[Yukino pov]
"…"
Bên cạnh, Saito-kun và Ueyama-kun đang nói chuyện rôm rả. Tôi lén nghe… à không, tự nhiên mà nghe được thôi.
Hình như họ nhắc gì đó về hẹn hò, bạn gái… Tôi không nghe rõ hết, nhưng chắc chắn là chuyện tình cảm.
Saito-kun nổi tiếng đào hoa, chắc là nói về cậu ta chăng?
Hay là… chuyện của Ueyama-kun!?
"Khụ, khụ!"
Đang giờ học mà tôi ho sặc sụa.
"Này, Fuyusaki, em có ổn không đấy?"
"Khụ, khụ… Dạ, ổn, thưa thầy…"
Hỏng rồi. Cả lớp nhìn tôi như nhìn một đứa kỳ quặc mất. Nóng mặt quá, muốn độn thổ luôn. Ueyama-kun chắc cũng nghĩ tôi…
"Fuyusaki, cậu có ổn không vậy?"
Cậu ấy quay sang nhìn tôi, lo lắng, thậm chí còn đưa khăn tay ra.
Trời, ngầu quá, chết mất!
"Khụ!"
"Này, em có thật sự ổn không đấy? Có cần vào phòng y tế không?"
"… Vâng."
Thầy lại lo lắng, thế là tôi phải vào phòng y tế. Muốn chết thật. Tự dưng nghi ngờ Ueyama-kun, giờ tự chuốc họa.
"Ueyama, phiền em đưa bạn ấy vào phòng y tế nhé."
Hả? Thầy vừa nói gì?
"Dạ vâng, được ạ. Fuyusaki, cậu có sao không? đi nổi không?"
"Ổ-ổn mà…"
… Không ổn tẹo nào!
Trời ơi, tôi với Ueyama-kun, hai người, vào phòng y tế? Cả lớp đang nhìn chúng tôi rời lớp cùng nhau. Hỏng rồi, đầu óc quay cuồng thật sự.
"… Ư…"
"Fuyusaki, trời ơi cậu có thật sự ổn không vậy? Đây nè, nếu thấy khó chịu thì lấy khăn này."
"Không sao, ổn mà…"
Hành lang im ắng vì đang giờ học, đi cùng Ueyama-kun, tôi có cảm giác như cả thế giới chỉ còn hai chúng tôi, lãng mạn quá chừng. Nhưng căng thẳng đến mức muốn nôn luôn. Nếu nhận khăn của cậu ấy bây giờ, chắc tôi chết mất. Đã khó thở lắm rồi.
"…"
"Fuyusaki, tới rồi."
"À, ừ."
Căng thẳng quá, mới đó đã đến phòng y tế. Ueyama-kun nhìn vào trong, gọi cô giáo.
"Thưa cô, có bạn không được khỏe, cô cho bạn ấy nghỉ một chút được không?"
"Ừm, được. Em là…?"
"F-Fuyusaki ạ…"
Cô giáo phòng y tế, lần đầu tôi gặp, đẹp quá. Hình như là cô Nishimiya? Chắc mới ngoài hai mươi, toát lên vẻ quyến rũ của người lớn, dáng chuẩn. Đúng là cô giáo mà đám con trai hay nhắc đến, nổi tiếng thật.
"Cô ơi, em giao Fuyusaki cho cô nhé."
Giao tôi cho cô giáo, Ueyama-kun định rời đi. Dĩ nhiên là thế, nhưng tôi thấy hụt hẫng, muốn cậu ấy ở lại thêm chút. Nhưng nói sao đây?
“Đừng đi mà”… không, nặng nề quá. “Ở lại đi”… cũng kỳ.
Ờ…
"Để mình lại là mình chết mất."
Hỗn loạn quá, lỡ nói thật lòng.
"Hả?"
"À, không, ý là… chẳng có gì. Mình chỉ bảo là khó chịu muốn chết thôi."
"Hả, à. Cậu có thật sự ổn không vậy?"
"… Ổn."
Chẳng biết mình đang nói gì nữa. Đầu óc quay mòng, chân run lẩy bẩy. Cô giáo thấy thế, dẫn tôi vào giường nằm nghỉ.
Sau đó, Ueyama-kun nói gì đó với cô rồi rời đi. Lúc ấy, tôi mới thở được.
"… Phù."
"Fuyusaki, em thấy sao rồi?"
"Ơ, dạ, ổn ạ."
Ngồi dậy, nhìn cô giáo, tôi thấy cô không lo lắng mà lại… hơi nhếch mép cười.
"?"
"Đúng là tuổi trẻ mà. Tuổi thanh xuân đúng chứ?"
"Ý-ý cô là gì?"
"Em thích bạn nam lúc nãy, đúng không?"
"… Hả?"
"Có chuyện gì với cậu ta nên mới buồn bã thế này, đúng không? Tuổi này hay vậy mà."
"G-gì cơ? Cô nói gì em chẳng hiểu! Em không thích Ueyama-kun gì đâu…"
"Ồ, vậy để sensei thử tán cậu ấy xem sao nhé?"
"Không được! Cô mà làm thế, em giết cô đấy!"
"Haha, đáng sợ quá. Đùa thôi. Nghỉ chút rồi về lớp học nhé. Tình yêu quan trọng, nhưng nhiệm vụ của học sinh là học hành."
"… Vâng."
Cô Nishimiya xoa đầu tôi, rồi pha trà nóng cho tôi. Uống trà, tôi bình tĩnh lại, nhìn cô. Đúng là đẹp thật. Cô bảo đùa, nhưng nếu cô ấy tiếp cận Ueyama-kun, liệu cậu ấy có… Không, không được! Tưởng tượng cậu ấy bị cô gái khác cướp mất, tôi chỉ muốn đốt cháy phòng y tế này.
Cô đúng là xấu tính mà. Tôi không để cô và Ueyama-kun gần nhau đâu.
"Ư…"
"Fuyusaki, em gầm gừ như chó con kìa."
"T-tại vì…"
"Dễ thương thật. Nhưng ghen tuông lung tung là cậu ấy ghét đấy. Ghen vừa thôi nhé."
"Bị ghét thì em chết mất! Không, em không muốn bị ghét! Cô ơi, làm sao đây!?"
"Bình tĩnh nào, Fuyusaki."
"Không, không được…"
"Trời ơi…"
Cuối cùng, tôi bật khóc trong phòng y tế, được cô Nishimiya an ủi đến tận lúc tan học.