Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

41 73

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

4 8

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

201 151

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

382 1825

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

49 1095

WN: 1-30 - Chap 3

"Ueyama-kun, mình nói chuyện tí được không?"

Giờ nghỉ trưa, lần đầu tiên Yukino chủ động bắt chuyện với tôi. Thật sự hiếm có.

"G-gì thế?"

"Bento của cậu, ai làm nó?"

"À? Tự mình làm thôi."

"Tự làm… thật đấy à?"

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy nghi ngờ. Tôi trông giống người không biết nấu ăn đến thế sao? Thật ra, tôi khá là kỹ tính đấy.

"Nhà mình bố mẹ đều đi làm. Với lại, tiền tiêu vặt của mình vốn ít lắm, nên hầu hết là tự nấu"

"Ừm. Vậy cậu nấu được mọi thứ à?"

"Đúng rồi, nếu có công thức thì cũng nấu được tàm tạm."

"… Hiểu rồi."

Yukino lại im lặng, lấy một ổ bánh mì từ cặp ra.

"Mình thì mua bánh ở tiệm mỗi sáng."

"Cậu thích bánh mì à?"

"Ghét. Ăn khô cổ lắm."

"Vậy tại sao cậu mua bánh mì làm gì?"

"Vì bento ở tiệm tiện lợi còn chán hơn cơ."

"Ra là vậy…"

Cô ấy lại im lặng. Tôi chẳng hiểu nổi ý cô ấy là gì, nhưng có thể cô ấy cố bắt chuyện để tỏ ra thân thiện. Nghĩ vậy, tôi thấy hơi vui. Trong khi Yukino lặng lẽ ăn bánh, tôi cũng mở hộp bento của mình, hôm nay ăn một mình, yên tĩnh thật.

Không biết có ngày nào chúng tôi ngồi ăn cùng nhau đúng nghĩa không. Chắc khó tưởng tượng lắm.

Yukino có nấu ăn không nhỉ?

Hôm nay là bánh mì sô-cô-la yêu thích của tôi. Vậy mà tôi lại nói ghét, xin lỗi em nhé bánh mì của chị. Bento ở tiệm tiện lợi thật ra tôi cũng thích lắm. Nhưng nếu nói thế, chắc cậu nghĩ tôi là đứa con gái kỳ quặc, mê tiệm tiện lợi.

Tôi còn hy vọng Ueyama-kun sẽ đề nghị làm cơm hộp cho tôi nữa.

Nhưng thất bại rồi. Haizz, sao cậu ấy không hiểu ý tôi cơ chứ? Nếu biết nấu, tôi đã làm cơm hộp cho cậu ấy để lấy cớ cảm ơn hôm trước, thế là tự nhiên hơn.

Nhưng… tôi không biết nấu. Ngay cả trứng ốp la, cứ hễ tôi đập trứng là lòng đỏ vỡ tan, rồi cháy khét. Sao mà kỳ vậy chứ?

*Liếc*

Hộp cơm của Ueyama-kun trông ngon quá. Có chả thịt, salad khoai tây, và cả cà rốt xào. Trời ơi, hấp dẫn thật. Tôi muốn học nấu ăn quá.

Nhưng thật sự chỉ vì bố mẹ đi làm mà cậu ấy học nấu nhanh thế sao? Nhà tôi cũng đi làm cả, nhưng tôi chẳng biết gì. Hay là… bạn gái cũ dạy cậu ấy nấu ăn ư? Ôi, tệ quá. Không, tệ hơn, nếu giờ cậu ấy có bạn gái thì… Không, chắc không đến mức đó.

Vì mấy ngày nay, tôi đứng trước nhà cậu ấy từ sáng sớm, đến tối khi cậu ấy về, tôi còn lảng vảng quanh đó… à không, đi dạo thôi, nhưng chẳng thấy cô gái nào khả nghi cả.

Vậy chắc là do bạn gái cũ. Tệ thật. Giờ đang ăn trưa với tôi, mà lại khoe món do bạn gái cũ dạy. Đáng ghét!

*Liếc*

Tôi vô thức trừng mắt nhìn cậu ấy. Ueyama-kun nhận ra ánh mắt, nhìn lại, hơi hoảng. Tôi vội quay đi.

Hỏng rồi, thói quen xấu. Lại tự tưởng tượng vớ vẩn, để lộ cảm xúc trên mặt. Con gái hay cáu kỉnh thế này, cậu ấy ghét lắm đúng không…

Chiều nay tan học, tôi phải nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn.

---

Giờ ăn trưa, Yukino trừng tôi vài lần. Tôi chẳng hiểu lý do. Nhưng rõ ràng cô ấy đang giận. Mà giận gì chứ?

"…"

"Này Yuta, chiều nay cả đám đi karaoke nhé?"

"Ừ? À, Takuma hả."

"Sao mà mày lạnh nhạt thế? Đang suy nghĩ gì à? Không lẽ! Mày thích em nào rồi à?"

"Mày thôi đi, không phải thế."

Tôi đang nhìn ra cửa sổ, thẫn thờ, thì Takuma Saito, cậu ta là bạn cùng lớp đến bắt chuyện. Cậu ta ở đội bóng đá, năm nhất đã là thành viên chính, lại cao ráo, đẹp trai. Đúng chuẩn “trai xịn”.

Tôi và Takuma chơi thân từ cấp hai, học lực tương đương, cùng vào trường này, và số phận đưa đẩy thế nào lại chung lớp. Hồi xưa cậu ta còn thấp hơn tôi cơ.

"Yuta, mày cũng nên đi kiếm bạn gái đi chứ."

"Để gặp được người định mệnh của đời mình, bọn con trai đều liều mạng, trừ mấy gã đào hoa như mày đấy."

"Haha, tao cũng đâu có dễ dàng mà hot thế. Cũng phải nhắn tin đều, dỗ dành đủ kiểu, mệt lắm."

Takuma cười, nhưng hiện tại cậu ta chưa có bạn gái. Hồi cấp hai, hình như cậu ta thích một cô gái, nhưng không kể gì thêm. Cậu ta hay được con gái rủ đi ăn, nhưng chẳng bao giờ chia sẻ chi tiết.

Cậu ta có crush ai bây giờ không nhỉ?

"Mày mới là người nên thôi lăng nhăng, kiếm bạn gái đi, Takuma."

"Ừm, giờ thì chưa. Vui chơi với cả đám thích hơn, với lại không muốn mất thời gian chơi với mày."

"Nói ngọt thế."

"Còn mày, với Fuyusaki thì sao?"

"… Hả?"

"Đừng bảo không biết nhé. Từ hồi nhập học, mày đã để ý Fuyusaki rồi, đúng không?"

Takuma thì thào, mặt hớn hở.

"Mày nói cái quái gì vậy! Sao tao lại…"

"Lần trước có tên lớp khác tỏ tình với Fuyusaki, mày cũng lo lắng bồn chồn còn gì. Với lại, gần đây mày về sớm, là để lén lút gặp Fuyusaki, đúng không?"

"S-sao mà mày biết?"

"Tao định trả mày cuốn truyện, qua nhà mày thì thấy hai người nói chuyện trước cửa. Nào, khai đi bạn, đang hẹn hò hả?"

"K-không phải thế! Tao chỉ được Fuyusaki nhờ…"

"Nhờ gì mà phải đến tận nhà mày?"

"Thì là…"

Tôi kể vắn tắt cho Takuma, giọng nhỏ đủ để cậu ta nghe, về việc tôi và Yukino bắt đầu đi học cùng nhau.

"… Đại khái là thế."

"Ồ, hai người đúng là vui tính."

"Nghĩa là sao?"

"Chẳng gì đâu. Mà nếu hẹn hò thì nói thẳng nhé."

"Đã bảo không phải…"

"Ừ, ừ. Cuối tuần rảnh nhé."

Takuma vỗ vai tôi, về chỗ. Liếc sang Yukino, cô ấy đang chăm chú đọc sách, có vẻ không nghe lén.

Tôi với Yukino mà hẹn hò? Có khi nào không nhỉ…

Trời, Takuma, nói mấy chuyện thừa thãi làm gì!