You guys should have married soon! I have three girls who have been told so.

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

117 1057

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

11 22

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

26 129

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

149 2325

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

122 1989

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

86 1253

Tập 01 - Chương 07: "Vậy là một trong ba người họ... thực sự là nữ chính của tôi...?"

—Mau mau mà cưới nhau đi.

Đó là kiểu bình luận thốt ra trong sự bực tức mà bạn thường được nghe trong các bộ romcom, hướng đến hai người trông thì rất hợp nhau nhưng lại chẳng có dấu hiệu sẽ đến với nhau. Nhưng kiểu nhận xét đó chỉ là của người ngoài nhìn vào thôi—nó chẳng liên quan gì đến cảm xúc thật của những người trong cuộc. Và nếu những người được nhắc đến là một kẻ bị xã hội ruồng bỏ như tôi— hội tụ đủ các tiêu chí của một con sói cô độc, otaku, u ám—và một nhóm nữ sinh trông như bước ra từ một bộ truyện tranh romcom, thì việc kết hôn lại càng vô lý hơn nữa. Cả tôi lẫn bất kỳ ai trong số họ sẽ không bao giờ coi đó là chuyện nghiêm túc đâu.

…Hoặc ít nhất là tôi đã nghĩ vậy.

Sáng hôm sau, kiểm tra lại lần nữa, và phần bình luận trên web novel của tôi vẫn còn nguyên lời tỏ tình:

“Gửi Tanaka Rita-kun,

Tớ đã thích cậu từ rất lâu rồi.

Có người nói tụi mình, ‘Hai người nên kết hôn luôn đi cho rồi,’

vậy sao chúng ta không biến điều đó thành sự thật luôn nhỉ?”

Bà thím này nghiêm túc quá rồi!!

…Chuyến này đi hơi xa rồi. Kết hôn á? Sao đột ngột vậy? Cả hai vẫn còn là học sinh cấp ba mà!

Ý tôi là, tôi phải nói gì với lời tỏ tình rắc rối và lộn xộn thế này đây...? Không—thực ra, trước đó—

—Cô gái này là ai mà lại nói thích tôi?

Nhìn đi nhìn lại, tên người dùng chỉ hiện mỗi kí tự <C>. Tên thật cũng không thấy ghi vào.

Thật sự, <C> này là ai vậy? Biết là ai quái đâu mà trả lời được. Không một cô gái nào trong số ba cô gái tôi biết có chữ <C> trong tên. Có vẻ như đây cũng không phải tên viết tắt luôn.

“Ồ, anh dậy rồi à, Onii-chan? Hiếm đấy. Em còn dẫn Megu đến nữa này.”

“Ể, à… ừ…”

“…Onii-chan?”

“K-không, không có gì! Chào buổi sáng! Em gọi anh dậy ăn sáng đúng không? Anh xuống ngay đây!”

“Hửm? Chào buổi sáng?”

Tôi lướt qua Ema, cúi gằm mặt, và đi vào phòng khách. Tốt nhất là đừng nói gì với con bé… Con bé chắc chắn sẽ đứng về phía Kurumi…

Dù sao thì, tôi cần phải đến trường. Biết đâu lại tìm hiểu được gì đó thì sao.

Ngay cả sau khi đã rửa mặt và ăn sáng, đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ. Thay vì tỉnh táo, trái tim tôi lại nặng trĩu, như thể bị ợ nóng, và tôi không thể nào rũ bỏ được cảm giác khó chịu này được.

Khi tôi sửa soạn xong và rời khỏi nhà—

“…A, Kurumi.”

Tôi va phải Kurumi.

“Rita… Trùng hợp quá nhỉ. Tuyệt thật, mới sáng ngày ra đã phải nhìn cái bản mặt otaku ghê tởm… Khoan đã, hôm nay cậu ra ngoài sớm hơn bình thường à? Ồ, có phải Ema—”

Kurumi vẫn liến thoắng như mọi khi, nhưng tôi chẳng tiếp thu được gì cả. Có gì đó cấp bách hơn nhiều đang chiếm lấy tâm trí tôi.

—Liệu cô gái này có thực sự thích tôi không nhỉ!?

Không thể nào đâu nhỉ? Cậu ấy luôn gọi tôi là otaku ghê tởm và còn xúc phạm tôi nữa! Luôn lạnh lùng mỗi khi tôi cố bắt chuyện với cô ấy! Nhưng lỡ như… món nikujaga và bộ đồ bơi đó thực sự là dành cho tôi thì sao?

Đáng yêu quá!!

“…Này, Rita? Có chuyện gì thế?”

Kurumi nghiêng đầu và ghé sát lại. Ngay lúc đó, tiếng chuông cưới vang lên trong tâm trí tôi. Khung cảnh bản thân vén tấm khăn voan lên khỏi khuôn mặt ửng hồng của Kurumi hiện ra trong đầu.

“Không thể tin được là em đang làm lễ cưới với Rita, hai đứa quen nhau từ khi còn tấm bé mà…”

“Anh cũng vậy. Cảm ơn em vì đã luôn ở bên anh.”

“Không chỉ đến bây giờ—mà là mãi mãi về sau nhé, Rita.”

Và sau đó, nụ hôn thề ước của chúng tôi—

Quá cảm xúc… Quá ngọt ngào, à không, thực ra cái này gần như là gợi dục luôn rồi.

“Heellooo, Ritaaa.”

“Ể!? K-không, không có gì! Ý tớ là, nếu một otaku ghê tởm như tớ đi bộ đến trường với cậu thì sẽ bị nói ra nói vào đấy! Tớ đi trước đây, Kurumi, chứ chờ một lúc rồi hẵng đi nhé! Gặp lại sau!”

“Ể!? K-khoan đã!?”

Tệ rồi đây. Tôi thậm chí còn không biết Kurumi có thực sự là <C> hay không, nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi là chịu không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy luôn…

Để tránh mặt Kurumi, tôi chạy đến thang máy và bấm nút, nhưng không thể đợi nổi và vội vàng lao xuống cầu thang về phía bãi đậu xe đạp.

Ngay cả khi đạp xe đến trường, tôi vẫn không thể gạt bỏ lời tỏ tình đó ra khỏi đầu.

Nếu đó là cô nàng nổi tiếng Takeuchi-san thì sao?

Cô ấy đã tình nguyện tham gia cùng ủy ban, muốn tưới cây cùng tôi, chia sẻ đồ ăn vặt của mình, chọn dọn dẹp bãi biển thay vì bữa tiệc đồ ăn vặt với bạn bè, cho phép tôi thay đồ chung phòng, và gần đây còn mời tôi đi chơi rất nhiều. Liệu tất cả có phải là vì cậu ấy thích tôi không? Và tôi cũng đã bắt đầu thích dành thời gian với cậu ấy, ngưỡng mộ cậu ấy, và thậm chí coi cậu ấy là một cô gái…

Và sau đó—

“Ta-Tanaka-kun! Chào buổi sáng…!”

“Ta-Takeuchi-san!?”

Thật đúng lúc. Tôi va phải cô nàng ngay trước tủ đựng giày.

Khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt cô ấy bừng sáng và vội vàng chạy đến.

“Ưm, ưm, ưm…! Có cái này tớ cực kỳ muốn nói với cậu, Tanaka-kun…!”

Với gương mặt hơi ửng hồng, Takeuchi-san trông như rất quyết tâm muốn nói ra điều gì đó. Dễ thương quá. Chết mất thôi.

Và tất nhiên, phân cảnh lễ đường đó lại xuất hiện.

“Em yêu anh, Tanaka-kun ♡”

“Hehe, từ bây giờ em cũng là Tanaka đấy biết không hả?”

“Ồ, ừ nhỉ! Ừm… Rita-kun ♡ Cả anh nữa đó!? Thiệt tình~”

“Ừm… Đúng vậy. —Yuzuri.”

“Rita-kun… ♡”

QUÁ NGỌT. TIỂU ĐƯỜNG RỒI. SẮP TAN CHẢY RỒI.

“Tanaka-kun…?”

“À! Ta-Ta-Takeuchi-san! C-chào buổi sáng!”

“Ể? À, chào buổi sáng?”

“Mai gặp lại nhé!”

“Ể!? Vừa mới chào buổi sáng cơ mà!”

“Xin lỗi! Tớ vừa nhớ ra có việc cần làm ở nhà! Tớ lên lớp trước đây!”

“Khoan đã, cái gì phải làm với cái gì cơ!?”

Tôi ú a ú ớ nói linh ta linh tinh gì đó rồi bỏ chạy.

Hỏng bét rồi. Nếu có khả năng một trong số họ là <C>, thì cũng có khả năng không ai trong số họ là <C>. Phải thật bình tĩnh. Bình tĩnh lại.

Nhưng khi đến chỗ làm thêm tại Familia sau giờ học, thì bình tĩnh thế quái nào được.

“Senpa~i ♡”

Đúng vậy—dễ thương vãiii.

Ngay sau khi tôi vào làm, Maihara-san đã chạy loanh quanh tôi như một chú cún con chờ chủ về nhà.

Không chỉ mỗi lúc đó thôi đâu. Lần nào tôi tới chỗ làm, Maihara-san luôn chạy đến, mỉm cười hạnh phúc và trò chuyện rất sôi nổi. Cô ấy luôn chủ động chạm vào tôi, nằng nặc đòi tôi là người hướng dẫn công việc, liên tục đi theo tôi, và còn nhờ tôi đưa về nhà nữa. Nếu tất cả những điều đó là vì cô ấy thích tôi...

“Senpai, có người nói ‘Hai người nên kết hôn luôn đi cho rồi’ kìa... ♡ Vậy sao tụi mình không làm thật luôn ha...?”

“Tớ... tớ—”

Đứng cạnh linh mục, Maihara-san trong bộ váy cưới trắng tinh nghiêng người lại gần.

“Dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù ca làm thêm hay những ngày bận rộn, con có thề nguyện tình yêu vĩnh cửu không?”

……………Con đồng ý!

“Senpai...? Mặt anh đỏ bừng lên kìa. Anh không sao chứ...?”

“Nnya!?”

Cô nàng nhẹ nhàng đặt bàn tay mềm mại của mình lên má tôi. Sự mát lạnh của làn da ấy khiến hơi nóng trên mặt tôi càng trở nên mãnh liệt hơn.

“Ừm... Hình như tớ thấy không khỏe lắm, tớ về nhà đây…”

“Ể!? S-Senpai!?”

Một ngày nữa trôi qua mà không có tiến triển gì. Sáng hôm sau ở trường, tôi ngồi một mình trên bàn học—

Uwaaaaaaaaa, muốn kết hôn quá đi mất!!

—Bị chế ngự bởi những ham muốn không trong sáng và sự thất vọng bất lực, tôi thầm hét lên trong lòng.

Vậy một trong ba người họ thực sự là nữ chính của tôi ư…? Số đỏ thế nhể…

Ít nhất thì tôi cũng đã quyết định mình nên trả lời thế nào. Bỏ qua chuyện “hãy kết hôn” đĩ đã, như thế thì vội quá, tôi thực sự muốn trả lời tích cực cho bất cứ ai nói rằng họ thích tôi.

Cô gái nói muốn kết hôn với tôi đang ở rất gần rồi, vậy mà tôi lại chẳng thể đáp lại lời tỏ tình được.

Lý do tôi không đi hỏi trực tiếp từng người trong số họ ngày hôm qua, mặc dù biết chắc <C> phải là một trong số họ.

Bỏ qua vụ bị đẩy thuyền “Mấy cậu nên mau chóng kết hôn đi” đã nhé, điều khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn là cô ấy biết về web novel của tôi.

—Cô ấy đã đọc rồi sao? Cái đó á?

Khoảnh khắc đó, tất cả những cảnh kịch tính trong câu chuyện romcom của tôi lướt qua trong đầu.

“Yamada-kun luôn tốt bụng và rất ngầu. Ai thèm quan tâm người khác nghĩ gì chứ? Cậu hãy cứ tự tin hơn vào bản thân mình đi.”

“Không phải là tớ làm cái này cho cậu hay gì đâu, Souta!”

“Vậy Yamada-senpai, đây là lần đầu của anh sao...?”

WAAAAAAA CÔ ẤY ĐỌC CMNRRRR!!!

Đau quá! Thế này thì đớn quá! Không— thật đáng xấu hổ! Trên cả xấu hổ! Chỉ vì không ai thích tôi ngoài đời thực không có nghĩa là tôi nên biến người khác thành người yêu trong trí tưởng tượng của mình!

May mà cô gái ấy đã đọc nó và vẫn nói thích tôi—vậy thì đơn giản cô nàng này là nữ thần—nhưng với cái tiểu thuyết đáng xấu hổ đó, tôi không thể đoán mò và đưa ra câu trả lời sai được. Đối với chính <C>, người đã đọc nó và vẫn thích tôi, có lẽ sẽ ổn thôi. Nhưng nếu tôi mà lỡ mồm với người không phải là <C> thì…

“Này, bình luận tiểu thuyết này là của cậu à?”

“Hả? Không. Khoan đã—cậu viết cái này à? Đây có phải là… tớ không?”

“Ừ, thì... ý tớ là…”

“Eo. Gớm ghiếc.”

...Chắc chắn là thảm hoạ. Vậy nên không thể đi hỏi từng người một được. Nếu muốn tìm ra cô ấy, tôi phải làm mọi thứ thật cẩn thận.

Đúng rồi—manh mối!

Tôi mở ứng dụng SNS quen thuộc và xem lại tin nhắn của tôi với Ame-chan từ hôm kia.

“Chuyến này hay rồi đây, Tanaka Rita-kun.”

“À, cậu cũng thấy rồi à... Tên thật của tôi giờ đã bị lộ rồi.”

“Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tôi kể cho người bạn online Ame-chan của mình về toàn bộ chuyện “Mấy người nên kết hôn luôn đi” với ba cô gái và lời tỏ tình bí ẩn kia. Tôi nhận ra mình không thể tự giải quyết bí ẩn này được, vì tôi là một kẻ cô độc hoàn toàn thiếu kinh nghiệm mà.

“Vậy về cơ bản, những phân cảnh romcom yêu thích của cậu đang xảy ra với cậu ngoài đời thực rồi sao?”

“Gần như là vậy.”

“Thế cậu sẽ cưới ai, Rita-kun?”

“Không, đâu phải cả ba đều thích tôi. Chỉ là một trong số họ có thể thích thôi. Tôi làm gì được quyền chọn. Với lại, làm ơn gọi tôi bằng bút danh đi.”

“Ồ, đúng rồi. Xin lỗi nhé, Rita-kun.”

“…Mà kệ đi. Vậy tôi nên làm gì bây giờ?”

“Đáp lại lời tỏ tình đó đi.”

“Tôi muốn lắm chứ! Nhưng tôi có biết là của ai đâu mà đáp…”

“Tiện thể, câu trả lời của cậu sẽ là gì?”

“Có người thực sự nói rằng họ thích một otaku u ám như tôi, vậy thì phải bắt lấy cơ hội ngàn năm có một này chứ. Tôi sẽ đồng ý, bắt đầu với tư cách là bạn trai bạn gái đã…”

“Ai cũng được sao?”

“Cậu nói nghe như tôi dễ dãi lắm ấy…”

Tôi nhanh chóng phân trần.

“Không phải tôi sẽ chấp nhận bất cứ ai. Bởi vì có người đó nói rằng họ thích tôi—một người như tôi đấy. Thế nên tôi cũng phải nghiêm túc chứ.”

“Hiểu rồi. Tư duy tốt đấy.”

“Vậy cậu nghĩ sao, Ame-chan?”

“Về cái gì?”

“Từ tất cả những gì tôi vừa kể—cậu có thể biết trong ba người đó ai mới là người thích tôi không?”

“Hmm, tôi không phải nhà ngoại cảm, nên không thể nói chắc chắn được. Nhưng tôi có một cách đơn giản để thu hẹp lại đấy.”

“Thật sao!? Nói tôi nghe đi! Tôi cần cậu giúp, Ame-chan!”

“Ame-chan? Ý cậu là Ame-chan-sama, đúng không?”

“…Ame-chan-sama. Làm ơn nói cho tôi biết đi.”

“Nói gì cơ?”

“Ame-chan-sama! Làm ơn dạy cho kẻ otaku cô độc u ám này về tình yêu đi ạ!”

“Được thôi.”

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn thấy thái độ của cô ấy lúc đó thật khó chịu.

Thôi kệ đi, tôi nhớ lại những gợi ý quan trọng mà Ame-chan đã chỉ tôi:

“Đơn giản thôi. C thích cậu, đúng không? Vậy thì nhìn cách họ hành động ấy. Nếu ai đó không thể giấu được việc họ thích cậu nhiều đến mức nào, thì kiểu gì cũng lộ rõ như ban ngày ấy mà.”

Cũng có lý. Dựa vào cách họ hành động à…? Tôi nhớ lại những tương tác của mình với ba cô gái.

Yuzuri rất thích làm việc ủy ban cùng cậu, Tanaka-kun…”

“Cậu muốn xem, đúng không...? Tớ sẽ cởi ra, vậy nên... đợi đã…”

“Đối với em, Senpai luôn là người mà em rất ngưỡng mộ...!”

Hỏng rồi, tất cả đều thích tôi. (Nghiêm túc đấy.)

Không, tôi chỉ có thể kết luận rằng tất cả bọn họ có tình cảm với tôi. Quá là tự mãn rồi. Có lẽ đó chỉ là cách các cô gái cư xử với những người trong vòng tròn của họ thôi…

Nếu không thể phán đoán dựa trên những gì đã xảy ra cho đến giờ, tôi phải dành nhiều thời gian hơn với từng người trong số họ và quan sát thật cẩn thận mới được.

“Này, Tanaka.”

Trong lúc tôi đang ngồi chìm đắm trong đống suy tư, bóng của ai đó đổ xuống chỗ tôi.

—Đó là những chàng trai trong nhóm nổi tiếng của lớp.

“Yo, cậu…?”

“Hả? Ở đây chỉ có mình cậu là Tanaka thôi mà?”

Thực ra thì cũng có khá nhiều mà…

Đứng đầu nhóm, bước tới, là Masaki Sano, một trong những thành viên cốt cán trong lớp. A-À, tôi hiểu rồi. Ý cậu là trong cái lớp này, đúng không? Haha, làm ơn đừng giết tôi mà.

“À này…”

Khoan đã, tôi sắp bị đánh hội đồng à? Tôi đã làm gì sao? Hay tôi sắp bị cuốn vào chuyện gì đó? Thì, trông tôi cũng dễ bị thao túng mà, chắc vậy…

Sano-kun đút tay vào túi quần và đi thẳng vào vấn đề.

“Chúng tôi đang bàn về việc đi Sannomiya Round One sau giờ học vào thứ Sáu. Cũng có mời cả mấy bạn nữ nữa. Cậu đi không?”

Thế thì liên quan gì mà tôi lại được mời!?

“Ể, hả? Tại sao các cậu lại mời một người như tôi…? Bất ngờ thật đấy…”

Tôi đứng hình và nhìn năm chàng trai nổi tiếng đang đứng xung quanh. Tất cả đều cao ráo. Thậm chí còn hơi đáng sợ nữa.

Sano-kun thở dài “khônggg” và bắt đầu nói lại một lần nữa như thể đó là một việc rất phiền phức.

“Nghe nói cậu đã từ chối nhiều lời mời từ Takeuchi nhỉ.”

“À-à, thì, ừm… ahaha…”

Là vì các cậu đáng sợ quá chứ sao nữa! Nhưng tất nhiên, sao mà tôi có thể nói ra được, tôi gượng cười một cách vụng về và cố gắng cười xòa.

“Takeuchi có vẻ buồn lắm đấy. Cô ấy nói gì đó kiểu như, ‘Dù mình có mời, cậu ấy cũng từ chối suốt thôi~’”

“Khoan đã, Takeuchi-san nói thế sao...? Thật đấy à?”

“Ừ. Để tôi nói cho cậu biết, cậu ấy thực sự khá thất vọng đấy. Vậy nên tụi này nghĩ nếu tụi này mời thì biết đâu cậu lại đi. Mà, tôi cũng chẳng quan tâm cậu có đi hay không đâu, nhưng Takeuchi và các cô gái khác nói rằng họ sẽ không đi trừ khi Tanaka cũng tới… Vậy nên, đây coi như là phương án cuối cùng rồi.”

Sano-kun nhún vai. Vãi cả phương án cuối cùng, thật luôn? Cậu ta đang cố gây sự đấy à? Vì tôi không tin đâu.

“Vậy? Cậu tham gia hay không?”

H-Hỏi kiểu đấy thì đồng ý sao nổi…

Nhưng khoan đã. Tôi không muốn đột nhiên trở thành người bình thường hay gì cả, nhưng đây có thể là cơ hội để tôi biết được liệu Takeuchi-san có phải là <C> hay không. Tôi đã từ chối cô ấy vài lần rồi, nhưng có lẽ lần này… tôi nên đi thì hơn nhỉ.

“N-Nếu thế thì… chắc là tôi sẽ đi vậy…?”

Người Việt mình nói là 'cưới nhau mẹ đi' đấy:)))))