Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 64

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

WN: 1-30 - Chap 1

"Chào buổi sáng, Fuyusaki."

"…Ừm, chào."

Sáng nay, vừa bước ra khỏi nhà, tôi thấy Fuyusaki đang đứng đợi trước cửa.

Fuyusaki Yukino, cô bạn cùng lớp nổi tiếng xinh đẹp ở trường. Mái tóc dài óng mượt chạm eo, gương mặt hơi lạnh lùng nhưng cuốn hút. Mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng, và đôi mắt hạnh nhân sắc sảo, như được tạc tỉ mỉ vậy.

Cô ấy luôn tỏ ra cau có, nhưng vẻ đẹp hoàn hảo ấy không thể phủ nhận. Dù dáng người nhỏ nhắn và mảnh mai, cô ấy toát lên nét mềm mại, nhưng lại không hẳn là kiểu "đào hoa" được săn đón.

Lạnh lùng thì đúng hơn là vô cảm. Hồi mới nhập học, đám con trai bị vẻ ngoài của Yukino mê hoặc, bu quanh như ong vỡ tổ. Nhưng vì thái độ "Cộc lốc" với tất cả, đến sau kỳ nghỉ Lễ Lao động, nên độ nổi tiếng của Yukino đã nguội dần đi. Dĩ nhiên, cô ấy vẫn có một lượng fan nhất định vì nhan sắc.

Nhưng tôi chưa từng thấy Yukino nói chuyện với ai. Dù ngồi ngay cạnh cô ấy trong lớp.

Cho đến gần đây, tôi cũng chưa từng nói với cô ấy lấy một lời.

"Fuyusaki này, cậu chọn được câu lạc bộ nào chưa?"

"Chưa. Chẳng có câu lạc bộ nào tôi muốn tham gia cả."

"Vậy à. Nhưng hạn chót là cuối tháng Sáu, đúng không?"

"Cậu thì sao?"

"Tôi cũng chưa."

"Ừm."

Cuộc trò chuyện kết thúc, Yukino im lặng như thường lệ. Dù vậy, vài ngày gần đây, chúng tôi đã bắt đầu nói chuyện kiểu này.

"Sắp đến trường rồi."

"Ừm. Gặp lại sau nhé."

Thấy cổng trường, Yukino bỏ lại tôi, bước nhanh vào trong. Lý do là "không muốn bị hiểu lầm trước đám đông". Nói cách khác, chúng tôi không phải người yêu.

Nhưng việc cô ấy sáng nào cũng đến đón tôi cũng có lý do. Nói đơn giản, tôi là người bảo vệ cho cô ấy. Thật, tôi tự dưng vướng vào cái vai kỳ quặc này.

Nhìn bóng lưng Yukino chạy vội vào trường, tôi nhớ lại chuyện hôm đó.

---

Tuần trước, vào ngày nghỉ, tôi đi mua sắm và tình cờ thấy Yukino trong đám đông. Với vẻ ngoài nổi bật nên tôi lập tức nhận ra cổ ngay, nhưng lúc đó cô ấy chỉ là một bạn cùng lớp chưa từng nói chuyện. Tôi không định chào hay bắt chuyện gì cả, chỉ liếc nhìn từ xa, định đi đến tiệm quần áo.

Nhưng rồi tôi để ý thấy một gã tóc nâu, to con, lén lút bám theo Yukino. Chắc do mình lo xa quá hay sao, nhưng thấy gã lấm lét đi theo cô ấy vào ngõ nhỏ, tôi cảm thấy bất an và bám theo.

Rồi…

"Này em gái, đi uống trà với anh đi."

Gã nắm tay Yukino, ép sát cô ấy.

"Ờm, tôi…"

"Thôi nào gái, dù gì em cũng đi một mình mà, thôi thì đi với anh chút thôi."

Thấy tình huống vượt quá mức tán tỉnh thông thường, tôi không kìm được, lên tiếng.

"À rể, Yukino? Cậu đang làm gì thế?"

Đó là lời đầu tiên tôi nói với cô ấy. Tâm trí rối bời, nhưng tôi cố nghĩ cách kéo cô ấy rời khỏi đó một cách tự nhiên. Gọi tên thân mật có lẽ sẽ hợp lý hơn. Thật ra, tôi sợ gã kia đến độ phát run, nên mới buột miệng gọi thẳng tên cô ấy.

"… Cái gì vậy chứ, có bồ rồi à?"

Nhưng may sao, câu nói đó hiệu quả. Gã kia bỏ đi ngay.

Tôi thở phào, còn Yukino tựa vào tường, thở hắt ra như trút được gánh nặng.

"Ha… giật cả mình."

"Cậu ổn chứ?"

"… Ừm. Cậu cứu tôi đấy ư?"

"Mà, đại loại là vậy. Xin lỗi cậu, chỉ là mình thấy cậu ngoài kia, nên…"

"Ừm. Cảm ơn."

Cô ấy cúi đầu cảm ơn, rồi lấy điện thoại từ túi ra nghịch. Lúc đó, tôi nhớ ra Yukino nổi tiếng cộc lốc. Ngay sau khi được cứu, cô nàng vẫn tỉnh bơ, không chút cảm xúc.

Thấy cô ấy ổn, tôi định rời đi, vì chẳng còn gì để nói.

"Đợi đã."

"Hả?"

Yukino nắm vạt áo tôi, giữ lại. Quay lại, tôi thấy cô ấy nhìn tôi với ánh mắt vừa giận vừa sợ, khó tả.

"Nè… mình hay bị làm phiền. Lúc đi học, tan học cũng thế."

"Vậy à?"

"Nên mình có chút khó chịu. Nhà cậu ở đâu?"

"Nhà mình? Ờ, khu dân cư ngay phía nam trường."

"Vậy lúc đi học, cậu đi cùng mình được không?"

"Mình á?"

"Không muốn à?"

"Không phải không muốn, nhưng…"

"Vậy nhờ cậu nhé, Ueyama-kun."

Nói xong, Yukino chạy vụt đi.

---

Từ đó, sáng hôm sau, cô ấy đến đón tôi. Nhưng có hai chuyện kỳ lạ.

Thứ nhất, chỉ với mô tả qua loa của tôi, sao cô ấy tìm được nhà tôi mà không lạc? Tên Ueyama không phổ biến ở đây, và khu dân cư gần trường cũng không lớn, nên có lẽ cô ấy tìm bừa là ra.

Thứ hai là cô ấy biết tên tôi. Dù tôi cũng biết tên đầy đủ của Yukino dù chưa nói chuyện, nhưng cô ấy là người nổi tiếng, ai cũng biết. Còn tôi chẳng có gì nổi bật, bạn cùng lớp bình thường có khi còn không biết tên. Vậy mà cô ấy gọi tên tôi tự nhiên, làm tôi hơi bất ngờ.

Nhưng nghĩ lại, ngồi cạnh nhau, chắc cô ấy vô tình nhớ. Và việc nhờ tôi đi cùng chắc chỉ vì tôi tình cờ cứu cô ấy hôm đó, không hơn.

Đừng kỳ vọng quá. Yukino là bông hoa trên cao, còn tôi, ngoài lúc đi học và tan học, chẳng bao giờ nói chuyện hay chạm mắt với cô ấy ở lớp hay hành lang.

Như mọi khi, nhìn bóng lưng Yukino từ xa, tôi vào lớp chậm hơn. Yukino đã ngồi ở ghế, lặng lẽ đọc sách. Hôm nay… cô ấy nhìn đồng hồ? Mua đồng hồ mới à?

"…"

Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, nhưng như thường lệ, chẳng có phản ứng gì.

Nhưng rồi tôi cảm nhận ánh mắt từ bên phải. Quay sang, Yukino đang nhìn chằm chằm tôi.

"Gì thế?"

"… Cậu làm gì mà lâu thế?"

"Ơ? mình chỉ đi sau cậu như thường lệ thôi mà…"

"Chậm quá. Mình bảo cậu đi sau nhưng phải trong tầm mắt mình cơ mà."

"X-xin lỗi. Mình mải suy nghĩ chuyện khác nên..."

"Nghĩ gì?"

"Mà,… chẳng có gì cụ thể cả."

"Cậu suy nghĩ về con gái, đúng không? Hừ, kệ cậu đấy."

Yukino quay ngoắt đi, và cho đến khi vào lớp, cô ấy không nói gì nữa.

Thật, chẳng hiểu nổi cô ấy nghĩ gì.

À, còn một chuyện kỳ lạ nữa. Nếu sợ biến thái, sao cô nàng không kêu tôi đưa đón cô ấy từ nhà cô ấy? Có lẽ cô nàng không muốn tôi biết nhà mình. Vậy tức là tôi chưa được tin tưởng bởi cậu ấy.

… Cô ấy nghĩ gì vậy nhỉ?