Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 95

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5947

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Volume 4 - Chương 3

Chương 3: Hiện Thực Ập Đến Sau Một Kết Cục Viên Mãn

Cô ấy đã trở lại! Mai Koganezaki đã trở lại và lợi hại hơn xưa!!!

Tạ ơn trời đất. Một cái kết có hậu! Tâm trí nhẹ nhõm — cho cô ấy, và cả cho tôi nữa! Một nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, vậy nên giờ là lúc tôi nên chuồn thôi—

“Khoan đã, cô kia.”

“Áaaa!”

Tôi đang nhắm thẳng hướng cửa chính mà chạy thì một bàn tay bất ngờ đặt lên vai tôi, giữ tôi lại vô cùng chắc chắn. Không cần nói cũng biết, đó là tay của Koganezaki vừa hồi sinh. Cô gái đang đứng trước mặt tôi lúc này hoàn toàn khác biệt với cô bé Koganezaki tí hon (ba tuổi rưỡi) mà tôi phải xử lý suốt nãy giờ. Không, bây giờ là một Koganezaki chỉnh chu từ đầu đến chân, mặc quần áo bình thường nhưng lại tỏa ra cái khí chất căng thẳng, nguy hiểm đặc trưng của cô ấy — thậm chí còn mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhiều.

Bạn có thể nghĩ rằng nếu tôi thực sự muốn chuồn, thì tốt nhất nên làm điều đó trong lúc Koganezaki đang thay đồ sau khi tắm... Nhưng đáng tiếc thay, chuyện lại không đơn giản vậy, và tất cả là vì một lý do duy nhất: tôi vẫn còn đang mặc bộ đồ hầu gái!!! Cái bộ đồng phục mà Emma bắt tôi thay vào ấy đã trở thành dấu chấm hết cho kế hoạch đào tẩu phút chót của tôi, khiến tôi không khỏi cay đắng nhận ra: thế giới đúng là được thiết kế hoàn hảo chỉ để gây hài từ sự trớ trêu.

Emma, nhân tiện, đã cực kỳ nhẹ nhõm khi thấy Koganezaki trở lại trạng thái bình thường và hiện giờ đang “đi chỉnh lại lớp phấn” — nói cách khác là bận trốn đâu đó. Đúng thế đấy: thiên thần cũng có lúc phải chỉnh phấn! Giá mà cô ấy ở đây giúp tôi một tay thì hay biết mấy! Cứu chị với, Emmaaaa!!!

“Cái gì?” Koganezaki nói. “Thôi nào, đừng run như cầy sấy thế. Tôi đâu có định mắng mỏ gì cô đâu, nếu cô đang sợ chuyện đó.”

“Hả?! Không mắng ư?! Thật luôn?!” tôi hét lên vì sốc. Tôi đã chắc mẩm rằng sắp sửa bị ăn một trận xối xả chứ!

Nhưng mà, giờ nhìn kỹ lại thì Koganezaki cũng không thể hiện đầy đủ bộ dấu hiệu giận dữ thường thấy. Có một chút, nhưng không phải tất cả. Thậm chí, nếu có gì thì cô ấy trông... lúng túng hơn là giận.

“Việc cậu có mặt ở đây đã đủ nói lên chuyện gì xảy ra rồi,” Koganezaki tiếp tục. “Tôi lại rơi vào trạng thái đó, đúng không?”

“Xem ra lúc ấy cậu hoàn toàn không biết mình đang làm gì, nhỉ?” tôi nói.

“Nếu phải mô tả, thì cảm giác đó giống như bị rút cạn năng lượng, mất sạch động lực, rồi cứ trôi mãi trong một giấc mơ... kiểu vậy. Thỉnh thoảng... không, rất hiếm khi nó mới xảy ra. Và lần nào cũng khiến Emma lo phát sốt lên.”

À, ra là thế. Nếu tôi hiểu đúng thì trạng thái đó là thứ mà Koganezaki hoàn toàn không kiểm soát được — như thể lõi cảm xúc bên trong cô ấy bị xì hơi vậy. Kiểu như buông xuôi bản thân. Mà nghĩ lại thì cũng hợp lý thôi. Nếu cô ấy có nhớ mình từng hành xử như một cô nhóc ba tuổi dễ thương bướng bỉnh, thì chắc chắn đã xử lý luôn mọi nhân chứng rồi... Tôi thầm nghĩ, cho thấy rõ ràng tôi có không ít định kiến về cô ấy.

“Nhưng khoan đã,” tôi hỏi. “Cậu trở lại bình thường từ lúc nào vậy?”

“Lúc cậu dội xô nước nóng lên đầu tôi. Có vẻ cú sốc đó kéo tôi về hiện thực.”

“Ồồồ, ra thế! Nghe hay đấy, hay đấy!”

Koganezaki bỗng dừng lại. “Chờ đã,” cô ấy nheo mắt lại. “Tại sao cô lại có vẻ nhẹ nhõm khi nghe vậy?”

“Gì cơ?”

“Phản ứng đó giống y như khi ai đó lo bị lộ chuyện mờ ám, nhưng rồi phát hiện ra đối phương chưa biết gì cả.”

“Cái gì? Không, tôi, ừm...?”

Báo động cấp đỏ!!!

Nếu Koganezaki trở lại bình thường sau cú dội nước, nghĩa là cô ấy không nhớ những chuyện đã làm — hay suýt làm — mà chỉ nên làm với người yêu hoặc... vợ/chồng. Nhưng rồi tôi lại lỡ để lộ vẻ mặt nhẹ nhõm vì điều đó!

“Với lại, hình như cậu là người giúp tôi vào bồn tắm, đúng không? Giờ nghĩ lại thì, lúc tôi tỉnh lại, cơ thể mình có vẻ như đã được rửa sạch rồi...”

“Ááá!!! Mà nói mới nhớ, tớ có mặc đồ hầu gái đấy nhỉ?! Cậu có thấy không?! Trông tớ thế nào?! Tớ nghĩ hợp phết đấy, nếu được nói thật lòng, hì hì!”

Thế là tôi phải tung chiêu tối thượng: Chiêu “lấy một chủ đề nhục nhã này đè lên một chủ đề nhục nhã khác”! Trước khi Koganezaki kịp mở nắp hộp Pandora, tôi đã quăng luôn quả bom “tớ trong đồ hầu gái” ra để đổi chủ đề! Cầu trời cô ấy mất dấu mồi...

“Giờ cậu nhắc thì... chắc có. Nhưng tôi chẳng nhớ rõ nữa.”

“C-Gì cơ?! Không nhớ á?! Tớ đã gom hết can đảm để mặc bộ đó, vì nghe nói là đồng phục của nhà này nên không còn cách nào khác!”

“Nhà tôi không hề có cái quy định vớ vẩn như thế. Đó hoàn toàn là sở thích của Emma.”

“S-Sở thích của Emma á?! Ồồồ, ra vậy! Em ấy đúng là biết đùa! Ha ha, cái cô Emma kỳ quặc ấy!”

“Hiện giờ, tôi hoàn toàn không quan tâm chuyện đó.”

Ầy dà... Thế là cuộc trò chuyện lại quay về chủ đề ban đầu! Tôi cứ tưởng mình thành công rồi cơ chứ!

“Cậu lợi dụng lúc tôi mất kiểm soát để làm gì đó với tôi, đúng không?”

“Khônggg...?”

“Đồ cầm thú.”

“Áááá?!”

Một cú đánh chí mạng bằng lời nói! Hazama bị hất văng năm mét ra khỏi sàn đấu rồi!

“Tôi biết cậu đã cố gắng rất nhiều để khiến tôi vui lên... nhưng như thế không có nghĩa là cậu được phép làm mấy chuyện đồi bại khi tôi chỉ còn nửa tỉnh nửa mê.”

“T-Tất nhiên rồi! Tớ biết chứ!”

“Vậy thì nói đi. Kể lại toàn bộ mọi chuyện, trung thực tuyệt đối, không được bỏ sót một chi tiết nào!” Koganezaki nói rồi nắm chặt lấy vai tôi, đôi mắt bốc lửa đe dọa như thể đang dí dao vào cổ tôi vậy.

T-Tôi sắp khuỵu gối đến nơi rồi... nhưng mà vẫn phải nói!

“C-Cậu chắc chứ...?” tôi lí nhí.

“Cậu nói gì cơ?”

“Nhỡ đâu, biết hết sự thật lại gây tổn thương cho cậu hơn là cho tớ thì sao?!”

“Ồ? Thế là cậu, kẻ phạm tội, đang đe dọa tôi, nạn nhân, à? Chuẩn không cần chỉnh, đúng kiểu một tên tội phạm lão luyện.”

“Hở? K-Không, ý tớ không phải vậy!”

“Không cần giải thích. Nghe thế là đủ rồi — cứ làm tới đi. Nếu cậu cần bẻ khớp tay trước, thì giờ là lúc thích hợp nhất đấy.”

“Chuyện gì khiến cậu tưởng đây sắp là... một trận tay đôi thế?!”

“Xét theo tình hình thì cậu nên biết ơn vì tôi sẵn sàng bỏ qua chỉ với chừng đó. Coi như tôi nể tình cậu là người quen... hay đúng hơn là bạn học cùng trường.”

“Và giờ cậu lại lạnh lùng như người dưng nước lã rồi đấy!”

Tôi biết rõ rằng cứ giữ im lặng thì sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ tệ hơn… nhưng dù vậy, chọn cách còn lại cũng không hề dễ dàng. Nếu như chỉ mình tôi phải gánh chịu hậu quả từ việc nói ra sự thật thì đã đành, đằng này tôi chắc chắn Koganezaki cũng sẽ bị tổn thương nặng nề. Thế nhưng, cô ấy chắc chắn sẽ nhìn thấu bất kỳ lời nói dối nào tôi bịa ra… nên tôi đâu còn lựa chọn nào khác.

“Được rồi, Koganezaki,” tôi nói. “Tớ sẽ kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện. Từ đầu đến cuối. Trọn gói bún và thịt.”

“Ý cậu là ‘trọn gói từ A đến Z’ chứ gì?”

“Trọn gói súp và cún.”

“Z. Cậu nói nhầm, hay là nghe nhầm hoàn toàn vậy?”

“Thôi, tớ sẽ kể! Chỉ là... cậu chuẩn bị tinh thần trước đi nhé, chuyện này nặng đô lắm đấy.”

“Cứ nói đi. Tôi chuẩn bị xong từ lâu rồi. Tức là, hai tay tôi đã sẵn sàng giơ lên đầu nếu phải giao nộp mình cho cảnh sát.”

Chuẩn bị... quá mức tôi kỳ vọng rồi đấy!

Và thế là, tôi run lẩy bẩy kể cho Koganezaki nghe toàn bộ sự thật những gì đã xảy ra trong ngày hôm đó. Từng chi tiết, không bỏ sót một mẩu mì hay mảnh đậu nào. Tôi nói rõ ràng Koganemushroom đã nắm tay tôi ra sao, rồi sau đó định làm gì với tay tôi, cố gắng hết sức để không để ý đến việc sắc mặt của cô ấy dần dần tái mét theo từng phút trôi qua...

◇◇◇

“Thế này tốt hơn hẳn rồi, đúng không! Hửm...? Chị yêu dấu? Có chuyện gì vậy?” Emma nói khi cô ấy từ nhà vệ sinh quay trở lại, nghiêng đầu nhìn Koganezaki—người giờ đang buông nắm tay, vùi đầu vào hai bàn tay và co người lại trong tư thế thai nhi khi ngồi xổm. “Ôi không... chị ấy lại nấm hóa rồi sao?”

“Không, lần này chắc hơi khác,” tôi đáp, khẽ vỗ vai Emma để ra hiệu rằng tốt nhất là để Koganezaki yên một lúc.

Cô ấy không còn ‘nấm hóa’ nữa, và dù chuyện vừa rồi là một cú sốc không nhẹ, tôi có linh cảm rằng cô ấy sẽ không ‘nấm’ lại trong thời gian sắp tới. Bởi vì giờ đây, cô ấy đã hiểu rõ rằng nếu còn làm vậy, cô ấy có thể đánh mất—hoặc ít nhất là suýt đánh mất—một điều gì đó còn quan trọng hơn rất, rất nhiều.

Còn tôi thì... có cảm giác mình sẽ chẳng bao giờ quên được câu thều thào, yếu ớt mà cô ấy thốt ra sau khi nghe xong câu chuyện: “…giết tôi đi,” cũng như cảm giác làn da mượt mà như lụa ấy, suốt cả quãng đời còn lại.

◇◇◇

Khoảng một tiếng sau...

“Tôi nghĩ mình nợ cậu một lời xin lỗi, Hazama. Và chị cũng xin lỗi vì đã khiến em lo lắng, Emma.”

Cuối cùng thì, sau khi ‘phục sinh’ lần thứ hai trong ngày, Koganezaki đã lấy lại đủ bình tĩnh để đưa ra một lời xin lỗi chính thức. Trong thời gian đó, vì chẳng có gì tốt hơn để làm, Emma và tôi đã mượn tạm một máy sấy tóc, sấy khô bộ đồng phục hầu gái (vốn đã bị dính nước trong nhà tắm), thay lại đồ, rồi tranh thủ dọn dẹp mấy việc vặt trong nhà. Dù tôi cũng không nghĩ việc thay lại đồ hầu gái là điều thực sự cần thiết cho lắm...

“Ăn mặc chỉnh tề là điều quan trọng mà, đúng không!” Emma cười tươi.

...nhưng Emma thì lại cực kỳ kiên quyết, và tôi thì dễ mềm lòng nên nhanh chóng chịu thua. Dù sao, cô ấy cũng là người đáng tin và nên nghe theo nhất trên đời này, “pháp luật” còn xếp sau cô ấy một chút.

Thế là, sau khi Koganezaki tái xuất một cách huy hoàng, chúng tôi lại tụ tập trong phòng khách, ngồi quanh bàn uống nước để trò chuyện tử tế. Tôi ngồi đối diện với Koganezaki, còn Emma thì ngồi sát bên cô ấy, tựa đầu như đứa con bám lấy mẹ. Dễ thương hết biết!

“Tớ thật sự rất xấu hổ vì đã để cậu thấy bộ dạng đó của mình, và tớ xin lỗi vì đã khiến cậu phải chứng kiến, Hazama,” Koganezaki nói. “Tất cả đều là lỗi của tớ vì đã hiểu nhầm chuyện xảy ra trước đó...”

“Không-không sao đâu! Cậu đừng xin lỗi nữa! Ai mà chẳng có lúc như vậy!” tôi nói lớn. Nhất là tôi! Tôi vụng về đến mức thống kê tổng thể còn thất bại nhiều hơn thành công ấy chứ!

Dưới góc nhìn của Koganezaki, chuyện này hẳn giống như một thảm họa động trời, nhưng nếu nhìn vào hậu quả thật sự thì... cũng chỉ là một buổi nghỉ học không phép và chút bối rối trước mặt tôi với Emma thôi. Ừ thì, có là gì đâu chứ!

“Miễn là cậu đã trở lại bình thường là tớ vui rồi!” tôi thêm.

“Bình thường...? Hừm,” Koganezaki khẽ cười cay đắng, mắt nhìn xuống sàn. “Chắc Hishimochi-senpai cũng kể tình hình cho cậu rồi nhỉ. Ngay cả cậu cũng thấy tớ thật đáng thất vọng đúng không...? Chỉ một học sinh mới chuyển đến mà tớ đã bị đẩy đến bước đường cùng, phải tự nhốt mình trong nhà.”

“Không đời nào! Nếu tớ là cậu thì chắc tôi bỏ cuộc từ ngày đầu tiên rồi ấy chứ!”

“Không chắc đâu. Bằng cách nào đó, tớ có thể hình dung ra cảnh cậu giải quyết vụ đó ngon lành chẳng gặp khó khăn gì.”

“Không-không đâu! Tôi chắc chắn là không thể. Tớ đâu có quen làm trung tâm của sự chú ý, nên nếu tự dưng có ai đó cứ để ý tớ rồi bắt tớ đại diện này kia... Ặc, mới nghĩ đến thôi mà tớ đã muốn ói rồi!”

“Thật ấn tượng là cậu lại tự tin đến vậy khi nói về... nôn mửa.”

“Vì nó đúng mà!” tôi khăng khăng. Sau khi giữ trong lòng bao nhiêu bí mật, được nói thật như thế này lại khiến tôi thấy... hơi lạ lẫm. Koganezaki có vẻ hơi bất lực trước tôi... nhưng cũng nở một nụ cười mỏng nhẹ.

“Thế... Makina chuyển trường đến thực sự khiến mọi chuyện rối đến thế sao?”

“Rối chứ. Rối đến mức trật tự mà tớ vất vả duy trì bấy lâu nay có thể đổ sụp bất kỳ lúc nào.”

“Gì cơ?! Tệ đến vậy luôn?!”

“Ừ. Vì đâu đơn giản chỉ là chọn phe và xong chuyện. Nếu tôi tuyên bố bên nào sai, chắc chắn bên đó sẽ không chịu chấp nhận dễ dàng—và nếu họ nổi loạn thật sự, tôi không dám chắc mình có thể bảo vệ được Momose, Aiba... hay cả Oda nữa.”

Ồ, giờ thì tôi hiểu rồi. Nếu luật lệ trong câu lạc bộ fan bị phá vỡ thì mọi ràng buộc cũng tan biến. Dù Trường Cao trung Eichou là trường dành cho học sinh ưu tú, cũng không có gì đảm bảo sẽ không có ai mất kiểm soát nếu mọi giới hạn bị gỡ bỏ. Có khi sẽ có người bị thương thật đấy... biết đâu. Mà đến khi biết thì cũng đã quá muộn để ngăn lại rồi.

“Nhưng rắc rối lớn nhất thì không dễ nhìn ra đến vậy,” Koganezaki nói thêm.

“Không dễ nhận ra ư?! Thế rốt cuộc là cái gì...?”

“Đó chính là...” Koganezaki nói, rồi dừng lại, nhìn thẳng về phía tôi.

Tôi quay đầu lại theo phản xạ... nhưng chẳng thấy gì đặc biệt.

“Không. Ý tôi là cậu. Cậu chính là nhân tố có thể châm ngòi cho mọi tai họa.”

“Hở?” tôi lẩm bẩm.

“Hè vừa rồi chúng ta gặp nhau, nhớ chứ? Cả ba chúng ta đều có mặt.”

“À, ừm... ý cậu là hôm đi thủy cung ấy à?”

“Thủy cung, đúng rồi! Hôm đó vui lắm luôn!” Emma nói chen vào.

“Emma? Giờ đang bàn chuyện nghiêm túc, làm ơn đừng chen ngang.”

“Vâng...” Emma cúi đầu buồn bã. Vừa nghe nhắc đến thủy cung là cô ấy sáng bừng lên như đèn pha, giờ thì lại ỉu xìu khi bị nhắc nhở. Nhưng ngay sau đó, Koganezaki xoa đầu cô ấy như để bù lại, và chẳng bao lâu sau Emma đã nằm gọn, đầu gối lên đùi Koganezaki.

Mẹ hiền là đây rồi! Một chuyên gia chăm sóc đang thực thi sứ mệnh!

“Giờ quay lại chuyện chính nhé,” Koganezaki nói.

“À, ừ,” tôi đáp.

“Hôm đó ở thủy cung, tớ có cơ hội quan sát cậu và Oda đang hẹn hò. Và sau khoảng thời gian đó, tôi có thể nói chắc chắn một điều: cô ấy, nói nhẹ nhàng thì, có vẻ rất gắn bó với cậu.”

“À... đúng là vậy...”

Tôi đã không thực sự tin lời Koganezaki vào lúc đó, nhưng rốt cuộc, cô ấy đã hoàn toàn đúng. Makina thực sự có tình cảm với tôi—vượt xa mức mà người ta thường kỳ vọng từ một người bạn thuở nhỏ. Giờ thì không thể chối cãi được nữa... nhưng mà...

“Vậy thì sao tớ lại trở thành vấn đề lớn nhất chứ...?”

Koganezaki thở dài nặng nề. “Cậu đúng là đặc quánh như chì thật đấy,” cô lẩm bẩm.

Ừm. Tớ xin lỗi...

“Nếu Oda đang yêu cậu, và cô ấy phát hiện ra cậu đang hẹn hò với Momose và Aiba... thì tức là cô ấy đang nắm trong tay một con bài cực kỳ lợi hại để chơi đấy.”

“Gì cơ?!”

“Cứ thử tưởng tượng xem. Nếu ngày mai, sự thật rằng hai 'Thánh nữ' bị cắm sừng được lan truyền khắp trường thì sao? Cậu chưa từng nghĩ đến khả năng đó à?”

“Không đời nào! Ý cậu là Makina sẽ lan tin đồn về chuyện bọn tớ sao?!”

“Tôi không muốn nói xấu bạn cậu, tất nhiên rồi, nhưng hãy nghĩ xem: đây là một cô gái từng có đà tiến như vũ bão trong ngành giải trí, rồi đột nhiên kéo phanh khẩn cấp, thi chuyển vào một ngôi trường nổi tiếng là khó như Eichou, và còn đỗ với điểm số xuất sắc—tất cả chỉ để được học chung với cậu. Theo tôi thấy, chỉ là vấn đề thời gian trước khi cô ấy ra tay... và cũng là điều hoàn toàn hợp lý khi cho rằng hiện tại, cô ấy chỉ đang chờ đợi thời điểm và cách thức phù hợp nhất để ra đòn thôi.”

“Nhưng mà...”

“Makina sẽ không bao giờ làm vậy!” — là điều tôi rất muốn nói... và giá mà mọi chuyện chỉ đơn giản đến thế. Nhưng khi cố gắng tìm lý do để khẳng định rằng Makina không bao giờ làm điều đó, tất cả những gì tôi nghĩ ra được chỉ là “vì bọn tôi là bạn từ nhỏ” và “vì tôi tin cô ấy”... hết rồi. Đó là tất cả những gì tôi có thể lấy làm cơ sở. Trong khi đó, điều duy nhất tôi có thể nói một cách chắc chắn là Koganezaki đang có cái nhìn bao quát và thực tế hơn tôi rất nhiều.

“Nếu vấn đề chỉ đơn thuần là mâu thuẫn tư tưởng trong câu lạc bộ người hâm mộ, thì tớ sẽ có vô số cách để giải quyết. Nhưng các yếu tố khác liên quan lại khiến mọi thứ trở nên phức tạp theo cách mà tôi thậm chí còn không thể giải thích được với Hội trưởng Hishimochi, chứ đừng nói đến việc nhờ cô ấy giúp đỡ. Thật lòng mà nói thì... Làm sao để nói nhỉ...? Cậu chính là yếu tố bất định lớn nhất trong cuộc sống của tớ, và hễ có chuyện gì xoay quanh cậu thì tớ hoàn toàn mất khả năng dự đoán điều gì sẽ xảy ra.”

“Yếu tố bất định lớn nhất trong cuộc sống cậu?!”

Tôi biết chắc chắn rằng cô ấy không có ý khen ngợi gì đâu—và thực ra thì, kết luận đó cũng hợp lý thôi. Cứ lần theo đầu mối của chuyện nấm hóa gần đây, thì lỗi cũng do tôi cả mà...

“Mọi chuyện có thể kết thúc một cách lý tưởng, hoặc thảm họa... và kết cục đó hoàn toàn phụ thuộc vào những quyết định mà cậu sẽ đưa ra. Vấn đề là, trong trường hợp này, tớ thậm chí còn không biết một kết cục lý tưởng sẽ trông như thế nào nữa. Nhưng điều tôi biết—và đã biết từ đầu—là việc nói hết với cậu điều này cũng chỉ khiến cậu thêm lo lắng mà thôi. Vì vậy...”

“À...” Tôi khẽ thở ra.

Koganezaki đã lo lắng cho tôi. Dù sự tồn tại của tôi luôn là nguồn cơn gây ra đủ kiểu rắc rối và áp lực cho cô ấy, cô ấy vẫn chủ động quan tâm và bảo vệ tôi—dù rằng điều đó chỉ khiến tình cảnh của chính cô trở nên khó khăn hơn.

Và tôi lại từng nghĩ mình có thể giúp gì được cho cô ấy sao...? Tôi hoàn toàn không đủ khả năng để gánh vác chuyện đó.

Thật lố bịch khi nhìn nhận một cách nghiêm túc. Chỉ một lời nhờ vả từ Emma thôi mà tôi đã vội tự thuyết phục bản thân rằng mình có thể tạo ra sự khác biệt. Tôi từng nghĩ mình đã hiểu rõ việc mình ngốc nghếch đến mức nào, nhưng hóa ra trí tuệ của tôi còn tệ hơn cả mức tôi tưởng.

“Nhưng... cũng chẳng công bằng khi tớ nói tất cả những điều đó với cậu—mà lại còn nói thẳng vào mặt nữa. Chắc do ngâm nước nóng lâu nên tôi lơi lỏng cảnh giác mất rồi. Coi như chưa nghe gì nhé,” Koganezaki tiếp tục, ánh mắt tránh khỏi tôi một cách lúng túng. Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng chắc việc cô ấy chia sẻ hết như thế có mang lại tác dụng gì không. “Tớ nghĩ rằng giờ đây tớ gần như không còn có thể làm gì được nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ có thể cứ ngừng suy nghĩ về vấn đề rồi chạy trốn. Như thế chẳng thay đổi được điều gì cả... và trong trường hợp tệ nhất, có khi tớ lại trở thành nạn nhân của thứ gọi là mê lực độc hại của cậu.”

“Cậu bảo tớ độc hại?!”

“Tớ ngạc nhiên là cậu còn dám phản bác chuyện đó.”

“Tàn nhẫn quá!”

Ý tôi là, đúng là tôi đã kể cho Koganezaki nghe chuyện “bé Koganezaki ba tuổi” đã dùng tay tôi như miếng bọt biển, và điều đó rõ ràng đã gây tổn thương tinh thần khá nghiêm trọng cho cô ấy... nhưng tôi tưởng rằng chúng tôi đã ngầm hiểu rằng cả hai đều không hoàn toàn có lỗi trong chuyện đó cơ mà. Tức là... tôi cũng có một phần trách nhiệm. Ừm, ai mà ngờ.

“Dù sao thì,” Koganezaki nói tiếp, chuyển hướng câu chuyện, “bất kể cậu có tin tưởng hay không tin tưởng Oda, tớ vẫn khuyên cậu nên để mắt đến cô ấy thật sát sao.”

“Tớ sẽ làm thế. À, nhắc đến mới nhớ...”

“Chắc chắn là cậu đã phát hiện ra điều gì rồi. Là chuyện gì thế?”

“À, ừm... Hôm nay lớp tớ vừa bàn về kế hoạch cho lễ hội văn hóa.”

“À, đúng rồi. Cũng đến mùa lễ hội thật.”

“Lớp cậu định làm gì thế, cậu có thể bật mí không ạ?”

“Đừng đổi chủ đề.”

Tôi co người lại. “X-Xin lỗi!” Vừa mới chuyển hướng một chút là Koganezaki đã ngay lập tức kéo tôi trở về đường ray. Nhưng mà tôi tò mò thật đấy... Không chừng lớp cô ấy làm quán cà phê hầu gái, và tôi sẽ được thấy cô ấy mặc đồng phục hầu gái lần này chẳng hạn!

“Vậy thì?”

“À phải! Ừm... có một ý tưởng được đưa ra là tổ chức một buổi biểu diễn thần tượng.”

“Đó... chắc hẳn là đề xuất của ai đó hoàn toàn không biết sợ là gì, theo nghĩa tệ nhất của cụm từ đó.”

“Vâng, nhưng Makina lại nói là cô ấy sẽ tham gia, miễn là không phải biểu diễn một mình.”

“Miễn là không biểu diễn một mình...? Cậu đang định nói là cô ấy đã chỉ định hai người kia cùng diễn với mình?”

“K-Không phải đâu! Cô ấy không nêu tên ai cả. Nhưng mà... xét trong lớp tôi, những người có thể đứng cùng Makina mà không bị lu mờ thì dường như chỉ có Yuna và Rinka thôi... tớ nghĩ thế, mà thực ra cả lớp cũng nghĩ thế.”

Koganezaki im lặng, ánh mắt trở nên trầm ngâm. Khi kể lại chuyện đó, tôi cũng chợt nảy ra một suy nghĩ: chỉ vì Makina không nói đích danh hai người kia không có nghĩa là cô ấy không biết đó sẽ là kết quả. Thực tế là, tôi chắc chắn rằng ngay khi cô ấy nói điều kiện của mình ra, cô đã biết cả lớp sẽ đổ dồn sự kỳ vọng vào Yuna và Rinka. Có lẽ đó cũng chính là lý do cô ấy chọn cách ra điều kiện như thế.

Nhưng khoan đã. Vì sao? Vì lý do gì mà Makina lại muốn biểu diễn cùng với hai người đó?

“Chắc chắn chuyện này lại liên quan đến cậu nữa rồi,” Koganezaki nói.

Tôi ngập ngừng. “Liên quan... đến tớ?”

“Cứ thử tưởng tượng xem, nếu Oda đã nhìn thấu chuyện cậu đang hẹn hò với hai người kia, thì buổi biểu diễn ở lễ hội sẽ là cơ hội để cô ấy chứng minh rằng mình vượt trội hơn họ, một cách công khai và quang minh chính đại.”

“Không thể nào! Cô ấy sẽ không làm vậy đâu!”

“Đó chỉ là suy đoán vu vơ thôi. Không cần quá nghiêm túc.”

“Ugh...”

“Nhưng tớ cũng không thể đảm bảo rằng suy đoán đó sai. Chúng ta hiện tại không có đủ thông tin để kết luận bất cứ điều gì cả.”

Ý cô ấy đúng là đúng thật... nhưng mình thực sự không muốn ba người họ biến chuyện này thành một cuộc cạnh tranh. Nếu xảy ra như vậy thì chẳng khác nào họ đang đối đầu nhau cả. Giá mà có cách nào đó để mọi người có thể hòa thuận với nhau thì tốt biết mấy...

“Nh-Nhưng tất cả những điều này đều là giả sử Makina đã nhận ra rằng tớ đang hẹn hò với cả hai người họ cùng lúc thôi mà!” – tôi nói. “Nếu như cô ấy chưa biết thì—”

“Cô ấy biết rồi. Tớ chắc chắn đấy.”

“Bwaaah?!”

“Cô ấy đâu có ngốc, Hazama. Làm việc trong ngành thần tượng – sống trong thế giới người lớn – hẳn đã rèn cho cô ấy một trực giác nhất định. Tớ đã thấy cách cô ấy quan sát người khác. Như thể cô ấy có thể nhìn xuyên thấu bọn mình vậy... đến mức tớ còn khó mà tin nổi cô ấy thật sự bằng tuổi với chúng ta,” Koganezaki nói. Có vẻ như chỉ với một cuộc trò chuyện ngắn ngủi ở thủy cung hôm nghỉ hè, cô ấy đã cảm nhận được tất cả điều đó. “Vả lại, nếu Makina không biết cậu đang trong một mối quan hệ với hai người kia, thì cô ấy đã chẳng cố tình sắp đặt một tình huống mà họ buộc phải biểu diễn cùng mình. Nếu vậy thì động cơ của cô ấy đâu còn nghĩa lý gì nữa.”

“Ờ... Nghe cũng đúng thật...”

“Cậu có thể lý luận rằng có thể cô ấy chỉ đang cố tạo thật nhiều kỷ niệm trong thời gian còn là học sinh... nhưng nếu là vậy thì người cô ấy kéo lên sân khấu đã là cậu rồi.”

“Hả?! Tớ á?! K-Không không, không đời nào! Điều đó hoàn toàn bất khả thi!”

“Chuẩn rồi,” Koganezaki nhún vai. “Và tôi nhắc lại, tất cả những điều này chỉ là suy đoán thôi... nhưng tôi vẫn tin chắc rằng việc cô ấy nhắm thẳng vào hai người đó là bằng chứng rõ ràng rằng hành vi lăng nhăng của cậu đã bị lật tẩy.”

Cô ấy bảo là suy đoán, nhưng cách Koganezaki nói chuyện và lựa lời khiến tôi cảm thấy như cô ấy gần như hoàn toàn tin chắc vào điều đó rồi. Thêm nữa, mặc dù tôi đã cố gắng cãi lại bằng mọi cách, thì thành thật mà nói... tôi cũng khá chắc là cô ấy nói đúng. Dựa vào thái độ của Makina, tôi có cảm giác cô ấy đã nhận ra chuyện giữa tôi, Yuna và Rinka ngay từ khoảnh khắc cô ấy giới thiệu bản thân hôm chuyển trường. Cô ấy đã nhìn thấu mọi chuyện chỉ qua phản ứng của tụi tôi lúc đó, và ba ngày vừa qua hẳn cũng đã đủ để biến nghi ngờ thành chắc chắn.

“Tớ mong mọi chuyện có thể kết thúc một cách yên ổn và êm đẹp... nhưng thật lòng mà nói, tớ không tài nào tưởng tượng được nó sẽ đi theo hướng đó,” Koganezaki nói, rồi thở ra một hơi dài thật sâu. Chỉ mới vài phút kể từ khi cô ấy “hồi sinh”, vậy mà tôi đã kịp khiến cô ấy mang thêm một gánh nặng mới trên vai. Trên vai tôi nữa, thật ra thì...

Makina đang cố đạt được điều gì? Cô ấy thực sự có thể yêu tôi đến mức sẵn sàng đối đầu với Yuna và Rinka chỉ vì điều đó sao...?

Tôi không hiểu cô ấy. Tôi muốn hiểu, nhưng không thể, dù rằng cô ấy là người bạn lâu năm nhất của tôi. Thật ra, cảm giác như tôi càng lúc càng hiểu cô ấy ít đi theo thời gian. Và điều tôi chẳng thể hiểu nổi nhất... là tại sao cô ấy lại yêu tôi nhiều đến vậy...

Sáng hôm sau, như để xác thực mọi lo lắng của Koganezaki, Yuna và Rinka đồng ý tham gia vào tiết mục của lớp. Lớp 2-A sẽ chính thức tổ chức một buổi biểu diễn thần tượng với ba gương mặt chính: Makina Oda, Yuna Momose, và Rinka Aiba.