Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

[TS] I Became a B-Class Female Lead of Erotic Game

(Hoàn thành)

[TS] I Became a B-Class Female Lead of Erotic Game

Đợi đã, Tag của trò chơi này là gì?

22 30

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

40 42

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

229 2437

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

50 996

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

90 241

WN: 1-30 - Chap 3

"Ueyama-kun, mình nói chuyện tí được không?"

Giờ nghỉ trưa, lần đầu tiên Yukino chủ động bắt chuyện với tôi. Thật sự hiếm có.

"G-gì thế?"

"Bento của cậu, ai làm nó?"

"À? Tự mình làm thôi."

"Tự làm… thật đấy à?"

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy nghi ngờ. Tôi trông giống người không biết nấu ăn đến thế sao? Thật ra, tôi khá là kỹ tính đấy.

"Nhà mình bố mẹ đều đi làm. Với lại, tiền tiêu vặt của mình vốn ít lắm, nên hầu hết là tự nấu"

"Ừm. Vậy cậu nấu được mọi thứ à?"

"Đúng rồi, nếu có công thức thì cũng nấu được tàm tạm."

"… Hiểu rồi."

Yukino lại im lặng, lấy một ổ bánh mì từ cặp ra.

"Mình thì mua bánh ở tiệm mỗi sáng."

"Cậu thích bánh mì à?"

"Ghét. Ăn khô cổ lắm."

"Vậy tại sao cậu mua bánh mì làm gì?"

"Vì bento ở tiệm tiện lợi còn chán hơn cơ."

"Ra là vậy…"

Cô ấy lại im lặng. Tôi chẳng hiểu nổi ý cô ấy là gì, nhưng có thể cô ấy cố bắt chuyện để tỏ ra thân thiện. Nghĩ vậy, tôi thấy hơi vui. Trong khi Yukino lặng lẽ ăn bánh, tôi cũng mở hộp bento của mình, hôm nay ăn một mình, yên tĩnh thật.

Không biết có ngày nào chúng tôi ngồi ăn cùng nhau đúng nghĩa không. Chắc khó tưởng tượng lắm.

Yukino có nấu ăn không nhỉ?

Hôm nay là bánh mì sô-cô-la yêu thích của tôi. Vậy mà tôi lại nói ghét, xin lỗi em nhé bánh mì của chị. Bento ở tiệm tiện lợi thật ra tôi cũng thích lắm. Nhưng nếu nói thế, chắc cậu nghĩ tôi là đứa con gái kỳ quặc, mê tiệm tiện lợi.

Tôi còn hy vọng Ueyama-kun sẽ đề nghị làm cơm hộp cho tôi nữa.

Nhưng thất bại rồi. Haizz, sao cậu ấy không hiểu ý tôi cơ chứ? Nếu biết nấu, tôi đã làm cơm hộp cho cậu ấy để lấy cớ cảm ơn hôm trước, thế là tự nhiên hơn.

Nhưng… tôi không biết nấu. Ngay cả trứng ốp la, cứ hễ tôi đập trứng là lòng đỏ vỡ tan, rồi cháy khét. Sao mà kỳ vậy chứ?

*Liếc*

Hộp cơm của Ueyama-kun trông ngon quá. Có chả thịt, salad khoai tây, và cả cà rốt xào. Trời ơi, hấp dẫn thật. Tôi muốn học nấu ăn quá.

Nhưng thật sự chỉ vì bố mẹ đi làm mà cậu ấy học nấu nhanh thế sao? Nhà tôi cũng đi làm cả, nhưng tôi chẳng biết gì. Hay là… bạn gái cũ dạy cậu ấy nấu ăn ư? Ôi, tệ quá. Không, tệ hơn, nếu giờ cậu ấy có bạn gái thì… Không, chắc không đến mức đó.

Vì mấy ngày nay, tôi đứng trước nhà cậu ấy từ sáng sớm, đến tối khi cậu ấy về, tôi còn lảng vảng quanh đó… à không, đi dạo thôi, nhưng chẳng thấy cô gái nào khả nghi cả.

Vậy chắc là do bạn gái cũ. Tệ thật. Giờ đang ăn trưa với tôi, mà lại khoe món do bạn gái cũ dạy. Đáng ghét!

*Liếc*

Tôi vô thức trừng mắt nhìn cậu ấy. Ueyama-kun nhận ra ánh mắt, nhìn lại, hơi hoảng. Tôi vội quay đi.

Hỏng rồi, thói quen xấu. Lại tự tưởng tượng vớ vẩn, để lộ cảm xúc trên mặt. Con gái hay cáu kỉnh thế này, cậu ấy ghét lắm đúng không…

Chiều nay tan học, tôi phải nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn.

---

Giờ ăn trưa, Yukino trừng tôi vài lần. Tôi chẳng hiểu lý do. Nhưng rõ ràng cô ấy đang giận. Mà giận gì chứ?

"…"

"Này Yuta, chiều nay cả đám đi karaoke nhé?"

"Ừ? À, Takuma hả."

"Sao mà mày lạnh nhạt thế? Đang suy nghĩ gì à? Không lẽ! Mày thích em nào rồi à?"

"Mày thôi đi, không phải thế."

Tôi đang nhìn ra cửa sổ, thẫn thờ, thì Takuma Saito, cậu ta là bạn cùng lớp đến bắt chuyện. Cậu ta ở đội bóng đá, năm nhất đã là thành viên chính, lại cao ráo, đẹp trai. Đúng chuẩn “trai xịn”.

Tôi và Takuma chơi thân từ cấp hai, học lực tương đương, cùng vào trường này, và số phận đưa đẩy thế nào lại chung lớp. Hồi xưa cậu ta còn thấp hơn tôi cơ.

"Yuta, mày cũng nên đi kiếm bạn gái đi chứ."

"Để gặp được người định mệnh của đời mình, bọn con trai đều liều mạng, trừ mấy gã đào hoa như mày đấy."

"Haha, tao cũng đâu có dễ dàng mà hot thế. Cũng phải nhắn tin đều, dỗ dành đủ kiểu, mệt lắm."

Takuma cười, nhưng hiện tại cậu ta chưa có bạn gái. Hồi cấp hai, hình như cậu ta thích một cô gái, nhưng không kể gì thêm. Cậu ta hay được con gái rủ đi ăn, nhưng chẳng bao giờ chia sẻ chi tiết.

Cậu ta có crush ai bây giờ không nhỉ?

"Mày mới là người nên thôi lăng nhăng, kiếm bạn gái đi, Takuma."

"Ừm, giờ thì chưa. Vui chơi với cả đám thích hơn, với lại không muốn mất thời gian chơi với mày."

"Nói ngọt thế."

"Còn mày, với Fuyusaki thì sao?"

"… Hả?"

"Đừng bảo không biết nhé. Từ hồi nhập học, mày đã để ý Fuyusaki rồi, đúng không?"

Takuma thì thào, mặt hớn hở.

"Mày nói cái quái gì vậy! Sao tao lại…"

"Lần trước có tên lớp khác tỏ tình với Fuyusaki, mày cũng lo lắng bồn chồn còn gì. Với lại, gần đây mày về sớm, là để lén lút gặp Fuyusaki, đúng không?"

"S-sao mà mày biết?"

"Tao định trả mày cuốn truyện, qua nhà mày thì thấy hai người nói chuyện trước cửa. Nào, khai đi bạn, đang hẹn hò hả?"

"K-không phải thế! Tao chỉ được Fuyusaki nhờ…"

"Nhờ gì mà phải đến tận nhà mày?"

"Thì là…"

Tôi kể vắn tắt cho Takuma, giọng nhỏ đủ để cậu ta nghe, về việc tôi và Yukino bắt đầu đi học cùng nhau.

"… Đại khái là thế."

"Ồ, hai người đúng là vui tính."

"Nghĩa là sao?"

"Chẳng gì đâu. Mà nếu hẹn hò thì nói thẳng nhé."

"Đã bảo không phải…"

"Ừ, ừ. Cuối tuần rảnh nhé."

Takuma vỗ vai tôi, về chỗ. Liếc sang Yukino, cô ấy đang chăm chú đọc sách, có vẻ không nghe lén.

Tôi với Yukino mà hẹn hò? Có khi nào không nhỉ…

Trời, Takuma, nói mấy chuyện thừa thãi làm gì!