Tại quầy purikura, Yamashita Kurumi và tôi đứng đơ ra. Takeuchi-san nhìn đi nhìn lại giữa hai đứa tôi, chớp mắt liên hồi như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thật lòng mà nói, tôi cũng chẳng hiểu nổi. Chuyện quái quỷ gì thế này?
“Kurumi, cậu biết cậu ấy à?”
“À, ừ…”
Kurumi gật đầu theo phản xạ trước câu hỏi của bạn mình. Cay thật, chỉ còn một bước nữa là có thể xác nhận xem liệu Takeuchi-san có phải là C hay không, mà đúng lúc này lại đụng phải Kurumi mới đau…
“Đ-Đúng là trùng hợp ghê ha.”
Bỏ ý định xác nhận với Takeuchi-san, tôi quay sang Kurumi.
“Ừm, Rita… ai đây…?”
“Hả? Ai cơ…? Takeuchi-san là—”
Một người bạn? Một người quan trọng? Bạn cùng lớp? Một loạt các lựa chọn hiện ra, nhưng tôi vẫn chần chừ.
Khoan đã. Tùy thuộc vào cách tôi trả lời, chuyện này có thể gây ra đủ mọi hiểu lầm. Nếu tôi thẳng thừng nói cậu ấy là bạn, và Takeuchi-san hóa ra lại là C, thì đó coi như là từ chối lời tỏ tình của cô ấy rồi. Nhưng nếu tôi quá thân mật, và Kurumi lại là C, thì tôi sẽ phản bội kỳ vọng của cô ấy.
“Có phải là… loại quan hệ mà cậu không thể nói ra không?”
“Hả? K-Không, không phải, chỉ là…”
“Tanaka-kun, cô gái này là ai vậy…?”
“À, ừm, thì…”
Tôi suýt chút nữa nói “chỉ là bạn thuở nhỏ thôi” nhưng đã kịp phanh lại.
Không được! Nếu Kurumi thực sự thích tôi thì việc gọi cậu ấy là ‘chỉ là bạn thuở nhỏ’ sẽ vô cùng nguy hiểm!
“Khoan, cậu ta ngoại tình à?”
“Drama kìa~”
Tôi có thể cảm nhận ánh mắt của các cô gái ra vào quầy purikura đang xuyên thẳng vào mình. Tôi đã làm được gì đâu…!
Đúng lúc tôi đang chìm trong tuyệt vọng, cửa thang máy mở ra.
“A đây rồi—Santoryu và Takeuchi.”
“Đến lúc đi rồi~”
Một pha cứu thua trông thấy. Đội quân normie Z đã đến. Và giờ họ còn thản nhiên gọi tôi là Santoryu nữa chứ.
“À, ừ, ừm…”
Đúng lúc đó tôi chợt nhận ra. Lý do duy nhất khiến tôi cảm thấy có lỗi là vì tôi đang hành xử như đang lấp liếm gì đó. Nhưng thực ra, việc đi chơi với bạn cùng lớp chẳng có gì là không trong sáng cả.
Thôi được rồi. Xử lý theo cách này vậy.
“À không, tớ chỉ đang đi chơi với bạn cùng lớp thôi. Chúng tớ vừa định đi về.”
“Hả? Cậu… sao cơ?”
Khi tôi cố giải thích với Kurumi, Kanagawa-san và cô gyaru đưa mic cho tôi trước đó đi đến chỗ chúng tôi.
“Nàyyy, hai cậu làm gì mà lén lút đi riêng với nhau thế~?”
Takeuchi-san hoảng loạn và giải thích.
“B-Bọn tớ chỉ chụp purikura thôi mà!”
“Hảaa? Thiệt hông đó~? Nghe đáng nghi quá~”
“Thật mà…!”
“Cậu thì sao, Tanaka-kun?” Kanagawa-san mỉm cười hỏi.
“Hả? Không, thật đấy, bọn tôi chỉ làm vậy thôi…”
“Ồ, thậ~t sao?”
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện, một người trong nhóm đã đi trước gọi vọng lại.
“Này! Takeuchi! Santoryu! Bỏ lại hai người ở đây nhé!”
“A, xin lỗi Kurumi. Bọn tớ phải đi rồi. Gặp lại sau nhé!”
“Đ-Được thôi…?”
Quay trở lại nhóm, tôi thoát khỏi thảm họa trong gang tấc.
“Ừm, Tanaka-kun, để Yamashita-san ở lại như vậy có ổn không đó?”
“Cậu biết cậu ấy à…? Kurumi ấy?”
“Ừm, cậu ấy cũng khá nổi tiếng mà…”
“À, thực ra cậu ấy với tớ là bạn thuở nhỏ. Tụi tớ chỉ tình cờ gặp nhau thôi.”
“…Vậy sao.”
Sau khi thoát hiểm một cách ngoạn mục, tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Trước mặt mọi người thì không thể xác nhận được, nên có lẽ bây giờ tôi phải gác lại mọi chuyện, nhưng… tôi khá chắc đó là Takeuchi-san. Hẳn cậu ấy phải là người đã gửi lời tỏ tình đó.
Tôi cứ tưởng rằng mình đã về đến đích rồi.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Mọi thứ sắp trở nên rối ren hơn rất nhiều rồi.
◇ Góc nhìn của Yamashita Kurumi ◇
“Nàyyy, Kurumi~ Cho tớ mượn lược được không?”
“Sao cậu không bao giờ tự mang theo đồ của mình vậy…? Ugh, thôi được rồi.”
“Yay~ Cảm ơn nha!”
Tại quầy chụp ảnh purikura ở Sannomiya Round One, Kurumi đang đứng trước gương với bạn cùng lớp, chỉnh trang lại diện mạo trước khi chụp ảnh.
“Vậy là cậu biết cái cậu hồi nãy hả~? Bất ngờ ghê. Tớ tưởng cậu ghét con trai mà.”
“Ể, à…”
“Cậu ổn không đó, Kurumi? Hơi đổ mồ hôi kìa. Vẫn không ổn lắm với đám con trai hả?”
“K-Không, tớ không sao! Không sao đâu!”
“Được rồi. Tớ chỉ hỏi cho chắc thôi.”
Kurumi giữ bình tĩnh trước mặt bạn bè. Nhưng trong đầu cô là cả mớ hỗn độn.
(…Vừa rồi xảy ra cái quái gì vậy!?)
Kurumi tua lại khoảnh khắc cô gặp Rita ban nãy.
◇
“Rita…?”
“…Kurumi?”
“Kurumi, cậu biết cậu ta à?”
“À, ừm…”
Kurumi cau mày nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
(Khoan, cô gái đó là ai vậy?)
Tất cả các khả năng hiện ra trong đầu cô.
(Họ đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc như vậy… trông như thể một trong hai người sắp tỏ tình hay gì đó vậy… khoan đã, là tỏ tình thật sao…!?)
Không đời nào, cô lắc đầu.
(Không, sao có thể là Rita được cơ chứ. Cậu ấy là một otaku, hướng nội, một kẻ cô độc mà. Cậu ấy biết rõ bản thân mình như vậy. Gần đây còn có cửa hàng Animate nữa. Lẽ nào cậu ấy qua đó và tình cờ gặp vài người bạn ở quầy purikura thì sao. Ừm. …Khoan đã, Rita thật sự bắt chuyện với người ta một mình thật á…?)
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, không đời nào một cô gái như vậy lại đột nhiên xuất hiện trong đời Rita. Không chỉ vậy, Rita còn có bị tổn thương tâm lý với mấy thứ lãng mạn từ thời tiểu học. Nên còn lâu mới có chuyện một cô gái dễ thương nào đó xuất hiện bây giờ đâu.
Giữ chặt niềm tin đó, Kurumi hỏi cậu—
“Ừm, Rita… ai vậy…?”
“Hả? Ai cơ…? Takeuchi-san là—”
Rita đột nhiên dừng lại, như thể có gì đó lóe lên trong đầu cậu vậy.
“Có phải là… loại quan hệ mà cậu không thể nói ra không?”
“Hả? K-Không, không phải vậy…”
“Tanaka-kun, cô gái này là…?”
“Ưm, ừm, thì…”
Ngay cả khi được cô gái đứng cạnh hỏi, Rita cũng không thể trả lời thẳng thắn.
Cứ nói mình là bạn thuở nhỏ của cậu là được rồi mà—sao cậu lại im lặng…!? Có lẽ nào… cô ấy là người mà cậu không muốn người khác biết cậu thân thiết sao…?
Thật lòng mà nói, tôi đã mất cảnh giác. Rita chưa bao giờ hòa nhập hay gần gũi với mọi người. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ có một đối thủ trong cuộc tình này.
Nhưng kịch bản đầy bất ngờ đó giờ đây đang diễn ra ngay trước mắt tôi. Qua hành động của họ, đó không đơn giản chỉ là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên. Rõ ràng hai người phải thân thiết đến một mức độ nào đó rồi.
Mình luôn cho rằng Rita chỉ là một kẻ cô độc, một otaku không hơn không kém…
“Khoan, cậu ta ngoại tình à?”
“Drama kìa~”
Vậy là những người khác cũng thấy như vậy…
Đúng lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng tràn ngập, thang máy mở ra.
“À, họ đây rồi—Santoryu và Takeuchi!”
“Đi thôi nào~”
Và đó là đội quân normie Z. Tôi choáng váng trước sự xuất hiện đột ngột của một đám học sinh cấp ba hào nhoáng trong bộ đồng phục trường của chúng tôi. Ngoài ra—
‘Santoryu’ là cái quái quỷ gì vậy!?
Rita, vì lý do nào đó được gọi là Santoryu, trông nhẹ nhõm ngay khi nhìn thấy họ, như thể cậu ấy vừa được các đồng đội giải cứu vậy.
“À không, tớ chỉ đang đi chơi với bạn cùng lớp thôi. Chúng tớ vừa định đi về.”
“Hả? Cậu… sao cơ?”
Khi Rita cố giải thích, hai cô gái tiến lại gần.
“Nàyyy, hai cậu làm gì mà lén lút đi chơi riêng với nhau thế~?”
Cô gái xinh đẹp bí ẩn bên cạnh Rita vội vã giải thích.
“B-Bọn tôi chỉ đi chụp purikura thôi!”
“Hả~? Thiệt hông~? Nghe đáng nghi quá~”
“Thật mà…!”
“Cậu thì sao, Tanaka-kun? Có muốn nói gì không~?”
“Ể? Không, thật sự chỉ có thế thôi mà…”
“Ồ, thậ~t sao?”
Và ngay khoảnh khắc đó, những mảnh ghép trong đầu tôi dần ghép nối lại với nhau. Rita, bị vây quanh bởi ba cô gái, và cái biệt danh kỳ lạ lúc nãy…
…Khoan đã, vậy ra ‘Santoryu’ nghĩa là vậy sao!?
Trong khi tôi đứng sững sờ trước mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, nhóm bạn đi trước gọi vọng lại.
“Này! Takeuchi! Santoryu! Bỏ hai người lại đấy nhé!”
“À, xin lỗi Kurumi. Bọn tớ phải đi rồi. Gặp lại sau nhé!”
“Đ-Được rồi…?”
Trước khi tôi kịp nhận ra, Rita đã đi cùng cô gái bên cạnh, tiến về phía ga.
“…Kurumi? Chúng ta cũng đi thôi?”
“…Ừm.”
Bên trong nội tâm tôi đang gào thế.
Từ khi nào mà cậu ấy lại trở nên bình thường như thế vậyyyyyyyyyy!?
◇
“Kurumi, hôm nay cậu cười trông lạ quá.”
“H-Hả? À… xin lỗi. Chỉ là tớ hơi lơ đãng một chút thôi…”
“Hửm, đừng gắng sức quá nhé~?”
Khuôn mặt hoảng loạn của tôi liên tục bị chụp lại bên trong quầy purikura, còn đầu óc thì cứ quay cuồng. Tôi tuyệt vọng cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình có thể đã hiểu lầm gì đó thôi.
Ít nhất thì khi ở bên tôi, Rita vẫn là kẻ cô độc rụt rè như xưa. Cậu ấy hầu như không nói chuyện trừ khi được hỏi. Theo những gì tôi biết, cậu ấy chưa hề thay đổi.
Không đời nào một người như Rita đột nhiên trở nên bình thường đến thế chỉ sau khi vào cấp ba—chứ đừng nói đến việc có bạn gái.
Một trong những cậu trai trong nhóm đó đã gọi cậu ấy là “Santoryu,” một biệt danh hoàn toàn vô lý đối với người như Rita. Dù thế nào đi nữa, nó cũng chẳng hề hợp chút nào.
…Rita đang bị bắt nạt ư?
Nghĩ theo hướng đó, mọi thứ hoàn toàn hợp lý. Đây không phải là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra. Tính cách tốt bụng của Rita có thể khiến cậu ấy dễ dàng trở thành mục tiêu cho đám người đó—để sai vặt hoặc lợi dụng.
Vậy còn cô gái bên cạnh cậu ấy thì sao?
Lẽ nào cô ta đang lợi dụng việc Rita quá ngây thơ với con gái…?
Nếu cô ta đúng thật là một kẻ lừa đảo thì sao? Và Rita ngây thơ, thiếu kinh nghiệm đang bị lừa…
“Fufu~ Tanaka-kun, itadakimasu ♡”
“K-Khoan đã! Uwaaaa—!”
Nếu chuyện như vậy xảy ra—
Tôi phải bảo vệ cậu ấy…!
“Kurumi…? Mặt cậu không chỉ căng thẳng mà còn tái mét nữa kìa…”
◇ Góc nhìn của Tanaka Rita ◇
‘Cậu ra ngoài được không?’
Đó là tin nhắn LINE tôi nhận được từ Kurumi không lâu sau khi về nhà. Không hiểu sao, nhưng ngay cả sau khi đã quyết định Takeuchi-san là C, tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.
Tôi mở cửa nhà mà không suy nghĩ. Ngay khoảnh khắc đó—túm!
“Oái!?”
Khoảnh khắc tôi đưa tay ra, nó bị tóm lấy. Tôi bị kéo ra khỏi nhà và bị đẩy mạnh vào cửa trước—bị Kurumi ép sát vào tường. Cô nàng đang nhìn chằm chằm vào tôi với một biểu cảm đủ để có thể giết người.
“Ku-Kurumi—”
“Cô gái đó là ai.”
Lúc đó tôi rất sợ. Phải nói là kinh hãi luôn.
“Y-Ý cậu là Takeuchi-san sao…? Chỉ là bạn cùng lớp thôi. Chúng tớ làm cùng ủy ban…”
“Hiểu rồi. Vậy tại sao cậu lại đi purikura với ‘chỉ là bạn cùng lớp làm cùng ủy ban’ hả? Và nếu chỉ có thế thì sao lúc nãy cậu không nói thẳng ra đi?”
Áp lực đó thật không tưởng.
“Thì, tớ đã nói rồi mà? Bọn tớ đi chơi với bạn cùng lớp và đang trên đường về. Và… lúc đấy tớ không giới thiệu cậu với cậu ấy là vì… gọi cậu ấy là bạn nghe có vẻ hơi tự phụ, với lại lúc đấy tớ chẳng nghĩ ra được từ nào phù hợp cả…”
“Nhưng cậu đã ở riêng với cậu ấy!”
Cô nàng phồng má, bĩu môi.
“À—thì, bọn tớ đi karaoke, nhưng không khí hơi ngột ngạt nên bọn tớ lén ra ngoài chút ấy mà…”
“Vậy là bạn thực sự sắp biến thành người bình thường rồi sao…?”
“Hả? Cái gì?”
“K-Không có gì… tiếp tục đi.”
“Ô, thật sao? Xong rồi, bọn tớ đi chơi arcade cùng nhau, và tớ đã gắp được cho cậu ấy một đống đồ ăn vặt từ máy gắp thú.”
“Vậy là cậu đang thật sự bị lợi dụng làm chân sai vặt!?”
“Cậu đột nhiên sao vậy!?
“K-Không, không có gì, không có gì đâu…”
“Có chuyện gì vậy!?”
Yamashita Kurumi trông đang cực kỳ hoảng loạn với lời nói của tôi, và khi tôi giải thích xong, cô nàng ấn ngón tay lên môi và bắt đầu lẩm bẩm một mình.
Chuyện gì đang xảy ra với cậu ta vậy… Dù thế nào đi chẳng nữa, mình không thể ngồi yên mà không làm gì được…
“Mình cũng phải thay đổi thôi…”
“Kurumi…? Cậu đang nói cái gì thế…?”
“Không có gì. Cậu không cần phải lo nghĩ chuyện gì cả. Tớ sẽ lo hết… Tớ sẽ không để mọi thứ cứ như thế này mãi đâu.”
“À, được rồi… Dù tớ cũng chẳng hiểu lắm, nhưng chúc may mắn nhé?”
Tự hạ quyết tâm, Kurumi kết thúc cuộc trò chuyện và lặng lẽ quay về nhà với câu “À, chúc ngủ ngon…”
Sao cậu ấy lại giận cơ chứ? Nếu Takeuchi-san thực sự là người đã gửi lời tỏ tình đó, thì Kurumi cũng chẳng có lý do gì để quan tâm đến việc tôi đi chơi với các cô gái khác cả.
…Không đời nào.
Không, không thể nào. Sau khi chuyện với Takeuchi-san đã đi xa đến vậy, thế này nghĩa là sao chứ?
◇
Hai ngày sau, sáng chủ nhật, trong lúc tôi đang làm việc.
Tôi lấy ví và điện thoại từ tủ khóa, nhét vào túi, và chuẩn bị ra về.
“Ểể, senpai, anh về sớm thế…?”
Từ chỗ nghỉ trong văn phòng, Maihara-san nhìn tôi với vẻ thất vọng khi tôi dọn đồ.
“Ừ. Hôm nay tớ chỉ đến để giúp trực thay ca thôi.”
“Buồn quá vậy…”
Cô nàng bĩu môi và nhìn tôi với đôi mắt long lanh như cún con. Lúc nào cậu ấy cũng như vậy—quá ư là dễ thương. Nếu cậu ấy làm vậy vì thực sự thích tôi, thì đúng là quá mức dễ thương.
…Nhưng chỉ còn một bước nữa là tôi có thể xác nhận xem rốt cuộc Takeuchi-san có phải là C hay không. Rất có thể Maihara-san chỉ đang trêu tôi cho vui mà thôi.
“Tụi mình còn một ca làm cùng nhau vào cuối tuần này nữa, đúng không? Lúc đó tớ sẽ dạy cậu thêm nhiều thứ khác. Còn bây giờ, cứ nghe lời các tiền bối khác và cố gắng lên nhé.”
“Vâng! Em sẽ cố gắng hết sức mà không có anh—để sau này anh sẽ phải mắc nợ em, senpai ♡”
Thật sự, cô nhóc này cứ ngỗ nghịch như vậy là vì thích tôi hay sao chứ? (Bực bội)
“…Được rồi. Gặp lại sau nhé.”
Đúng lúc tôi thay giày làm việc và định ra ngoài—
“À, senpai. Anh bao nhiê—”
“Hửm?”
Tôi quay lại. Maihara-san đang đứng đó, hai tay chắp sau lưng và mỉm cười ngọt ngào.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Tự nhiên hỏi câu gì vậy…? Tớ đã nói rồi mà, tụi mình bằng tuổi.”
“A, đúng rồi… Ừm, sinh nhật anh đã qua chưa ạ?”
“Ừ, qua rồi. Tớ sinh tháng Tư.”
“Được rồi! Em chỉ cần biết thế là được rồi ạ!”
“Rồiiiii… vậy, cố gắng lên nhé.”
“Dẹt sơ!”
Tôi rời văn phòng, vẫn tự hỏi tại sao cô nàng đột nhiên lại hỏi về sinh nhật mình. Đầu tiên là Kurumi, giờ đến Maihara-san—mọi người gần đây bị làm sao vậy? …Không, tôi không nên để bị phân tâm. Tôi chỉ cần xác nhận mọi thứ với Takeuchi-san mà thôi.
◇
Ngày hôm sau, sáng thứ hai, tôi ghé cửa hàng tiện lợi trên đường đi học.
Thường thì tôi hay ăn cơm hộp mẹ làm, nhưng không hiểu sao hôm nay mẹ lại quên làm. Mẹ nói là hiểu lầm hay gì đó. Nên tôi đi mua một cái bánh mì.
Tôi đến lớp muộn hơn bình thường một chút.
Cũng như mọi khi, tôi cảm thấy ánh mắt đổ dồn vào mình ngay khi bước vào. Và, cũng nhanh chóng, những ánh mắt đó tản đi hết.
“A, chào buổi sáng, Tanaka-kun~”
“À, ừm, chào buổi sáng…”
“Hôm thứ Sáu vui ghê ha?”
“Ừ, tôi cũng rất vui…”
Nhưng không như mọi khi, những người bạn mà tôi đã đi chơi cùng vào thứ Sáu thật sự đang bắt chuyện với tôi.
Cảm giác vẫn cứ ảo ảo sao ấy. Như thể đó là một giấc mơ vậy—tôi, kẻ cô độc muôn thuở, lại có một buổi đi chơi hết sức bình thường. Tôi không chắc mình đã sẵn sàng để tỏ ra bình thường về chuyện đó chưa nữa…
Ngồi vào chỗ, tôi liếc nhìn về phía nhóm bạn nữ và thấy Takeuchi-san. Cô nàng đã nhìn về phía tôi từ bao giờ, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Cô ấy khẽ mỉm cười và vẫy vẫy ngón tay ở bên hông.
Bản năng của một kẻ cô độc khiến tôi nghi ngờ liệu cô ấy có thực sự vẫy tay với mình không. Tôi chỉ vào mình và nghiêng đầu: Tớ á?
Takeuchi-san khúc khích cười nhẹ nhàng, rồi gật đầu hai lần.
Tôi vẫy tay đáp lại.
Quá thuẩn khiết…!!
Tôi lấy tay che mặt và nhìn lên trần nhà. May mắn quá đi. Cứ nghĩ rằng một người như cậu ấy thật sự thích tôi… hạnh phúc quá mức.
…Nhưng mà vẫn.
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện hôm qua với Ame-chan.
‘Đừng vội kết luận Takeuchi-san là C như vậy.’
‘Tại sao?’
‘Dù chuyện với cô ấy có diễn ra tốt đẹp đi chăng nữa, vẫn không có gì xác nhận hai người kia không phải là C. Cậu cần tiếp xúc với cả ba người trước khi quyết định. Vậy nên, tôi sẽ ban cho cậu một cách để tìm ra C.’
‘…Tò mò quá.’
‘Đó là: chỉ tập trung vào một cô gái thôi.’
‘Khoan đã, cậu vừa mới nói tôi nên tương tác với cả ba người mà?’
‘Đúng vậy, nhưng nếu cậu hành động thân thiết với chỉ một trong số họ, và một trong những người kia thích cậu, cô ấy sẽ phản ứng lại. Không ai có thể che giấu được sự ghen tuông bên trong mình.’
Dù phản ứng đó là buồn bã, lạnh nhạt, hay một cuộc phản công táo bạo để chinh phục tôi—dù là gì đi nữa, tôi sẽ biết qua cách họ hành động. Cũng hợp lý ấy chứ. Ame-chan quả là chuyên gia tình yêu.
Ghen tuông. Tôi sẽ cố tình khuấy động nó.
Theo Ame-chan, tập trung vào bất kỳ cô gái nào cũng được hết. Từ sự cố xảy ra với Kurumi hôm nọ, có thể thấy cô ấy đã phản ứng lại rồi…
‘Cô gái đó là ai?’
…Nghĩa là có thể, chỉ là có thể thôi…
Không, còn quá sớm để có thể nói ra. Tôi sẽ theo dõi trong khoảng một tuần nữa.
Hoặc tôi đã nghĩ như vậy—
“Rita.”
Đột nhiên, tôi nghe thấy âm giọng quen thuộc. Một giọng nói mà tôi không thể nào ngờ được có thể nghe thấy ở trường.
“…Yamashita Kurumi!?”
Sao cậu lại ở đâyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!!
Không biết từ đâu, Kurumi từ lớp bên cạnh, bước vào lớp chúng tôi. Bầu không khí ngay lập tức đóng băng. Mọi ánh mắt đều quay lại, liếc nhìn qua lại giữa tôi và Kurumi—Yamashita-san nổi tiếng ghét con trai.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…?
“Yamashita vừa nói chuyện với con trai đấy à… mà thằng đó lại còn là Tanaka nữa!?”
“Đầu tiên là Takeuchi-san, giờ đến cả Yamashita… Thằng này chơi bùa mê thuốc lú gì à…”
Nghĩ lại thì, từ trước đến giờ tôi không nhớ mình đã từng nói chuyện với Kurumi như thế này ở trường… Không phải là tôi cố tình giấu giếm việc chúng tôi là bạn thuở nhỏ đâu, nhưng chắc chắn tôi đã cố không liên quan gì đến cậu ấy ở trường.
“K-Kurumi, có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay tớ quên sách Tiếng Anh Giao Tiếp rồi. Xin lỗi, nhưng tớ mượn của cậu được không?”
“Hả, à, ừ, được thôi…”
“““Yamashita-san vừa nói chuyện bình thường với con trai kìa…!”””
Giữa những lời xì xào trong lớp, tôi lục lọi hộc bàn. Không phải là cả hai đều có lý do đặc biệt gì, nhưng chúng tôi chưa bao giờ cố ý nói chuyện ở trường trước đây. Và bây giờ, không biết tại sao, cậu ấy lại phá vỡ quy tắc im lặng đó… Ngoài ra, có phải chỉ mình tôi thấy cậu ấy hơi… đột nhiên hành động hơi táo bạo không?
“Đây, chỉ sách giáo khoa thôi đúng không?”
Khi tôi đưa cho cô ấy—
“Đúng vậy! Cảm ơn nhé, Rita!”
Kurumi nở một nụ cười rạng rỡ.
“““Yamashita-san vừa cười với con trai kìa!!”””
Kurumi mỉm cười với tôi không chút ngần ngại sao!?
Đối với những người chỉ biết Yamashita Kurumi là một người ghét con trai, nụ cười đó hẳn là một cú sốc lớn. Thành thật mà nói, ngay cả đối với tôi—bạn thời thơ ấu của cô ấy—nó cũng khiến tôi bất ngờ.
“À đúng rồi, Rita, hôm nay cậu không có cơm trưa đúng không?”
“Hả? Sao cậu biết?”
“Ema-chan nói với tớ. Thế là, sáng nay tớ làm cơm trưa còn thừa nhiều nguyên liệu, nên có làm thêm được một hộp bento nữa. Muốn ăn không?”
“Ể, ừm, tớ định ăn tạm bánh mì cuộn, nên là ừ, được vậy thì tốt quá…”
“Trời ạ, cậu cẩu thả quá. Cứ như thế thì hại sức khỏe lắm… Thôi, tớ sẽ quay lại vào giờ nghỉ trưa. Tụi mình ăn cùng nhau nhé?”
“Nhưng… cậu hay ăn trưa với bạn mà?”
“Đ-Đúng vậy! Ừm, hôm nay có một người định đến căng tin ăn, nên mọi người đều đi đến đó. Thấy phiền quá nên tớ nghĩ tớ sẽ ăn với cậu thôi.”
“T-Thôi thì, nếu cậu thấy ổn…”
“Được rồi, hẹn gặp lại sau nhé!”
“Đ-Được rồi…”
“““Tanaka đúng là thần…”””
Co rúm lại trước sức nặng của ánh mắt tất cả mọi người, tôi chợt nhớ lại điều Amecchi đã từng nói.
‘Nếu cậu đối xử thân thiện với một cô gái, và có một ai đó khác thích cậu, họ chắc chắn sẽ có dấu hiệu ghen tuông.’
…Khoan đã. Vậy là Kurumi thấy ghen về những chuyện đã xảy ra ở Round One hôm nọ nên đến đây để gây chiến với Takeuchi-san và những người khác sao?
…Khoan đã. Thế còn chuyện với Takeuchi-san ở Round One thì sao? Nghĩ lại thì, Kurumi—người ghét con trai nhất trong ba người—lại là người chủ động có vẻ không hợp lý chút nào. Có lẽ chỉ là cậu ấy đang thể hiện bản tính tò mò, tốt bụng thường thấy thôi.
Và nếu sự ghen tuông xuất hiện, nó cũng có thể hoạt động ngược lại. Nếu Takeuchi-san là “C”, thì việc nhìn thấy tôi với Kurumi cũng có thể khiến cô nàng có phản ứng lại.
Tôi quay sang liếc nhìn Takeuchi-san—và cô ấy đang nhìn tôi với một biểu cảm hơi lo lắng. Tôi nở một nụ cười gượng gạo, và cô ấy cũng đáp lại bằng một nụ cười tương tự.
…Ừm. Theo tôi thì, Takeuchi-san vẫn có khả năng cao là C nhất. Và giờ đây khi Kurumi xuất hiện, tôi có thể sử dụng tình huống này để xác nhận. Nếu cậu ấy thực sự là C, thì việc nhìn thấy tôi với Kurumi sẽ khiến cậu ấy rất khó chịu.
Được rồi. Tôi sẽ theo dõi cả Kurumi và Takeuchi-san lúc này.
◇
“Yo, Tanaka!”
Giờ ăn trưa, người xuất hiện ở lớp tôi không phải Kurumi—mà là Koyama-kun từ lớp 8, đồng nghiệp của tôi ở Familia. Một nhân vật mà nếu đây là một cuốn light novel, bạn sẽ quên béng mất sự tồn tại của cậu ta.
“K-Koyama-kun… có chuyện gì vậy?”
Bọn tôi thường chỉ "yo" một tiếng khi đi ngang qua nhau ở hành lang thôi. Đây chắc là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện đàng hoàng ở trường.
“À, tôi nghe nói cậu thân với Yamashita-san lắm đúng không?”
“Sao cậu biết…”
“Thôi nào, cả trường này biết hết rồi! Yamashita-san—siêu ghét con trai—bị bắt gặp nói chuyện với một tên con trai!”
“Có vấn đề gì không…?”
“Thế nên tôi nhận, nếu mọi người biết tôi thân với cậu, thì biết đâu tôi cũng có thể có cơ hội thì sao.”
Trơ trẽn thật…
“Ưm, tôi không chắc đâu. Kurumi ghét con trai lắm đấy.”
“Hả? Không không, đó là việc của cậu mà, Tanaka. Chữa đi!”
“Khoan đã, không,còn lâu đấy mới là việc của tôi.”
Tôi càng lúc càng khó chịu với tên Koyama cơ hội này, cậu ta tiến lại gần, bám chặt lấy tôi từ phía sau rồi rên rỉ, “Thôi mà, đừng cứng nhắc thế nữa~!” Ê cu, để mấy trò đó cho nữ chính của cậu ấy.
Khi tôi đang tìm cách hất cậu ta ra—
“Rita~!”
“Cô ấy đến rồi!”
“Ga…”
Koyama theo bản năng siết chặt cổ tôi. Và nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến—Kurumi bước vào qua cánh cửa sau lớp học. Canh thời gian tệ thật. Lẽ ra tôi nên hẹn cậu ấy gặp nhau ở chỗ khác để ăn trưa mới đúng.
“Rita~, ăn thôi nào!”
“Ư-Ừm.”
Cậu ấy hành xử khác quá… Đến cả tôi cũng không thể hiểu nổi…
“Ơ, vậy ra cậu biết Tanaka thật à! Yamashita-san!”
Kurumi liếc nhanh Koyama một cái, rồi lập tức quay lại nhìn tôi, giơ hai hộp bento trên tay.
“Hôm nay tớ hào hứng quá nên làm gà rán đó! Tớ ướp qua đêm luôn đó~!”
“N-Nghe có v—”
“Ê, tôi cũng muốn thử! Này này, Yamashita-san, cho tớ ăn ké bento của cậu với? Sao chúng ta không ăn cùng nhau luôn nhỉ~?”
“…Rita, tên này là ai vậy?”
Có vẻ như cô ấy không thể phớt lờ cậu ta được nữa. Nhưng dù vậy, Kurumi thậm chí còn không thèm nhìn Koyama—cô nàng chỉ hỏi tôi, vẻ mặt hơi méo mó.
“A-À, đó là Koyama-kun. Bọn tớ làm công việc bán thời gian cùng nhau…”
“Đúng vậy! Koyama Tatsuo! Cậu cứ gọi tớ là Tatsuo, hay Tatchan, hay gì cũng được!”
“Được thôi, vậy thì gọi là Rác Rưởi nhé.”
“…R-Rác Rưởi?”
Bầu không khí lạnh toát. Kurumi hít lấy một hơi. Đến rồi đây…
“Đúng vậy, Đồ Rác Rưởi. Cậu phiền lắm. Cực kỳ phiền. Sao cậu cứ xen vào cuộc nói chuyện của tôi với Rita vậy? Không biết đọc tình huống à? Cậu nghĩ tôi làm bữa trưa này cho cậu à? Mơ đi. Cậu có thật sự là bạn của Rita không thế? Tôi chưa từng nghe nói về cậu bao giờ cả. Đã bao giờ đi chơi với cậu ấy chưa? Đã bao giờ nói chuyện thường xuyên với cậu ấy chưa? Chắc chắn là chưa. Tôi biết rõ vì tôi là bạn thuở nhỏ của cậu ấy. Mọi thằng con trai từng tán tỉnh tôi đều kinh tởm, nhưng cậu á? Cậu là tệ nhất. Lợi dụng bạn thuở nhỏ của tôi để tiếp cận tôi ư? Ghê tởm. Cậu là một con đỉa. À không—có lẽ giống con ruồi bu quanh đống phân thì đúng hơn? Dù sao thì, một thằng con trai như cậu á? Không chỉ tôi—mà tất cả con gái trên đời này đều ghét. Mau đầu thai thành một con gián rồi bị xịt thuốc diệt côn trùng chết đi.”
“““Whoa…”””
Cậu ấy thật sự nói những lời đó—Kurumi… Vậy ra cậu ấy chỉ khác khi ở bên tôi thôi sao…? Nhưng nếu Koyama là con ruồi, thì tôi là đống phân à… Và nếu cậu ta bị xịt thuốc chết sau khi đầu thai, vậy là cậu ta chết tận hai lần à…
Cả lớp chìm trong sự im lặng đáng kinh ngạc. Thế nhưng, riêng Koyama-kun trông hoàn toàn không hề hấn gì.
“Vậy thì, sau khi làm gián, có lẽ tớ sẽ đầu thai thành Tanaka và trở thành bạn thuở nhỏ của Yamashita-saaan~”
Mẹ thằng này nước đổ đầu vịt à!? Cậu ta không có lòng tự trọng của một con người sao! Tên này có sự kiên trì ngang ngửa loài gián rồi…!
Và rồi, như không có chuyện gì xảy ra, Koyama nói tiếp.
“Mà Yamashita-san nói cũng đúng. Không phải là tớ quá thân với Tanaka hay gì đâu. Chỉ là… em gái cậu ta dễ thương kinh khủng, vả lại có cô gái xinh đẹp vừa mới bắt đầu làm ở chỗ bán thời gian của bọn tớ rất thích Tanaka, nên tớ nghĩ chơi với cậu ta cũng không hại gì.”
“Khoan đã… cái gì? Cô gái nào ở chỗ làm thêm của cậu cơ…?”
“Hả? Cậu không biết mọi thứ về cậu ta sao, thế mà là bạn thuở nhỏ à? Tanaka rất tốt bụng và làm việc chăm chỉ, nên các cô gái ở chỗ làm khá là ngưỡng mộ cậu ta đó.”
“K-Koyama-kun…!”
“Và giờ cậu ta còn thân với cả Yamashita-san nữa? Ai mà chẳng thấy cậu ta thú vị. Thực ra, nếu cậu muốn nói về sự bất thường ở đây thì, chính cậu mới đang là người hành xử kỳ lạ đấy.”
“Ý cậu là sao…?”
“Ý tớ là, cậu hỏi tớ có bao giờ nói chuyện với Tanaka không, nhưng tớ chưa bao giờ thấy cậu nói chuyện với cậu ấy ở trường, chứ đừng nói là đi chơi. Không một ai thấy. Thế nên hôm nay mới xảy ra chuyện lớn như vậy. Vậy lý do là gì? Tại sao từ trước đến giờ cậu không nói chuyện với cậu ấy, và tại sao lại là lúc này?”
“C-Cái đó…”
“““Yamashita-san đang bị áp đảo kìa…!”””
Woah. Cậu ta thật sự cãi lại sau cái màn "tấn công hạt nhân" mà Kurumi đã thả xuống đầu cậu ta kìa…
“Thôi được rồi, dù sao thì tớ cũng không được chào đón ở đây, nên tớ đi đây. Đấu với một người mà biết rõ mình không có cửa thắng cũng có được gì đâu. Xin lỗi nhé, Tanaka.”
“À, không, không sao đâu… chắc vậy…”
“Hơn nữa, đó là điều mà chính cậu nên hỏi cậu ấy đấy.”
Nói rồi, Koyama rời khỏi bàn của tôi và đi mất. Bên cạnh tôi, Kurumi đang run rẩy, mặt đỏ bừng.
Vừa bước đi, Koyama ngoảnh lại, giơ ngón tay cái và nháy mắt với tôi.
Koyamaaaaaaaaaaaaaa!?
Cái quái gì vậy!? Đó là bản chất thật của cậu sao!? Cậu là loại người tinh ý nhìn thấu mọi chuyện sao!? Đáng lẽ cậu chỉ là một tên nhân vật phụ ngốc nghếch thôi mà!? Giờ lại đẩy cốt truyện đi như ông chủ vậy! Đánh trúng tất cả các điểm mấu chốt của câu chuyện như một chuyên gia!
“Ừm, thôi thì… cậu biết đấy, Kurumi, Koyama-kun có hơi… sao nói nhỉ, cậu ta đơn giản vậy thôi. Đừng quá coi trọng lời cậu ta nói…”
“Ehh…?”
Kurumi đáp lại bằng khuôn mặt tái mét, hắng giọng thật to và nói,
“K-Không, tớ không sao cả ♪ Chúng ta ăn thôi, được không? ♪”
Cô nàng nhanh chóng chuẩn bị bữa trưa. Đó không phải là “không sao.” Mà là một chuyến tàu lượn cảm xúc.
Một khoảnh khắc cô ấy ngọt ngào, rồi sau đó tức giận, rồi lại ngọt ngào…
Cậu ấy đã quá lo lắng về mối quan hệ của tôi với Takeuchi-san, đột nhiên làm bento cho tôi và thân thiện lạ thường ở trường vào tuần sau đó, rồi lại tái mặt vì lời nói của Koyama…
Đúng vậy, cô nàng này đáng ngờ quá rồi.
Nhưng… tôi đã có Takeuchi-san rồi kia mà…
Tôi liếc nhìn Takeuchi-san, chỉ thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách trống rỗng. Khoan đã, cậu ấy thậm chí còn không nhìn về phía này sao? Nếu thật sự là “C,” chắc chắn cậu ấy sẽ phải theo dõi chúng tôi chứ…
…Đợi đã. Vậy thì lẽ nào không phải là Takeuchi-san. Có lẽ thực sự là Kurumi là…?
◇ Góc nhìn của Takeuchi Yuzuri ◇
“Whaaaaa…”
“Này, Yuzurin.”
Giờ ăn trưa. Ngay sau khi cảnh tượng giữa Rita và Kurumi diễn ra ở lớp 3, Yuzuri suýt chút nữa đã xuất hồn, nhưng đã được Chiyo giữ lại.
“…Hả!”
Trở về thực tại, viên thịt mà cô vừa gắp bằng đũa trượt xuống và rơi trở lại vào hộp cơm.
“Tập trung nào, Yuzurin.”
“Xin lỗi nha. Chỉ là… một kẻ địch cực mạnh đột nhiên xuất hiện, nên tớ hơi…”
“Sau Round One hai cậu vẫn rất thân mà. Mà cũng chán thật đấy. Nghe đồn hai người họ là bạn thuở nhỏ. Lại còn là hàng xóm nữa chứ. Tớ nghe một người bạn thân thiết với Yamashita-san nói vậy đấy.”
Chuyện vừa mới xảy ra, vậy mà mạng lưới thông tin của Chiyo đã hoạt động vô cùng hiệu quả. Các mối quan hệ của cô hiệu quả đến mức khó tin—cô có thể thu thập tất cả thông tin đó chỉ qua một cuộc trò chuyện trên LINE.
“Tanaka-kun cũng nói như vậy… Với cái tiểu sử như vậy thì làm sao tớ có cơ hội được…”
“Mà trên hết, cậu ấy là một trong những cô gái đẹp nhất trường nữa, nhìn vẻ ngoài giống gyaru thế thôi, chứ thực ra cậu ấy ghê lắm đó, học lực đứng đầu khối, và hình như còn nấu ăn giỏi mà lại còn đảm đang nữa. Mà nhé, ở trước mặt bạn thuở nhỏ thì hành xử hoàn toàn khác… thế này có hơi gian lận rồi.”
Chiyo liếc nhìn về phía góc lớp, nơi Kurumi và Rita đang cười nói và ăn trưa cùng nhau. Số lượng và chất lượng các ưu điểm của cô ấy khiến Yuzuri cảm thấy hoàn toàn bị áp đảo.
“Whaaaaa…”
“Yuzurin! Lại đơ ra đấy nữa rồi!”
“…Hả!”
Yamashita Kurumi rất nổi tiếng trong trường. Rita, vì không cập nhật thông tin do tình trạng cô độc của mình, đã cho rằng danh tiếng “ghét đàn ông” là lý do khiến cô nổi bật. Nhưng trên thực tế, Kurumi được coi là một trong những cô gái đẹp nhất khối, và cũng cực kỳ nổi tiếng với đám con trai.
Cứ tưởng sau hôm đấy cuối cùng được gần gũi với cậu ấy hơn chút rồi cơ…
Sau bữa trưa, Yuzuri cầm một que Jagarico trên tay và đi về phía máy bán hàng tự động để mua hộp nước cam.
Cô nhớ lại những gì Chiyo đã nói lúc nãy.
‘Ngoài ra, dựa vào cách nói chuyện vừa nãy, Tanaka-kun có lẽ không phải là kẻ cô độc như vậy ở chỗ làm thêm đâu. Thực ra, nghe có vẻ như cậu ấy có một vài chuyện với các cô gái ở đó đấy. Nếu cậu cứ lơ đãng mãi thế thì người khác có thể xen vào mất có hiểu không?’
Keng. Bối rối, Yuzuri làm rơi một đồng 100 yên xuống đất trước máy bán hàng tự động. Cô vội vàng nhặt nó lên và mua một hộp nước trái cây.
Chỉ làm cùng ủy ban thôi thì không đủ…
Cô ngồi xuống một chiếc ghế dài cạnh máy bán hàng tự động và đưa ống hút lên môi.
“…Ừm, cậu là Takeuchi-san, đúng không?”
Đột nhiên bị gọi tên, Yuzuri ngẩng đầu lên khỏi chỗ cô đang nhìn xuống.
Yamashita-san!?
Đứng ở đó, không ai khác chính là Kurumi—cô nàng vừa ăn trưa với chàng trai mà cô thích.
“V-Vâng… thớ đây…”
“…Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Cách Kurumi hỏi giống như một cảnh sát đang cố gắng hỏi cung nghi phạm vậy, và Yuzuri ngay lập tức hoảng loạn.
“À, ừ! Y-Ý tớ là! Xin lỗi về vụ Round One hôm trước nhé! Tớ không biết hai người là bạn thời thuở nhỏ! Tớ, ừm, không cố xen vào giữa hai cậu hay gì đâu! Tụi tớ chỉ là bạn cùng lớp thôi! Nhưng, ừm, ở trường chúng tớ có nói chuyện một chút, chắc vậy? Nhưng nó không phải là… như thế! Vẫn chưa! Ôi không, lỡ nói ‘vẫn chưa’ mất rồi! Aaaah, phải làm sao bây giờooooo!? Đ-Đây! Hãy nhận lấy nước cam và Jagarico của tớ làm lễ vật!”
“B-Bình tĩnh lại đã! Takeuchi-san! Được rồi, hít thở sâu nào! Hít vào… và thở ra…”
“Hítttttt… hàaaaaa…”
Kurumi nhẹ nhàng xoa lưng Yuzuri để giúp cô hít thở. Yuzuri làm theo và dần dần bình tĩnh lại.
“Cậu không giận sao…?”
“Đúng vậy. Chỉ là… có rất nhiều điều tớ muốn hỏi thôi. Như là, cậu và Rita đã làm gì ở quầy purikura hôm đó vậy? Sao cậu lại ở đó với cậu ấy?”
“Ừm, thì, bọn tớ đi chơi với lớp, và tớ hỏi cậu ấy có muốn trốn đi một chút không…”
“Guhh…”
“Yamashita-san…?”
“…Nói tiếp đi.”
“Đ-Được rồi… Rồi bọn tớ chơi cùng nhau ở khu trò chơi điện tử, và sau đó tớ rủ cậu ấy đi chụp purikura cùng.”
“V-Vậy chuyện đó là do Tanaka không hòa nhập tốt với nhóm, và cậu chỉ đang quan tâm—”
“Không, không! Tớ mời Tanaka-kun vì tớ muốn đi chơi với cậu ấy! Tớ là người muốn chụp purikura với cậu ấy!”
“…”
“Yamashita-san? Yamashita-san!”
“À! Xin lỗi, tớ… lúc nãy hơi lơ đễnh một chút…”
“Ồ, tớ hiểu mà!”
Kurumi ôm đầu và lẩm bẩm, “Giờ mình hiểu Takeuchi-san rồi…” Trông cô có vẻ hơi bối rối một cách kỳ lạ, nhưng Yuzuri không nhận ra điều đó mà lại coi lời cô nói là thật, tươi tỉnh hẳn lên.
Yamashita-san… có vẻ thân thiện với mình nhỉ? Có lẽ cậu ấy không biết mình thích Tanaka-kun. À, tất nhiên rồi—mình đâu có nói gì đâu. Vậy thì có lẽ… có lẽ mình nên giữ bí mật và cố gắng duy trì mối quan hệ tốt với cậu ấy mới được. Bằng cách đó mình có thể lấy thêm thông tin về Tanaka-kun… Wow, Yuzuri, cậu là thiên tài!
Yuzuri quyết định thử tiến lại gần Kurumi thêm một chút.
“Ừm, Yamashita-san, bạn là bạn thuở nhỏ của Tanaka-kun, đúng không?”
“Hả? À, ừ, đúng vậy.”
“Khi bên cạnh cậu thì Tanaka-kun thế nào vậy? Tớ chỉ biết cậu ấy với tư cách là bạn cùng lớp thôi.”
“…Hehehe. Hmm…”
Kurumi nở một nụ cười ngượng ngùng, e thẹn.
“Cậu ấy luôn rất tốt bụng. Từ khi còn bé tí, cậu ấy đã chia sẻ đồ chơi và đồ ăn vặt với tớ rồi. Cậu ấy luôn mỉm cười. Riêng phần đó của cậu ấy chưa bao giờ thay đổi. Tớ biết đôi lúc tớ hới hà khắc với cậu ấy, nhưng cậu ấy luôn đối xử với tớ rất nhẹ nhàng… Tớ chưa từng nói với cậu ấy như thế.”
“…Tớ hình dung ra được đôi chút rồi.”
Biết nhiều về cậu ấy như vậy… chắc là tuyệt lắm nhỉ.
“Nhưng cậu ấy cũng có thể khá đần độn, hơi ngơ ngác. Cậu ấy chẳng biết đọc tình huống tẹo nào cả, vậy nên—”
Kurumi ngừng lại, cắn môi.
“Không, thôi bỏ đi. Nè, cậu ấy không bị bắt nạt ở trường chứ?”
“Cái gì!? K-Không đời nào! Mọi người đều thích cậu ấy mà, đặc biệt là gần đây nữa!”
“Thật ư…? Vậy thì tốt quá rồi…”
Vậy là cô ấy lo lắng cho cậu ấy à, Yuzuri nghĩ vậy, rồi thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì, có vẻ như Kurumi không ghét cô.
“Vậy, ở trường cậu ấy thế nào?”
Yuzuri chần chừ, cảm thấy hơi tự ti, nhưng hai má cô đỏ bừng rồi bắt đầu trả lời.
◇ Góc nhìn của Yamashita Kurumi ◇
“Vậy, ở trường cậu ấy thế nào?”
Khi Kurumi hỏi, sắc mặt Yuzuri đỏ lên thấy rõ và bắt đầu nói.
“Ưm, cậu ấy khá trầm tính, nhưng khi nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy luôn tươi cười và trả lời rất tử tế. À, và nếu ai đó gặp rắc rối, cậu ấy sẽ âm thầm giúp đỡ mà không cần phải nói! Nhưng mà cậu ấy hơi vụng về, nên đôi khi giúp đỡ mọi người theo cách mà họ không nhận ra, hoặc là làm hỏng một chút, hoặc là không được công nhận. Chứng kiến chuyện đó đôi lúc làm tớ thấy hơi khó chịu.”
“…Hiểu rồi.”
Yuzuri có vẻ như đang dần mở lòng, còn Kurumi thì—
Aaaaa! Cậu ấy thích Rita lắm rồi đấyyyyyy!!
Cô cố gắng kiềm chế sự co giật xảy ra trên gương mặt mình.
Giả thuyết “Rita đang bị thao túng!” của Kurumi nhanh chóng sụp đổ. Thay vào đó, giờ đây cô phải đối mặt với một khả năng đáng lo ngại hơn nhiều: giả thuyết “Đối thủ tình địch thật sự.” Nếu cô gái kia thật sự là kẻ xấu thì sẽ dễ đối phó hơn nhiều. Nhưng sự tử tế chân thật này lại khiến cô khó mà đối đầu một cách lạ lùng.
Phải làm sao bây giờ!? Sao mình có thể nghĩ rằng không có cô gái nào khác ngoài mình lại hứng thú với một tên u ám như Rita cơ chứ!
Yuzuri, dường như không hề hay biết Kurumi đã nhận ra, bật cười bẽn lẽn.
Cô gái này là sao vậy… dễ thương cực kỳ, lại còn tốt bụng nữa chứ… Nếu một người như vậy dốc toàn lực, mình ghét phải thừa nhận, nhưng một tsundere như mình thì làm gì có cửa…! Mình biết Rita thích light novel, nhưng ngay cả cậu ấy cũng sẽ không còn mê tsundere nữa đâu…
Kurumi vắt óc suy nghĩ. Cô không còn nghi ngờ gì nữa, mầm mống này cần phải được diệt tận gốc. Nhưng nếu chiến trường này mở rộng ra ngoài phạm vi lớp học để bao gồm cả chỗ làm thêm của Rita—như cái tên đáng ghét kia đã nhắc đến—thì cô gặp rắc rối lớn rồi. So với những bối cảnh thú vị như trường học và chỗ làm, vai trò là bạn thuở nhỏ của cô lúc này về cơ bản cùng chỉ để làm nền thôi. Một bất lợi rất lớn.
Và rồi, Kurumi chợt nhận ra.
Hay là mình giả vờ không thích Rita mà cứ làm thân với cô ấy nhỉ? Vậy thì mình có thể tiếp tục moi tin tức về Rita ở trường, và cũng để chắc chắn cô ấy không lén lút hành động sau lưng mình… Trời ơi, mình đúng thật là thiên tài sao?
Kurumi cố gắng thả lỏng các cơ mặt đang căng cứng và nặn ra được một nụ cười.
“Này, tớ gọi cậu là Yuzuri-chan được không?”
“Ể? Được chứ! Vậy thì tớ sẽ—”
“Đúng vậy! Cứ gọi tớ bằng tên cũng được, không cần phải khách sáo đâu!”
“Yay! Kurumi-chan, đúng không? Đây—quà tình bạn đó!”
“Ể, à, cảm ơn…”
Hơi choáng váng, Kurumi nhận một miếng Jagarico vị bơ Meita mà Yuzuri hào hứng chìa ra, rồi bỏ vào miệng. Mà cậu ấy cũng hơi khó đoán thật.
Sau đó Kurumi bắt đầu mưu tính. Giờ đây khi Yuzuri đã về phe mình, có lẽ cô cũng có thể vô hiệu hóa cả cô gái ở chỗ làm thêm của Rita. Hai chọi một rõ ràng là lợi thế lớn.
Một khi ý tưởng lóe lên, cô phải hành động thật nhanh chóng. Lấy lại tinh thần, Kurumi quay sang Yuzuri rồi hỏi.
“Vậy, Yuzuri-chan nè—chuyện này hơi đột ngột, nhưng—cậu có nghe cuộc trò chuyện của tớ với Rita trong lớp ban nãy không? Cái lúc lúc mà tên làm cũng chỗ cậu ấy đến ấy?”
“À, ừm… ừ, tớ có nghe…”
“…Cô gái ở chỗ làm thêm của cậu ấy—cậu không tò mò sao?”
“………………Cũng có một chút.”
Tuyệt vờiiiiiii!
Và thế là, Takeuchi Yuzuri vừa chứng tỏ rằng mình là một cô gái cực kỳ dễ bị chinh phục.
tôi không biết normie Z là cái gì nên cứ để vậy, chắc liên quan đến bộ phim nào đấy? Ai biết thì chỉ tôi nhé