Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 95

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5947

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Volume 4 - Bonus Truyện Ngắn 2

Lần Đó Tôi Đi Mua Điện Thoại Cùng Koganezaki

Vào một ngày nọ — ngày được nghỉ học — tôi bị một người bạn gọi ra khu điện máy lớn gần ga. Nói thật thì, đây không phải kiểu nơi mà học sinh cấp ba như tôi thường có lý do chính đáng để lui tới. Đồ gia dụng thì đắt khỏi bàn, trong khi tiền tiêu vặt của tôi thì chẳng đủ để tiện tay móc ví mua mấy thứ đó, nên tôi chẳng mấy khi có động lực để ghé vào.

“Ooh... Máy đánh trứng cầm tay hả ta...?” tôi lẩm bẩm.

Ngay lối vào có dán mấy tờ rơi quảng cáo chương trình khuyến mãi, và trong một góc nhỏ, tôi tình cờ thấy dòng chữ giảm giá máy đánh trứng. Đó là mấy cái máy trộn trứng chạy bằng điện, tự quay tự động luôn ấy! Rất hữu ích cho một số món nấu ăn — ví dụ như làm bánh chẳng hạn, có nó thì nhẹ người hẳn. Tôi cũng thấy khá hứng thú, mà giá cũng không đến nỗi vượt ngân sách... Hừm.

“Cậu đang nhìn gì thế?”

“Áaa!!”

“...Tôi có lén lút gì đâu mà giật mình dữ vậy.”

Người vừa bất ngờ lên tiếng sau lưng tôi không ai khác chính là Koganezaki, người đã gọi tôi ra đây. Cô ấy đang cau mày nhìn tôi, rõ ràng không mấy hài lòng trước phản ứng hoảng hốt quá lố của tôi.

“C-Chào cậu, Koganezaki!” tôi lúng túng.

“Chào cậu, Hazama. Cậu thấy gì hay ho lắm à?” cô ấy hỏi.

“K-Không, không có gì đâu... Mà, cậu gọi tớ ra đây có chuyện gì vậy?”

“À phải. Xin lỗi vì chưa giải thích từ đầu. Chuyện này nói qua điện thoại thì... hơi ngại.”

“Ngại ư?!”

“Tôi cam đoan là không hề dính dáng đến mấy thứ tục tĩu mà cậu đang tưởng tượng đâu,” Koganezaki nói, liếc tôi bằng ánh mắt ngán ngẩm.

Tôi có nói gì đâu mà bị quy chụp vậy chứ?!

“Đi thôi. Bên này.”

“À, ừ!”

Koganezaki chưa bao giờ là kiểu người thích nói vòng vo. Cô ấy quay gót đi thẳng một mạch, không phí lời nào. Tôi tất tả chạy theo sau.

Một đứa như cô ấy mà lại rủ tôi đi dạo điện máy — chẳng lẽ có lý do gì đặc biệt? Trên đường tới đây tôi đã vắt óc suy nghĩ mà chẳng ra nổi câu trả lời. Giờ lại phải tiếp tục đoán mò... Nhưng chưa kịp nghĩ xong thì Koganezaki đã dừng lại, như thể cố tình không cho tôi cơ hội ngẫm ngợi thêm.

“Hả? Chỗ này là...?”

“Đúng rồi. Khu bán điện thoại thông minh,” Koganezaki đáp.

Ở Nhật, chắc chắn smartphone là mặt hàng điện tử phổ biến nhất. Vì vậy, khu bán điện thoại thường được đặt ngay gần lối vào, với các gian hàng bắt mắt của từng nhà mạng bày biện đủ kiểu để thu hút khách.

“Tôi quyết định đã đến lúc chuyển sang dùng smartphone,” Koganezaki nói.

“À phải! Cậu vẫn còn xài điện thoại gập mà, nhỉ?” tôi nhớ ra.

“Tôi vốn không thấy phiền với máy hiện tại, nhưng gần đây nghe nói smartphone tiện lợi lắm. Vấn đề là, nếu tự mò vào đây thì tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu.”

“Ờ, hiểu rồi. Nhưng sao lại rủ tớ đi cùng?”

Tôi thì coi Koganezaki là một trong số rất rất ít bạn bè thân thiết của mình, nhưng Koganezaki thì... chắc khác. Nhìn kiểu gì thì cô ấy cũng phải có cả tá người sẵn sàng giúp cô ấy mua điện thoại. Vậy mà cô ấy lại rủ tôi... Khoan đã! Không lẽ nào — cô ấy xem tôi là bạn thân nhất? Hơn cả mấy người kia?!

Tôi cố gắng kìm lại nụ cười đắc ý trong khi chờ cô ấy trả lời. Ôi, Koganezaki! Cậu thích tớ, đúng không?! Chỉ cần nói ra thôi là được mà! Tớ sẵn sàng đón nhận bất kỳ lúc nào luôn đấy!

“Tôi nghĩ rằng, nếu một cái điện thoại mà cậu dùng được, thì chắc chắn người mới như tôi cũng dùng được.”

“Ý là tớ... ngu đến mức đó hả?!”

“Tôi cứ tưởng mình đã chọn cách diễn đạt khéo léo rồi chứ.”

“Có nghĩa là nếu không khéo léo thì cậu sẽ nói thẳng ra như vậy thật luôn hả?!”

Ôi trời ơi... hụt hẫng muốn ói! Tôi vừa mới cảm động vì được cậu ấy tin tưởng, vậy mà giờ chẳng còn cảm giác vui nổi nữa rồi!

“Heh heh... Tôi đùa thôi mà, Hazama.”

“Hở?”

“Giờ thì, tôi nên chọn cái nào đây? Tốt nhất là mẫu nào trông đơn giản, phù hợp dùng hằng ngày.”

“Ơ, đ-đợi đã! Đợi tớ với!”

Lại một lần nữa, Koganezaki đi trước không thèm ngoái lại xem tôi có theo kịp không, khiến tôi phải hấp tấp đuổi theo.

Cuối cùng, Koganezaki chọn mẫu máy mới nhất của cùng hãng với cái điện thoại tôi đang dùng. Đúng là giờ họ chỉ còn bán mỗi mẫu mới, nhưng mà... vì cô ấy chọn đúng hãng đó, tôi hơi tự huyễn là nếu cửa hàng còn bán đúng cái máy tôi đang dùng, có khi cô ấy đã chọn y chang như tôi cũng nên.

“Gì đấy? Cậu đang cười nham hiểm kia kìa.”

“Hee hee hee! Tớ á...? Có đâu...” tôi vừa nhìn cô ấy nhập số tôi vào danh bạ chiếc smartphone mới toanh vừa mua, vừa tủm tỉm. Không phải tôi cố ý đâu — nụ cười cứ thế tự nhiên mà nở thôi.

Chẳng hiểu sao, cái cảm giác mình là số điện thoại đầu tiên mà cô ấy lưu vào — không phải mẹ, không phải ba, cũng chẳng phải Emma — mà là tôi...

...nó khiến tôi thấy hơi tự mãn một tí.