[Yukino pov]
"Chào buổi sáng."
"…Ừm, chào."
Sáng nay, như thường lệ, tôi đứng trước nhà Ueyama-kun để đón cậu ấy.
Hôm trước, khi bị một gã quấy rối trên phố, cậu ấy đã cứu tôi. Tôi lấy cớ hay bị người khác làm phiền để nhờ cậu ấy cùng đi học và tan học.
Dĩ nhiên, đó là lời dối trá.
Tôi đã để ý Ueyama-kun từ lâu.
Hồi mới nhập học, trong kỳ kiểm tra đầu tiên, tôi quên mang tẩy, loay hoay không dám hỏi ai. Cậu ấy, ngồi cạnh tôi, chắc thấy tôi lục lọi hộp bút trong hoảng loạn. Lúc tôi đi vệ sinh giữa giờ, cậu ấy lén đặt một cục tẩy lên bàn tôi. Dưới cục tẩy có chữ “Ueyama” viết bằng bút lông, nên tôi biết ngay của ai. Cậu ấy có vẻ quên chuyện cho mượn, chẳng đòi lại. Nhưng tôi cũng không có ý định trả. Đó là báu vật của tôi.
Rồi khi cậu ấy xuất hiện đúng lúc tôi gặp nguy, tôi tin đó là định mệnh.
Dĩ nhiên, việc cậu ấy ở gần không phải ngẫu nhiên. Tôi nghe lén cậu ấy nói với bạn rằng hôm sau sẽ đi mua sắm, nên sáng đó tôi lang thang khắp phố, chờ cậu ấy. Khi thấy cậu, tôi sợ bị phát hiện, vội chạy vào ngõ nhỏ, không ngờ lại bị gã kia chặn.
Tôi chưa từng nghĩ Ueyama-kun sẽ đến cứu mình. Tim tôi như ngừng đập.
Nhưng vì tính ngang bướng, tôi lại tỏ ra lạnh lùng. Chẳng nói nổi lời cảm ơn tử tế, còn đưa ra yêu cầu kỳ quặc.
Cậu ấy, tốt bụng như vậy, đồng ý ngay.
Nhưng tôi, vì xấu hổ, bỏ chạy mất, chẳng kịp hỏi nhà hay số điện thoại cậu ấy.
Đúng là đồ ngốc.
Sáng hôm sau, dựa vào gợi ý mơ hồ của cậu ấy, tôi lùng sục tìm nhà có bảng tên Ueyama. Từ trước khi trời sáng, tôi đi khắp khu dân cư, trong bóng tối, ngốn rất nhiều thời gian tôi mới tìm được. Ngày đầu tiên cùng cậu ấy đến trường là khoảnh khắc tôi không bao giờ quên.
Từ đó, mỗi ngày, tôi và cậu ấy đi học, tan học cùng nhau. Tim tôi đập rộn ràng.
Nhà tôi, thật ra, ở ngay sau trường. Nếu để lộ, cậu ấy sẽ biết tôi cố tình đi qua trường để đón cậu ấy, nên tôi không muốn cậu ấy biết.
Tôi rất muốn vào lớp cùng cậu ấy, nhưng bạn bè biết nhà tôi sẽ thấy kỳ lạ nếu thấy tôi làm vậy. Thế nên, cổng trường là “điểm hẹn hò” của chúng tôi. Khi tan học, tôi đợi cậu ấy ở ngã tư gần trường, cùng “hẹn hò” đến nhà cậu ấy, rồi lén quay về nhà mình để không ai phát hiện.
Hôm nay cũng thế, tôi đi cùng cậu ấy đến cổng trường, rồi, dù không muốn, phải bỏ lại cậu ấy để vào lớp trước.
Hihi, nhưng cậu ấy luôn đuổi theo tôi với tốc độ đều đều. Thường thì khoảng năm phút ba mươi giây sau khi tôi vào chỗ, cậu ấy sẽ xuất hiện trong lớp.
… Ơ? Sao chưa đến?
Sao thế? Sao cậu ấy chưa đến?
Lẽ nào… cậu ấy nói chuyện với con gái khác?
Không, nếu thế thì không tha thứ được. Nếu thế thì tôi…
“A.”
Trong lúc nhìn chằm chằm đồng hồ, cửa lớp mở toang, tôi bất giác kêu khẽ.
Ueyama-kun đến rồi. Bảy phút sau khi tôi vào chỗ. Chậm hơn bình thường một phút rưỡi.
Một phút rưỡi… đủ để trao đổi Line với một cô gái.
Cậu ấy ngoại tình rồi.
Dám gọi thẳng tên tôi là Yukino, làm tôi rung động, tử tế với tôi, vậy mà lại đi để ý người khác? Không được!
Tôi phải thể hiện chút giận dỗi.
“… Cậu làm gì mà lâu thế?”
"Ơ? mình chỉ đi sau cậu như thường lệ mà…"
"Chậm quá. Mình bảo cậu đi sau nhưng phải trong tầm mắt mình cơ mà."
"X-xin lỗi. Mình mải nghĩ chuyện khác."
"Nghĩ gì?"
"Mà,… chẳng có gì cụ thể cả."
"Cậu suy nghĩ về con gái, đúng không? Hừ, kệ cậu đấy."
"…"
Ueyama-kun lúng túng. Đúng rồi, tôi cố tình nói khó để làm cậu ấy bối rối. Nhưng cậu ấy không phủ nhận.
Lẽ nào cậu ấy thật sự nghĩ về con gái khác?
Không, không, không, không được!
Tôi muốn khóc mất. Chắc giờ mặt tôi trông kinh khủng lắm. Tôi không dám nhìn cậu ấy.
… Hôm nay, lúc tan học, tôi phải cố nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn.