◇ Góc nhìn của Maihara Kaede ◇
Vài ngày trước, vào ngày Chủ Nhật.
Chuyện xảy ra khi Rita vừa chuẩn bị ra về sau khi kết thúc ca làm thêm.
"Em sẽ cố gắng hết sức mà không có anh, senpai, để sau này anh sẽ phải mắc nợ em♡"
"...Được rồi. Gặp lại sau nhé."
Khi Rita đang thay giày làm việc bằng giày thường để chuẩn bị về, Kaede nhận thấy có thứ gì đó rơi xuống dưới tủ đồ của cậu.
"Ơ, senpai. Anh đánh rơi—"
Kaede nhặt mảnh giấy nhỏ lên rồi đứng hình.
Thứ rơi xuống là một tấm ảnh. Một tấm purikura chụp Rita và một người mà khuôn mặt đã bị vẽ nguệch ngoạc chữ "Usa-chan ♪".
(A-Ai vậy!?)
"Hửm?"
Nghe thấy tiếng gọi, Rita quay đầu lại. Trong cơn hoảng loạn, Kaede nhanh chóng giấu tấm ảnh cầm trên tay.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi ấy nhỉ?"
"Sao tự nhiên lại hỏi thế...? Tớ nói rồi mà, tụi mình bằng tuổi."
"A, đúng rồi... Ừm, sinh nhật anh qua rồi à?"
"Ừ, qua rồi. Tớ sinh tháng Tư."
"Được rồi! Em chỉ cần biết thế là được rồi ạ!!"
"Rồiiiii… vậy, cố gắng lên nhé."
"Dẹt sơ"
Khi Rita rời văn phòng, Kaede ngồi xuống trầm ngâm.
(Phải làm sao bây giờ, đáng lẽ phải trả lại người ta chứ... nhưng lại giấu đi mất... Cơ mà người này là ai chứ...? Bạn gái sao...? Không, lúc mình hỏi về tình đầu, anh ấy có nói là chưa từng có mà...)
Nhưng hình trang trí Usagi không che kín hoàn toàn. Một chút váy ló ra ở phía dưới, rõ ràng đó là một cô gái. Và nhìn đồng phục, có vẻ như cô ấy học cùng trường cấp ba với Rita.
Chắc chắn không phải là em gái. Kaede biết Rita chỉ có một em gái, đang học năm ba cấp hai – Ema đôi khi còn ghé cửa hàng nữa.
(Là bạn sao...? Nhưng anh ấy bảo không có bạn nào mà...)
Hơn nữa, biểu cảm của Rita trong bức ảnh giống hệt một cậu bạn trai đang căng thẳng, chưa quen chụp ảnh đôi. Trông rất ngượng nghịu, bồn chồn, ngay cả động tác giơ tay chữ V cũng cứng đờ. Nếu chỉ là bạn bè thì trông sẽ thoải mái hơn – hoặc thậm chí hơi còn hơi ồn ào.
(Có gì đó mờ ám ở đây... Nhưng làm sao để tìm hiểu thêm bây giờ?)
◇ Góc nhìn của Tanaka Rita ◇
Vài ngày trôi qua, và đúng như dự đoán, Kurumi luôn đối xử với tôi ngọt ngào một cách lạ thường. Cô nàng ngày càng nghiêng về vai trò nữ chính kiểu romcom. Không phải là tôi bận tâm... Thực ra, không, đó không phải là vấn đề.
Điều khiến tôi bận tâm là Takeuchi-san có vẻ như không bận tâm mấy khi thấy tôi ở cùng với Kurumi. Cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trong ba ngày qua, dù cho đã thấy tôi với Kurumi khá nhiều lần, thế nhưng kế hoạch Ame-chan gợi ý – gây phản ứng bằng cách thân thiết với một cô gái – hoàn toàn không có tác dụng.
Lạ thật. Tôi thật sự đã tưởng Takeuchi-san... là người đã viết lời tỏ tình đó cơ.
Nhưng vẫn có khả năng là như vậy mà. Trước đây cô ấy cũng từng thể hiện tình cảm của mình rồi, đâu có ai phủ nhận được đâu.
"Senpai, anh thật sự không có bạn gái đúng không?"
"Ế!? Sao tự nhiên lại hỏi thế!?"
Trong lúc đang làm và chiên đồ ăn như thường lệ, Maihara bỗng dưng hỏi câu đó.
"L-Làm gì có đâu!"
"Biết ngay mà."
"Biết ngay!? Hơi thô lỗ rồi đấy nhé!"
Maihara nghiêng đầu trầm tư. Nghĩ lại thì, đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi tôi nhận được lời tỏ tình đó, nhưng vẫn chưa bao giờ kiểm tra xem liệu Maihara có thể là C hay không.
Tôi nhớ lại các phương pháp mà Ame-chan dạy để xác định C.
Đầu tiên là xem xét cử chỉ của cô nàng– liệu cô ấy có vẻ thích tôi không.
— Tình cảm.
Trường hợp này thì tôi không chắc. Sự trêu chọc và tiếp xúc cơ thể quá mức đấy có thể là do thích tôi... nhưng cũng có thể chỉ là trêu đùa.
Thứ hai, quan sát phản ứng của cô nàng khi thấy tôi thân thiết với một cô gái khác.
— Ghen tuông.
Cái này cũng khó để kiểm tra vì Maihara không học trường Uozumi.
Và giờ, gần đây tôi còn được nghe kể một phương pháp nữa
'Cứ tập hợp các cô gái với nhau. C chắc chắn sẽ gây hấn với những người khác.'
Tương tự như phương pháp thứ hai, nhưng về cơ bản, ý tưởng là để kích động sự ghen tuông trong thời gian thực. Ai mà không hòa hợp với những người khác thì chính là người đó.
— Tính chiếm hữu.
...Nghe thì cũng trôi đấy, nhưng vấn đề là, cả ba người họ đều ở những hoàn cảnh khác nhau. Tập hợp tất cả họ lại chắc chắn là cơn ác mộng.
"Senpai, anh đang mải tương tư cô nào đó."
"À, không, không có gì đâu... Khoan đã, thế còn cậu—"
Chờ chút. Quay lại nào. Cậu ấy vừa hỏi “Anh có bạn gái không” sao? Trước đây cậu ấy cũng từng hỏi câu như vậy. Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng đây chẳng phải câu hỏi kinh điển mà một cô gái nói với chàng trai mà cô ấy thích sao? Đây đúng là cách tiếp cận cơ bản nhất – rõ ràng hơn bất cứ thái độ kỳ lạ nào.
"? Senpai?"
"K-Không, ừm..."
Bị bất ngờ bởi cái flag dựng ra quá đột ngột, tôi do dự, và Maihara, có vẻ như đang rất thích thú, nghiêng người về phía tôi với vẻ mặt "Hmm~?" tinh nghịch, tiến sát lại gần. Gừ, bình tĩnh nào tôi ơi. Tôi đã rất bối rối vì Takeuchi và Kurumi rồi. Không thể để Maihara làm dao động thêm nữa...
"G-Gần quá."
"Ehh~? Senpai, mặt anh đỏ hết cả lên kìa~"
"K-Không phải...! Hửm!?"
Quay đi vì xấu hổ, tôi tình cờ liếc về phía quầy – và thấy hai nữ sinh cấp ba đang đứng đó, há hốc mồm kinh ngạc trước cảnh tượng vừa thấy.
Khoan đã—
"Takeuchi-san và Kurumi!?"
Tôi biết hai người đó. Và tôi muốn họ là hai người cuối cùng thấy tôi bối rối thế này.
"Ai vậy ạ?"
Maihara quay sang và hỏi, "A, hai người đó sao? Bạn của anh à?"
"Ưm, ừm, kiểu kiểu vậy... Etto, giải thích sao bây giờ nhỉ..."
— Sao hai người họ lại đi cùng nhau vào lúc này chứ!?
Tại sao vậy!? Logic đáng ra phải là nếu một cô gái thích tôi thì sẽ ghen với những người khác chứ. Đáng ra họ phải chiến nhau, chứ không phải cùng ăn burger sau giờ học! Nếu C mà thấy tôi với các cô gái khác thì phải rất ghét chứ, sao họ lại đang đi chơi cùng nhau thế này... thế thì có nghĩa là cả hai người họ đều không phải là C chăng? Vậy thì theo phép loại trừ, câu trả lời là...!?
Đúng lúc đó, Maihara bỗng nắm lấy cánh tay tôi và ôm chặt. Tôi nhìn cô ấy và thấy mạch máu đang giật giật trên trán.
"M-Maihara-san...?"
"Senpai, chúng ta đang làm việc, nhớ không ạ? Không có thời gian lãng phí vào mấy cô gái lạ mặt mà anh biết đâu. Thôi nào, cùng làm việc nhé, chỉ hai đứa mình thôi. Em muốn anh dạy em mọi thứ, senpai♡"
Ghen tuông và tính chiếm hữu biến thành tình cảm sao!?
Cô nàng vừa đánh dấu vào tất cả các ô cùng lúc! Là vậy sao? Maihara là người đó ư!?
Rồi cậu ấy liếc nhìn Takeuchi và Kurumi.
"Có phải là một trong hai người đó không nhỉ..."
Bí hiểm quá vậy!? Tôi không hiểu cậu ấy có ý gì, nhưng giờ thì mọi chuyện quá đáng ngờ rồi! Cậu ấy vừa dẫn trước một khoảng cách rất lớn trong cuộc đua nữ chính!
"Thôi nào, senpai. Làm việc thôi nào."
"U-Ừm... phải rồi nhỉ..."
"Senpai?"
"T-Tớ biết rồi, biết rồi mà... Chúng ta đang làm việc, đúng không? Này, khoan đã—"
Maihara nhón chân và ghé sát vào tai tôi.
"Hôm nay tụi mình lại về nhà cùng nhau nhé. Chỉ hai đứa thôi."
Cô nàng thì thầm, hơi thở làm nhột tai tôi.
Chắc chắn là cố tình!!
◇ Góc nhìn của Yamashita Kurumi ◇
Chắc chắn là cố tình!!
Kurumi, có hẹn với Yuzuri ngày hôm đó, đã đến Familia để điều tra Rita – và rồi rời đi trong tâm trạng suy sụp.
Cô ngấu nghiến chỗ khoai tây chiên, trong đầu phân tích tình hình.
Cái quái gì thế này, Rita? Giờ cậu nổi tiếng rồi à? Thật sự sao!?
Nếu đó chỉ là một chút thân thiện, có thể vẫn còn khả năng là cậu ấy không thích cô gái đó. Mà kể cả người đó có thích cậu ấy đi chăng nữa, Kurumi vẫn có thể thắng nhờ việc được ở bên cạnh cậu lâu hơn. Nhưng với một người táo bạo như thế, thì đó là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Không biết Rita nghĩ thế nào, nhưng con gái không tự nhiên lại ôm ấp người mà họ không thích đâu. Cô ta chắc chắn có tình ý với cậu ấy. Và một người chủ động như thế á? So với mình, luôn lạnh lùng, xa cách, lại còn mang tiếng ghét con trai... Mình làm gì có cửa...! Không thể ngồi yên được nữa rồi...!
"Hớpppppp~..."
"...Vậy, khi nào hồn cậu mới về lại xác thế, Yuzuri-chan?"
Cô gái ngồi đối diện cô, Yuzuri, đã biến thành một cái vỏ không hồn.
"Yuzuri-chan. Aloooo, Yuzuri-chan?"
"A!"
"Cậu có ổn không đó...?"
"Ế!? Gì-Gì cơ!? Tớ không sao hết! Tớ không ghen hay gì cả! Tớ không có tự ti! Tớ không định học hỏi từ cô ấy hay gì cả cậu, không hề!"
Ái dà, cậu ấy vừa tự khai hết ra rồi!
Kurumi nhếch mép cay đắng và quyết định làm theo, giả vờ không để ý.
"Cậu ấy mạnh mẽ thật đấy nhỉ..."
"Mạnh mẽ sao? Hừm... Tớ có thấy giống gorilla chút nào đâu. Tớ thấy cậu ấy cũng dễ thương mà!"
"Ý tớ không phải thế..."
Cô gái này ngốc đến mức nào vậy? Kurumi thở dài trong lòng và quyết định nói thẳng ra.
"Ý tớ là, rõ ràng cậu ấy thích Rita, đúng không nào? Nhưng thay vì che giấu, cậu ấy lại cực kỳ thẳng thắn và tấn công dồn dập không ngừng luôn kìa."
"Àà, tớ cũng thấy thế... Ưưư..."
Nhưng mà, cậu ta cũng dễ đoán không kém...
Không giống Yuzuri, dễ bị đọc vị một cách vô ý, cô gái có vẻ ngoài chỉn chu kia hoàn toàn hành động có chủ đích. Cô ấy là kiểu người ngọt ngào nhưng có tính toán.
Yuzuri-chan thì ngọt ngào và trong sáng, nhưng nếu cứ để mọi chuyện diễn ra—
'Senpai... ♡ Trong bếp nóng quá nhỉ...? ♡'
'Ế!? K-Khoan đã, sao cậu lại cởi cúc áo ra!?'
'Senpai... em nghĩ em sẽ cởi cái này ra~ ♡'
'T-Tớ không thể chịu nổi nữa...!'
'Eheheh♡ Em sẽ kẹp cây xúc xích của anh vào bánh mì của em nhé, senpai♡'
SAO CẬU DÁM!!
"!?"
"À, xin lỗi..."
Kurumi nhìn Yuzuri giật mình vì cơn giận của mình... nhưng bên trong, cô đang run rẩy.
Được rồi, bỏ qua đoạn bậy bạ đó đi – nhưng cô gái đó thực sự rất nguy hiểm. Nếu có chuyện gì xảy ra ở căn phòng phía sau đó cũng chẳng có gì bất ngờ...
"K-Kurumi-chan, mắt cậu đỏ hết rồi kìa..."
"X-Xin lỗi. Phù..."
Kurumi thở ra thật dài để xua đi cơn giận. Còn Yuzuri, cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhẹ nhàng đưa ra gợi ý.
"Kurumi-chan, tụi mình đã thấy Tanaka-kun làm việc rồi, hay là mình về nhà nhé? Hoặc tụi mình có thể đi chơi đâu đó, chỉ hai đứa thôi—"
"Không.Tụi mình sẽ ở lại đây. Tớ phải tìm hiểu xem sau ca làm hai người đó có chuyện gì xảy ra không."
"N-Nhưng như thế hơi quá đáng—Ưmph!? ...Ưm! Ngon quá! Cảm ơn nha!"
Kurumi đã quyết định – và bịt miệng Yuzuri bằng cách nhét một nhúm khoai tây chiên vào miệng cô trước khi cô kịp nói thêm gì.
◇ Góc nhìn của Tanaka Rita ◇
Và thế là, không một giây suy nghĩ, tôi đã dẫn Maihara đi tham quan khu vực kho thực phẩm hôm nay.
"...Được rồi, tớ định lấy ít thịt gà và tôm. Cậu lấy chúng từ tủ đông ra giúp tớ được không?"
Chỉ là tôi muốn được ở riêng một chút thôi... Có quá nhiều thứ cần phải xử lý...
"Tôm? Tên một vị tổng thống hay gì đó ạ?"
"Ừm, không. Ý tớ là hải sản ấy. Tớ không nghĩ có tổng thống nào trong tủ đông đâu."
"Ôi, senpai, anh nói vần điệu quá! Tổng thống~ Tủ đông~ Không thể nào~ Kiểm tra nào~"
"Chả hiểu cậu nói gì nữa..."
Thở dài, tôi chỉ vào phòng kho nơi chứa các hộp thịt gà và tôm.
"Đây. Chữ tiếng Anh viết to đùng trên hộp này. Cứ lấy mỗi thứ một hộp nhé. Cậu có thể dùng xe đẩy."
"Senpai, em không đọc được tiếng Anh!"
"À... được rồi, vậy thì cầm mấy cái túi rỗng này đi. Thấy không? Cái này ghi chicken. Cái này ghi shrimp. Cậu có biết tủ đông ở đâu không?"
"Có ạ! Em thấy anh ra vào đó suốt!"
"Tuyệt. Giao cho cậu nhé."
Hành động thì rất dễ thương, nhưng... ừm, cậu ấy đúng là ngốc thật.
Mà, nhờ Maihara xử lý kho hàng, tôi đã hoàn thành công việc của mình nhanh hơn.
...Vấn đề là, đã năm phút rồi mà cô ấy vẫn chưa quay lại.
Cô ấy đang làm gì vậy chứ? Tủ đông chỉ cách bếp ba mươi giây đi bộ thôi mà.
Thở dài, tôi đi ra phía sau để kiểm tra tủ đông. Khi tôi mở cửa, đúng như dự đoán – cậu ấy đang đứng đó bất động.
"À, Maihara sa—"
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cô nàng chạy thẳng vào ngực tôi.
"Ma-Maihara-san!?"
Cả người Maihara-san lạnh buốt. Cơ thể run lẩy bẩy và hàm răng va vào nhau. Cũng không bất ngờ lắm – ai cũng sẽ như vậy sau khi ở trong tủ đông năm phút thôi.
"Em sợ quá... ưưư..."
"C-Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Lúc em vào trong... em không tài nào tìm được cách mở cửa... hức..."
"A-À..."
Cửa không khóa – chỉ cần đẩy là mở được – nhưng cánh cửa cũng khá nặng. Người không có nhiều sức lực sẽ dễ nhầm tưởng là cửa đã bị khóa.
"Cái này sao? Nó chỉ nặng thôi. Trong giờ làm việc không có khóa đâu."
"Senpai... Em cứ tưởng mình sẽ chết trong đó rồi chứ..."
"X-Xin lỗi, tớ không nên ép cậu làm việc đó."
"Nếu anh thật lòng... thì ôm em chặt hơn nữa đi."
"Ể...?"
"Em bị lạnh… là vì anh đó, senpai..."
Đây là trêu chọc sao? Hay tán tỉnh? Không – nhìn cậu ấy run rẩy thế kia trông cũng hơi quá thật. Dù sao thì, đó vẫn là lỗi của tôi khi nhờ người mới như cậu ấy xử lý kho hàng, nên cũng chẳng cãi lại được...
"Đ-Được rồi, được rồi..."
...Ôm.
Trong căn phòng trống phía sau, chúng tôi chia sẻ hơi ấm cho nhau.
Khi tôi ôm lại, cô nàng nắm chặt lấy áo tôi ở phía sau lưng. Ưư, bình tĩnh nào tôi ơi... đây chỉ là để làm ấm thôi... Đừng nghĩ nữa. Cảm nhận đi! Không, khoan, cũng đừng có mà cảm nhận!
"Xin lỗi nhé. Hẳn cậu lạnh cóng rồi..."
"Em cũng xin lỗi. Em đã không đáp ứng được kỳ vọng của anh."
"S-Sao lại vậy! Tớ quan tâm đến nỗ lực hơn là kết quả mà! Hôm nay cậu đã thử làm những việc mới rồi, Maihara-san. Chỉ riêng điều đó thôi là đủ để đáp ứng kỳ vọng của tớ rồi! Vậy nên... đừng xin lỗi nhé."
"...Senpai, anh thật ấm áp."
"T-Thật sao?"
"Vâng, ấm áp đến mức em có thể cứ mãi như này luôn cũng được. Em hạnh phúc lắm."
— Khoan. Có đúng là chỉ đang sưởi ấm không vậy...?
Khi tôi cố nới lỏng vòng tay một chút, cô nàng ôm chặt hơn – như thể để ngăn tôi lại.
"Senpai, anh đã bao giờ làm điều này... với cô gái nào khác chưa?"
"M-Maihara-san...? K-Không, chưa bao giờ..."
"—Tốt quá rồi. Em mừng lắm."
Maihara ngẩng mặt khỏi ngực tôi và nhìn lên, đôi mắt cô nàng khóa chặt vào mắt tôi. Hai má thì ửng hồng – có lẽ là do lạnh chăng...
"...Senpai, em—"
—Hoặc có lẽ không phải.
"...Hai đứa đang làm gì vậy? Đang trong giờ làm việc mà."
"“A...”"
...Đúng lúc đó, Misaki-senpai xuất hiện.
"M-Misaki-san! K-Không phải như chị nghĩ đâu!"
"Sao lại không phải như chị nghĩ được...?"
"Không, thật mà, em thề! Chuyện dài lắm! M-Maihara-san, đủ rồi! Buông ra đi!"
Khi tôi kéo ra, cậu ấy càng níu chặt hơn.
"Misaki-san, đúng như những gì chị thấy đấy... ♡"
"Đừng có nói mấy thứ không cần thiết! Chỉ làm mọi chuyện rối hơn thôi!!"
Thế là, tôi đã phải làm thêm giờ chỉ để giải thích hết mọi hiểu lầm.
◇
"Có chuyện gì vậy, senpai?"
"...Không, không có gì..."
Cuối cùng cũng tan ca, tôi đang ngồi trong văn phòng. Maihara bước ra từ phòng thay đồ, mặc áo hoodie, một tay vuốt tóc ra sau rồi hỏi.
Cậu ấy chắc chắn là người đó, phải không nhỉ? Nghĩ lại thì, cậu ấy luôn hành động khi bên cạnh tôi – như đôi trai gái bên cạnh nhau vậy. Trước đó mình chắc chắn là Takeuchi-san, nhưng bây giờ chả nghĩ được ai khác ngoài Maihara cả.
Tôi ghét cái cảm giác thiếu quyết đoán này. Cứ như tôi đang lật lọng vậy. Mặc dù người duy nhất tôi cần tập trung là cô gái đã viết lời tỏ tình đó.
"Thật không đó? Vậy thì, chúng ta về thôi!"
"Đ-Được rồi."
Khi tôi chầm chậm đứng dậy và bắt đầu đi về phía lối ra phía trước như thường lệ, Maihara đã ngăn tôi lại.
"À, khoan đã."
"Hửm? Cậu quên gì à?"
"Không, không phải. Senpai, hôm nay tụi mình đi cửa sau nhé."
"Hả? Tại sao?"
Khi tôi hỏi, cô nàng đưa mắt nhìn lên theo kiểu dễ thương như mọi khi.
"Chỉ hôm nay thôi... đi cửa sau nhé... ♡"
Có phải chỉ mình tôi thấy cái đó nghe rất bậy không nhỉ?
"Đ-Được thôi..."
Tôi nuốt nước bọt lo lắng và gật đầu.
Thường thì, chúng tôi đi về bằng cửa trước để tiện kiểm tra cửa hàng. Nhưng hôm nay, tôi đặt tay lên cánh cửa sau.
C-Chuyện gì sẽ xảy ra ở phía sau đây? Lẽ nào là chuyện đó...?
Không, quan trọng hơn – tôi cần phải suy nghĩ về điều này:
...Nếu tôi muốn xác nhận liệu Maihara-san có phải là C hay không, cơ hội duy nhất chỉ có con đường về nhà này thôi.
Tôi lấy hết can đảm và bước ra ngoài.
"...Hả?"
Khoảnh khắc bước ra, tôi đứng hình.
"...Chào."
"C-Chào buổi tối!"
"T-Tại sao Kurumi và Takeuchi-san lại ở đây!?"
Một lần nữa, hai người bí ẩn đó từ đâu xuất hiện. Tôi vẫn còn choáng váng khi Kurumi nghiêm túc trả lời.
"Tại sao ư? Thì, đã tới tận đây rồi, nên tụi tớ nghĩ sẽ chào cậu trước khi về. Đúng không, Yuzuri-chan?"
"Ưm ưm!"
Thật sự luôn, Thế quái nào mà họ trở thành bạn được vậy...?
Bên cạnh Kurumi, Takeuchi đang run rẩy gật đầu. Maihara nhìn họ và bĩu môi.
"Mình đã cố tình chọn cửa sau rồi mà..."
"Hửm? Cậu nói gì thế?"
"Không có gì đâu♡ Vậy, senpai, những cô gái này là ai vậy?"
"Ế, ừm... ừm..."
Maihara hỏi trong khi vẫn bám lấy tay tôi. Chắc cũng không cần phải thận trọng trong việc giới thiệu nữa. Giờ thì coi như đã chắc chắn cậu ấy là người viết rồi.
"Ừm, đây là Yamashita Kurumi – bạn thuở nhỏ của tớ, sống cạnh nhà. Còn đây là Takeuchi Yuzuri, bạn cùng lớp với tớ."
"Ưư..."
"Takeuchi-san?"
"K-Không có gì..."
Takeuchi đột nhiên rên lên một tiếng. Cậu ấy có ổn không vậy?
"Khoan đã... hình như tôi đã thấy cậu ở đâu đó rồi thì phải..."
Kurumi nhíu mày và nhìn chằm chằm vào Maihara. Khi Maihara nghiêng đầu bối rối, Kurumi nói, "Thôi bỏ đi," và quay sang hỏi tôi.
"R-Rita, ai đây? Với lại cái gì mà 'senpai' chứ? Không học cấp ba sao có thể làm thêm được? Đừng nói với tớ đây là học sinh cấp hai nhé?"
"À... đây là Maihara Kaede-san, đàn em của tớ ở chỗ làm. Cả hai bằng tuổi nhau, và tớ lúc nào cũng nói cậu ấy không cần dùng kính ngữ với tớ."
"Hiểu rồi. Và cậu định bám lấy Rita đến bao giờ nữa hả?"
Kurumi chỉ vào Maihara, vẫn đang bám lấy cánh tay tôi. Nhưng thay vì nhờ tôi, Maihara tự mình trả lời.
"À, không sao đâu. Cái này với tụi tớ hoàn toàn bình thường ấy mà♪"
"Hoàn toàn bình thường!?"
Takeuchi lùi lại một bước. A, khoan, hiểu lầm rồi.
"R-Rita? Nếu cô ta nói dối, thì cứ nói thẳng ra."
Kurumi đang tỏ ra rộng lượng một cách lạ thường, nhưng nghĩ lại... ừm, chuyện này thực sự đã trở nên khá bình thường. Và Maihara có thể thực sự thích tôi, nên tôi không muốn phủ nhận thẳng thừng và làm tổn thương cảm xúc của cô ấy... Ư, lại đến cái tình huống khó xử này rồi...
"Thật sự bình thường đến thế sao!?"
Takeuchi lại lùi thêm một bước nữa. Không, khoan đã – đừng thấy kỳ là mà! Đừng bỏ đi mà!
"...Rita?"
"K-Không, nói đúng hơn thì... cậu ấy là người, ừm, tự ý hành động..."
"Tự ý hành động? Nhưng lúc nãy anh vừa ôm em mà, không phải sao?"
"Rita!?"
"Không, chuyện đó... phức tạp lắm, được chưa!?"
Khi tôi vật lộn tìm từ ngữ thích hợp, Kurumi cắt ngang mạnh mẽ, đòi hỏi sự rõ ràng.
"Mặc kệ hết! Cậu không hẹn hò với cô ta, đúng không?"
— Ra đó là điều Kurumi quan tâm.
...Khoan đã. Cậu ấy đang... ghen sao?
"Đ-Đúng vậy. Tớ không có bạn gái."
Dù cho Maihara có ra sao, tôi thật sự không hẹn hò với ai cả. Tôi phải nói điều đó thật rõ ràng, để cả ba có thể nghe thấy.
Nhưng rồi, Maihara hoàn toàn mất kiểm soát và nói ra một câu động trời.
"Đúng rồi, tụi này không hẹn hò. Nhưng chúng tôi thân thiết đến nỗi mọi người ở chỗ làm đều nghĩ vậy. Mới hôm nọ, quản lý ca còn bảo, 'Hai đứa nên cưới nhau luôn đi!' đó."
"”Hả...?”"
Nói ra rồi. Thực sự nói ra rồi.
Takeuchi và Kurumi đứng hình. Tất nhiên rồi. Hai người đó cũng đã từng nghe chính xác câu đó trước đây mà.
"...Tôi cũng đã từng nghe câu đó rồi đấy."
"M-Mình cũng vậy!"
"Khoan đã, Yuzuri-chan, cậu cũng thế à?"
"Đ-Đúng vậy..."
"Ehh~? Cả ba người đều được nghe cùng một câu sao? Không thể nào."
"Đó là sự thật, Maihara-san."
"Ế..."
"““..............................””"
...Cái thể loại địa ngục gì thế này?
Thôi thì, dù chuyện này có tốt hay xấu, tôi vẫn quyết định nói sự thật cho Maihara biết, chỉ để giữ mọi thứ phù hợp.
Nhờ những gì Maihara nói, giờ đây cả ba người họ đều biết rằng mỗi người đều được nghe cùng một câu "Hai người nên cưới nhau luôn đi" liên quan đến tôi.
Có nghĩa là dù bất cứ ai là C trong số họ, giờ đều biết rằng những người khác cũng đã được nghe câu đó. Tức là, C cũng đã nhận ra rằng tôi vẫn chưa tìm ra được ai là người đã viết tỏ tình.
...Vậy thì chẳng phải C lúc này phải hành động sao?
"C-Cậu hiểu chưa? Cậu không phải là người duy nhất đặc biệt đâu."
Kurumi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Tôi lắng nghe kỹ, đánh giá phản ứng của những người khác.
"Woa, thật sao? Hơi ngạc nhiên đấy... Tớ không biết mọi người đều nghe thấy câu đó. Tớ nghĩ đó chỉ có nghĩa là Tanaka-kun thân thiết với tất cả chúng ta thôi."
"...Trời ạ, senpai, anh đúng là một tay chơi."
"Đồng ý. Và cậu định giả làm bạn gái của cậu ấy đến bao giờ nữa?"
"Haha, thôi nào. Tôi đã nói chuyện này với hai đứa là bình thường mà."
"Ừm, và đó chính xác là lý do tại sao tụi này nói ra đấy – không bình thường chút nào."
"Mà này, giờ tụi mình về được chưa? Tanaka-kun và Maihara-san chắc cũng mệt rồi."
"Ừm, ý hay đấy. Được rồi Rita, đi thôi nào."
"Không đời nào~ Senpai lúc nào cũng đưa tôi về nhà mà!"
"Hả!? Cứ về nhà một mình đi. Nếu cô có thể bám lấy người ta như thế, tôi nghĩ cậu có thể cân được mấy tên biến thái ngon lành thôi."
"Khônggg~ Đi đường buổi tối đáng sợ lắm~ Senpai, chúng ta đi thôi chứ?"
"...Rita?"
"Senpai?"
"Tanaka-kun?"
"Ế—à, xin lỗi..."
...............Tôi chẳng hiểu nổi gì nữa rồi!!!!!
Sao tất cả bọn họ lại có thể hành động bình tĩnh thế cơ chứ!? Không ai bị lay chuyển chút nào! Một bước ngoặt lãng mạn lớn vừa xảy ra mà! Tình tiết kiểu đó có thể kết thúc cả một tập truyện rồi đấy!!
Nhưng ba người họ vẫn cứ nhìn tôi, biểu cảm không thể đọc được. Một trong số họ trông bình tĩnh đến đáng ngờ...
T-Tôi phải làm sao đây? Hiện tại, có lẽ tốt nhất là giữ tất cả họ ở một chỗ, để tôi có thể theo dõi mọi thứ nhỉ.
"...Thôi thì, Kurumi, Takeuchi-san – hai cậu có muốn cùng tớ đưa Maihara-san về nhà không?"
"...Nếu cậu muốn vậy."
"Nghe hay đó!"
"Ehh~ Em muốn chỉ có hai đứa thôi mà..."
"Ơ, nếu buổi tối đáng sợ vậy, thì càng đông người phải càng tốt chứ, đúng không nào?"
"Hừm..."
Và thế là, bốn chúng tôi bước cùng nhau trong đêm.
Cuối cùng, tôi vẫn chẳng tiến gần hơn được chút nào đến việc tìm ra sự thật vào ngày hôm đó.
◇
Sau khi đưa Maihara-san về nhà và chia tay với Takeuchi-san, Kurumi và tôi đạp xe trở về cùng chung cư.
Ở thành phố có lẽ bạn sẽ không tin, nhưng ở khu dân cư nông thôn yên tĩnh vào ban đêm, không có một bóng người nào xung quanh – chứ đừng nói đến ô tô. Kurumi và tôi đạp xe chậm rãi, song song nhau.
Kurumi đã thay đổi rất nhiều trong vài ngày qua. Cậu ấy biết rõ tôi đang làm việc ở Familia, nên chắc chắn đã đến để theo dõi tôi. Nếu đi một mình, tôi sẽ nghĩ cậu ấy có thể là C. Nhưng với Takeuchi sao? Điều đó khiến mọi chuyện khó đánh giá hơn. Có lẽ họ chỉ trở thành bạn bè và đi cùng nhau thôi.
Dù sao thì, giờ mọi chuyện đã lắng xuống, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để tôi hỏi. Nên bắt đầu từ đâu nhỉ...
"Cậu có gì muốn nói đúng không? Từ nãy đến giờ trông mặt cậu cứ như ăn phải chanh ấy."
"Geh..."
"'Geh'? Ý gì thế..."
Kurumi liếc nhìn tôi, nheo mắt.
"Đừng tưởng tớ không để ý nhé. Cậu nghĩ đến tận bây giờ tớ vẫn không hiểu cậu sao?"
"...Được rồi, vậy thì. Tớ sẽ hỏi."
Tôi đặt tay lên ghi đông, hơi cúi người rồi nói.
"Sao đột nhiên cậu lại bắt chuyện với tớ ở trường...?"
"Không thích sao?"
"Cũng không ghét... Chỉ là tớ ngạc nhiên thôi. Tớ cứ nghĩ cậu sẽ thấy khó chịu cơ."
"Không có gì đáng ngạc nhiên cả."
Kurumi vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước khi nói, giọng điệu chắc chắn và nghiêm túc.
"Tụi mình là bạn thuở nhỏ mà. Nói chuyện với nhau ở bất cứ đâu thì đâu có lạ. Điều kỳ lạ là tại sao đến tận bây giờ tụi mình mới nói chuyện với nhau."
Lời nói ấy gợi lại những ký ức mơ hồ về khoảng thời gian chúng tôi ngừng nói chuyện ở trường.
Có lẽ đó không phải là chuyện tự nhiên xảy ra giữa chúng tôi. Là vì tôi đã bắt đầu giữ khoảng cách.
Khi ấy, việc bị nhìn thấy đi cùng tôi có thể đã làm tổn hại đến danh tiếng của Kurumi.
Đặc biệt là vào thời điểm đó.
Cảm thấy tội lỗi, tôi cụp mắt nhìn vào giỏ xe đạp phía trước.
"...Tớ muốn nói chuyện. Với cậu, Rita..."
Nhưng Kurumi, không hề hay biết suy nghĩ của tôi, hơi phồng má và nói với vẻ mặt ngại ngùng.
— Là với tư cách bạn thuở nhỏ ư? Hay là vì thích tôi?
Tôi không biết. Nhưng nó khiến tôi cảm thấy ấm áp. Và hơi xấu hổ.
Có lẽ tôi suốt thời gian qua tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tôi quay mặt khỏi Kurumi, đang đạp xe bên trái tôi, và trả lời một cách tĩnh lặng, trung thực.
"Đ-Được thôi..."
"...Sao nghe như kiểu cậu đang ban ơn cho tớ vậy?"
"L-Làm ơn hãy nói chuyện với tớ nhé?"
"...Hehe. Vậy cũng được đó."
Khi tôi nhìn sang, Kurumi cũng đang nhìn tôi – với một nụ cười dịu dàng hoàn toàn khác với thái độ thẳng thừng thường thấy.
Và trước khi kịp nhận ra, tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi nụ cười đó—
"Này, Rita! Nhìn phía trước kìa!"
"Hả?— Guh!!"
Tôi đâm vào cột điện. Đó là cú va chạm nhẹ, nên tôi không bị thương nặng lắm, nhưng vẫn hất tôi văng khỏi xe. Tôi đập trán và ngã nhào xuống vỉa hè.
"Cậu có sao không!?"
Kurumi nhanh chóng dừng xe và chạy đến bên tôi. Ôm đầu, tôi ngồi khoanh chân trên mặt đất. Trời ơi, xấu hổ quá... Mình đúng là hậu đậu mà...
"Ưưư... Không sao, không sao... haha... xin lỗi nhé..."
"Thật tình..."
Kurumi thở dài, bực mình, và đưa tay ra cho tôi.
"Cậu đúng là rắc rối thật đấy."
Cô nàng khẽ cười và nắm lấy tay tôi.
Mỗi khi ở bên Kurumi, tôi luôn thấy mình hơi thảm hại... nhưng dù vậy—
—Nếu là Kurumi, mình cảm thấy cậu ấy vẫn sẽ chấp nhận và ủng hộ... ngay cả khi hai đứa kết hôn vào một ngày nào đó.
...Khoan đã, sao tôi lại nghĩ đến chuyện kết hôn rồi chứ? Tôi còn chưa biết ai là người gửi lời tỏ tình nữa kia mà.
Kể từ khi bình luận đó được đăng, không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, tôi thực sự cảm thấy mình đã thân thiết hơn một chút với cả ba cô gái.
Suốt thời gian qua, tôi cứ nghĩ mình chỉ là một otaku cô độc ủ rũ, và có lẽ điều đó đã khiến tôi mù quáng trước những gì đang ở ngay trước mắt.
◇ Maihara Kaede ◇
Bực bội vì thời gian ở bên Rita đã bị hai cô gái khác phá hỏng, Kaede xông vào phòng và nằm vật ra giường ngay khi về đến nhà.
"Không thể tin được... mình không phải là người duy nhất..."
Cô ấy nhớ lại khuôn mặt của hai cô gái đó – và cách Rita nhìn họ – rồi cắn môi.
"Cậu hiểu chưa? Cậu không phải là người duy nhất đặc biệt đâu."
Lời nói của Kurumi cứ vang vọng không ngừng trong tâm trí Kaede.
Cô không đặc biệt. Cô biết điều đó. Hay ít nhất cô từng nghĩ như vậy. Nhưng giờ đây khi phải đối mặt với nó, thực tế lại vô cùng nhức nhối.
(Usa-chan đó... chắc chắn phải là một trong hai người họ.)
Kaede lấy tấm purikura mà cô đã cất trong túi ra. Cô không muốn trả lại nó – và bây giờ, thời gian đã trôi qua rất nhiều. Sẽ rất khó xử nếu nhắc đến nó bây giờ.
Nhưng cô phải biết.
Với ý nghĩ đó, Kaede mở tủ quần áo của mình.
"Mình thực sự không muốn làm điều này... nhưng nếu là vì senpai, thì không còn lựa chọn nào khác...!"
Thứ cô lấy ra là – bộ đồng phục học sinh của trường cấp ba Uozumi. Bộ đồng phục mà Rita mặc.
◇ Góc nhìn của Tanaka Rita ◇
Sáng thứ Hai. Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, tôi ngồi vào bàn, suy nghĩ miên man. Dạo này, tôi chỉ toàn làm mỗi việc đó.
Giờ thì, cả ba cô gái đều đã chính thức được nghe cùng một câu: "Hai đứa nên cưới nhau luôn đi." Nhưng mặc dù cuối tuần đã trôi qua, C vẫn không gửi tin nhắn mới. Cô ấy cũng không tự mình xuất hiện. Không có dấu hiệu nào của bất kỳ sự thay đổi nào. Có lẽ cô ấy đang cố gắng hòa lẫn vào đám đông khi mọi thứ đã được cân bằng. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Không đời nào tôi để lời tỏ tình đó không được hồi âm đâu. ...Kya. (Đỏ mặt.)
Khi đang suy tính, tầm nhìn của tôi bỗng tối sầm.
"Ai thế kia!? Một cô gái tóc đen, trong sáng như tuyết, đẹp như trong sách bước ra ấy!"
"Trường mình có người như vậy sao?"
Gì cơ? Một cô gái xinh đẹp?
"Đoán xem ai đây nào♡"
Ồ. Tôi biết giọng nói đó.
"Gì thế—Maihara-san? Cậu phải ngừng làm—cái—Maihara-san!?"
Đôi tay thanh lịch đang che mắt tôi buông ra, và khi tôi quay lại, người đứng đó là đàn em của tôi ở chỗ làm – Maihara Kaede. Nhưng đây là trường Uozumi cơ mà.
"Chào buổi sáng, senpai♪"
"C-Cậu đang làm gì ở đây thế...!?"
Và rồi các bạn cùng lớp tôi bắt đầu thì thầm.
"Tanaka điên rồi! Cậu ấy còn lôi ở đâu ra một siêu mỹ nhân lạ hoắc nữa!"
"Đúng là đào hoa mà. Hoặc có lẽ nó chỉ là nhân vật chính một bộ romcom nào đó chăng."
"Một thằng như Tanaka sao lại có thể có tất cả các cô gái chứ...?"
"Có lẽ giờ trầm tính hướng nội đang là xu hướng rồi."
Ôi không. Trầm tính hướng nội đang là xu hướng rồi.
Không, vấn đề thực sự là mọi sự chú ý giờ đổ dồn vào tôi và Maihara. Takeuchi-san đâu rồi nhỉ...?
Khi tôi liếc nhìn, tôi thấy Takeuchi đang mỉm cười nhẹ. Nhưng đôi mắt ấy... không thực sự nhìn tôi. Thành thật mà nói, chúng trông rất vô hồn. Ôi không. Thế là hết rồi. Sau những gì xảy ra ngày hôm qua, không đời nào cô ấy còn quan tâm nữa. Tôi làm hỏng bét mọi chuyện rồi.
"M-Maihara-san… cậu học ở Uozumi à...?"
"Vâng♪ Em không đến trường, nhưng vì muốn gặp anh, senpai, nên em mới đến đó♡"
"Khoan đã, gì cơ!? Ý cậu là – cậu đến chỉ để gặp tớ thôi sao...?"
"Vâng! Em muốn gặp anh, senpai!"
Thật ư...? Đó không phải là điều bình thường mà bạn nói với đàn anh ở chỗ làm thêm đâu đúng không...?
Nhưng trước khi tôi kịp phân tích, Maihara liếc nhìn chiếc đồng hồ ở phía trước Lớp 3 rồi buông thõng hai vai.
"...A, đã đến giờ rồi sao? Em quên hỏi anh học lớp nào, nên bắt đầu tìm từ Lớp 8... nhưng giờ thì hết giờ rồi. Cuối cùng cũng tìm thấy anh vậy mà. Tiếc quá."
"Ế, à... ừm..."
"Vậy, xíu nữa em lại tới nữa nhé? Có lẽ là vào giờ giải lao tiếp theo!"
"À, không, thật ra, nếu cậu đến quá thường xuyên—"
"A, tiện thể, em học Lớp 8 đó, senpai♡ Anh cũng có thể đến gặp em mà♡ Gặp lại sau nha!"
"Ahh..."
Sau khi khuấy động cả căn phòng, Maihara rời khỏi Lớp 3. Ngay khi cô ấy đi, phòng học vốn im lặng bỗng ồn ào trở lại. Hầu hết, đương nhiên, là về những gì vừa xảy ra giữa tôi và Maihara ngay trước mặt mọi người.
Xét đến việc tìm ra C là ai, việc Maihara hóa ra học cùng trường với tôi lại là điều tốt... nhưng đồng thời, những vấn đề khác chắc chắn cũng sẽ nảy sinh.
Và rồi cảm giác kỳ lạ này – như dejavu, hay cùng một trò đùa được lặp lại – giống như khi Kurumi đột nhiên xuất hiện trong lớp học vậy. Rõ ràng, chỉ một trong số họ có thể là C, nếu có mà thôi. Thậm chí còn có khả năng tất cà đều không phải. Ấy vậy mà, giống như vụ "Hai người nên cưới nhau luôn đi", mọi chuyện cứ xảy ra theo những cách kỳ lạ tương tự.
...Không, tôi không nên đào sâu về những chuyện vô nghĩa nữa. Tôi cần tập trung vào việc tìm ra C, và cố gắng không suy nghĩ quá nhiều về bất cứ điều gì khác. Dù sao thì, đây là cơ hội tốt nhất của tôi để tìm hiểu xem liệu Maihara có phải là C hay không.
◇
"Senpaaai~"
Lại đến nữa rồi. Ngay khi tiết hai vừa kết thúc, Maihara đã xuất hiện ở Lớp 3, đi thẳng về phía tôi.
"Maihara-san..."
"Senpai, nghe nè! Lúc điểm danh ấy nhé, cả phòng như đóng băng ngay khi em nói 'có ạ' luôn đó~"
Ừ, cậu cũng đang 'đóng băng' thời gian ở đây ngay lúc này đấy!
"Ừm, Maihara-san. Tớ hiểu rồi, nhưng... mọi người đang nhìn chằm chằm kia kìa, hay là mình kiếm chỗ nào khuất người chút nhé..."
"Ồ? Chỗ nào khuất người... và chính xác thì tụi mình sẽ làm gì ở đó vậy...? ♡"
"Sao cậu lúc nào cũng bẻ lái thành cái gì đó mờ ám vậy!?"
Dù sao thì, tôi vẫn quyết định đưa Maihara ra khỏi lớp. Nhưng nếu đưa cậu ấy đến chỗ hoàn toàn vắng vẻ thì lại càng dễ gây hiểu lầm, nên tôi chọn một nơi yên tĩnh vừa phải: hành lang nối giữa tòa nhà phía Tây và Bắc. Hầu như không ai dùng đến, và tầng 4 không có mái che nên cũng thông thoáng ra bên ngoài. Như vậy, cậu ấy sẽ không nói những điều kỳ lạ sau này như, "Senpai đưa em vào một căn phòng kín mít kìa♡."
"Vậy, Maihara-san. Em cần gì sao?"
"Hả? Không hẳn ạ?"
"Vậy là cậu đến chỉ để nói chuyện thôi sao?"
"Em không được phép ạ?"
"Không, được thôi... nhưng đâu cần giờ giải lao nào cậu cũng ghé đâu. Ý tớ là, hôm nay là ngày đầu tiên cậu trở lại trường sau một khoảng thời gian, đúng không? Lẽ ra cậu nên nói chuyện với các bạn cùng lớp chứ?"
Khi tôi hỏi, Maihara nở một nụ cười rạng rỡ.
"Không! Em chẳng có một người bạn nào ở trường cả!"
Tôi tiêu rồi. Đó là một câu hỏi hoàn toàn thiếu tế nhị, bất cẩn. Thật thô lỗ. Vậy mà cậu ấy chỉ cười khi nói vậy sao? Điều đó gần như... mới mẻ theo một cách riêng ấy nhỉ.
Tôi che miệng và xin lỗi.
"X-Xin lỗi... Tớ lỡ hỏi câu... không hay chút nào."
"Không sao đâu ạ. Không có bạn là lỗi của em mà."
Cậu ấy nói một cách thờ ơ, rồi quay người lại, nheo mắt trước gió nhìn xuống sân trường phía dưới. Vài học sinh đang cười nói rôm rả dưới đó.
"...Có phải vì vậy mà giờ giải lao cậu đến tìm tớ không?"
"Không, không phải em đến tìm anh vì anh là người duy nhất em có thể nói chuyện. Ý em là, ừm, anh đúng là người duy nhất em có thể nói chuyện, nhưng..."
Maihara tựa vào lan can, đặt má lên tay.
"Em đến gặp anh, senpai, vì em muốn nói chuyện với anh."
"Maihara-san..."
Tôi đón nhận những lời nói chân thật ấy và cẩn thận cố gắng dò theo cảm xúc của cô nàng.
"Vậy... hôm nay cậu đến trường... cũng là để gặp tớ sao...?"
Maihara khẽ bật cười.
"Senpai, anh tự phụ quá đấy."
"G-Gì chứ..."
"Ahaha, ừm... ý em là, đúng vậy, một phần là vì vậy. Nhưng không phải như kiểu lúc em thức dậy và nghĩ, 'Chắc mình đi siêu thị thôi,' hay gì đó đâu."
Cậu ấy tiếp tục.
"Em đã đến mức nếu không đi học thì sớm muộn gì cũng sẽ phải ở lại lớp hoặc bị đuổi học rồi. Nhưng nghĩ đến việc đến trường lại khiến em sợ hãi. Em lo lắng. Em không thể nào tự bắt mình làm được."
"Tớ hiểu rồi..."
"Nhưng..."
Maihara quay về phía tôi, nghiêng đầu và hơi rướn lại gần.
"—Khi em nghĩ đến việc được gặp anh, đột nhiên em cảm thấy mình có thể làm được."
Chắc chắn cậu ấy đang giả vờ dễ thương. Nhưng... nghe không giống như đang nói dối lắm. Vậy nên tôi lúc nào cũng coi chuyện cậu ấy nói là nghiêm túc.
Đôi má ửng hồng nhẹ, đủ để chứng minh rằng cậu ấy có thể là C.
Tôi không thể nhìn thẳng vào cô nàng, nên tôi quay mặt đi và úp mặt vào khuỷu tay trên lan can. Rồi Maihara xích lại gần tôi. Chạm—Tôi cảm nhận được hơi ấm của cô ấy chạm vào bên hông mình.
"Anh... không thích ở bên em sao?"
"K-Không, không phải là không thích. Chỉ là... khi cậu nói thẳng thừng như vậy, tớ thấy hơi ngại một chút..."
"Heh. Đáng yêu ghê."
...Thấy chưa? Cứ trêu chọc tớ như vậy, tớ không biết cậu đang thật hay đùa nữa.
"Vậy thì... em muốn được bên cạnh anh. Mãi mãi."
"Ể?"
Nhưng cái giọng đó—nghe lại cực kỳ chân thành. Khi tôi liếc nhìn, cố gắng dò xét biểu cảm, cô nàng đột nhiên vỗ hai tay vào nhau.
"Vậy thì, senpai! Lần tới được nghỉ, mình đi hẹn hò nhé? Chỉ hai đứa mình thôi ♡"
"Cái—!?"
Không chỉ mình tôi thốt lên điều đó. Tôi còn nghe được những giọng nói khác phản ứng tương tự từ đâu đó quanh đây.
"...Biết ngay mà. Bắt được rồi."
"Ưughhh..."
Khi Maihara quay lại và nói, những tiếng động kỳ lạ phát ra từ lối vào hành lang. Takeuchi Yuzuri và Kurumi chui ra, vặn vẹo.
"Khoan—hai cậu ở đây nãy giờ à!?"
"B-Bọn mình chỉ là, kiểm tra xem cậu có chảy nước dãi vì cô ấy không hay gì đó. Nhưng rồi mọi chuyện trở nên nghiêm túc quá nên không thể cắt ngang được..."
"...Ahaha."
Kurumi giải thích một cách lúng túng, và Takeuchi theo sau với nụ cười gượng gạo.
"Yuzuri-chan chỉ đi cùng mình thôi."
"Tớ hiểu rồi..."
Đúng vậy. Khi tôi ở bên các cô gái khác, Takeuchi không bao giờ chủ động.
"M-Mà quan trọng hơn! Ưm, Maihara Kaede, đúng không nhỉ? Nếu cậu không có bạn, thì đừng chỉ bám lấy Rita—hãy kết bạn với tụi mình nữa. Là con gái với nhau cả mà."
Kurumi khoanh tay lại và nói một cách tự tin. Tôi thực sự thích điều đó ở cậu ấy. Cậu ấy có thể tỏ ra khó chịu, nhưng khi cần, cậu ấy luôn ủng hộ tôi.
"Ehh~ Bạn sao...?"
"Đừng làm như phiền phức như vậy chứ!"
Maihara rụt vai. Kurumi đáp lại. Takeuchi nở nụ cười lịch sự thường thấy. ...Khoan đã.
Cả ba người họ giờ đều học cùng trường—và bây giờ họ đã thực sự gặp nhau. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.
"Đ-Đúng vậy, Kurumi nói đúng đấy. Ý tớ là, tất nhiên, đi chơi với tớ thì cũng được thôi, nhưng giờ cậu có nhiều người khác để chơi cùng rồi. Không cần phải đẩy ai ra xa, đúng không nào?"
"Em không nghĩ đó là ý của cô ấy khi nói 'làm bạn với chúng mình đâu.' Nhưng mà, nếu senpai cứ khăng khăng, vậy thì tớ sẽ làm bạn với hai người. Hai người đó."
"...Chính cậu vừa nói là cậu không có bạn mà..."
Kurumi thở dài và chống tay vào hông.
"Nhưng cậu biết gì không? Vì chúng ta sẽ là bạn, đừng nói là chỉ có hai người các cậu. Hãy cho tụi mình tham gia nữa—vào cái 'buổi đi chơi' nhỏ của cậu ấy."