Tiểu Thư và Các Hầu Gái
“Cho phép em chải tóc cho tiểu thư nhé!”
“Hả?”
“Tiểu thư ơi! Em mang đồ trang điểm tới rồi đây, đúng thật đấy!”
“Hở? Cái gì cơ?!”
Tôi bỗng thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu, hai bên là hai cô hầu gái đứng chực sẵn. Một trong hai người là Emma, mà sự xuất hiện của cô ấy thì tôi chẳng thấy có gì đáng thắc mắc. Emma thỉnh thoảng vẫn ghé qua căn hộ của tôi, và thường hay mặc bộ đồ hầu gái mà cô ấy đã “vô tình” để lại ở đây lúc nào không biết—mà không hề hỏi ý kiến tôi trước đâu nhé. Nhưng cô hầu gái còn lại—ý tôi là cô gái đang mặc bộ đồng phục hầu gái kiểu Nhật với váy ngắn xếp bèo lòe loẹt kia—thì lại là chuyện hoàn toàn khác.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy hả, Hazama?” tôi hỏi.
“Tớ đang phục vụ tiểu thư, dĩ nhiên rồi!” Hazama đáp lại với vẻ đầy kiêu hãnh. Chính cái kiểu vô lý đến ngu ngốc này là thứ tôi đã quá quen mỗi khi phải đụng mặt cô ta. Tuy nhiên... cái cách cô ta đang chải tóc cho tôi thì lại khéo đến phát bực.
“Bộ đồng phục này hợp với tiểu thư lắm đó nha~” Emma nói. Không hiểu từ lúc nào, khi tôi còn đang mải lo nghĩ, cô ấy đã mặc đồ hầu gái cho tôi luôn rồi.
Không, thật đấy—tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra! Mà kỳ lạ hơn là tôi cũng chẳng nhớ nổi trước đó mình đang mặc gì nữa...?
“Tiểu thư có mái tóc mượt và óng như tơ ấy~ Em chỉ muốn được vuốt mãi thôi...”
“Cái—?! D-Dừng lại ngay! Cậu chưa nghe nói đến khái niệm ‘không gian cá nhân’ à?!” tôi hét toáng lên. Hazama vừa lướt một ngón tay dọc theo gáy tôi khi chải tóc, và tôi không tài nào xác định nổi đó là cố ý hay chỉ là vô tình. Mọi thứ mờ ám đến mức khiến người ta không biết phải giận hay ngại. Và kỳ lạ thay, mặc dù tôi đang la ó, tôi lại không thể cử động một chút nào...?!
“Tiểu thư sao thế ạ? Tai đỏ hết rồi kìa~”
“Á! Đừng thì thầm sát tai như thế...!”
“Tiểu thư thẹn thùng trông đáng yêu quá đi... Làm em chỉ muốn ăn sạch tiểu thư luôn thôi à~” Hazama thì thầm bằng giọng điệu ngọt lịm và đầy dụ dỗ, tay cô ta đặt lên vai tôi lúc nào không biết.
Emma thì đứng trước mặt tôi mỉm cười, không hề có ý định can thiệp.
“Ôi chà—tiểu thư đổ mồ hôi rồi kìa. Để em lau cho nhé? Hoặc là... hi hi~ Hay tiểu thư thích em liếm sạch hơn~?”
“Gừ...?!”
Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ. Cái quái gì thế này? Kinh khủng quá. Một cơn ác mộng! Một chuỗi vô lý không tưởng! Cô ta đang biến tôi thành đồ chơi cho mình... Nhưng tôi như bị trói tay trói chân, không thể nhúc nhích nổi một ly. Phải—cảm giác như tôi đã bị tê liệt hoàn toàn!
“Đừng lo lắng, tiểu thư nhé... Hay em nên gọi là Mai-sama nhỉ? Dù là tên gì đi nữa, em là hầu gái của tiểu thư, và nhiệm vụ của em là lau sạch mọi ngóc ngách của tiểu thư, từ đầu cho đến chân...”
“WHAAAAAT?!”
Tôi không cử động được. Nghĩa là... tôi hoàn toàn bất lực. Dù ghét phải thừa nhận điều này—dù nó khiến tôi điên tiết vô cùng tận—tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi yên chịu trận—
“Hi hi~ Em thấy tiểu thư phản kháng hơi bị yếu rồi đó nha~”
“Á?!”
Đến lúc nhận ra thì tôi đã nằm ngửa trên giường trong chính phòng ngủ của mình.
“Là... mơ sao?”
Tôi chỉ có một mình. Căn phòng im lặng tuyệt đối. Và khỏi cần nói cũng biết: tôi không mặc bộ đồng phục nào cả. Rõ ràng là tôi đã đúng—chỉ là một cơn ác mộng mà thôi... Và dù cả người đẫm mồ hôi, ít ra tôi cũng nhẹ cả lòng khi nhận ra sự thật.
“Em thấy tiểu thư phản kháng yếu lắm đó nha~”
“Grừ...!”
Cái quái gì vậy?! Hazama dám hành xử kiểu đó sao?! Sao cô ta lại có thể tự tin và dám chạm vào tôi như thế chứ...?!
“Bực chết đi được...!” tôi lẩm bẩm trong khi bật dậy khỏi giường. Nếu chỉ là Emma thôi thì tôi còn có thể bỏ qua, nhưng cái việc Hazama chui cả vào giấc mơ của tôi—mà lại là kiểu giấc mơ đó nữa—thì đúng là không thể tha thứ được! “Quá đủ rồi... Ngày mai mà gặp cô ta ở trường thì tôi đập một phát vô đầu luôn!”
Dĩ nhiên là chính bộ não của tôi đã tự nghĩ ra cái giấc mơ chết tiệt đó... nhưng tinh thần báo thù trong tôi đã vo tròn cái sự thật bất tiện ấy, ném vào sọt rác, rồi châm lửa đốt luôn.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Tất cả là lỗi của con ngốc đó. Cô ta cứ trườn vào trái tim người khác như thể chỗ đó vốn thuộc về mình, dụ dỗ người ta buông xuôi và chấp nhận sự hiện diện của cô ta. Mọi tội lỗi đều do cô ta hết!
“Heh heh... Heh heh heh...! Mình bắt đầu thấy phấn khích rồi đấy! Hay là rình sẵn trên đường đi học của cô ta nhỉ? Chỉ cần tưởng tượng ra cái mặt kinh hãi của cô ta thôi cũng đủ tiếp năng lượng cho cả ngày rồi!”
Chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt bất ngờ của Hazama thôi là tôi đã thấy lòng rộn ràng lạ thường. Phải đấy, chính là vậy! Dù vừa phải thức dậy theo cách tệ hại nhất có thể... nhưng—heh heh heh! Tôi chắc chắn hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời đây!