♤
“Ngủ mất rồi… chắc mệt lắm nhỉ.”
Khi tôi vừa đắp chăn cho cô ấy, Fuyusaki đã ngủ ngay lập tức.
Khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày, khuôn mặt khi ngủ lại thật dịu dàng và dễ thương.
…Mình vừa ngắm gương mặt lúc ngủ của cô ấy.
Thật khó tin là khoảnh khắc này chỉ có mình mình được thấy.
Fuyusaki lại đang ngủ ngon lành ngay tại nhà mình, không hề phòng bị gì cả. Cứ như mơ vậy.
Thật sự thì…
“Cô ấy dễ thương quá.”
Nếu Fuyusaki mà thức thì chắc chắn tôi không thể nào nói ra điều này.
Liệu một ngày nào đó, mình có thể trở thành người đủ thân thiết để nói những lời như vậy không?
“Mẹ về rồi đây~”
“…Chết rồi.”
Đang ngẩn ngơ nhìn gương mặt khi ngủ của Fuyusaki thì mẹ tôi về nhà.
Không kịp nghĩ xem phải làm gì, mẹ đã bước vào phòng khách.
“Này, ít ra cũng phải chào mẹ một tiếng chứ Yuta… mà, cô bé này là…”
“K-không phải như mẹ nghĩ đâu! Chuyện này có lý do mà!”
“Ra là vậy~ À mà mẹ để quên đồ ở quán, chắc mẹ quay lại đó một lúc. Hai đứa cứ thoải mái nhé~”
“Mẹ!?”
“Tạm biệt nhé~”
Mẹ đi ra ngoài với nụ cười đầy ẩn ý, rõ ràng là đã hiểu lầm đủ thứ.
Nhưng cách mẹ xử lý mọi việc quá nhẹ nhàng lại khiến tôi thấy lạ.
…Dù sao thì cũng phải đưa Fuyusaki về trước khi bố về nhà.
“Chắc đợi một lúc nữa rồi đánh thức cô ấy vậy.”
Nhưng thật sự trông cô ấy ngủ ngon lành quá.
Không biết là vì tin tưởng mình, hay chỉ đơn giản là không xem mình là con trai.
Cô ấy đang mơ thấy gì vậy nhỉ…
♡
Mùi hương của Ueyama-kun.
Hơi ấm của Ueyama-kun.
Mình, thật sự rất hạnh phúc.
Được ngủ cùng cậu ấy tại nhà cậu, rồi sau đó cùng mẹ cậu nấu ăn chẳng hạn.
Ehehe, cứ như vợ chồng son vậy.
Mình yêu Ueyama-kun lắm luôn.
Ueyama-kun, hôn nào.
Mau về phòng đi.
Hôm nay em không để anh ngủ đâu đấy.
“…Hửm?”
“À, cậu tỉnh rồi à?”
“Ueyama…kun… hửm?”
Tầm nhìn mờ ảo dần rõ ràng.
Ngay trước mắt, Ueyama-kun đang nhìn tôi đầy lo lắng.
“Mơ… à?”
“Ngủ say ghê luôn. Chắc mệt lắm nhỉ, giờ thấy trong người sao rồi?”
“…Ổn.”
Hơi thất vọng một chút, nhưng rồi tôi nhanh chóng tỉnh táo lại.
Mình đã ngủ suốt trước mặt cậu ấy.
Phải làm sao đây, xấu hổ chết mất.
“Fuyusaki? Cậu vẫn thấy mệt hả?”
“…Tớ ngủ suốt à?”
“Ừ.”
“…”
Tức là, suốt thời gian đó mình đã ngủ một cách không đề phòng trước mặt cậu ấy.
Muốn chết quá.
Và cậu ấy, trước một đứa con gái như vậy, lại chẳng làm gì cả.
Muốn chết hơn nữa.
Cậu ấy… chắc chẳng hứng thú gì với mình đâu.
“Tớ về đây.”
“H-hả?”
“Tớ về.”
“F-Fuyusaki?”
“Về thiệt đó.”
Bị đủ thứ cảm xúc dồn ép, tôi gần như khóc òa, cố gắng kìm nén rồi bật dậy chạy một mạch ra cửa.
Bỏ lại phía sau ánh mắt lo lắng của cậu ấy, tôi lao thẳng ra ngoài.
Chạy thật nhanh.
Dù mình đã đến tận nhà của Ueyama-kun.
Vậy mà cậu ấy lại chẳng làm gì cả.
Mình đúng là… chẳng có chút hấp dẫn nào với tư cách là con gái cả.
“Hức… Ueyama-kun ngốc.”
Vừa khóc, tôi vừa lủi thủi bước về nhà một mình.
May là trên đường về không gặp ai cả.
Lúc này trời đã tối hẳn rồi.