khá hay đấy chứ!

“Ý tưởng đó... lại khá ra trò đấy, với tiêu chuẩn của cậu.”

Thấy chưa?! Đến Nữ hoàng còn ban thánh chỉ tán thưởng mà!

“Được rồi, vậy thì—mọi người tụ lại nào! Cả ba người kia nữa đó!” Tôi nói với Emma và hai cô em gái tôi, những người đang bị Emma hút chặt như nam châm. Một lúc sau, cả sáu người bọn tôi đã nhập chung vào một cuộc trò chuyện.

“Rồi, giờ đến phần giới thiệu... ai nên bắt đầu nhỉ?” Tôi hỏi, quay sang Koganezaki.

“Sao lại hỏi tớ?” cô ấy đáp.

Vì từ trước đến nay tớ chưa bao giờ là người cầm trịch trong tình huống như thế này cả, là vì thế đấy! Nỗ lực cầu cứu trong tuyệt vọng của tôi chỉ nhận lại được một ánh nhìn đầy mệt mỏi. Thôi mà, giúp chút đi chứ!

“Ôôô, nếu vậy thì... ta đi từ nhỏ tới lớn nhé! Vậy là em bắt đầu nè!” Aoi, cô em gái nhỏ của tôi và là người hướng ngoại nhất trong nhóm, lập tức hưởng ứng!

Dám xung phong tự giới thiệu, không chút sợ hãi hay do dự, dù xung quanh toàn là người lớn tuổi hơn... lại còn vui vẻ như thế nữa? Em đúng là anh hùng đấy, Aoi à!

“Em là Aoi Hazama, học sinh năm hai trung học cơ sở! Và em thích... chị Yotsuba của em!”

Khoan đã, giờ còn phải nêu cả thứ mình thích nữa hả?! Tôi tưởng chỉ giới thiệu tên thôi chứ...

“Hee hee!” Aoi khúc khích, nháy mắt với tôi. “Em nghĩ nếu chúng ta biết mình có điểm gì chung, thì sẽ dễ thân nhau hơn đó!”

À ha... Em nói có lý lắm đấy! Và việc nêu ra những thứ mình thích sẽ khiến các cuộc trò chuyện sau đó vui vẻ, nhẹ nhàng hơn! Tuy nhiên, Aoi à, nếu mục tiêu là tìm điểm chung thì chọn “chị gái” chắc hơi phản tác dụng rồi nhỉ?

“Rồi, tiếp theo là... chị đó, Sakura!” Aoi nói tiếp.

“B-Biết rồi mà!” Sakura đáp, rồi khẽ ho một tiếng trước khi bước lên. “Em là Sakura Hazama, học sinh năm ba trung học cơ sở. Em thích... c-chị của em.”

Sakuraaa?! Nghe Aoi nói vậy nên em thấy phải đua theo à...? Bình thường em đâu có nói thẳng là thích chị như vậy đâu mà! Mặc dù chị biết em có thương chị... nhưng mà vẫn!!!

“Hai đứa em của cậu yêu quý cậu thật đấy, Hazama...” Mukai thì thầm nhận xét.

“À, không, ờm... chắc là chúng nó chỉ đang lấy lòng tớ thôi,” tôi đáp lại bằng giọng thấp hết cỡ.

Đấy thấy chưa?! Bây giờ làm Mukai thấy lạc lõng rồi kìa, còn khiến cô ấy thấy khó xử nữa! Tôi cố gắng chữa cháy, nhưng rốt cuộc lại thành ra giống như đang cố tỏ ra khiêm tốn, và thế là thất bại hoàn toàn. N-hưng không sao! Vượt qua khu vực “em gái” rồi! Tiếp theo là... Hả?!

“Em là Emma, indeed~!”

Emmaaa?!

“Emma Shizumi! Em học lớp mười, indeed! Em thích người chị yêu quý nhất của mình và...”

Và sao nữa?

“...Yotsuba, indeed~!”

Không gian rơi vào im lặng.

Aaaa!!! Mukai giờ còn lạc lõng hơn nữa kìa! Tôi thậm chí còn thấy cô ấy khẽ giật mình! Mà nụ cười của Sakura với Aoi giờ bỗng nhiên... hơi đáng sợ rồi đó!

Và này, Emma... chị hiểu là em quý chị Koganezaki lắm, nói vậy là đủ rồi mà! Cần gì phải lôi cả tên chị vào nữa chứ...? K-không phải là chị không vui đâu! Thật ra nghe thế thì hạnh phúc lắm ấy chứ! Chị chỉ muốn xoa đầu em một cái rồi ôm em mang về nhà ngay lập tức... nhưng đây không phải lúc để như vậy!

ff3d377b-654a-4e1a-81f8-b3e5f31b4988.jpg

“…Vậy chắc tới lượt tớ rồi,” Koganezaki nói. Có vẻ như giữa sự hoảng loạn của tôi và sự kinh hãi của Mukai, cô ấy đã quyết định rằng bản thân là người duy nhất đại diện cho khối lớp 11 đủ năng lực để ra trận lúc này.

Chắc chắn cô ấy sẽ cứu vãn tình hình được mà, đúng không...? Nếu có ai đủ sức làm dịu đi bầu không khí gượng gạo đau đớn này, thì chỉ có cô ấy thôi!

“Mai Koganezaki. Học sinh lớp 11. Tớ...”

Koganezaki ngập ngừng một chút, rồi liếc nhìn tôi.

K-Không thể nào. Koganezaki, thật sao?! Cậu không định... nói là cậu thích tớ đấy chứ...?!

“...không có cảm xúc đặc biệt nào với Hazama cả.”

“KOGANEZAKIIIIII!!!”

Cậu làm tớ hy vọng rồi lại dội gáo nước lạnh thẳng vào mặt tớ!!! Tớ đã tưởng cậu sẽ hùa theo mọi người và nói cậu thích tớ một chút chứ!

“Gì cơ?”

“Không, không có gì, thôi kệ đi,” tôi nói. Tôi không ngu gì mà lại buột miệng để rồi lại bị bóp vai đến sái xương lần nữa đâu.

“À, ừm, tớ là Chiaki Mukai. Học lớp 11, và...tớ, ừm, tớ thích...” Mukai nói, có vẻ đã xác định đây là thời điểm phù hợp để tự giới thiệu. Nhưng chẳng hiểu sao, đến giữa chừng, cô ấy lại lén liếc nhìn tôi đầy lúng túng. “X-xin lỗi! Tớ xem cậu là bạn, nhưng không phải theo cái kiểu... mọi người đang nói đến đâu...”

C-Cô ấy... xin lỗi?

“K-Không sao mà?! Tớ không để tâm đâu!” tôi kêu lên. Thật ra, mọi người khác mới là kỳ cục khi cứ lấy tớ làm cái thứ mà họ thích ấy, Mukai! Cậu là người duy nhất ở đây còn bình thường đó!

...Nhưng mà, nghĩ lại thì, việc cô ấy nói là “không thực sự thích” mình... cũng hơi nhói thật. Lạ ghê.

“Thế nên, ừm... tớ thích vẽ,” Mukai kết thúc lời giới thiệu, rồi lại rụt người lại, né tránh ánh nhìn của cả bọn như thường lệ.

Và thế là chỉ còn lại một người chưa giới thiệu. Đã đến lượt tôi rồi!

“Ugh...?!” Tôi rên rỉ khi liếc nhìn xung quanh. Aoi và Emma đang dõi theo tôi với ánh mắt háo hức. Sakura thì không biểu hiện quá rõ, nhưng mấy động tác bồn chồn của em ấy cũng nói lên tất cả. Koganezaki thì bắn cho tôi ánh nhìn lạnh như băng, sắc như dao, còn Mukai thì khỏi nói, trông ngượng nghịu không để đâu cho hết. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, và tôi gần như co rúm lại. Tôi biết mọi người đang chờ điều gì. Họ đang đợi xem tôi sẽ chọn ai là người mình "thích" ở cuối màn tự giới thiệu này!

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này...? Rõ ràng đây chỉ là một cách dễ thương để làm quen nhau thôi mà!

Nhưng trước khi tôi có thể hét lên điều đó, tôi đã kịp dừng lại để suy nghĩ. Một sự thật bỗng ập đến: suốt cả cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ vượt qua một màn tự giới thiệu mà không tổn thương. Với một người như tôi—một kẻ sống như con cua ẩn sĩ không có vỏ, luôn nhìn thế giới với tâm thế của một sinh vật yếu ớt bị bao vây bởi những kẻ sẵn sàng nghiền nát nó chỉ cần nó hé miệng—tự giới thiệu là một dạng địa ngục sống.

Phải thể hiện mình cứng rắn trong lúc tự giới thiệu. Nếu không, bạn sẽ bị xem là mục tiêu. Vấn đề là, càng nghĩ đến chuyện đó, tôi lại càng run lẩy bẩy, tự tin tuột dốc không phanh. Miệng cứng đờ, não tê liệt. Tôi chỉ muốn mọi người nói chuyện với nhau rồi quên béng sự tồn tại của tôi đi cho rồi. Trong đầu tôi vang lên tiếng chế giễu. Có người khích lệ. Lần nọ—mà tôi cũng chẳng nhớ rõ là khi nào—tôi đã ngất xỉu giữa buổi giới thiệu lớp và bị khiêng thẳng lên phòng y tế.

K-Không sao. Mình chỉ cần nói tên, lớp, rồi một thứ mình thích. Thế thôi. Chỉ có vậy thôi...!

Nếu để lộ ra là mình đang hoảng, thì mọi người sẽ lo. Họ đều là người tốt—mà nói thật, đa số còn vừa bảo là thích tôi nữa mà! Tất cả đều đã tụ tập ở đây vì tôi!

“Đúng rồi đó, Yotsuba.”

A! Thiên thần trong tôi!

“Ở đây không có kẻ thù nào cả. Ai cũng đang ở bên cậu!”

Phải rồi! Đúng thật là vậy... đúng không?

“Chẳng phải cậu mới vừa nghĩ thế à?”

Và đây là con quỷ nội tâm của tôi.

“Nè, cậu chỉ cần nói tên, lớp, và một thứ cậu thích. Quá dễ đúng không?”

Ờ thì, đại khái là vậy... nhưng phần "nói thứ mình thích" của mọi người đỉnh quá, tớ làm sao đọ lại nổi...

“Thế thì sao? Cậu định nói là cậu không tin họ à?”

Hả...? Cái gì?

“Nghĩ đến Sakura và Aoi đi! Hai đứa em gái quý báu của cậu đó! Chúng biết cậu ngố tới mức nào, nhưng vẫn yêu thương cậu hết mực! Chúng chưa từng bỏ rơi cậu, đúng chứ?”

Chắc chắn rồi. Tôi chưa bao giờ là một người chị hoàn hảo, như hình mẫu tôi luôn mơ ước... Nhưng chúng vẫn ngưỡng mộ tôi.

“Rồi còn Mai Koganezaki với Emma Shizumi nữa. Hai người đó cũng biết cậu là một con nhỏ vụng về, thế mà vẫn mở lòng với cậu!”

Ừ, vì họ tốt bụng lắm. Luôn sẵn sàng dang tay giúp đỡ và dẫn đường cho tôi. Họ là những con người tuyệt vời.

“Và còn Chiaki Mukai,” thiên thần nội tâm lại tiếp lời. “Cậu có biết cô ấy phải gom hết bao nhiêu can đảm mới đến đây không? Cô ấy làm vậy là vì tin tưởng ở cậu đấy!”

Đúng vậy. Người đang thấy khó xử nhất lúc này là Mukai! Xung quanh toàn người lạ. Tôi là người duy nhất cô ấy quen, nên nếu tôi mà hoảng loạn, cô ấy biết trông cậy vào ai?

“Không ai trong số họ là kiểu người sẽ quay lưng chỉ vì cậu vụng về trong một màn giới thiệu ngớ ngẩn cả! Nên tỉnh lại đi!”

“Hãy là chính mình. Thật lòng, chân thành. Họ sẽ đón nhận cậu.”

“Ừ đúng, cậu ghét tự giới thiệu, nhưng ở cạnh năm người này thì nơi nào cũng không thể là địa ngục thực sự được!”

“Đây là cơ hội vàng, Yotsuba. Cậu đã tự nhốt mình trong địa ngục do chính mình tạo ra, nhưng đây chính là dịp để biến nó thành con đường dẫn tới thiên đường thành công! Phương tiện để làm điều đó... đã ở ngay trong tay cậu rồi!”

“Giờ thì đứng dậy và làm đi! Chẳng có gì ngăn cản cậu cả!”

Thiên thần, quỷ dữ... các cậu nói đúng. Hoàn toàn đúng! Mình sẽ làm được! Mình sẽ cho cả đám thấy màn tự giới thiệu đỉnh nhất từ trước đến nay! Mình sẽ phá đảo trò này!

“Nhưng mà nhớ, cứ tự nhiên thôi nhé! Đừng có làm quá—”

“Khoan đã, từ từ. Thư giãn cái đã—”

Tôi bước một bước lên, nhìn quanh gương mặt từng người, rồi lên tiếng với lực mạnh đến nỗi như thể tôi ép hết không khí trong phổi ra cùng một lúc.

“Tớ là Yotsubhwaugh! Gah, ahauwgh!”

Trời ơi, chuyện quái gì vừa xảy ra với toàn bộ không khí trong người tôi vậy?! Và... agh! Cơn ho sặc sụa đột ngột khiến Aoi và Sakura nhìn tôi với ánh mắt lo lắng thấy rõ! K-Không sao đâu hai đứa! Chị ổn mà! Chị không thể để hai đứa xấu hổ thay cho chị thêm nữa đâu! Nhất là sau khi hai đứa vừa dũng cảm nói rằng thích chị như vậy!

Không còn thời gian để tôi hít thở sâu nữa. Tôi đấm nhẹ vào ngực, cố làm tim bớt đập loạn, rồi hít lấy tinh thần lần nữa!

Cứ xem chị đây! Đây mới là con người thật của chị!

“YOTSUBA HAZAMA! LỚP 11! Tớ th-thích, ờ, ừm, uhh... hoà bình thế giới!!!”

Ka-shiiing!

Không thể tin nổi. Tôi thực sự nghe được âm thanh của không khí trong phòng... đóng băng.

“…Ờ thì. Đó là... một lý tưởng cao đẹp.”

Koganezaki cố gắng hết sức để phá tan sự im lặng chết người đang bao trùm, nhưng đáng tiếc, chính câu nói đó lại trở thành nhát dao kết liễu cuối cùng.

Yotsuba Hazama tan thành sương mù, hoà vào không khí, rồi bị máy lọc không khí công suất cao hút sạch không còn vết tích.

Hết.

Bộ truyện mới của Hazama chắc sẽ không ra mắt sớm đâu, nên xin quý độc giả đừng quá kỳ vọng.

◇◇◇

Thế là cuối cùng, tất cả bọn tôi—tức là ngoại trừ Mukai—xếp hàng theo thứ tự từ cao đến thấp.

...Hả? Giới thiệu bản thân á? Ồ không, bọn tôi đâu có làm mấy chuyện đó. Hiểu ý rồi chứ?

“Hừm,” Mukai khẽ ngân nga trong cổ họng khi cô ấy quan sát chúng tôi, một tay chống cằm trông đầy suy tư. Hiện tại, cô đang chọn ra những người mẫu sẽ làm hình mẫu tham khảo cho bức minh họa của mình. Khi đã xác định được ai là người phù hợp nhất để tái hiện lại tỉ lệ chiều cao giữa Yuna, Makina và Rinka, cô ấy sẽ tạo dáng cho tụi tôi, chụp một đống ảnh, và đại khái thế là xong.

Heh heh heh! Tôi cười thầm trong bụng khi đứng giữa Sakura và Koganezaki. Thật ra thì... tôi đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này rồi. Tôi có một kế hoạch. Vâng, một kế hoạch hoàn hảo để đảm bảo rằng tôi sẽ không bị chọn làm người mẫu!

Không cần phải bàn cãi, người đóng vai Yuna và Rinka chắc chắn phải là Emma và Koganezaki rồi. Hai người họ có sự chênh lệch chiều cao rõ rệt nhất trong cả nhóm. Emma thì chắc hơi thấp quá mức một chút, nhưng tôi tin là Mukai sẽ biết cách xoay sở được.

Vấn đề còn lại là vai Makina. Nếu lấy chiều cao trung bình giữa Yuna và Rinka thì gần như chính là Makina, và nếu lấy trung bình chiều cao giữa Koganezaki và Emma... thì lại ra tôi. Nhưng tôi thực sự, thực sự không muốn đảm nhận vai trò lớn đến thế trong chuyện này! (Tại sao á? Vì tôi chắc chắn sẽ làm hỏng tất cả!) Và đó chính là lý do tôi đã rủ Sakura và Aoi—hai người có chiều cao gần bằng tôi—cùng tham gia. Như vậy thì xác suất tôi bị chọn chỉ còn 1/3!

Và quan trọng nhất: Sakura và Aoi đều dễ thương hơn tôi nhiều! Điều đó có nghĩa là xác suất tôi bị chọn thực ra còn thấp hơn cả con số trên lý thuyết! Heh heh heh... đúng là một kế hoạch hoàn hảo!

Tất nhiên, dù kế hoạch là của tôi, nhưng bổn phận thiêng liêng của người lập kế hoạch là phải nhường vai diễn cho người phù hợp hơn nếu có ai đó thích hợp hơn xuất hiện. Phải làm vậy thôi! Không còn lựa chọn nào khác! Tiếc thật đấy!

“Được rồi—nếu các bạn không phiền, mình muốn nhờ Em... ý mình là, Koganezaki, Emma, và, ừm, Hazama... à không, ý mình là Yotsuba làm người mẫu nhé.”

“HẢAAAA?!”

Khoan đã, cô ấy chọn tôi á?! Tại sao chứ?!

“Chấp nhận số phận đi,” Koganezaki mỉm cười nói, đặt tay lên vai tôi. Rõ ràng là cô ấy đã biết trước rằng chuyện mình bị chọn là điều không thể tránh khỏi.

“Mình rất vui khi được chụp ảnh chung với Yotsuba và người chị thân yêu của mình!” Emma ngân nga trong niềm hân hoan rạng rỡ.

“Eo ôi. Em cũng muốn được chụp ảnh chung với chị nữa cơ,” Aoi phụng phịu.

“Chị ấy được chọn là chuyện đương nhiên rồi. Ai có thể là người mẫu tốt hơn chứ?” Sakura nói, có vẻ như còn thấy tự hào không hiểu vì lý do gì.

“M-Mình chỉ nghĩ là cậu phù hợp thôi, vậy nên...” Mukai giải thích, vẻ ngượng ngùng. Xét việc cô ấy cũng chọn Koganezaki—người rõ ràng chẳng hề háo hức gì về chuyện này—thì xem ra Mukai đã thành thật chọn những người mà cô ấy nghĩ là hợp nhất. Giờ càu nhàu cũng chẳng ích gì nữa.

“Được rồi... Nếu đã vậy thì mình sẽ là người mẫu đỉnh nhất mà cậu từng thấy luôn!” tôi nói, giơ nắm đấm lên trời đầy quyết tâm!

“Chuẩn luôn!” Emma hòa theo. Còn Koganezaki thì đảo mắt một cách rất rõ ràng, như thể muốn nói rằng: Động lực thái quá của cậu cũng phiền phức chẳng kém việc cậu nản chí đâu đấy.

“Vậy thì—đầu tiên, mình muốn ba người đứng thành một hàng nhé,” Mukai nói. “Và cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã giúp đỡ!”

“K-Không có gì đâu!”

“Tất nhiên rồi!”

“...Không cần khách sáo.”

Và thế là, cuối cùng buổi chụp ảnh—mục tiêu chính của hôm nay—chính thức bắt đầu.

◇◇◇

“Mình biết là có nợ cậu, nhưng đây chắc chắn không phải là cách mà mình hy vọng sẽ trả món nợ đó đâu,” là phản ứng lập tức của Koganezaki khi tôi lần đầu nhờ cô ấy tham gia kế hoạch này. Đi kèm là một cái cau mày không thể cau hơn.

Tôi thật ra cũng chẳng nghĩ là cô ấy nợ tôi cái gì cả, và nếu cô ấy đang ám chỉ chuyện tôi mới giúp kéo "Koganezaki phiên bản ba tuổi" trở về trạng thái bình thường, thì tôi càng không cảm thấy mình cần được trả ơn. Nhưng nếu chuyện này giúp cô ấy cảm thấy đã thanh toán được món nợ tự đặt ra thì với tôi cũng ổn thôi. Dù gì thì chúng tôi cũng đang giúp Mukai, và nếu Koganezaki tham gia, thì Emma gần như chắc chắn sẽ hào hứng tham gia cùng!

Mọi thứ sẽ hoàn hảo... nếu tôi không đánh giá thấp việc làm người mẫu lại khó đến mức này.

“Hazama? Mình hỏi cái này được chứ?”

“Gì thế...?”

“Xác nhận lại thôi: tụi mình đang đóng thế cho Oda và hai người còn lại đúng không...?”

“Ừ. Để Mukai có thể dùng mấy tấm ảnh làm mẫu minh họa cho—”

“Xin lỗi, Koganezaki? Cười lên một chút nha!” Mukai xen ngang.

“V-Vâng, xin lỗi,” Koganezaki đáp, vội điều chỉnh nét mặt.

“Cả cậu nữa đó, Yotsuba! Nào nào, nhoẻn miệng cười đi!” Aoi cổ vũ.

“P-Phải rồi! Nhìn như vầy được chưa?”

“Dễ thương quá à, thật luôn...!”

“C-Cảm ơn, Sakura.”

Ban đầu tôi cứ nghĩ sẽ chỉ có một người cầm máy ảnh thôi, thế mà chẳng hiểu sao cuối cùng lại thành ba người. Tất cả bọn họ đều yêu cầu chúng tôi nhìn về phía họ và tạo dáng hết kiểu này đến kiểu khác, gần như không cho nghỉ lấy một giây. Chẳng mấy chốc, cả tôi lẫn Koganezaki đều kiệt sức hoàn toàn... Hử? Còn Emma thì sao á?

“Emma, lần này ôm eo Yotsuba giùm nhé?”

“Vâng ạ! ♪”

“Ôi, hoàn hảo luôn... À, Hazama, nụ cười của cậu sắp tắt rồi kìa!”

“X-Xin lỗiii...”

“Cậu nữa đó, Koganezaki! Cố gắng trông... ừm, thân thiện hơn chút nữa được không?”

“Thân thiện hơn...?”

Emma thì khỏi nói, nụ cười của cô ấy không hề tắt lấy một giây. Ngược lại, còn trông đầy sức sống hơn bao giờ hết. Còn tôi thì sắp lăn ra bất tỉnh, và Koganezaki thì gần như không hiểu nổi nửa số chỉ dẫn mà cô ấy nhận được. Lúc đầu Mukai là người hướng dẫn chính, nhưng dần dần Sakura và Aoi cũng bắt đầu thêm thắt ý kiến riêng, mà phần lớn đều được Mukai nhiệt liệt tán thành. Kết quả là cả ba người họ thi nhau hô hào chỉ đạo tụi tôi luôn.

Tôi cứ tưởng là chụp vài tấm ảnh là xong thôi chứ... nhưng với tốc độ này thì không biết thân xác tôi còn chịu được bao lâu nữa. Buổi chụp đã kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, và việc phải liên tục tạo dáng không ngừng nghỉ quả thực quá sức đối với một đứa gầy gò thiếu vận động như tôi.

“Phù! Được rồi,” Mukai cuối cùng cũng lên tiếng. “Chừng này tư liệu chắc là đủ để mình dựng nên được một thứ gì đó rồi!”

“Ừa... chúc ngủ ngon,” tôi lẩm bẩm trong mơ màng. Đến lúc Mukai (cùng với hai đứa em tôi) cảm thấy hài lòng thì tôi gần như chỉ còn đứng được bằng ý chí. Hai bên hông đau rát không chịu nổi...

“Yotsuba, Yotsuba!”

“Hử...? Gì vậy, Emma?”

“Chị còn phải nấu ăn nữa mà, đúng không?”

“Á! Phải rồi...”

Chuyện duy nhất mà Mukai yêu cầu cho buổi hôm nay, chính là được ăn món tôi nấu. Hồi trước, lúc cố gắng động viên cô ấy, tôi có khoe là mình chỉ giỏi mỗi khoản nấu ăn, và có vẻ như bài phát biểu đầy ngẫu hứng đó đã khiến Mukai rất hứng thú. Tôi đã lập tức đồng ý, phần vì cũng là tôi chủ động đề cập đến chuyện đó trước mà.

Chỉ có điều, tôi không lường trước là sẽ kiệt sức đến mức này...!

Tôi chỉ muốn quay lại đêm hôm qua để tát vào mặt bản thân vì cái ý tưởng ngu ngốc rằng "hôm nay có đông người tới, đúng là cơ hội hoàn hảo để làm một món mì ống cầu kỳ và khiến mọi người bất ngờ!" Cơ mà đồ đạc đã mua đầy đủ rồi, giờ có muốn quay xe cũng không kịp nữa...

“Nè, Hazama?” Mukai gọi. “Mình đang thấy cực kỳ có động lực, nên trong lúc cậu nấu thì mình sẽ tranh thủ phác thảo sơ bộ luôn, được chứ?”

“Ừm-Ừm, được thôi,” tôi đáp. Đôi mắt cô ấy ánh lên một niềm hân hoan đến mức tôi không thể nào từ chối nổi. Mà tôi cũng chẳng còn ở vị thế nào để từ chối cả, vì trong lúc nào đó, tôi đã ngồi phịch xuống sàn mất rồi.

Mukai đeo tai nghe vào để tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, rồi bắt đầu làm việc trên máy tính bảng. Cô ấy trông như một nghệ sĩ thực thụ... mà điều đó cũng có nghĩa là tôi buộc phải nghiêm túc làm phần việc của mình nữa. Dù gì thì cô ấy cũng đã nói sẽ vừa vẽ vừa chờ tôi nấu xong, tức là nếu tôi không nấu được món gì ra hồn thì cô ấy sẽ phải vẽ đến tận kiếp sau mất!

“Nè, Koganezaki? Cậu giúp mình một tay nha...?” tôi nói.

“Không hiểu sao cách cậu nói lại cứ như đang ngầm mặc định là mình sẽ đồng ý vậy,” Koganezaki đáp. “Mà nói thật thì mình đâu có giỏi nấu ăn lắm đâu.”

“Giúp mình với! Chỉ cần đứng đó thôi cũng đã là giúp lắm rồi!”

“Đ-Được rồi, được rồi! Hiểu rồi mà! Đừng có bám chặt lấy mình như vậy nữa!”

Tôi không thể vào bếp một mình trong tình trạng này được! Lỡ đâu trượt chân, ngã đập đầu, chẳng ai hay biết gì, rồi chết queo tại chỗ thì sao...? Chuyện đó hoàn toàn có khả năng xảy ra luôn ấy! Tôi đang tuyệt vọng thực sự đấy! Dù thế nào cũng phải có ai đó ở gần!

“Yotsuba...”

“Em không nghĩ là bình thường người ta lại ôm ‘bạn bè’ kiểu đó đâu đấy nha!”

“Á!!!” tôi kêu lên. Cặp mắt sắc như dao găm của Sakura và Aoi lại một lần nữa xuyên thấu qua tôi!

“Thiệt tình luôn đó, Yotsuba—sao mỗi lần chị gọi ai là ‘bạn’ thì y như rằng lại thành ra thế này hả...?”

“Thành ra thế nào là sao, Sakura?! Không phải như em nghĩ đâu, thề luôn đó!”

“Hay là bọn mình cũng thử ‘bắt đầu từ làm bạn’ xem sao nhỉ?”

“Khôngggg! Làm em gái của chị là được rồi! Biết là dạo này chị làm chị tệ lắm, nhưng vẫn mong hai đứa cứ là em gái chị thôi!”

Vì một lý do—mà không, phải nói là vì một lý do quá rõ ràng—chỉ cần tôi gọi ai đó là “bạn” là hai đứa em tôi lập tức cảnh giác. Tôi đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rằng Koganezaki, Emma và Mukai thực sự chỉ là bạn bè đúng nghĩa, không hơn không kém, và cuối cùng tụi nó cũng tạm thời chấp nhận... Ấy vậy mà giờ tôi lại phá hỏng hết và khiến tụi nó nghi ngờ lần nữa!

“...”

Á á á! Giờ đến lượt Koganezaki đang lườm tôi với ánh nhìn hằn học! Không—nói đúng hơn là ánh mắt tử thần! Giờ tôi phải làm sao đây?! Bị kẹt giữa hai thế lực luôn rồi còn gì!

“Không còn cách nào khác, đúng là vậy mà!”

Gì cơ—Emma á?!

“Người chị yêu quý của mình đơn giản là quá rộng lượng, ai mà cưỡng lại cho nổi, thật vậy đó!”

Khoan, em đang nói cái gì vậy hả?! Ư-Ưm, cần phải tra ngay cuốn từ điển “Emma – Tiếng Nhật nội tâm” của tôi...

“Ồ, em hiểu rồi!”

Sakura?!

“Ý chị là ‘hào quang tỷ tỷ’ của Koganezaki khiến chị mình như người mất hồn đúng không?!”

“Hào quang tỷ tỷ á?! Kiểu như mẫu thân nhưng là phiên bản chị gái á?!”

Tôi chưa bao giờ nghe ai dùng cái từ đó theo nghĩa như vậy, nên định hỏi Sakura kỹ hơn một chút, nhưng mà… Hả? Khoan đã, sao Emma với Aoi lại đang gật đầu lia lịa thế kia? Chỉ mỗi mình tôi là không hiểu chuyện gì đang xảy ra à?

“Một khi đã mạnh đến mức nhất định, khí chất của một người chị có thể khiến bất cứ ai ngu đi đấy, Yotsuba. Thật sự, thật sự rất nguy hiểm!”

Ơ, Aoi?

“Mọi chuyện luôn bắt đầu rất vô tình. Em đi ngoài đường, tình cờ gặp một người chị lớn. Em nghĩ ‘thử làm em gái xem sao, chắc vui đấy’... Nhưng rồi chị ấy rời đi, và cơn vật bắt đầu. Em thấy trống trải khủng khiếp, nhớ chị đến mức phát điên, và không thể nào chịu nổi nữa! Lúc được ở bên chị thì em thấy mãn nguyện lắm, nhưng càng ở bên lâu, cảm giác đó lại càng nhạt dần. Cuối cùng, em chẳng thể nghĩ được gì ngoài chị ấy nữa... Và đó mới là hiểm họa thực sự của khí chất chị gái đấy!!!”

“Chuẩn! Chuẩn luôn!” Emma nói, gật gù đồng tình đầy nhiệt huyết với phân tích của Aoi.

Hai đứa đó rốt cuộc là đã ngộ ra cái chân lý kỳ quái gì vậy?!

“Chị không hiểu là đúng rồi, vì chị là con cả mà, Yotsuba!” Sakura quả quyết.

“Nhưng rồi chị gặp Koganezaki—và lần đầu tiên được nếm trải khí chất thật sự của một người chị gái đích thực... Giải thích được hết rồi còn gì,” Aoi tiếp lời.

Tớ thật sự không hiểu nổi bọn nó đang tự biên tự diễn cái gì nữa... nhưng có vẻ như mối nghi ngờ chúng từng dành cho tớ đã hoàn toàn tan biến, nên tớ quyết định mặc kệ mớ suy diễn đó và không hỏi thêm gì cả.

“...Chính xác mà nói thì, tôi là em gái cơ.”

À phải. Hình như Koganezaki từng nói cô ấy có một ông anh hơn nhiều tuổi. Nhưng câu nói lẩm bẩm của cô ấy thì bị tất cả mọi người phớt lờ không thương tiếc.

◇◇◇

Tôi để Sakura với Aoi lại phòng khách để tiếp tục kết tình chị em với Emma, còn bản thân thì lỉnh vào bếp, kéo theo Koganezaki. Cô ấy không mấy hào hứng khi đồng ý giúp tôi nấu ăn, nhưng so với việc ở lại phòng khách và bị trêu tới bến về “khí chất chị gái” thì rõ ràng đây là cái ác ít hơn rồi.

“Ghi rõ vào biên bản là tớ thật sự không biết nấu ăn nhé,” Koganezaki nhấn mạnh.

“Không sao đâu mà!” tôi vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh căn bếp của cô ấy. Đây là một căn bếp đủ đầy, sạch sẽ và được bố trí cực kỳ chỉn chu—y như những gì bạn kỳ vọng ở một căn hộ cao cấp—và hầu hết nồi niêu, xoong chảo, dao thớt ở đây đều hầu như chưa từng được dùng tới. Nhìn cái là biết ngay: dù cô ấy có đầy đủ đồ để nấu ăn, nhưng phần lớn thời gian chắc toàn đi ăn ngoài. May mà tôi đã mang theo tất cả nguyên liệu và gia vị cần thiết rồi, nên khoản đó không thành vấn đề!

“Cậu chỉ cần đứng bên cạnh trông chừng tớ thôi là được nhé, Koganezaki? Đảm bảo tớ không làm gì sai ấy mà.”

“Sai...?” Cô ấy nhíu mày. “Tớ mong là cậu không định làm chuyện gì đen tối trong bếp nhà tớ đấy.”

“Đ-Không đời nào! Không phải thế! Ý tớ là, có khả năng không bằng không là tớ vô tình phạm phải một trong mấy quy tắc nhà của cậu chẳng hạn...!”

“Tớ vốn chẳng có quy tắc nào đặc biệt cả... nhưng nếu việc tớ đứng canh làm cậu thấy yên tâm hơn thì cũng được thôi.”

“Cảm ơn...”

Tôi hầu như chưa bao giờ nấu ăn ở nhà người khác cả... À không, nói đúng ra thì đây là lần đầu tiên luôn ấy chứ. Thành ra tôi khá căng thẳng. Việc có chính chủ đứng giám sát để đảm bảo tớ không làm gì khiến cô ấy phật lòng thật sự khiến tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Tất nhiên, tôi cũng đã dự định sẽ thận trọng hơn mọi khi gấp nhiều lần rồi!

“Okay, bắt đầu sơ chế rau củ nào... À mà này, Koganezaki?”

“Gì cơ...? Mà cậu có thể đặt con dao xuống trước khi nói chuyện với tớ được không?”

“Ơ, không sao đâu! Tớ quen rồi,” tôi đáp, vừa nói vừa bắt đầu lột vỏ và thái hành tây. “Dù sao thì, nghe có vẻ hơi khách sáo, nhưng tớ muốn cảm ơn cậu vì ngày hôm nay.”

“Đúng là nghe khách sáo thật.”

“Không phải tớ chỉ cảm ơn chuyện cậu cho tụi tớ mượn chỗ họp đâu nhé! Ý tớ là, cậu không bắt buộc phải giúp gì cả, vì chuyện này đâu liên quan gì đến lớp của cậu, mà cũng chẳng dính dáng gì tới Sacrosanct…”

“Công nhận là lúc cậu bảo tớ làm mẫu vẽ thì tớ khá sốc. Tớ không tài nào hiểu nổi cái logic kỳ quặc nào khiến cậu nhắm vào tớ trong số bao nhiêu người ngoài kia. Nhưng mà, bảo là không dính dáng gì tới Sacrosanct thì cũng không hẳn đúng. Mục đích của bức vẽ này là để quảng bá buổi biểu diễn của họ, đúng không?”

“Thì... Tớ nghĩ cuối cùng chắc cũng chẳng dùng để quảng bá gì đâu. Tụi tớ chỉ vẽ cho bản thân tụi tớ thôi, chứ không phải vì lý do gì cao siêu.”

“Là ‘bây giờ’ thì thế. Nhưng về lâu dài thì... À không, khoan, thật đấy—cậu giỏi chuyện này phết đấy.”

“Ồ, cảm ơn nhé!”

Hê hê hê! Tôi được khen rồi nha! Tôi chuyển từ hành sang sơ chế cải bó xôi, nấm shimeji và thịt xông khói cho món ăn. Vì lần này phải nấu cho nguyên một đám người, tôi quyết định trụng cải bó xôi qua nước muối. Làm vậy sẽ khiến rau mất đi một chút giá trị dinh dưỡng, nhưng bù lại màu xanh của lá sẽ giữ được độ tươi tắn suốt cả quá trình nấu, đồng thời loại bỏ một loại axit khiến rau có vị hơi đắng.

“Vậy là... tớ đã suy nghĩ rồi,” tôi lên tiếng. “Tớ không chắc mọi chuyện có thể tiếp tục như hiện tại được nữa...”

“Chuyện gì cơ? Tiếp tục như thế nào?”

“Thì, cuối tuần trước tớ mới có dịp dành thời gian với Yuna và Rinka, lần đầu tiên sau một thời gian dài. Ý tớ là, gặp riêng từng người một—chứ không phải cả ba cùng lúc...”

“Ồ, khoe à?”

“K-Không phải vậy! Tớ đang muốn nói một điều nghiêm túc mà! Ý tớ là, đúng là rất vui, nhưng mà... tớ thấy họ có vẻ—sao nhỉ, hơi căng thẳng thì phải?”

Nghĩ lại thì, lúc đó tôi có cảm giác như cả Rinka lẫn Yuna đều đang bận tâm đến chuyện vượt mặt nhau. Cả hai đều liên tục kể về việc mình làm được cái này, cái kia nhiều hơn hoặc giỏi hơn người còn lại—một cách lạ lùng. Có thể là tôi đang suy diễn quá lên, nhưng những lời họ nói lúc đó lại để lại cho tôi một ấn tượng rất rõ ràng. Đó là chưa kể đến Makina. Cô ấy thì có vẻ... hoảng loạn thì phải, kiểu cùng một cảm giác bất an như thế.

“Tớ có thể tưởng tượng được điều đó,” Koganezaki nói. “Có lẽ sự xuất hiện của một đối thủ—Oda—khiến cả hai bắt đầu nhận ra rằng họ thực sự không muốn chia sẻ cậu với ai cả?”

“Hả?!”

“Khái niệm đó chắc cũng không quá khó hiểu chứ? Cậu cũng biết rõ mà—việc họ chấp nhận việc cậu hẹn hò cùng lúc với hai người là một trường hợp cực kỳ hiếm hoi, rất không bình thường.”

“Ừ thì... tớ biết. Nhưng hiện tại cả ba người họ là đồng đội mà! Họ đang cùng nhau chuẩn bị cho buổi diễn. Vậy chẳng phải rất kỳ lạ nếu giờ họ lại căng thẳng với nhau sao?”

“Ngược lại hoàn toàn. Làm việc cùng nhau trong một dự án sáng tạo chính là con đường ngắn nhất dẫn đến sự giận dữ, ganh tỵ, thất vọng và oán trách.”

“Không đời nào! Tức là... ừm... cũng đúng phần nào đấy...”

Tâm trí tôi lập tức quay về những lần tham gia ngày hội thể thao hồi trước. Khi đó, tôi làm cả đội chậm lại, khiến mọi người ghét bỏ. Làm việc nhóm để đạt được điều gì đó có thể tạo ra cảm giác gắn kết kỳ lạ—ngay cả những người xa lạ cũng có thể lập tức trở nên thân thiết, như thể là một phần của chính mình. Điều đó cũng có nghĩa là: sai lầm của người khác có thể dễ dàng biến thành nỗi đau của chính bạn. Vì vậy, những kẻ vụng về như tôi luôn là người bị cô lập nhiều nhất trong những tình huống đó. Tôi không đếm nổi bao nhiêu lần người ta đã đổ lỗi mọi thứ cho tôi... Và chuyện đó thực sự để lại một vết hằn sâu trong lòng tôi.

Tôi tự hỏi: Có phải chuyện tương tự đang xảy ra giữa Yuna, Rinka và Makina? Liệu có phải một vết rạn vô hình đang bắt đầu xuất hiện giữa Yuna và Rinka—hai người vốn trước giờ rất hòa thuận?

Là bạn gái của họ—mà thôi, ngay cả với tư cách bạn cùng lớp, lẽ ra tôi phải giúp được gì đó... nhưng tôi hoàn toàn bất lực. Tôi không có chút ý tưởng nào về cách giải quyết, và kể cả khi có, tôi cũng rất chắc chắn rằng bản thân chẳng đủ khả năng để thực hiện được nó.

“Vô vọng rồi. Tớ chẳng làm được gì cả...” tôi lẩm bẩm.

“Tớ không nghĩ vậy đâu,” Koganezaki nói.

“Hả?” Tôi khẽ giật mình. Cảm giác như cô ấy vừa nhìn thấu tận gốc rễ nỗi lo của tôi và lên tiếng trấn an trước khi tôi kịp chìm sâu vào nó.

“Tớ tin rằng cậu có thể làm được điều gì đó cho hai người họ—không, cho cả ba người. Ngay cả những gì cậu làm hôm nay, về lâu dài cũng sẽ có ý nghĩa.”

“Thật ư? Cậu chắc chứ...?”

“Thành thật mà nói...? Không. Có thể chỉ là tớ đang mơ mộng viển vông thôi. Nhưng nếu nói về cậu, tớ sẽ chẳng ngạc nhiên chút nào nếu cậu thực sự tìm ra được cách giải quyết ổn thỏa cho cả bộ đôi Sacrosanct và cả Oda nữa.”

“Cậu nói cứ như tớ là siêu nhân ấy... Cậu đánh giá tớ cao quá rồi.”

“Có thể đấy. Nhưng rồi cũng sẽ biết rõ sớm thôi, theo cách này hay cách khác,” Koganezaki nói, nở một nụ cười trông vừa như buông xuôi, lại vừa nhẹ nhõm đến lạ.

“Cậu biết không... Tớ từng mắc một sai lầm lớn.”

“Hả?”

“Tớ đã không nhận ra rằng tình cảm có thể là một lời nguyền, chứ không chỉ là món quà. Những quyết định tớ đưa ra khi đó đã ảnh hưởng đến những người mà tớ chẳng hề nghĩ sẽ liên quan. Cuối cùng thì tớ đã làm tổn thương họ... và đó là điều tớ vẫn còn hối tiếc cho đến tận bây giờ.”

Phải chăng cô ấy đang nói đến chuyện gì đó xảy ra hồi cấp hai...? Có lẽ chính vì chuyện đó mà cô ấy mới cống hiến hết mình để bảo vệ mọi người, thậm chí nhận luôn chức phó hội trưởng fan club?

“...Nếu cậu đang chờ tớ kể chi tiết, thì cho rõ là, điều đó sẽ không xảy ra đâu.”

“Ôi zời ơi~!”

“Tớ không muốn tự chuốc lấy cảm giác xấu hổ như vậy đâu, cảm ơn nhé. Tớ không định biến cuộc trò chuyện này thành một buổi kể khổ đâu.”

Nhưng cậu đã gợi mở bao nhiêu điều hay ho rồi đấy! Thế mà lại không kể tiếp thì bất công thật sự luôn! Giờ thì tôi tò mò chết mất!

“Mà nói thật... từ một góc nhìn nào đó, tình huống của tớ khi đó cũng không khác mấy so với chuyện cậu đang gặp bây giờ.”

“Hở?”

“Đó chính là lý do khiến tớ cứ bị ám ảnh mãi. Cũng chính vì thế mà tớ đã tìm đến cái lối trốn tránh thực tại vừa ngu ngốc vừa chẳng giúp được gì... Nhưng nhờ cậu kéo tớ quay lại với thực tế, tớ quyết định buông bỏ mọi thứ rồi,” Koganezaki nói, mỉm cười—một nụ cười nhẹ tênh, không còn vẻ giằng xé như trước.

Từ trước đến giờ, cô ấy luôn mang đến cảm giác trưởng thành hơn tôi rất nhiều, dù chúng tôi bằng tuổi nhau... nhưng nụ cười của cô lúc này lại khiến cô trông như trẻ hơn, một cách rất đỗi trong sáng. Như thể cô ấy vừa lấy lại được phần nào cảm xúc mình đã đánh mất từ lâu... dù cũng có thể là tôi chỉ đang tưởng tượng thôi.

“Có thể, nếu cậu thực sự tìm ra cách tháo gỡ tình cảnh hiện tại, tớ sẽ hiểu được điều gì khiến cậu trở thành con người như bây giờ. Còn nếu cậu thất bại và mọi thứ trở nên rối bời hơn nữa... ít nhất thì tớ cũng có một người cùng chung vết thương lòng. Xét cho cùng thì kiểu gì cũng có cái lợi, đúng không nào?”

“Tớ hoàn toàn không nghĩ vậy! Chuyện đó chẳng vui chút nào đâu!”

“Ồ? Lẽ nào ý nghĩ rằng chúng ta sẽ bước vào ‘route bạn thân’ lại khiến cậu khó chịu đến thế sao?”

“Tụi mình vẫn có thể là bạn thân mà không cần tớ phải phá hỏng mọi thứ đấy chứ?!”

“Tớ không nghĩ vậy. Tớ chẳng có hứng làm bạn thân với một cô nàng lạc quan tếu, hậu đậu mà lại cứ vô tình giải quyết được mọi rắc rối cuộc đời bằng cách lạ lùng nào đó.”

“Đồ ác miệng!”

Thế là... mặc dù cuộc nói chuyện hơi bị sôi động quá mức, nhưng tóm lại thì tôi vẫn tiếp tục nấu ăn. Tôi xào tỏi và ớt trong dầu ô liu, rồi từ từ cho từng nguyên liệu khác vào, đảm bảo mọi thứ chín đều.

“Cách cậu điều khiển chảo xào trông thuần thục đến bất ngờ đấy,” Koganezaki nhận xét.

c21e06cb-de3a-441b-89df-ee1696792e16.jpg

“Biết ngay mà! Giờ cậu muốn làm bạn thân với tớ chưa?” tôi cười nói.

“Rất tiếc, trình độ xoay chảo không phải là tiêu chí để tớ chọn bạn thân.”

“Nếu tớ nói là tớ biết cách flambé món ăn thì sao? Dù món hôm nay thì tớ không làm vậy đâu nhé!”

“Chuyện đó... tớ cũng muốn được thấy tận mắt đấy, phải công nhận.”

Heh heh heh—tớ biết ngay là cậu sẽ tò mò mà! Kỹ thuật đó trông cực kỳ ấn tượng khi xem trực tiếp luôn ấy! Thực ra thì nó cũng khá đơn giản thôi—chỉ cần thêm một chút rượu có nồng độ cồn cao vào chảo để tăng hương vị cho thịt hay cá hoặc bất cứ nguyên liệu nào đang nấu—rồi sau đó đốt cháy rượu, tạo nên một ngọn lửa bùng lên rất bắt mắt.

Tôi đã luyện tập rất nhiều sau khi xem ai đó làm flambé trên một trang chia sẻ video. Khi đó tôi cứ nghĩ rằng nếu mình cũng làm được, chắc chắn tôi sẽ nổi đình nổi đám trong lớp. Tiếc là, chỉ riêng việc phải dùng rượu mạnh đã đủ khiến kỹ thuật đó gần như “cấm kỵ” với một đứa vị thành niên như tôi. Ba mẹ chỉ cho phép tôi tập thử khi họ ở nhà để trông chừng, nên có thể xem đó là một “tuyệt kỹ bị cấm”. Còn về chuyện tôi có thật sự nổi tiếng trong lớp không thì... (ghi chú kết thúc một cách đột ngột và đầy điềm gở.)

Dù sao thì, đem rượu đến nhà Koganezaki—even chỉ để nấu ăn—vẫn có thể gây rắc rối cho cô ấy. Vì thế mà trong món hôm nay, tôi chỉ dùng chút xíu rượu nấu ăn (sake) thôi. Tôi chính là Yotsuba Hazama, một cô gái luôn tiên đoán trước được rắc rối và ngăn chặn nó từ trong trứng nước! Mọi người hãy chiêm ngưỡng kỹ năng né tránh hiểm họa của tôi đi nào!

“Rồi! Tớ nghĩ nhìn thế này là ổn rồi đó,” tôi nói.

Tôi tắt bếp, cho một chút bột mì vào, rồi thêm sữa và nước dùng. Sau đó lại bật bếp lên và tiếp tục khuấy đều! Tôi hoàn toàn có thể giữ lửa khi thêm bột vào, nhưng tắt bếp trước giúp giảm nguy cơ để bột cháy do khuấy không kịp. Đó là một mẹo nhỏ khi nấu ăn đấy nhé! Heh heh heh!

“Ồ...? Đây là sốt trắng đúng không?” Koganezaki hỏi.

“Ồ, cậu nhận ra luôn à? Tớ đoán cậu sẽ biết tên nó mà!”

“Cậu đang châm chọc tớ à? Với lại còn bắt đầu đi quá giới hạn rồi đấy.”

“Đâuuu, tớ không dám đâu mà!”

Hú vía... Nếu không phải tôi đang bận nấu nướng, chắc cô ấy đã đá tôi một cú rồi.

“Dù sao thì... mùi thơm thật đấy,” Koganezaki nói tiếp. “Nói ra nghe có vẻ lạ, nhưng tớ cứ tưởng sẽ còn rất lâu nữa mới có người nấu được món gì hấp dẫn như vậy trong căn bếp này.”

“Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nấu ăn cho chính mình à?” tôi hỏi. “Căn bếp của cậu đẹp như thế này, không dùng thì phí quá!”

“Tớ cũng nghĩ vậy... Tớ cũng có tập một vài món cơ bản, nhưng đối với người mới toanh, không ai có thể lường trước được tai nạn có thể xảy ra khi tự mày mò. Thành thật mà nói thì... tốt nhất là không thử những kỹ thuật phức tạp.”

“Ồ? Phải chăng đây là cách cực kỳ vòng vo để nhờ tớ dạy nấu ăn hở~?”

“Ugh...”

Thôi nào, cho tớ hưởng chút vinh quang đi! Đây chính là thời điểm tuyệt vời nhất để tớ kiêu ngạo một chút! Trong bếp, người biết nấu là vua! Với lại, rời khỏi căn bếp này là tớ lại quay về làm con bé quỳ lạy dưới chân cậu thôi...

“Phải thừa nhận là cậu nói đúng,” Koganezaki tiếp. “Tớ thấy xấu hổ khi nghĩ đến số lần mình đi ăn ngoài từ lúc sống một mình đến giờ. Tớ cũng muốn cố gắng tự nấu ăn ít nhất là một chút.”

“Ồ ồ, thật vậy sao~?”

Tôi cho nước vào nồi, bắc lên bếp đun sôi, rắc muối, cho mì vào luộc rồi đặt hẹn giờ! Giờ thì chỉ việc chờ... Ái?!

“Này, dừng lại đi! Đừng có nhéo eo người ta!”

“Tự trách mình đi, ai bảo cứ lắm lời.”

Cậu biết là tớ đang đứng trước bếp lửa đúng không đấy?! Tôi thực sự có đáng bị nhéo đến mức khiến cậu sẵn sàng chấp nhận rủi ro như vậy không?! Mà công nhận, cô ấy chỉ ra tay sau khi tôi đã rời tay khỏi nồi—đúng là kiểu chu đáo mà tôi đã quá quen ở cô ấy.

“Nghe này: Cấm đùa giỡn khi bếp còn đang bật!”

“Nói ra từ miệng cô gái nãy giờ vừa nấu vừa luyên thuyên không ngừng...”

“Tớ quen rồi nên tớ làm thế cũng không sao!”

“Người ta nói, sự tự mãn còn nguy hiểm hơn cả thiếu kinh nghiệm trong những chuyện như thế này.”

“Câu đó... thực sự đúng đấy.”

Mẹ tôi cũng từng mắng tôi không ít lần vì chuyện y như vậy. Phải thừa nhận rằng cả mẹ và Koganezaki đều đúng. Có lẽ việc được nấu ăn cùng bạn khiến tôi phấn khích quá mức thật...

“Nhưng, một lần nữa, tớ cũng phải thừa nhận... chuyện đó có thể không tệ lắm,” Koganezaki nói.

“Chuyện gì mới được?” tôi hỏi.

“Để cậu dạy tớ nấu ăn.”

“Thật á?!”

“Ừ... mặc dù nhìn vẻ mặt sung sướng vô cớ của cậu khiến tớ hơi e ngại. Tớ hy vọng cậu không định đòi học phí trên trời cho mấy buổi học đâu đấy.”

“Không hề! Tớ cho cậu học bổng toàn phần luôn!”

“Chỉ riêng việc cậu làm miễn phí thôi cũng đã khiến người ta thấy bất an rồi.”

Tại sao lúc nào cô ấy cũng cảnh giác với tôi vậy chứ?! Tớ có âm mưu gì đâu! Tớ hoàn toàn trong sáng mà!

“Mặt khác, nếu sau này cậu hoàn toàn sụp đổ thì lúc đó tớ có thể nhờ cậu giúp mà chẳng cần ngại ngần gì...”

“Cái gì cơ?! Sao lại chờ đến khi tớ tan nát hết rồi mới nhờ?!”

“Vì lúc đó cậu chẳng còn ai để bấu víu ngoài tớ, đúng không? Nói cách khác, cậu sẽ không còn lựa chọn nào khác để phản bội hay đùa giỡn với tớ nữa.”

“Tớ có bao giờ muốn làm mấy chuyện đó đâu chứ!”

Cô ấy không tin tôi chút nào! Cậu đang định khiến tớ khóc ròng vào nồi mì đúng không đấy, Koganezaki...? Thế này thì nước mì mặn chát luôn cho xem...

“Nếu đã đặt kỳ vọng vào ai đó, cậu cũng phải sẵn sàng chịu trách nhiệm nếu họ không đạt được kỳ vọng đó,” Koganezaki nói.

“Ừm... nghe thì đúng là một quan điểm đáng nể, nhưng mà, cậu biết đấy...” tôi lẩm bẩm.

“Chính xác. Ý tớ là, tớ đặt kỳ vọng cao vào cậu. Vào cả cậu—và món ăn của cậu,” cô nói rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

Tôi có thể chắc chắn rằng cô ấy sẽ không quay lại với kiểu trốn tránh thực tại bằng cách giả vờ ngây thơ như trẻ con nữa. Cô đã giao phó tất cả cho tôi—không còn lý do gì để quay lưng lại nữa. Vấn đề duy nhất là, cuối cùng thì tôi vẫn không biết phải làm gì với Yuna, Rinka và Makina. Tôi chẳng có ý tưởng nào cả. Cả ba người họ đều đang cố gắng rất nhiều, nhưng dù tôi có muốn giúp thế nào, tôi vẫn không thể nghĩ ra cách.

Có lẽ chính vì thế mà tôi mới ra sức giúp Mukai đến vậy—như một cách để tạm quên đi cảm giác bất lực trong những chuyện khác.

Có điều gì đó đang khiến tôi bận tâm. Nó âm ỉ trong lòng từ rất lâu rồi, nhưng tôi vẫn không thể định hình được nó là gì...

Cách mà Koganezaki nói rằng cô ấy đặt kỳ vọng vào tôi khiến tôi cảm thấy như thể cô đang giữ khoảng cách với vấn đề của tôi, nhưng tôi biết chỉ cần tôi lên tiếng, cô ấy sẽ lập tức giúp đỡ. Đúng như cách cô ấy đã làm hôm nay. Thế nhưng, dù vậy, tôi vẫn cảm thấy rằng mình cần tự thân làm được điều gì đó trước khi tìm đến cô ấy... Và việc tìm ra điều đó, chính là trách nhiệm của tôi.

Giá mà không có lễ hội văn hóa thì tốt biết mấy.

Cuối cùng thì, Makina, Yuna và Rinka lại cảm thấy xa cách hơn bao giờ hết. Tôi không thể để cho tâm trạng u ám chiếm lấy mình, thế nên tôi đành nuốt chúng xuống tận đáy lòng—rồi nở một nụ cười gượng gạo.

◇◇◇

Ngạc nhiên thay—hoặc thật ra, cũng không đến mức lạ lắm thì phải—món mì Ý sốt kem nấm mà tôi nấu cuối cùng lại được đón nhận vô cùng nồng nhiệt.

Trước tiên là phản ứng từ Sakura và Aoi! Hai đứa em này từ lâu đã là fan trung thành của các món ăn tôi làm. Ngày nào chúng cũng được ăn món tôi nấu, đặc biệt là mấy món mì thì càng mê tít, nên việc hai đứa vừa ăn sạch veo vừa khen lấy khen để chẳng có gì bất ngờ cả.

Tiếp theo: Koganezaki! Cô ấy đã theo dõi toàn bộ quá trình nấu ăn từ đầu đến cuối, và có vẻ thực sự ấn tượng với kỹ năng bếp núc của tôi. Cảm giác như tôi đã vượt qua được thử thách của cô ấy ngay từ khi cô thừa nhận rằng tôi khá giỏi chuyện này. Cuối cùng, cô ấy nói món ăn “rất ngon”—và với tiêu chuẩn của Koganezaki, thì cái từ rất đó gần như tương đương với “tôi sẵn sàng bỏ tiền ra để được ăn món này lần nữa”!

Và sau đó là: Emma! Tất nhiên rồi, em ấy là một thiên thần nhỏ hoàn hảo, chưa bao giờ buông một lời chê bai nào trong đời. Em nói: “Thực sự rất ngon,” rồi chén sạch phần ăn của mình trong chớp mắt trước khi hỏi xem có được ăn thêm không. Tiếc là tôi đã dọn hết những gì mình nấu rồi, và khi tôi nói vậy, em ấy cụp vai xuống và thì thầm, “Em muốn được ăn thêm món do chị nấu, thật đấy...” Trời ơi... phản ứng đó xứng đáng điểm tuyệt đối mười trên mười! Tôi lập tức khắc ghi từng chi tiết vào tâm trí để lưu giữ mãi mãi, và rút ra một kết luận không thể chối cãi: Thứ làm nên gia vị tuyệt vời nhất trên đời không phải là đói bụng. Không—Emma mới chính là gia vị tuyệt vời nhất!

Biết đâu đấy, vài trăm năm nữa, mọi người sẽ nhận ra điều đó. Biết đâu đến lúc đó, mỗi gia đình ở Nhật Bản đều sẽ có một Emma cho riêng mình!

Và cuối cùng, nhưng không kém phần quan trọng: Mukai! Thành thật mà nói, phản ứng của cô ấy là điều tôi lo lắng nhất. Dù sao thì món ăn này là do cô ấy yêu cầu mà! Dĩ nhiên, tôi đã hỏi tất cả những người tham gia xem có ai bị dị ứng với món gì không—đó là chuyện tối thiểu khi nấu ăn cho nhiều người—nhưng tôi còn cố tình tìm hiểu xem Mukai thích và không thích món gì nữa. Nói cách khác, tôi đã chọn làm món mì Ý sốt kem nấm này vì biết chắc nó hợp khẩu vị cô ấy! Tôi nhắm thẳng vào trung tâm của “vòng tròn sở thích” của cô luôn!

Thế nhưng, làm một món ăn yêu thích của ai đó đồng nghĩa với việc tiêu chuẩn của họ sẽ cao hơn bao giờ hết. Tôi vẫn tự tin rằng mình nấu ăn ở mức trung bình khá, không phải đầu bếp xuất sắc gì, nên tôi cũng chẳng mong đợi được khen ngợi hết lời—chỉ cần Mukai nói món ăn “được đấy” là tôi đã mãn nguyện rồi. Ấy vậy mà...

“Ngon quá... Thật lòng mà nói, món này tuyệt vời thật!”

...cô ấy trông hạnh phúc đến mức tôi chưa từng thấy kể từ khi chúng tôi quen nhau!

Yotsuba, cậu làm được rồi! Chúc mừng nhé! Cậu đã giành được cái kết hạnh phúc của riêng mình!!!

Tâm trạng tôi phơi phới đến mức trong lúc dọn dẹp sau bữa ăn, tôi cứ ngân nga hát líu lo. Trong khi đó, Sakura và Aoi đang chơi game cùng Koganezaki và Emma—chính xác là một tựa game nổi tiếng mà người chơi đi vòng quanh nước Nhật bằng tàu hỏa để kiếm tiền.

Tôi hơi ganh tỵ một chút. Koganezaki có vẻ không phải kiểu người hay chơi game, và tôi biết chắc cô ấy đang cố gắng hết sức để bắt kịp ba người kia, nghe là đã thấy vui rồi. Dù gì thì tôi cũng thấy hơi cô đơn khi rửa bát một mình... nhưng mà, mọi người đều đã khen món ăn của tôi, nên tính ra thì vẫn là kết thúc có hậu!

Tôi vốn chẳng mê dọn dẹp sau bữa ăn là mấy, nhưng lần này thì đúng là cơ hội hoàn hảo để tôi đắm chìm trong niềm vui khi biết rằng món mình nấu đã thành công rực rỡ. Công việc này lặp đi lặp lại và chẳng cần dùng đến đầu óc!

Thỉnh thoảng cũng cần một khoảng lặng như vậy mà... nên không, tôi không hề cô đơn! Không hề! Không một chút nào hết... Tôi không cô đơn đâu mà!

“Hazama!”

“Hyaaa?!”

Ngay khi tôi vừa thôi thôi miên bản thân rằng mình không hề cô đơn, một giọng nói rộn ràng gọi tên tôi khiến tôi giật bắn người! Trong thoáng chốc, tôi chẳng đoán ra đó là ai... nhưng rồi, hóa ra là Mukai.

“À—cậu đang bận à?” Mukai hỏi.

“K-Không! Không hề! Có chuyện gì vậy?!” Tôi vội vàng xoay người lại, cố khởi động lại chế độ thôi miên bản thân lần hai, lần này là để tin rằng mình không hề hoảng loạn chút nào.

Mukai háo hức xoay chiếc máy tính bảng của mình lại, đưa màn hình về phía tôi. “Tớ vẽ xong bản phác thảo rồi đó!”

“Hả? Nhanh vậy sao?!”

“Ăn món cậu nấu xong, tớ cứ có cảm giác là mình có thể làm được mọi thứ... nên tớ đã cố gắng thêm một chút,” Mukai nói, nở một nụ cười ngại ngùng. Trông cô ấy như vừa mới bắt đầu nguội dần sau cơn phấn khích.

Tôi lau khô tay rồi cầm lấy máy tính bảng. Bản phác của Mukai... thực sự khiến tôi nghẹn lời. Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, rằng tôi hoàn toàn mù tịt về hội họa. Thế nhưng, dù bức vẽ rõ ràng vẫn còn dang dở—ý tôi là, nó mới chỉ là phác thảo thôi mà—nhưng nó lại có một cảm giác gì đó rất rõ ràng và dễ cảm nhận.

“Dễ thương quá...” tôi lẩm bẩm.

Trong tranh là ba cô gái đang đứng cùng nhau, tạo thành một nhóm nhỏ đầy niềm vui. Tư thế của họ nhìn vào là thấy sinh động, theo đánh giá thiếu chuyên môn của tôi là vậy, nhưng điều khiến tôi chú ý nhất chính là nét mặt của họ. Cả ba đều được vẽ rất tỉ mỉ, từng đặc điểm riêng đều hiện lên rõ nét, nhưng kỳ lạ nhất là biểu cảm trên khuôn mặt họ—tràn ngập cảm xúc ấm áp dành cho nhau, rõ ràng đến mức khiến người ta phải đỏ mặt khi nhìn vào.

“Tuyệt thật đấy... Tốt lắm, Mukai!” tôi thốt lên.

“Hee hee! Cậu nghĩ vậy thật sao?”

“Ừ! Tớ thấy đúng là Momose, Aiba và Oda luôn! Ý tớ là, nhìn vào cảm giác như cậu sắp vẽ ra ‘phiên bản thật’ của họ đến nơi rồi ấy... Tớ nóng lòng muốn xem bản hoàn chỉnh luôn rồi!”

“Nhưng mà, cậu nói là thấy giống họ... thật ra, tớ không hề vẽ họ đâu.”

“Hả?”

“Cái biểu cảm và không khí giữa họ—thật ra đều là từ cậu, Koganezaki và Shizumi mà ra,” Mukai giải thích. “Tớ chỉ vẽ lại đúng như cách mà ba người đã thể hiện thôi.”

Hả...? Chờ đã... Hả?! Cô ấy còn dựa vào biểu cảm của bọn mình lúc đang làm mẫu nữa sao?!

Không thể nào. Không đời nào Koganezaki lại nhìn ai đó bằng ánh mắt đầy trìu mến và không chút e dè như vậy—ít nhất là không phải nhìn tôi, chắc chắn luôn! Mà kể cả tôi cũng vậy thôi. Đúng là tôi đã cố gắng làm theo các chỉ dẫn mọi người đưa ra, nhưng tôi còn chẳng nhớ mình đã làm mặt mũi ra sao vào lúc đó nữa. Thành thật mà nói, đến cuối cùng thì biểu cảm của tôi hoàn toàn là vô thức rồi...

Nhưng nếu vậy... ý cô ấy là, đó là gương mặt tôi trong mắt cô ấy sao...? Thật sao?!

“À, tớ cũng có sửa lại và thêm thắt một chút ở vài chỗ,” Mukai nói.

“Biết ngay mà!!!”

Aaaa, nhẹ cả người! Hóa ra cô ấy chỉ dùng ảnh bọn tôi làm mẫu để dựng biểu cảm thôi! Ý tôi là, tất nhiên nếu tôi, Koganezaki và Emma mà thân nhau thì cũng vui đấy, nhưng sẽ ít vui hơn nhiều nếu người ta—đặc biệt là Koganezaki—hiểu nhầm chuyện gì đó! Nghĩ tới thôi là thấy kinh dị rồi!

“Nhưng đúng là nó trông tuyệt thật,” tôi tiếp tục. “Chỉ nhìn bản phác thôi đã thấy rõ bản hoàn chỉnh sẽ đẹp tới mức nào rồi!”

“Cảm ơn cậu,” Mukai đáp. “Tớ... cũng rất thích nó nữa. Thích đến mức tớ hơi lo là không biết mình có hoàn thành nổi không.” Dù lời nói thì nghe có vẻ bi quan, nhưng đôi mắt cô ấy vẫn ánh lên vẻ say mê và hăng hái. Tôi nhận ra cô ấy chỉ muốn quay lại vẽ tiếp ngay lập tức. Niềm đam mê thuần khiết và chân thành với hội họa hiện rõ mồn một. “Tất cả là nhờ cậu đấy, Hazama. Cậu đã cho tớ dũng khí mà tớ cần.”

“Hả? Dũng khí á?”

“Đúng vậy. Nếu cậu không gợi ý rằng tớ nên vẽ gì đó để quảng bá buổi diễn, chắc tớ đã chẳng cố gắng chút nào. Hơn nữa, cũng nhờ cậu mà hôm nay tớ mới có cơ hội lấy được tư liệu mẫu hoàn hảo thế này—nếu không có nó, chắc chắn tớ chẳng thể dựng nên bản phác tốt đến vậy! Chưa kể là đồ ăn của cậu ngon đến mức truyền cho tớ bao nhiêu động lực—nếu không vì muốn đáp lại bằng cách làm cậu vui, thì tớ chẳng thể nghiêm túc với tác phẩm của mình đến mức đó được đâu!”

Mukai tuôn một tràng dài với tốc độ đáng kinh ngạc. Tôi sốc đến mức nửa chừng đã không theo kịp cô ấy đang nói gì, nhưng đại ý thì vẫn hiểu được: cô ấy rất biết ơn tôi.

Nhưng thật lòng mà nói, tôi mới là người thấy biết ơn vì cô ấy đã chịu hợp tác với ý tưởng có phần điên rồ của tôi ngay từ đầu—và tôi cũng nghĩ sẽ là tổn thất lớn nếu câu chuyện của bức tranh dừng lại tại đây. Nó thật sự là một bức vẽ tuyệt vời, và dù tôi rõ ràng thiên vị nó vì nhiều lý do, tôi vẫn thấy nó thật sự rất tuyệt ngay cả khi cố gắng khách quan hết mức có thể. Tôi chợt nghĩ sẽ tuyệt biết mấy nếu lớp mình dùng nó làm áp phích quảng bá cho buổi diễn... nhưng rồi tôi nhận ra, như vậy vẫn chưa đủ. Phải có cái gì đó khác—một điều gì đó quan trọng, mà chúng tôi có thể làm với bức tranh này...

Nhưng mà, nếu dễ nghĩ ra điều gì như thế, thì đời đã đơn giản hơn nhiều rồi nhỉ...?

Tôi thở dài thầm trong đầu khi đưa lại chiếc máy tính bảng cho Mukai. Cô ấy nhận lấy... rồi không hiểu sao lại nở một nụ cười tinh nghịch.

“Mukai?” tôi hỏi. “Có chuyện gì vậy?”

“Hở?” Mukai ngơ ngác. Có vẻ cô ấy chưa nhận ra mình vừa làm mặt gì, và rồi nụ cười ấy nhanh chóng biến thành vẻ ngạc nhiên, kế đến là ngượng ngùng khi cô cúi đầu xuống.

Hỏng rồi. Có lẽ mình không nên nói gì... Tôi nghĩ, hơi hối hận một chút. Nhưng lời Mukai nói tiếp theo đã xua tan ngay nỗi lo trong tôi.

“Tớ chỉ là đang thấy vui thôi,” Mukai đáp.

“Cậu... vui à?”

“Tớ chưa từng thực sự tham gia lễ hội văn hóa bao giờ, hay mấy hoạt động kiểu thế. Tớ vốn nhút nhát lắm, lại vụng về nữa... Tớ biết là lần này tớ cũng không hẳn là đang tham gia—không trực tiếp, ít nhất là vậy—nhưng được nghĩ kế hoạch cùng cậu, rồi vẽ bức phác này... tất cả đều thật sự, thật sự rất vui.”

Một làn đỏ nhạt lan dần trên mặt Mukai khi cô cố gắng giải thích hết sức mình. Lần này cô lại nói như bắn súng liên thanh, nhưng tôi nghe được từng lời. Không chỉ vậy, những lời ấy còn khiến tôi nhận ra điều mà bấy lâu nay tôi vẫn mơ hồ cảm thấy không yên.

“À,” tôi thốt lên. “Giờ thì mình hiểu rồi...”

“Hazama?”

“Cảm ơn cậu, Mukai! Cuối cùng mình cũng hiểu mình muốn làm gì... không, phải làm gì!”

“Hả?”

Suốt bao lâu nay, tôi đã tự hỏi mình có thể làm gì cho tất cả mọi người—cho bạn gái tôi là Yuna và Rinka, và cho người bạn thân lâu năm nhất là Makina. Tôi không biết điều gì đã thôi thúc họ đứng lên sân khấu cho lễ hội văn hóa... nhưng tôi biết chắc một điều: lễ hội đó không chỉ là của riêng ba người họ. Ba cô gái ấy thật sự rất đặc biệt, đến mức chỉ cần họ bước vào một căn phòng thôi cũng đã khiến cả thế giới như xoay quanh họ. Nhưng điều đó không có nghĩa là cảm xúc của những người còn lại trong lớp—những người như Mukai—lại kém quan trọng hơn.

Ngay từ ngày lớp 2-A quyết định sẽ tổ chức một buổi biểu diễn thần tượng, tôi đã cảm thấy có điều gì đó lấn cấn trong lòng. Và giờ, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao rồi.

“Mukai!” tôi hét lên.

“H-Hả?” Mukai lắp bắp.

“Mình có một yêu cầu... rất rất vô lý muốn nhờ cậu giúp...!”

Tôi nắm lấy vai Mukai, khẩn khoản cầu xin bằng tất cả sự tuyệt vọng và quyết tâm trong lòng. Cô ấy trông cực kỳ bối rối, như thể chưa hiểu mình đang bị kéo vào chuyện gì...

“Được rồi. Tớ sẽ thử xem!”

...nhưng rồi, cuối cùng, cô ấy đã mỉm cười và đồng ý.