You guys should have married soon! I have three girls who have been told so.

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

27 46

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

88 885

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

19 139

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

16 83

Tập 01 - Chương 06: "Nhưng thật đấy, hai người nên lấy nhau luôn đi..."

"Này, Onii-chan? Hôm nay Maihara-san vẫn như mọi khi à?"

Khi tôi đang ăn bữa tối muộn sau khi đi làm về, Ema—đang ngồi đối diện tôi ôn luyện cho kỳ thi chuyển cấp—bất ngờ hỏi.

"Hả? Ừ thì, vẫn loạn hết cả lên và—"

"Em không hỏi chuyện công việc. Hôm nay chị ấy có bám dính lấy anh nữa không?"

Vì Ema thường xuyên ghé qua chỗ làm của tôi, nên cũng không ít lần nó bắt gặp cảnh tôi bị Maihara-san trêu chọc.

"À, ừ thì… có. S-Sao thế? Sao em lại tò mò chuyện này?"

"Em không biết nữa, em chỉ nghĩ là… có lẽ Maihara-san thực sự thích anh đấy nhỉ."

"Cái gì…? Không đời nào. Cậu ấy đúng là hay trêu anh thật, nhưng ai cậu ấy cũng nói chuyện bằng cái ‘kỹ năng giao tiếp’ kỳ lạ đó mà. Hơn nữa, một người dễ thương như thế mà lại để ý một thằng otaku u ám như anh á? Nghe chẳng hợp lý chút nào."

"Hàa… Chẳng hiểu nổi, anh là Tanaka Rita anh hướng nội, hay anh hướng nội anh là Tanaka Rita thế…?"

"Cái kiểu nói nhảm đấy sao giống trong Jujutsu Kaisen quá vậy…?"

Trong khi tôi còn đang cố gắng tiêu hóa câu nói đó, Ema rên rỉ ôm đầu.

"Thôi kệ đi. Em đi ngủ đây."

"Ơ…?"

Nói rồi, Ema thu dọn sách vở và đi nhanh vào phòng.

…Cái quái gì vừa xảy ra vậy?

Ăn tối xong, tôi trở về phòng, lấy bộ đồ ngủ ra khỏi tủ và bắt đầu chuẩn bị đi tắm.

Nếu Maihara-san trêu chọc vì cô ấy thích mình thật…

Ý nghĩ đó khiến tôi chợt đứng lại, rồi liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn đang nằm trên giường.

"…"

Không chút do dự, tôi mở ứng dụng ghi chú.

"Yamada-senpai nhút nhát thật đấy. Em mới chỉ khẽ chạm vào thôi mà mặt đã đỏ bừng rồi."

"K-Không phải lỗi của tớ! Tại tớ không quen được con gái lại gần như thế thôi!"

"Vậy mấy chuyện như này cũng là lần đầu của anh nhỉ~?"

Nói rồi, cô nhẹ nhàng đan những ngón tay vào tay tôi—

ỐI DỒI ÔI! Tuyệt cà là vời! Đây rồi! Chuyện của mình đang dần liền mạch rồi!

Mạch truyện về nữ chính đàn em mà tôi bị mắc kẹt bấy lâu nay cuối cùng đã có một bước đột phá lớn!

Đã khoảng một tuần trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu dạy lại Maihara-san từ con số 0. Dần dần, cô ấy đã bắt đầu thành thạo việc làm burger. Trong tiểu thuyết của tôi, nữ chính đàn em cũng bất ngờ vọt lên vị trí dẫn đầu trong bảng xếp hạng nữ chính tuần. Cần phải giảm bớt cường độ xuống một chút mới được…

Ca làm tối Chủ Nhật. Trong gian bếp chỉ có tôi, Maihara-san và Koyama-kun.

Giờ đã là 8:30 tối. Chỉ còn ba mươi phút nữa là đóng cửa. Ngay cả khi có Maihara-san, lượng khách vào giờ này cũng đã thưa dần, giúp khối lượng công việc trở nên nhẹ nhàng và dễ quản lý hơn.

Ngay khi tôi đang cầu nguyện chúng tôi sẽ kết thúc ca làm mà không gặp sự cố nào…

"Ối—nóng quá!"

"Koyama-kun, cậu có sao không đấy?"

"Ừm, chỉ bị bỏng nhẹ thôi."

Có vẻ cậu ta vô tình chạm tay vào những mảng cháy còn dính trên vỉ nướng và bị bỏng nhẹ.

"Nhanh đi chườm lạnh chỗ đó đi."

"Nhưng nếu bây giờ mà tôi đi thì ở đây còn mỗi mình cậu à."

"Không sao đâu. Vẫn còn đủ nguyên liệu dự trữ mà, với cả giờ cũng chẳng có nhiều khách lắm đâu."

"Tôi không muốn để cậu một mình với đám con gái."

Thật luôn? Vãi cả lý do?

"Giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó… nhìn đi, nó đã bắt đầu phồng lên rồi kìa."

"Gừ, thôi được rồi. Nhuờng cậu làm nốt đấy."

Koyama rời quầy nướng và đi vào văn phòng phía sau để sơ cứu.

"Cậu ấy có sao không ạ?"

Maihara-san vừa hỏi vừa nhìn theo Koyama với vẻ lo lắng.

"Ừ, trông cũng không tệ lắm. Mong là sẽ không để lại sẹo."

Và đúng lúc đó—

"Senpai, hình như bên ngoài hơi ồn ào thì phải?"

“Ừ ha. Chuyện gì thế nhỉ?"

Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ khu vực ăn uống. Nhưng đó không phải là sự hối hả thường thấy vào cuối tuần. Nó đầy những tiếng la hét—"Kyaa!" và "Tuyệt quá!"—theo kiểu phấn khích tột độ.

Ngay lúc đó, một đơn hàng xuất hiện.

"Ối, có đơn hàng mới nè, Senpai! Một Burger, một Cheese, một Double Cheese, một Teriyaki… S-Senpai, nhiều quá vậy!"

"C-Cái quái gì thế? Từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ thấy đơn hàng lớn thế này cả. Khoan đã—có phải đây là…?"

Đúng lúc đó, Misaki-san thò đầu qua quầy, với vẻ mặt phấn khích lạ thường.

"Chuyện này điên rồ thật đó! Khoan đã, chỉ có hai đứa thôi sao?!"

"À, vâng. Koyama-kun bị bỏng tay, nên là—khoan đã, chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

"Mấy người của kênh Youtube Moritabe Channel đang ở đây đó!"

"Ai cơ ạ…?"

"À rế, là kênh mukbang đó đó! Mấy người ăn siêu nhiều ấy! Oa, không ngờ họ lại ở đây!"

Ngay cả Maihara-san cũng biết họ là ai. Nhưng—

"Bây giờ không phải lúc để bất ngờ đâu! Khoan đã… có phải những đơn hàng này đều là của họ không ạ?!"

Đúng vậy. Màn hình trước mặt tôi hiển thị một đơn hàng cho mọi loại burger trong thực đơn.

"Ngoài này bọn chị đang làm đồ uống và đồ ăn kèm, nhưng… hai đứa trong có ổn không vậy?"

Misaki-san trông hơi lo lắng. Ừ thì—như này đúng là tệ thật.

Quản lý thì đang bận nghe khách hàng phàn nàn qua điện thoại. Chúng tôi không thể gọi Koyama trở lại với vết bỏng như vậy được. Còn các nhân viên quầy khác trừ Misaki-san thì không ai biết nấu ăn cả.

"Làm… Làm gì còn lựa chọn nào khác đâu. Chỉ có hai bọn em thôi mà…"

Đồ ăn dự trữ của chúng tôi chỉ đủ dùng cho đến khi đóng cửa. Quầy chiên—khu vực của tôi—thì vẫn ổn, nhưng quầy vỉ nướng mà Koyama đảm nhiệm lại không có đủ thịt để hoàn thành toàn bộ thực đơn. Tôi cũng sẽ phải xử lý cả việc đó nữa.

"P-Phải làm sao bây giờ, Senpai…?"

Maihara nhìn tôi vô cùng bối rối. Nếu tôi xử lý phần thịt thì cậu ấy sẽ phải tự lắp ráp burger một mình. Ai mà biết cô ấy có thể xoay sở được không…?

Khi sự tuyệt vọng bao trùm, tôi bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô ấy. Không… đây không phải lỗi của câụ ấy.

Cô ấy là đàn em của tôi—và tôi là Senpai của cô ấy mà. Nếu bây giờ tôi mà mất bình tĩnh thì làm gương kiểu gì đây? Đơn hàng này dù sao cũng điên vãi chưởng. Nếu có gì sai sót, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.

"Maihara-san, giờ tớ sẽ đi nướng thịt, vậy để phần lắp ráp burger cho cậu một lát được không? Cứ bắt đầu với những loại cậu biết trước nhé."

"Em không làm được đâu! Lỡ em lại làm hỏng nữa thì sao…?"

"Maihara-san, cậu làm được mà."

"N-Nhưng…"

"Cả tuần nay cậu đã rất cố gắng rồi, đúng không nào? Tớ không mong cậu sẽ hoàn thành xuất sắc. Nhưng tớ biết cậu có thể làm tốt hơn trước đây. Ngay cả khi cậu có làm hỏng đi nữa, tôi sẽ gánh hết. Vậy nên—cứ cố gắng hết sức với những gì cậu đã học được nhé."

"Senpai…"

Mắt cô ấy hơi ngấn nước, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh và rạng rỡ. "Vâng ạ!"

Misaki-san, thấy sự quyết tâm của chúng tôi, giơ ngón cái lên và trở lại vị trí của mình.

"Được rồi…! Cố lên nào, Maihara-san!"

"Vâng, Senpai!"

Maihara-san bắt đầu lắp ráp burger. Tôi nhanh chóng lấy một mẻ thịt mới từ tủ đông và đặt lên vỉ nướng, rồi vội vàng trở lại bếp.

"Maihara-san! Cậu làm đến đâu rồi?"

"Em làm xong bốn cái đầu tiên rồi! Nhưng em làm hỏng cái thứ năm, nên đang làm lại ạ!"

"Hiểu rồi! Thịt sẽ mất một lúc để chín, vậy trong thời gian đó, cậu cứ cho bánh mì vào vỉ nướng đi! Tớ sẽ làm phần lắp ráp vậy!"

"V-Vâng ạ!"

Cô ấy đã ghi nhớ hết các loại bánh và đang đặt chúng vào vỉ nướng một cách chính xác. Dấu hiệu cho thấy cô ấy đang nghiêm túc với công việc.

Và tất nhiên—đúng lúc đó, chúng tôi hết sạch hành tây. Sao rắc rối cứ liên tục kéo đến vậy.

"Xin lỗi, Maihara-san! Hết hành tây mất rồi! Tớ sẽ chuẩn bị một mẻ mới—cậu cứ tiếp tục lắp ráp một mình một lát nhé! Hỏng cũng không sao đâu!"

"R-Rõ ạ!"

Nửa đơn hàng đã xong. Tôi lao đến tủ lạnh, lấy một túi hành tây mới, và tìm một cái hộp để đựng chúng. Được rồi— giờ thì ổn rồi.

"Senpai, thịt kìa!"

"Chín rồi à! Tớ lấy ngay đây!"

Tôi nhanh chóng lấy những miếng thịt đã chín và di chuyển chúng sang khay. Cuối cùng cũng có đủ nguyên liệu để hoàn thành đơn hàng.

"Xin lỗi, em vừa làm hỏng thêm hai cái nữa! Chúng ta có đủ thịt không ạ?!"

"Có! Tớ làm thêm rồi, nên đừng lo!"

"Senpai…!"

"Chúng ta làm được mà! Việc còn lại chỉ là lắp ráp burger thôi!"

Và cùng nhau, chúng tôi đã hoàn thành toàn bộ đơn hàng.

Tôi bước vào văn phòng, tay cầm những chiếc burger bị hỏng. Ở đó, Maihara-san đã dọn dẹp xong và đang đợi tôi. Ngay khi tôi bước vào, cô ấy đứng dậy khỏi ghế và cúi đầu thật sâu.

"S-Senpai! Ừm, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều…!"

"K-Không cần phải khách sáo đâu… thật mà…"

"Nếu không có anh, em…"

Cô nàng bối rối khi nhìn tôi. Ừm… cậu ấy đang rất chân thành nhỉ.

Tôi hơi ngượng ngùng gãi đầu khi nhận thấy quản lý đang cười tủm tỉm nhìn chúng tôi từ phía sau máy tính. Ngồi xuống cạnh Maihara-san, tôi đặt những chiếc burger lên quầy.

"Đây."

"Senpai thưởng cho em ạ…?"

"Không… Đây là ba chiếc burger cậu làm hỏng hôm nay. So với hồi cậu làm hỏng liên tục, đây là một bước tiến rất lớn đấy."

"Senpai…!"

"Tớ không thể tự mình xử lý đơn hàng khổng lồ đó. Nhưng cậu đã làm việc rất chăm chỉ, và nhờ đó, chúng ta đã có thể hoàn thành. Hôm nay cậu đã rất xuất sắc đấy. Cảm ơn cậu."

"Senpaaaii…!"

"Cái—này! Đ-Đừng có bám tớ nữa!"

"Oaaa! Nhưng Senpai tốt với em quá điiiii!"

Ugh! Đáng ra tôi nên cư xử đúng mực như một senpai gương mẫu, nhưng thằng nhóc còn zin bên trong tôi đang gào thét loạn cả lên! Làm ơn buông ra đi mà, Maihara-san—trước khi tớ mất kiểm soát! Khoan đã không, làm thế cũng không hay—tỉnh táo lại đi, tôi ơi!

"Senpai… em nguyện theo anh suốt đời…♡"

"Đây chỉ là công việc làm thêm thôi mà…?"

"Đây không chỉ là công việc làm thêm thôi đâu!"

Vẫn bám lấy ngực tôi, cô ấy ngước đầu lên, nép mình trong vòng tay tôi.

"Đối với em, Senpai… anh luôn là người em vô cùng ngưỡng mộ…!"

Với đôi má ửng hồng và đôi mắt long lanh, cô ấy nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ không chút lay chuyển—và tôi, dù bất đắc dĩ, dán chặt vào mắt cô ấy.

Luôn…? Chúng tôi mới quen nhau được khoảng một tháng thôi mà?

"C-Cái đó hơi phóng đại rồi… Còn có những senpai tài giỏi khác mà…"

"Em chỉ có duy nhất một Senpai thôi…♡"

K-Không! Bình tĩnh lại nào! Maihara-san chỉ tôn trọng mình vì mình đã hướng dẫn cô ấy cẩn thận thôi! Không phải vì mình—mà là vì tinh thần làm việc của mình! Chắc chắn không phải theo hướng lạng mạn! Không phải vì mình hấp dẫn hay gì cả!

Khi tôi vội vàng tự trấn an bản thân, cuối cùng tôi cũng nhận ra một điều—Koyama-kun và Misaki-san đã đứng ở lối vào văn phòng suốt từ nãy tới giờ.

"K-Koyama-kun? Misaki-san?! Từ khi nào mà…?"

"Hửm? Chắc là từ lúc em ấy nói, 'Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều…' chắc vậy."

"Mấy người đứng ngay sau em suốt thời gian đó á?! K-Không phải như mọi người nghĩ đâu—!"

Trong khi tôi lắp bắp, Koyama nói thẳng thừng, còn Misaki chỉ nhún vai.

"Thật đấy, hai người nên mau mà cưới nhau đi…"

"Cái—?!"

Tại sao Misaki-san cũng nói thế nữa?!

Lúc đó. Tôi đứng như trời trồng, vẫn bị mắc kẹt trong vòng tay níu chặt của Maihara-san.

"Thật không công bằng… Tanaka chứ không phải ai khác… Nếu hôm nay tôi là người ở cùng với cậu ấy thì…"

Koyama trông vô cùng chán nản. Cái thằng bỏ cuộc vì bị bỏng nói gì thế…

"Không, thật sự không phải như vậy đâu! Cậu ấy chỉ đang thấy nhẹ nhõm sau khi xong việc thôi mà—"

"Ỏỏỏ, Senpai đỏ mặt kìa~! Dễ thương quá đi~♡"

À, không. Cô ấy đã biến thành "quỷ cái" rồi.

Tôi cố gắng giải thích sự hiểu lầm một cách tuyệt vọng, nhưng Misaki-san thì đang lẩm bẩm trong thế giới riêng của mình, "Á rà, ra là vậy à…" và không hề coi trọng tôi.

"Kaede-chan rất nổi tiếng với mấy cậu con trai ở đây đấy. Tốt hơn hết là đừng để em ấy bị người khác cướp mất nhé."

"Em đã nói rồi mà, không phải như vậy! Chúng ta về nhà thôi, được chứ?! Đi thôi, Maihara-san! Tối nay cậu cũng muốn tớ đưa về, đúng không?!"

"Waaa~ lại về nhà cùng nhau nữa à? Đúng là cặp vợ chồng son mà."

"Làm ơn đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa! Em đi thay đồ đây!"

Tự nhốt mình trong phòng thay đồ, tôi nghe thấy tiếng Misaki-san mơ hồ phía sau:

"Thật ra cũng khá đơn gian ấy chứ…"

Tôi vờ như không nghe thấy.

Góc nhìn của Maihara Kaede

Trước khi vào làm ở Familia, Kaede thường xuyên qua lại với những cậu trai hư hỏng. Đương nhiên, hành vi của cô cũng không được chuẩn mực.

Khi vào cấp ba, không có cô gái nào giống cô. Sâu thẳm trong lòng, cô luôn cảm thấy bất an về lối sống đó, nhưng dù vậy, cô vẫn ngần ngại từ bỏ quá khứ và hòa nhập với mọi người.

Sự xáo trộn cảm xúc trong thời niên thiếu đó khiến cô cảm thấy lạc lõng ở trường. Cô dần trở nên cô lập, bắt đầu trốn học nhiều hơn và cuối cùng bỏ học hoàn toàn.

Vào thời điểm đó, một ngày nọ, khi cô tụ tập với đám bạn xấu như thường lệ ở Familia—

Một trong số họ, giữa lúc đang ăn burger, bỗng nhiên cau mặt. Anh ta đã gọi burger không dưa chuột muối, nhưng trong đó lại có. Tức giận, cậu ta gọi một nhân viên bán thời gian.

"Này, có dưa chuột muối trong này. Cái quái gì thế này? Tôi đã bảo không cho dưa chuột muối vào rồi mà."

"T-Tôi xin lỗi. Tôi không phải người làm nó, nên…"

"Vậy thì gọi người làm nó ra đây. Tôi không hỏi ai làm nó, tôi bảo là gọi họ ra đây."

"Tôi rất xin lỗi… Tôi sẽ đi gọi ngay ạ."

Chẳng bao lâu sau, quản lý, Hanako, bước ra để xin lỗi.

"Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì sự bất tiện này."

"'Chúng tôi xin lỗi' cũng không thể giải quyết được đâu. Tôi đã trả tiền cho cái này rồi mà? Trả lại tiền cho tôi đây."

"Tôi chân thành xin lỗi. Rất tiếc, chính sách của cửa hàng không cho phép hoàn tiền. Tuy nhiên, chúng tôi có thể chuẩn bị một chiếc burger mới không có dưa chuột muối cho quý khách."

"Cái gì? Mày cho tao ăn thứ tao ghét. Vậy thì trả lại tiền cho tao và lấy thêm cái bánh khác ra đây."

"Cô không trả lại tiền cho nó thật à? Haha. Takaya, tới đi—Haha!"

"Vãi đái thật đấy cu ạ. Chuyện bắt đầu hay rồi đây—Haha!"

Trong nhóm ồn ào đó, chỉ có Kaede—người gần đây bắt đầu cảm thấy tội lỗi về hành vi của họ—có thể nhìn cảnh tượng một cách khách quan hơn. Cô nhận thấy những ánh mắt lạnh lùng, ghê tởm từ những khách hàng khác. Cô nhận ra hành vi của nhóm mình đã đi quá giới hạn như thế nào. Lương tâm đang thay đổi khiến cô ấy nhận thức rõ ràng mọi thứ.

Và ngay lúc đó, cô đã hiểu ra: Trời ạ, mình đã sa ngã đến mức nào rồi.

Cô cảm thấy hối hận, dù rằng đã quá muộn.

Và rồi—

"Tanaka-kun, không! Không phải lúc này!"

"Em xin lỗi…!"

"…Hả?"

Một cậu bé thấp bé bất ngờ bước tới. Đó là Tanaka Rita, khi đó chỉ là một nhân viên bán thời gian mới vào nghề, đẩy Misaki, người đã cố gắng ngăn cậu lại. Mọi người đều im lặng, choáng váng trước sự xuất hiện đột ngột của cậu.

"T-Trời ạ, Tanaka! Tôi đã bảo cậu đừng dính vào chuyện này mà!"

"Tôi xin lỗi rất nhiều… T-Tôi là người đã làm hỏng. Tôi vô tình cho dưa chuột muối vào burger không dưa chuột muối…"

"Ồ, vậy sao?"

"Vâng… T-Tôi thực sự xin lỗi—á!"

Tóe.

Takaya đổ ly cola của mình lên đầu Rita.

"Đấy. Cảm ơn vì dưa chuột muối."

Chiếc ly rỗng va vào đầu Rita. Những viên đá tan chảy một nửa trượt xuống tóc cậu khi cậu đứng đó, ướt sũng và run rẩy vì lạnh. Ai ai cũng nhìn rõ—chuyện này đi quá xa rồi.

"Tôi sẽ không bao giờ quay lại cái nơi tồi tàn này nữa."

Takaya xông ra ngoài, hành động như thể vừa thắng một trận chiến lớn. Kaede run rẩy vì thấy tất cả trông thật thảm hại.

Nhưng dù vậy, những người khác vẫn đi theo.

"Takaya là đỉnh nhất—Haha! Thật đã đời—Haha!"

"Nhìn xem hằng nhõi ủ rũ đó hoảng loạn đến mức nào kìa! Cả người nó ướt sũng luôn! Haha!"

"…Đi thôi, Kaede, chúng ta đi nào."

Kaede không thể từ chối lời mời của bạn mình ngay lúc đó.

Nhưng sau đó, khi cả đám giải tán, cảm giác tội lỗi trở nên quá lớn. Cô tự mình quay lại cửa hàng để xin lỗi. Cô mặc chiếc áo hoodie, kéo mũ trùm đầu thấp xuống để che mặt—sợ rằng ai đó có thể nhận ra mình.

(Mình đúng là một kẻ hèn nhát mà…)

Ngay cả khi tự trách bản thân, cô vẫn đến cửa hàng. Ở đó, cô ấy nhìn thấy một dáng người nhỏ bé vẫn đang dọn dẹp cái bàn mà sáu người mà họ đã dùng—đồng phục của cậu vẫn ướt sũng, dính đầy cola.

"…Ừm…"

"Vâng?"

Rita không nhận ra cô lúc đầu—tất nhiên là không rồi. Cô đã cố tình che giấu bản thân mà.

"T-Tôi là… một trong những người lúc nãy. Ưm, một người bạn của họ…"

Ngay cả việc tự gọi mình là bạn của họ vào thời điểm này cũng khiến cô khó chịu. Ký ức về những gì đã xảy ra cứ đâm sâu vào cô từ bên trong.

"Tôi… Tôi thực sự xin lỗi về những gì họ đã làm…"

Kaede, người đã sống lệch lạc quá lâu, không biết cách nói lời xin lỗi sao cho đúng. Lời xin lỗi của cô vụng về và lúng túng.

Nhưng Rita—chỉ tặng cho cô một nụ cười ấm áp, dịu dàng.

"Cậu quay lại để xin lỗi sao…? C-Cảm ơn cậu rất nhiều! Thật sự đó! Nhưng đó là lỗi của tôi ngay từ đầu. Tôi là người đã làm hỏng burger. Tôi rất xin lỗi. Tôi chỉ mới bắt đầu làm việc ở đây thôi, vẫn còn là lính mới—à, x-xin lỗi, chắc nghe như tôi đang viện cớ nhỉ?"

"K-Không hề. Tôi không để tâm đâu…"

"Cậu thật tốt bụng. Thành thật mà nói… điều đó đã giúp tôi rất nhiều. Lúc mắc lỗi tôi có hơi suy sụp đôi chút, nên là… nghe được câu đó làm rôi vui lắm. Ahaha…"

Cô đã làm tổn thương người khác, gây rắc rối, chống đối trường học và cả cha mẹ.

Thế mà, cậu không hề mắng mỏ cô. Ngược lại còn khen ngợi cô.

Cậu ấy mới là người tốt bụng. Không phải mình…

"E-Etou, tôi chỉ muốn nói vậy thôi. Tôi đi đây…"

"À, đợi đã!"

"Vâng…?"

"…Tôi là người đã mắc lỗi, nhưng những người khác làm việc ở đây thực sự rất tuyệt vời. Vậy nên… nếu cậu thấy thích thì, hãy ghé qua lần nữa nhé."

Nụ cười đó của cậu—không thể nào cô quên được.

Sau đó, Kaede bắt đầu một cuộc sống mới… và chính thức trở thành nhân viên bán thời gian tại Familia.

Khi Kaede về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là bật đèn. Không có ai khác ở nhà—chưa bao giờ có, vào ban đêm.

Dù công việc có vui đến mấy, sự im lặng chờ đợi ở nhà luôn kéo cô trở lại thực tại.

Cô dựa lưng vào ghế sofa và nghĩ về Rita.

"Hôm nay anh lại không nhận ra nữa rồi, Senpai. Anh đúng thật là một người nhút nhát mà…"

Khi nhìn Rita, cô không thể không mỉm cười. Khi cậu nói mọi chuyện sẽ ổn thôi, cô cảm thấy vô cùng an tâm. Khi cậu khen ngợi cô, cô cảm thấy mình có thể tiếp tục cố gắng vào ngày mai.

Nghĩ về Rita… khiến lồng ngực cô cảm thấy ấm áp.

"Senpai… em yêu anh."

d302a3d5-c0d2-4aff-98a8-ace093b86d29.jpg

Góc nhìn của Tanaka Rita

Về đến nhà, tôi nằm phịch xuống giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Khi bạn nghe một câu giống nhau đến tận ba lần, dù có cố gắng phủ nhận đến mấy, nó vẫn bắt đầu trở nên… hiển nhiên rồi.

Kanagawa-san, Ema, Misaki-san—tất cả họ đều bị điên rồi.

Không đời nào một kẻ như tôi, một tên hướng nội siêu cấp u ám, lại có thể xứng đôi vừa lứa với những cô gái hấp dẫn đến thế.

Đây không phải là truyện. Đây là đời thực.

Trong thực tế, những chàng trai mà các cô gái phải lòng đều đẹp trai hơn, nam tính hơn, tài giỏi hơn, đáng tin cậy hơn… Nếu tôi có dù chỉ một trong những phẩm chất đó, có lẽ tôi còn có thể hiểu được.

Nhưng tôi không đẹp trai. Tôi không thể học hành, không giỏi thể thao. Tôi không có phẩm giá của một người đàn ông, không tự tin, không kiêu hãnh. Những người bạn duy nhất tôi có là những người trong đầu tôi. Tôi là một kẻ cô độc, không thực sự thân thiết với ai.

"…Mình, cưới bất kỳ cô gái nào trong số họ trong tương lai ư? Ừ, không đời nào."

Đúng lúc tôi thở dài, điện thoại bất chợt sáng lên.

"Chương mới nhất hôm nay hay quá. -Ame-chan"

Tin nhắn từ Ame-chan, một người bạn trên mạng của tôi—một người mà tôi thậm chí còn không biết mặt, tên thật hay địa điểm. Cô ấy chắc hẳn đang nói về chương mới nhất của web novel mà tôi đăng dưới tên người dùng Mikan-shi.

Và rồi… chuyện đó xảy ra.

Tôi đã nhìn thấy nó—lời tỏ tình trong phần bình luận của bộ tiểu thuyết tôi đăng lên mạng.

—Một trong số họ. Một trong những cô gái đó là nữ chính thực sự trong đời tôi.

Để tôi làm rõ một lần nữa nhé.

Đây là câu chuyện về một tên otaku bình thường, ám ảnh với thể loại romcom như tôi, người—bằng một sự sắp đặt kỳ lạ của số phận—bị cuốn vào một cơn lốc hỗn loạn giống như trong phim hài lãng mạn,

—và cuối cùng, kết thúc bằng việc kết hôn với một cô gái rất đời thực.