◇ Góc nhìn của Takeuchi Yuzuri ◇
Giờ nghỉ trưa.
“Phù…”
“Nè. Yuzuri”
Chiyo gọi Yuzuri đang ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà tại bàn học của mình.
“…À! X-xin lỗi… Tớ đang nghĩ linh tinh một chút ấy mà…”
“Mà, khi người cậu thích nói cậu ta thích ở một mình thì đúng là khó thật…”
Yuzuri gục mặt xuống bàn, và Chiyo nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Nhân tiện, Rita hiện không có trong lớp—chắc đang ở nhà vệ sinh hay ở căng-tin trường gì đó.
“Mà trên hết, cậu ta còn bỏ chạy khi cậu bắt chuyện á?”
Chuyện xảy ra vào sáng hôm qua ở tủ đựng giày. Cái cách cậu bối rối ngay khi nhìn thấy cô—chắc chắn đó không phải là phản ứng bình thường.
“Có lẽ nào… Rita-kun bây giờ ghét tớ rồi sao…?”
“Không, làm gì có chuyện đó. Cậu ta là một đứa trầm tính, hay ở một mình trong lớp. Có lẽ cậu ta chỉ hơi ngợp khi bị con gái tiếp cận hơi quá mức chăng?”
“Aaaa! Nếu Rita-kun ghét tớ thật thì làm sao mà sống được đây!”
“Thà cậu đừng chết vì một người như thế còn hơn…”
“Waaa, cái gì cơ~?”
“Không có gì… Mà này, đám con trai nói họ sẽ mời cậu ta đến Round One vào thứ sáu đấy, nên cứ chờ xem sao đã.”
Sau khi bị từ chối lời mời đi chơi nhiều lần, Yuzuri bắt đầu tự hỏi liệu có phải vì cô là con gái, hay là do Rita không có thân thiết với cậu bạn nào để cảm thấy thoải mái khi đi cùng. Vậy nên, hôm kia, khi đã bàn xong cho buổi đi chơi tiếp theo, cô đã nhờ các bạn nam mời cậu ấy thay mình. Ban đầu họ từ chối, hỏi “Tại sao lại là cậu ta chứ?” Nhưng khi Yuzuri nói, “Được thôi, vậy thì tớ cũng không đi,” thì họ cũng đành chịu. Đám con trai trong lớp 3 thường trêu chọc Yuzuri, nhưng thực ra, hầu hết họ đều thầm thích cô đôi chút—và đang nuôi trong mình một chút hy vọng, chỉ một chút thôi… Tất nhiên, bản thân Yuzuri quá ngây thơ để có thể nhận ra.
“Nhưng… Dù cậu ấy nói thích ở một mình thạt, cậu nghĩ cậu ấy có thực sự đến không?”
“Ai mà biết được…? Cậu ta có hay nói chuyện với ai đâu mà… A, nhìn kìa—Sano và những người khác đó.”
“Oii, Takeuchi~ Này nhé…”
Trở về từ chỗ máy bán hàng tự động, Sano cập nhật tình hình cho Yururi.
“Tanaka nói cậu ta sẽ đến Round One vào thứ sáu đó~”
““Hảaaaaa!?””
◇ Góc nhìn của Tanaka Rita ◇
Tỉnh Hyogo, thành phố Kobe, một trong năm thành phố cảng lớn nhất Nhật Bản, phát triển mạnh mẽ đặc biệt dọc bờ biển. Khu vực trung tâm là Sannomiya, nổi tiếng với kiến trúc phương Tây sành điệu—một di sản từ thời còn là khu định cư của người nước ngoài. Đây cũng là một điểm đến thu hút nhiều khách du lịch.
Đi bộ vài phút từ ga Sannomiya, nhóm mười người chúng tôi—năm nam năm nữ—đã tụ tập tại Round One.
Bowling, karaoke, bi-a, phi tiêu, arcade—khu phức hợp giải trí tổng hợp này có tất cả mọi thứ, và chúng tôi quyết định bắt đầu với bowling.
Trong khi đang làm thủ tục, tôi vẫn tự trách mình về chuyến đi tàu từ trường đến đây.
…Hầu như tôi chẳng nói chuyện gì với Takeuchi-san cả!
Có lẽ để trông chừng tôi, hai con người lúc nào cũng rất đáng sợ Sano-kun và Kanagawa-san ngồi hai bên tôi và trò chuyện, có cả Takeuchi-san nữa. Nhưng chẳng biết tại sao mà cậu ấy không nói nhiều lắm mà chỉ lặng lẽ ăn vặt như mọi khi. Tôi cũng không biết mình phải nói gì, nên cuối cùng chúng tôi không nói chuyện gì cả trước khi xuống tàu. Gần đây tôi đã từ chối cô ấy rất nhiều lần—có lẽ bây giờ cô ấy ghét tôi rồi…
Không thể cứ ngồi yên như vậy được. Tôi cần phải tìm hiểu xem liệu cảm xúc thật của Takeuchi-san là thế nào. Không phải để tôi cầu hôn hay gì đâu nhé—chỉ là, có lẽ nên bắt đầu hẹn hò chăng.
Nhưng bây giờ có một vấn đề.
Điều mà tôi, một tên siêu cấp hướng nội, không thể nói ra được.
…Tôi đã chơi bowling bao giờ đâu!
Chúng tôi chia thành hai nhóm năm người để chơi. Tôi vào cùng nhóm với Sano-kun và Takeuchi-san. Những người còn lại, bao gồm Kanagawa-san thì ở đội bên kia. Đầu tiên, chúng tôi sẽ chơi cá nhân trong đội của mình. Sau đó hai đội sẽ thi đấu với nhau. Cũng không phải tôi có bất kỳ ý niệm nào về cách chơi bowling.
“Này, Takeuchi, muốn đấu một trận không?”
“Ểể, không đâu—kiểu gì tớ cũng sẽ thua cho mà coi…”
“Thôi nào, chấp cậu ba mươi điểm được chưa. Đây, cho cậu đi trước luôn.”
Ôi không—Sano-kun đã tiếp cận Takeuchi-san rồi! Tôi không thể cứ ngồi đây như vậy được. Phải tìm cách nói chuyện với cậu ấy thôi…
“Tới đây!”
Trước khi tôi nhận ra, Takeuchi-san đã ném bóng xong rồi. Hạ được sáu pin. Sano-kun cười toe toét và trêu chọc cô.
“Èo, yếu xìu~”
“Mới chỉ bắt đầu thôi! Xem tớ hạ nốt chỗ còn lại xong ăn spare đây này! Ha! A!”
Cú ném tiếp theo của cô ấy chệch hướng, và chỉ hạ được một trong bốn pin còn lại.
“Aaaa… trượt mất rồi…”
“Gà quá~ Đến lượt tớ. Xem tớ ăn strike đây này.”
“Ồ, vậy sao? Để xem cậu làm được không nào.”
“Hấp!” Rầm!
“Whoa, được strike thật kìa.”
“Tớ đã bảo rồi mà. Xem tớ làm lại đây này.”
Sano-kun ghê thật. Nói chuyện với Takeuchi-san tự nhiên chưa kìa.
…Khoan đã, lẽ nào họ thật sự thân thiết đến vậy sao? Tôi chỉ thực sự nói chuyện với cậu ấy khi làm các công việc trong ủy ban, nhưng Sano-kun thì ở trong nhóm bạn, lúc nào cũng đùa giỡn và đi chơi với cậu ấy.
Có lẽ tôi không cũng thân với cô ấy như tôi nghĩ lắm…
Hai người họ vẫn đang nói chuyện gì đó mà tôi chẳng thể hiểu nổi.
—Hai người nên cưới nhau luôn đi cho rồi… Mà, chúng tôi thậm chí còn không cùng đẳng cấp nữa chứ.
“Nè, Tanaka—đến lượt cậu rồi đó.”
“À, ư-ừm…”
Những người khác đã ném xong, cuối cùng cũng đến lượt tôi. Tôi không biết mình đang làm gì, nhưng tôi lấy đại một quả bóng bowling màu đen trông rất ngầu có ghi số “14”. Mấy quả bóng bowling sao nặng thế nhỉ.
“Khoan, cậu định ném quả 14 á?”
“Hả? Ừm, đúng vậy.”
Sano-kun trông rất ngạc nhiên. Vì lý do nào đó, Takeuchi-san cũng đang tò mò nhìn tôi. Mà nhìn xung quanh, chả có ai khác dùng quả 14 cả. Có lẽ quả này có gì đó đặc biệt chăng.
“Được rồi…”
Đây là cơ hội của tôi để gây ấn tượng với Takeuchi-san và những người khác! Cảm giác như quả bóng này là một loại vũ khí gian lận độc quyền chỉ tôi mới có thể dùng! Bá cháy!
“Tới đây!” RẦM! CẠCH!
Quả bóng của tôi va vào làn đường với một tiếng động chói tai… và đi thẳng vào máng trong chưa đến một giây.
“Chà, tệ thật đấy.”
Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.
Bình luận của Sano-kun đã gây ra một tràng cười lớn từ cả hai đội—cả nam và nữ. Gừ, dở thể thao tệ thật đấy.
Tôi quay người định rón rén trở lại chỗ ngồi, thì Takeuchi-san cất tiếng, “Khoan đã, khoan đã!”
“Vẫn còn một lượt ném nữa mà!”
Tôi được ném thêm một lượt nữa ư!?
“Khoan đã, tớ được ném hai lần sao…? Nhưng bóng của tớ bị hút vào đâu đó và biến mất rồi…”
Trong lúc tôi đang bối rối, Takeuchi-san đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đưa cho tôi một quả bóng màu cam. Trên đó in số 8.
“Của cậu đây, Tanaka-kun! Quả này của tớ đó! Cậu dùng thử xem!”
“À, ừm, cảm ơn cậu… Hửm? Có vẻ nhẹ hơn quả vừa nãy nhỉ…”
“Tanaka-kun, đây là lần đầu cậu chơi bowling à?”
“Ahaha… Ừm, thực ra đây là lần đầu tớ làm mấy chuyện như này với bạn bè.”
Takeuchi-san nhẹ nhàng cười khúc khích. Có lẽ cô nàng cười vì tôi quá non kinh nghiệm, nhưng… vì lý do nào đó, cảm giác như nó có phần hơi khác so với những người khác khi gặp trường hợp như vậy.
“Cậu thấy số trên đó chứ? Đó là trọng lượng của quả bóng. Số càng lớn thì càng nặng.”
“Thật á!? Thảo nào quả vừa nãy lại nặng thế!”
“Đúng vậy! Nếu dùng quả quá nặng so với bản thân, nó sẽ kéo theo cả cơ thể cậu xuống và khó ném hơn. Quả này chỉ 8 pound thôi, nhẹ hơn nhiều, nên sẽ dễ hơn cho người mới bắt đầu! Cậu ném thử xem!”
“Được rồi, tới đây…!” Vútttt!
Quả bóng của tôi lại cong sang phải và cuối cùng rơi vào máng. Tôi nghe thấy tiếng cười từ những người bạn phía sau và chỉ biết đáp lại bằng nụ cười yếu ớt, lịch sự. Nhưng Takeuchi-san thì khác.
“Nhìn kìa! Đi xa hơn lần trước, đúng không?”
“Hả? À, ừ, đúng vậy này.”
Dù tôi ném thật sự rất tệ, Takeuchi-san vẫn chỉ ra điều tích cực trong đó.
Rồi đến vòng thứ hai. Lại đến lượt Takeuchi-san.
“Takeuchi—đừng làm hỏng nữa đấy!” Sano-kun cất tiếng.
Nhưng cô ấy hoặc là không nghe thấy hoặc là phớt lờ cậu ta, và thay vào đó quay sang tôi.
“Tanaka-kun, nhìn tớ nhé!”
Sau đó, cô ấy ăn strike.
Woa… Takeuchi-san thật tuyệt vời.
“Làm tốt lắm, Takeuchi. Nếu cậu ăn thêm một cú strike nữa thì trận này vẫn còn căng đấy.”
“Như thế đó, Tanaka-kun! Giờ cậu lên ném cho tớ xem nào!”
“Hả? Khoan đã—còn trận đấu của chúng ta thì sao?” Sano-kun hỏi, có vẻ hơi khó chịu.
“T-Takeuchi-san, không sao đâu! Cậu nên tập trung vào trận đấu với Sano-kun thì h…”
“Không! Tớ muốn dạy Tanaka-kun cách chơi bowling cơ!”
“Đ-Được thôi, nếu cậu đã muốn vậy thì…”
Takeuchi-san đưa cho tôi quả bóng. Khi vào thế, tôi có thể cảm nhận được Sano-kun đang lườm phía sau. Sau đó, cô nàng ghé sát lại, đặt tay lên vai tôi, và chỉ vào làn đường.
Gần quá!!
“Tanaka-kun, cậu thấy mấy cái vạch tam giác nhỏ dọc theo làn đường không? Thử nhắm vào vạch giữa, rồi tập trung ném thẳng nhé!”
“Đ-Được rồi… Để tớ thử…!”
Tôi ném bóng. Nó vẫn hơi lệch sang phải, nhưng—
Rầm rầm! Tôi hạ được ba pin.
“Trúng rồi…! Cảm giác chơi bowling thật sự là đây sao!”
“Được rồi nè, yay! Tanaka-kun, tuyệt vời lắm”
Takeuchi-san nhảy cẫng lên vì sung sướng. Dù tôi chỉ hạ được có ba pin, cô ấy vẫn ăn mừng với tôi như thể chúng tôi ở cùng một đẳng cấp vậy—không hề có chút thái độ tự mãn hay thương hại nào.
“Đập tay nào!”
Cô nàng giơ cả hai tay lên. Tôi ngần ngại vươn tay ra.
“T-Thế thì có hơi quá rồi! Chỉ có ba pin thôi mà!”
“Không! Cậu đang dần tiến bộ đó! Cậu tiếp thu nhanh thật, Tanaka-kun!”
“T-Thật sao? Cậu nghĩ vậy ư…?”
“Fufu! Đúng vậy! Nè, Tanaka-kun, tiếp tục luyện tập và cùng nhau giỏi hơn nữa nhé!”
Sau đó, Takeuchi-san tiếp tục dạy tôi thêm nhiều mẹo. Và nhờ cô ấy, tôi cũng học được rất nhiều—như việc chạy đà nhẹ nhàng sẽ giúp ích, hay việc nới lỏng tay khi ném sẽ tốt hơn… và rằng dành thời gian với ai đó thực sự có thể rất vui.
◇
“Boeèèèèèè!”
Sano-kun hát chệch tông. Dù vậy, cậu ta không hề xấu hổ mà vẫn hát bài “Lemon” của Yonezu Kenshi với đầy đam mê. Màn trình diễn đó khiến tôi ước đó chỉ là một giấc mơ.
Sau khi chơi bowling, chúng tôi đi hát karaoke.
Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế sofa hình chữ U xung quanh màn hình TV. Bằng một cách thần kỳ nào đó, tôi bị ngồi ở ngoài cùng. Tệ hơn nữa, cô gái ngồi cạnh tôi là một gyaru mà tôi chẳng hề quen biết. Gyaru thật đáng sợ…
“Tanaka, cậu định hát không?”
“Ư-Ưm, tôi ổn. Các cậu cứ hát đi.”
Sau cuộc trao đổi nhỏ đó, tôi không nói chuyện với ai khác nữa. Bởi vì có một điều tôi không thể nói ra—
Tôi chỉ có thể hát nhạc anime mà thôi!
Và cứ thế, một trở ngại lớn khác xuất hiện. Takeuchi-san ngồi giữa Sano-kun và Kanagawa-san, nhấm nháp đồ ăn vặt và lướt qua máy tính bảng karaoke.
Sau một lúc, cuối cùng đến lượt Takeuchi-san. Lựa chọn bài hát của cô ấy hiện lên trên màn hình:
“Daisuki.” / Inoue Y○ko
Tôi nhận ra ngay—một bản tình ca đúng nghĩa. Cô gyaru bên cạnh tôi và Kanagawa-san đều kêu lên, “Ồồồ~! Bài này dành cho ai vậy~?” còn mấy tên con trai trông sốt sắng một cách bất thường. Takeuchi-san đỏ mặt, liếc nhìn về phía tôi một cách ngại ngùng, và lẩm bẩm, “Trời ơi… đừng trêu tớ nữa mà…”
Khoan đã… cái này là dành cho tôi á? Không không. Tôi vẫn chưa biết liệu Takeuchi-san có phải là <C> hay không mà.
“Yuzurin, cậu hát hay quá~”
Trong phần nhạc dạo, mọi người đều khen ngợi cô ấy.
“Haha, cảm ơn nhé. Đôi lúc tớ cũng có tập hát và chơi guitar…”
Woa. Nếu cô nàng này mở một buổi biểu diễn live acoustic, tôi sẽ trả năm mươi nghìn yên cho một vé.
Sau khi kết thúc vòng, Kanagawa-san nghiêng người về phía tôi.
“Này, Tanaka-kun, cậu không định hát à?”
“À, ừm… Không sao đâu…”
“Sao thế? Hát đi chứ, Tanaka. Đừng ngại.”
Sano-kun có vẻ hơi khó chịu. Ừm… tôi cũng đoán được chuyện này sẽ xảy ra mà. Nếu không hát chút nào sẽ chỉ làm cho mọi người khó xử. Hơn nữa, Sano-kun cũng khá khó ở với tôi cả ngày nay rồi…
Máy tính bảng karaoke được chuyền đến cho tôi.
“Cậu có thể chen hàng nếu muốn.”
Mấy người này thật sự muốn tôi hát đến vậy sao!?
Chết rồi. Phải làm sao bây giờ? Không thể hát nhạc anime ở đây được, nhưng mấy bài hát thịnh hành tôi cũng mù tịt… Khoan đã! Tôi có đi karaoke với gia đình thường xuyên mà. Bố tôi luôn hát bài đó…
Nhưng tôi không thể tự mình hát được… À đúng rồi! Nhờ Sano-kun hát cùng là xong! Cậu ta có vẻ rất thích hát, và nếu trung tâm của lớp hát, căn phòng sẽ trở nên sôi động!
Tôi cầm máy tính bảng lên.
“Ư-Ưm, tớ nghĩ sẽ vui hơn nhiều nếu Sano-kun hát thay! Đúng rồi! Thực ra, có một bài tôi rất muốn nghe cậu hát! Dù sao thì cậu hát cũng rất hay mà!”
“Hả? Được thôi.”
Ngon! Làm được rồi…!
“Thế? Bài gì?”
“Ưm, bài này!”
Tôi bấm chọn bài.
“Sui○ka” / Shounan○aze
Ngay khi bài hát hiện lên màn hình, năng lượng trong căn phòng bùng nổ.
“Ồồ, chọn hay lắm, Tanakaaa!”
“Cùng hát nào!”
Vì lý do nào đó, các cô gái bắt đầu hò reo “Yay~!” và Sano-kun, có vẻ như rất thích được chú ý, hăm hở cầm mic.
Thành thật mà nói, giọng hát của Sano-kun nghe chán kinh, nhưng trong không khí tiệc tùng karaoke này, kỹ năng thanh nhạc cũng chẳng quan trọng lắm. Mọi người trong lớp đều hào hứng, hò reo và vỗ tay theo nhịp xung quanh cậu ta.
Rồi sau đó—
“Thôi nào, Tanaka, đến lượt cậu rồi!”
Một gyaru hăng hái đưa micro cho tôi. Làm ơn đừng quan tâm tôi sai cách như vậy chứ. Tôi nào có hát được đâu.
Phải có cách nào đó thoát khỏi chuyện này chứ nhỉ…
Theo phản xạ, tôi túm lấy tất cả các nhạc cụ còn lại trên bàn—tambourine, maracas, castanet—và đeo chúng vào như ban nhạc một người. Tôi bắt đầu vỗ tay và la lớn “Hây! Hây! Yo! Yo!” như thể đang khuấy động buổi hòa nhạc. Nó hiệu quả hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tiếng cười bùng nổ khắp phòng.
“Cái gì vậy!?” “Tanaka buồn cười quá!”
Tôi nghĩ mặt mình sắp bốc cháy vì xấu hổ rồi.
Nhưng rồi, thoáng thấy Takeuchi-san đang cười, lau nước mắt trên khóe mi—và bằng cách nào đó, điều đó khiến tôi thấy chính ra thế này cũng đáng ấy chứ.
◇
Khi cảm thấy đã đến lúc, tôi lặng lẽ ra khỏi phòng để đi vệ sinh. Sau khi đã bước ra khỏi phòng…
Hàààà, tôi chỉ biết thêm vài bài nữa mà tôi có thể hát trước mặt những người bình thường kia. Và tất cả đều là những bài hát cũ của Arashi. Tôi còn ngồi quá xa với cả Takeuchi-san nữa nên cũng thấy hơi khó xử. Tôi vẫn không biết liệu cô ấy có phải là C hay không, và trong tình thế này, làm sao tôi có thể tìm hiểu được cơ chứ—
“—Tanaka khác biệt thật ha.”
“!?”
Một giọng nói khiến tôi giật mình. Theo bản năng tôi cúi đầu ẩn sau một góc.
Hai người bạn cùng lớp đang ở quầy đồ uống. Chắc họ vừa ra ngoài để lấy thêm.
“Ừ, cậu ấy ghê thật.”
“Ý tớ là, cậu có thấy không…”
“Ừm…”
Khoan đã—đây gọi là chuyện phiếm sao!?
“Cậu ấy quá giỏi trong việc khuấy động đám đông.”
…Hả?
“Chọn bài đỉnh của chóp luôn. Karaoke nhóm lớn nên hát những bài tiệc tùng, chứ không phải những bản ballad buồn buồn. Quá là bùng nổ luôn.”
“Và nhờ Tanaka, tâm trạng của Sano đã hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa, cách các bạn nữ khác nhìn cậu ấy—cậu ấy hoàn toàn chinh phục được họ rồi.”
“Cậu ấy còn cầm tất cả các loại nhạc cụ cùng một lúc nữa.”
“Một tay maracas, một tay tambourine, và chơi castanet bằng ngón tay—trời ạ, siêu hài luôn.”
“Đấy gọi là santoryu ha. Ngay cả O○htani cũng chỉ được có hai thôi.”
“Ai mà ngờ được lại có cách này để nổi bật trong karaoke mà không cần hát chứ. Cậu ấy có kỹ năng đấy.”
“Và không phải cậu ấy cũng chơi bowling khá tốt sao?”
“Đúng vậy nhỉ! Cậu ấy không cố thể hiện kỹ năng, chỉ đơn giản là nhập vai kẻ yếu thế, nâng đỡ những người chơi giỏi hơn, và nhờ các bạn nữ giúp…”
“Ở gần cậu ấy Takeuchi cứ tươi cười suốt. Cảm giác như hai người đã là một cặp rồi ấy. Kỹ năng giao tiếp của cậu ấy ghê thật. Nếu tất cả đều có chủ ý thì thật đáng sợ.”
“Không biết cậu ấy có phải là Thần giao tiếp hay gì đó không nhỉ?”
“Lát nữa đi xin cậu ấy chút lời khuyện đi?”
Hỏng rồi. Tôi không hề cố ý làm bất cứ thứ gì trong đó có… và giờ họ lại coi tôi như một huyền thoại vậy…
Khi họ trở lại phòng, tôi thở dài một hơi và đi về phía quầy đồ uống.
“Quay trở lại kiểu gì bây giờ…”
Gánh nặng của những kỳ vọng không có cơ sở này… Sự trùng hợp và hiểu lầm thật đáng sợ.
Tôi cầm một cốc đồ uống nóng và tự rót cho mình một ít súp ngô kem.
Nhưng thành thật mà nói—đây không phải lúc để được phong “Thần Giao tiếp.” Tôi vẫn chưa biết được liệu Takeuchi-san có phải là C hay không. Tôi vẫn chưa có cơ hội để nói chuyện riêng với cô ấy…
Hàààà, giá như có điều gì đó xảy ra để tôi có thể ở riêng với cậu ấy nhỉ.
“A! Tanaka-kun, cậu đây rồi!”
Takeuchi-san xuất hiện kìa!!
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra hôm nay vậy…? Mọi thứ sao diễn ra em đẹp thế này…?
“Ta-Takeuchi-san…? Có chuyện gì thế?”
Cô ấy không cầm cốc, nên có vẻ là không tới để lấy đồ uồng.
“Chuyện gì là chuyện gì? Thấy cậu đi lâu quá nên tớ đi tìm thôi.”
Là vì tôi sao!?
“X-xin lỗi! Không có vấn đề gì đâu! Chỉ là do không quen với mấy chuyện như thế này nên tớ hơi mệt và ra ngoài nghỉ ngơi một chút thôi… Giờ tớ quay lại ngay đây! Đi thôi nào!”
Ugh, tôi chẳng nghĩ được lý do nào cả… Tôi muốn hỏi cô ấy vài điều, xem liệu cô ấy có phải là C hay không, nhưng vì cả hai đang đi chơi rất vui vẻ nên tôi không thể làm mất thời gian của cậu ấy được…
“Ừm… Tanaka-kun, tớ xin lỗi.”
“Hả?”
Giọng điệu cô nàng đột nhiên có vẻ rất hối lỗi. Tôi quay lại và thấy cô ấy hơi cau mày, trông như thể đang kiềm chế điều gì đó.
“Tớ chỉ… tớ nghĩ có lẽ… cậu đến đây ngày hôm nay chỉ vì cảm thấy áy náy khi tớ cứ liên tục mời cậu…”
“Y-Ý cậu là sao?”
“Thì, Sano-kun nói sau khi nghe tin của tớ thì cậu liền đồng ý…nên tớ nghĩ có lẽ cậu đồng ý đi chỉ để bù đắp cho những lần từ chối tớ mấy lần trước… Tớ xin lỗi, tớ không cố ý khiến cậu cảm thấy vậy…”
Cô nàng cầm lấy chiếc cốc đồ uống nóng và rót cùng loại súp bắp như tôi.
Thảo nào hôm nay trông cậu ấy cứ là lạ…
“Tớ chỉ… muốn thân thiết với cậu hơn thôi, Tanaka-kun. Nhưng chắc là tớ ép cậu hơi quá đà rồi nhỉ. Nếu cậu thấy phiền… thì cứ nói cho tớ biết nhé…?”
Takeuchi-san tự trách mình về những biểu hiện chống đối xã hội của tôi. Cô ấy thật tốt bụng. Quá tốt bụng. Nhưng không—cậu ấy không nên gánh vác hết mọi thứ như vậy.
“K-Không! Thật sự không phải vậy đâu, Takeuchi-san!”
Tôi nâng giọng bối rối. Cô nàng chớp mắt, giật mình, và nhìn tôi.
“Lý do tớ liên tục từ chối cậu… là vì tớ nghĩ tớ sẽ làm hỏng bầu không khí nếu một người như tớ tham gia vào nhóm của cậu. Nhưng thành thật mà nói, tớ luôn muốn đi chơi với mọi người.”
“Thật sao…?”
Đó là sự thật. Tôi cứ nghĩ mình không đủ tốt, rằng mình sẽ lạc lõng, rằng mình sẽ làm hỏng không khí. Kiểu tự ti đó đã khiến tôi không thể thành thật.
Nhưng Takeuchi-san vẫn tiếp cận tôi. Và nhờ đó, bây giờ tôi mới ở đây.
Không đời nào tôi có thể nghĩ cô ấy là gánh nặng được.
“Đúng vậy! Thế nên…lần nào cậu mời tớ cũng vui lắm. Và hôm nay tớ tới đây là vì… tớ muốn hiểu cậu hơn thôi, Takeuchi-san! A—”
“…Hả?”
Khuôn mặt Takeuchi-san đỏ bừng ngay lập tức.
—Chuyến này miệng đi hơi xa rồi!!
Chết dở! Tôi thậm chí còn chưa biết liệu cô ấy có phải là C hay không, và hình như tôi vừa mới nói thẳng ra là thích cô ấy mất rồi!
“X-Xin lỗi, tớ không có ý kỳ cục đâu! Ý tớ là, đấy cũng không phải là nói dối, nhưng—ừm…”
“…Tớ cũng muốn hiểu cậu hơn, Tanaka-kun.”
“—Hả?”
Takeuchi-san nhẹ nhàng kéo tay áo len đồng phục của tôi bằng tay trái đang không vướng bận gì của cô nàng.
“…Có muốn đi chơi với tớ không? Chỉ hai chúng ta thôi?”
Dễ thương quá.
◇
Đã có một chút hiểu lầm xảy ra, nhưng cuối cùng tôi cũng được gần gũi hơn với Takeuchi-san.
Trước khi kịp suy nghĩ, tôi đã nhanh chóng đồng ý với đề nghị của cô nàng, và chúng tôi đi xuống khu vực chơi gắp thú. Lén lút đi riêng với một cô gái mà tôi khá thân thiết trong buổi đi chơi nhóm lớn… có lẽ tôi đúng thật là thần giao lưu rồi.
Nhưng không, khoảnh khắc thần giao lưu của tôi bây giờ mới thực sự bắt đầu…!
“Có nhiều đồ ăn vặt đằng kia lắm. Muốn xem không?”
“Ừm, đi thôi!”
Nghe cứ như lời của một kẻ bắt cóc nói với học sinh tiểu học vậy, nhưng Takeuchi-san không chút do dự mà đồng ý. Takeuchi-san, đôi lúc cậu làm tớ hơi lo lắng đấy.
Mỉm cười gượng gạo, tôi quyết định lúc này mình nên nghiêm túc một chút.
Rất có thể lý do Takeuchi-san nói câu đó và giờ đây đang đi chơi với tôi là vì lòng tốt—thương hại kẻ cô độc như tôi.
Ngay cả những điều cô ấy đã làm cho tôi trước hôm nay cũng có thể chỉ là lòng tốt mà thôi. Đến bây giờ vẫn chưa có gì quá lãng mạn đến mức không thể coi là đơn giản là thân thiện được.
Vậy nên, nếu tôi có thể nắm bắt được điều gì đó trực tiếp hơn—những lời nói hoặc hành động vượt quá sự tử tế đơn thuần chẳng hạn—tôi sẽ có lý do mạnh mẽ hơn để tin rằng Takeuchi-san là C.
Chỉ riêng việc ở đây chơi cùng nhau đã là một bước tiến lớn rồi. Nhưng bây giờ chúng tôi đang được ở riêng, đây là cơ hội tốt nhất tôi có thể có. Lần này, tôi chắc chắn sẽ tìm ra…!
“Nhìn này, Takeuchi-san, có Pocky kìa! Có cả gói nhiều vị nữa!”
“A! Đúng vậy nè! Muốn quá đi~!”
“Để tớ lấy cho cậu nhé?”
“T-Thật sao!?”
“Ừm, thực ra tớ khá giỏi trò này đấy.”
“Woa! Cố lên!”
A, thì ra đây là cách mấy thằng đực đốt sạch tiền vào gái à.
Hiểu được sự đời, tôi bắt đầu lần chơi đầu tiên. Tôi đẩy phần thưởng vào vị trí thuận lợi hơn, đúng như kế hoạch.
“Ồồ, suýt thì được!”
“Ừ, giờ vẫn chưa thể thắng ngay được. Có lẽ cần thêm năm sáu trăm yên nữa.”
“Thật sao?”
Cuối cùng, tôi đã lấy được gói Pocky sau đúng 600 yên, đúng như những gì mình vừa nói. Cũng không tệ lắm nhỉ. (Tự mãn)
“Woai, tuyệt vời! Cậu đúng là thiên tài, Tanaka-kun!”
“Không… nếu luyện tập thì ai cũng có thể làm được thôi. Của cậu đây.”
“Thật sao…?”
“Ừm! Coi như là quà cảm ơn vì đã dạy tớ chơi bowling.”
“Cảm ơn cậu…! Tớ sẽ trân trọng nó!”
“À—không, cậu cứ ăn đi! Đó là Pocky mà!”
“Ahaha… Đúng vậy ha! Vậy thì tớ sẽ trân trọng nó khi ăn, nhé!”
Ôm gói Pocky đủ vị với nụ cười rạng rỡ, Takeuchi-san trông vô cùng hạnh phúc. Tôi muốn tặng cho cô ấy nhiều hơn nữa.
“Muốn lấy thêm đồ ăn vặt nữa không?”
Mắt cô nàng lấp lánh như kim cương.
Hai mươi phút sau, Takeuchi-san ôm một túi đầy ắp đồ ngọt.
“Đây là lần đầu tiên trong đời tớ cầm một lúc nhiều đồ ăn vặt thế này…”
“Ừm, có lẽ chúng ta đã hơi quá đà rồi.”
“Cậu giỏi thật đấy. Tớ cũng muốn nữa~!”
“Thì… về cơ bản, chúng ta có thể mua chúng ở mấy cửa hàng khác cũng được mà…”
Sau khi đi dạo một lúc, Takeuchi-san quay sang tôi và nói.
“Này… có chỗ này tớ muốn đi cùng cậu. Có được không?”
“Hả? Được thôi. Đi đâu thế?”
Cô nàng dẫn tôi xuống tầng một—cụ thể là đến khu vực chụp ảnh purikura, một địa điểm yêu thích của các cô gái.
“Ư-Ưm… Tớ chưa bao giờ chụp purikura trước đây. Có được không vậy?”
Bị bao quanh bởi các cô gái, tôi cảm thấy vô cùng lạc lõng.
“Đây cũng là lần đầu tiên tớ chụp purikura với con trai đấy…!”
…Cái gì!?
Cô ấy chọn một chiếc máy và nhét vài đồng 100 yên vào.
“Tớ cũng có thể góp tiền mà—”
“Không sao đâu! Tớ là người muốn tụi mình chụp chung mà! Với lại cậu còn cho tớ cả đống đồ ăn vặt nữa♪”
Cậu ấy nói vậy trong khi tự tin thao tác trên màn hình cảm ứng bên ngoài máy để chọn chế độ. Muốn chụp purikura cùng nhau, và chọn tôi là người đầu tiên…Liệu rằng đó vẫn chỉ là lòng tốt hay gì đó khác?
Khi chúng tôi bước vào trong, tiếng ồn của khu trò chơi điện tử dần tan biến. Chỉ còn có hai đứa trong một không gian nhỏ hẹp—tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
‘Hãy bắt đầu với một động tác peace sign đáng yêu nhé!’
Một giọng nữ vui vẻ hướng dẫn chúng tôi. Peace sign! Tôi cần phải theo kịp! Phải thật tự nhiên!
Tôi nhanh chóng giơ peace sign lên, nhưng rồi—
“Tanaka-kun, máy ảnh bên này nè!”
Game over.
‘3, 2, 1!’ Tách.
Bức ảnh đầu tiên hiện lên trên màn hình.
“Ahaha, Tanaka-kun, cậu dễ thương quá!”
“T-Tớ không có dễ thương! Cậu dễ thương hơn nhiều, Takeuchi-san!”
“Ể!?”
“A—xin lỗi! Tớ không có ý đó—!”
“Tớ… vui lắm…”
‘Bây giờ hãy sát lại gần nhau hơn nữa nào!’
Người hướng dẫn cứ trêu chọc chúng tôi bằng những gợi ý tinh quái.
“Ta-Takeuchi-san!?”
Không chút do dự, Takeuchi-san vòng tay qua cánh tay tôi và tạo dáng peace.
“...Cậu không muốn sao?”
“K-Không! Không… không phải là tớ không muốn…!”
Cảm giác cơ thể thuần khiết của Takeuchi-san ép sát vào cánh tay tôi đã lan khắp cả cánh tay. Dù hai má không chạm vào nhau, sự gần gũi giữa hai đứa vẫn khiến da tôi trở nên tê dại. Một mùi hương ngọt ngào tinh tế, nhẹ nhàng và thanh lịch, thoang thoảng trong mũi tôi.
Và sự gần gũi không chỉ dừng lại ở thể xác.
‘Ba, hai, một!’ Tách.
Màn hình hiện lên hai chúng tôi đang cười—một cách ngượng nghịu nhưng vẫn cởi mở—như thể cảm xúc của hai đứa đang tràn ngập trong bức ảnh vậy.
“Tanaka-kun, tớ có thể nghe thấy tiếng tim cậu đập đấy.”
“…Xin lỗi, tớ chỉ hơi… lo lắng—”
“Tớ cũng vậy…!”
Ngay cả sau khi đã chụp xong, Takeuchi-san vẫn không buông tay tôi ra.
“Tớ cũng đang rất lo lắng đây…!”
Takeuchi-san… vậy có nghĩa là—?
◇
“Eee~ Tanaka-kun, cậu dễ thương quá~…♡”
Takeuchi-san vẫn rạng rỡ nhìn bức ảnh chúng tôi vừa chụp, giờ đang trang trí nó ở quầy chỉnh sửa bằng màn hình cảm ứng.
“Nhưng tớ là con trai mà, dễ thương cũng có được gì đâu…”
“Vậy thì cậu ngầu lắm!”
“Tớ chưa từng được ai nói vậy trong đời cả.”
“Hả? Nhưng cậu ngầu thật mà.”
“Đ-Được rồi, được rồi… Đủ rồi, ngại quá.”
“Ahaha! Đó thấy chưa? Vẫn dễ thương lắm!”
“Cậu trêu tớ đấy à, Takeuchi-san?”
“Bị bắt bài rồi sao?”
Trong lúc trò chuyện, Takeuchi-san đã xóa trắng hoàn toàn một trong những bức ảnh của cô ấy và bắt đầu vẽ một khuôn mặt thỏ dễ thương lên đó.
“Cậu đang làm gì với tấm đó vậy?”
“Ồ, cái này à? Chẳng hiểu tại sao filter không nhận mặt tớ, thế là chụp xấu lắm. Nên tớ nghĩ tớ sẽ vẽ đè lên nó!”
“À. Nhưng cậu đáng yêu sẵn rồi mà, đâu cần dùng đến filter đâu.”
“…Tanaka-kun, cậu nói những thứ như vậy tự nhiên thật đấy nhỉ!”
“Không, thật mà! Không phải trêu cậu đâu—tớ nói thật lòng đó.”
“Thế thì tớ còn ngại hơn! Fufu… được rồi, xong!”
Khi những tấm ảnh được in ra, Takeuchi-san đưa một tấm cho tôi.
“Đây, của cậu đây. Tớ đã lưu nó vào điện thoại rồi nên không cần thêm nữa.”
“Cậu làm từ lúc nào vậy…? Thôi thì, cảm ơn nhé. Tớ sẽ nhận vậy. A, đây rồi—có kéo ở đằng kia kìa.”
Một chiếc kéo đang nằm trên quầy dán đầy gương.
Khi tôi cắt ảnh, Takeuchi-san nhìn vào điện thoại của cô ấy và đột nhiên nói, “A.”
“Có vẻ như mọi người đã rời phòng karaoke—họ nói là đang xuống đây rồi.”
“Được rồi. Vậy chúng ta đợi ở một chỗ dễ tìm đi.”
Tôi nhét bức ảnh đã cắt vào ví, và chúng tôi bước ra khỏi buồng purikura.
“Hà, chắc tới đây thôi nhỉ. Được đi chơi với cậu tớ vui lắn, Tanaka-kun.”
“Tớ cũng vậy. Đây là lần đầu tiên tớ đi chơi với bạn cùng lớp như thế này, và thành thật mà nói, tớ đã hơi lo lắng một chút. Nhưng ở bên cậu khiến tớ quên đi hết mọi thứ—thật sự rất vui.”
“…Nè, Tanaka-kun.”
Takeuchi-san nghịch quai chiếc túi đầy đồ ăn vặt mà cô ấy đang cầm, rồi ngước nhìn tôi.
“Lần tới… cậu có muốn đi đâu đó nữa không, chỉ hai đứa thôi…?”
‘C thích cậu, đúng không? Vậy chỉ cần quan sát hành động của họ là rõ rồi. Họ có lẽ không thể giấu được việc họ thích cậu nhiều đến mức nào đâu.’
—Chắc chắn là vậy. Đó là tất cả bằng chứng tôi cần.
“Này, Takeuchi-san…”
Khoảnh khắc tôi nhìn cô nàng không chỉ là một người bạn cùng lớp—mà là một người mà tôi có thể phải lòng—tim tôi đập mạnh trong lồng ngực.
“…Vâng?”
“Có chuyện này tớ muốn hỏi cậu…”
“—Được thôi?”
Tôi đưa tay vào túi để lấy điện thoại.
Cứ nói ra đi. Cứ hỏi đi. Và rồi tôi sẽ—
“Rita…?”
Tôi đứng hình giữa chừng vì giọng nói bất ngờ.
Ánh mắt tôi lướt qua Takeuchi-san, tập trung vào người đang đứng ngay phía sau cô ấy.
“………………Kurumi?”