You guys should have married soon! I have three girls who have been told so.

Truyện tương tự

Even Though I'm a Super Timid Noble Girl, I Accepted the Bet From My Cunning Fiancé

(Đang ra)

Even Though I'm a Super Timid Noble Girl, I Accepted the Bet From My Cunning Fiancé

Oda Hiro

“Vu khống em tại bữa tiệc tốt nghiệp, và không chỉ thế, còn trục xuất em khỏi vương quốc!?... Đó là ta sao, người yêu em điên cuồng đây sao!?” Sau khi nhớ lại ký ức về tiền kiếp, Pia nhận ra rằng thế

7 707

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

30 186

Surviving the game as a barbarian

(Tạm ngưng)

Surviving the game as a barbarian

Jeong Yoon Kang

Bjorn Jandel, một nhân vật điều khiển được trong trò chơi. Trong thế giới của “Dungeon and Stone”, chỉ có một thành phố đứng vững sau sự hủy diệt của thế giới.

28 109

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

43 386

Tập 01 - Chương 05: "Anh ngây thơ thật đó, Senpai à♪”

Thứ hai, cái tuần sau chuyến cắm trại. Giờ cũng đã sang tháng Mười.

Ai mà biết được tôi lại là người được nghe câu “Hai người nên mau chóng kết hôn đi” không chỉ một, mà tận hai lần—gần như đồng nghĩa với việc cắm flag romcom vào rồi. Thế quái nào một thằng như tôi, hướng nội đến dưới mức tầm thường của quý vị đây, lại có thể sánh đôi được với những cô nàng dễ thương như Takeuchi-san hay Kurumi cơ chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại thế là hết một buổi học. Ngay khi tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình để đi về nhà, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Ta-Tanaka-kun!”

“Takeuchi-san?”

Có chuyện gì thế nhỉ? Hôm nay làm gì có việc gì ở ủy ban đâu.

Takeuchi-san bồn chồn, e thẹn liếc nhìn tôi trong khi mân mê các ngón tay. Lúc nào cậu ấy cũng dễ thương thật…

“Ưm, sau giờ học ngày hôm nay, tụi tớ đang tính đi chơi và—”

“À, xin lỗi nhé. Hôm nay tớ có việc mất rồi…”

“Vậy à…”

Sau đó thì, trông cậu ấy lại vô cùng chán nản. Gừ… tớ cũng rất buồn khi phải từ chối cậu lắm chứ. Nhưng nếu tôi xuất hiện ở những chỗ như này, thì kiểu gì cũng có mấy câu như “Khoan đã, sao cậu ta lại ở đây vậy? Ai mời cậu ta thế? Haha”—chắc chắn không hợp đâu.

Với lại, không chỉ mỗi lần này thôi đâu—nếu sau này có được mời nữa thì, chắc chắn một người như tôi sẽ không thể nào cảm thấy thoải mái được khi xuất hiện ở đấy đâu.

Tôi cố gắng nhẹ nhàng truyền đạt những suy nghĩ đó bằng một nụ cười.

“Có lẽ cậu mời tớ là vì cậu thấy nếu để tớ một mình thì sẽ rất tệ, đúng không?”

“Ể? Không, không phải—”

“Nhưng tớ không sao đâu! Thật ra tớ thích ở một mình hơn.”

Takeuchi-san sững sờ không thốt nên lời. Mình vừa nói gì không phải à…?

“Takeuchi-san?”

“Không có gì… không có gì đâu…”

“...Cậu chắc chứ?”

“T-t, tớ xin lỗi…”

Giọng cậu ấy nghe cứ như người nước ngoài trong manga ấy nhể, mà, Takeuchi-san đôi lúc cũng hơi lag nhẹ mà. Này chắc cũng vậy thôi. Với lại, cậu ấy có cả đống bạn cơ mà. Ừm, chắc là cô ấy sẽ ổn thôi.

“Vậy thì, tớ đi đây.”

“Tạm biệt… Tạm biệt…”

Dành quá nhiều thời gian với người như Takeuchi-san chỉ tổ gây thêm chú ý, nên là tôi mau chóng đánh bài chuồn đi về thôi.

Tôi đã từ chối cô nàng với lý do bận công việc, nhưng không giống lần trước, lần này tôi không nói dối.

Tôi làm thêm ở một chuỗi cửa hàng hamburger tên là Familia, khoảng mười phút đạp xe từ trường.

Tôi đến chỗ làm, dựng xe ở chỗ để xe cho nhân viên rồi đi vào. Tôi đi qua dòng người đông đúc trong cửa tiệm để đến lối vào cho nhân viên. Trời ạ, nơi này áp lực y như ở trường vậy.

Trong văn phòng rộng khoảng 6 tấm chiếu này, có một chỗ để nghỉ ngơi ở phía trước và chiếc bàn máy tính ở đằng sau. Ngồi ở đó, im lặng chăm chăm nhìn màn hình, một nữ nhân viên đang lầm bẩm những câu nhỉ “Gừ, tệ quá” và “Khó chịu thế nhỉ.”

“Chào buổi chiều, quản lý.”

Chị ấy không chỉ là nhân viên bình thường. Đây là quản lý cửa hàng của chúng tôi—Kyono Hanako.

Khi tôi chào hỏi, chị ấy chỉ chầm chậm quay lại và mệt mỏi đáp “Ừm…” Dù trông rất xinh đẹp, không biết sao trông chị ấy cực kỳ mệt mỏi, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến tôi thấy chán nản theo rồi.

“Xin lỗi nhé, Tanaka, Makihara đột nhiên gọi điện xin nghỉ ốm vì cảm lạnh—nếu con bé nói thật. Con Yanagi thì nói là đi dự đám tang của bà… Nhân tiện thì đấy đã là lần thứ ba bà nó ‘mất’ rồi đấy."

Hôm nay tôi còn chẳng có lịch làm, nhưng vì mọi người đều bỏ ca vào phút cuối nên tôi bị gọi đến thay thế.

"Thật tình, chỉ lần này thôi đấy nhé... hình như lần nào em cũng nói thế thì phải."

"Mấy người khác cứ bảo bận hoặc có việc rồi. Thôi, thông cảm chị đây chút đi. Em có biết trong lúc em đang đi học thì chị phải quán xuyến hết cả căn bếp không ạ? Chị là quản lý đấy, trời ạ..."

Chà, bà chị này đúng là chẳng có chút uy quyền nào nhỉ...

Với tình trạng thiếu nhân lực liên tục, còn tôi thì quá dễ dãi lại không biết từ chối, Thế là tôi lại phải vật lộn với mọi ca làm họ vứt cho. Giống như mấy gói cước dữ liệu di động không giới hạn ấy—chỉ khác đây là bóc lột sức lao động không giới hạn.

"Vậy thì, ờm...chỗ burger này là sao vậy ạ?"

"Đừng có hỏi chị..."

Có cả tá burger chất đống trên bàn. Ban nãy có vẻ hỗn loạn lắm nhể.

"Giờ cao điểm buổi trưa có quá ít người làm đã tệ lắm rồi, xong rồi người đó còn đến làm ca sau nữa chứ. Chị không thể rời mắt khỏi con bé được. Học thì chậm mà lại còn hơi ngốc nghếch nữa. Ít ra trông con bé cũng nhiệt tình... Mà thôi, em đến đây thì cuối cùng chị cũng được thoát rồi. Mà giờ chuyển sang đây cũng chỉ là đổi từ công việc này sang công việc khác. Ha... chẳng vui nào."

"Chị đang cười vì chuyện này sao... Cái đó... nghiêm trọng phết đấy..."

Chúng tôi cùng nhau cười ra nước mắt vì mớ hỗn độn ở cửa hàng—và cả cô lính mới kia nữa.

"Khoan đã, người đó, ý chị là Maihara-san hả?"

"Ừ, cô bé đó. Tôi giao lại cho cậu đấy, Tanaka."

"Ê. Đáng ra bọn mình đều phải giúp cậu ấy làm quen chứ—"

"Nhưng mà con bé dễ thương quá trời, ai ai cũng chiều chuộng hết."

Lý do ngớ ngẩn nhất mà tôi từng được nghe... Vậy mà, sự thật đúng là như vậy. Thế là tôi khẽ thở dài.

Cô ấy đáng yêu đến kinh ngạc—thật sự không hề nói quá. Xinh đẹp phải cỡ idol trên TV ấy.

Và không chỉ ngoại hình—cô ấy còn hoạt bát, thân thiện và quyến rũ đến mức nguy hiểm. Cả nhân viên nam lẫn nữ đều đổ gục ngay từ khoảnh khắc cô ấy xin vào làm. Vì lẽ đó, chẳng ai bao giờ trách mắng cô ấy vì lỗi lầm, và tất cả đều xúm vào làm giúp việc của cô ấy. Đương nhiên, điều đó tương đương với việc cô ấy chẳng bao giờ học được việc. Nhưng cô ấy lại chân thành muốn làm việc đến nỗi khó mà giận được.

"Cậu thực sự nghiêm túc hướng dẫn con bé mà đúng không? Với lại hình như con bé cũng thích cậu lắm. Nên tôi nghĩ... ừm, mình nên tỏ ra ân cần và để con bé cho cậu xử lý chăng?"

"Vậy thì sao chị không ân cần theo cách khác đi—ví dụ như cho em ít ca làm hơn chẳng hạn?"

"Không, còn lâu nhé, haha"

"Đừng có cười."

Thở dài, tôi xoa gáy và vẫn cố gắng thương lượng vì lợi ích của cửa hàng.

"Vậy thì ít ra chị cũng phải bảo mấy người quản lý ca hướng dẫn cậu ấy cho đàng hoàng đi chứ. Ai cũng cưng chiều cậu ấy nên rốt cuộc lại thành ra em phải làm hết mọi việc. Chị biết em không giỏi đối phó với con gái mà..."

Có lẽ bà quản lý đã quá mệt mỏi chẳng còn hơi sức quan tâm nữa, bà ấy cứ thế lún sâu vào ghế như một đống slime.

"Ể, ai quan tâm đến mấy chuyện khó như mò kim đáy bể đấy. Như cậu thấy đó, Tanaka, tôi không còn muốn làm việc nữa. Tôi chỉ muốn cưới ai đó như Ren-sama hay Hokuto-kun thôi..."

Đến nước này thì hết cứu nổi rồi...

"Thôi được rồi... hôm nay em sẽ để mắt đến cậu ấy. Chị làm ơn hoàn thành nốt lịch làm rồi về nhà đi nhé."

"Woa~! Tanaka, cậu tốtttttttt quá đi~♪"

"Đừng có được nước lấn tới..."

Nếu ở lại thêm nữa, chắc tôi còn bị dồn thêm cả đống việc nữa mất, thế là tôi bỏ cuộc và đi về phía phòng thay đồ.

Sau khi thay đồng phục xong thì cũng đã đến giờ làm việc.

Tôi làm công việc này vì hai lý do: mua light novel và manga, và được ăn burger của Familia với giá ưu đãi.

Nghe khá là nhỏ mọn, nhưng ai chả phải làm nô lệ tư bản đúng không ạ.

Tôi có thể nghỉ việc bất cứ lúc nào... nhưng với tình trạng thiếu nhân viên, cộng với bà quản lý vô vọng và cái cô lính mới quyến rũ quá mức kia... tôi thật sự không nỡ làm như vậy. Haizz...

Tôi vừa chấm công vừa thở dài—vừa đúng lúc, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn.

"Đoán xem ai đây nào~♡"

Khi tôi bước vào bếp, tầm nhìn của tôi đột nhiên tối sầm lại—ai đó đã che mắt tôi từ phía sau.

Thị giác bị vô hiệu khiến cho các giác quan còn lại trở nên nhạy bén hơn. Một mùi hương ngọt ngào. Cảm giác mềm mại, ấm áp áp vào lưng tôi. Chỉ có một người làm chuyện này thôi...

54a57b52-e956-4e3d-8f54-79c8581e61e0.jpg

"Ma-Maihara-san! Thôi đi, ngại chết đi được...!"

"Ehe, trúng phóc~♡"

Cô ấy bỏ tay ra khỏi tầm mắt tôi, và khi tôi quay lại, đúng là cô gái đó—vẻ đẹp đến nghẹt thở cùng với mái tóc đen ngắn, mượt mà. Ngay cả trong bộ đồng phục nhân viên bình thường, chẳng có chút thời trang nào, cô ấy vẫn khiến nó trở nên lộng lẫy.

Cô gái này không ai khác chính là kẻ đã gây ra rắc rối cho nhóm làm thêm chúng tôi—Maihara Kaede.

"Chào buổi chiều nhé, Senpai~♡"

"C-Chào buổi chiều..."

Thấy tôi bối rối như vậy, Maihara-san khúc khích cười. Chết tiệt... Mình đúng là không giỏi đối phó với con gái chút nào. Chẳng bao giờ biết cách đáp lại sao cho đúng cả...

"Senpai, sao thế ạ~?♡"

"K-Không có gì..."

Và điều tệ nhất ở đây là gì? Cô ấy hoàn toàn biết mình đang làm cái quái gì đấy.

"Em đợi anh nãy giờ luôôôn đó có biết không hả?"

Cô ấy tự nhiên khoác tay tôi. Tiếp xúc cơ thể bất ngờ như vậy... Thật không công bằng. Đối với người như mình, một người chưa bao giờ được con gái chạm vào, như này có hơi quá rồi...

"Anh lâu quá thế là em chẳng có gì làm cả! Chán muốn chết luôn!"

"Ừ-Ừ. Nhưng bình thường, người ta đến đây là để... làm việc mà..."

"A, đừng có như thế mà. Em có làm việc chứ bộ~? Anh nhìn cái đống bát đĩa trong bồn kia kìa! Em làm rơi cả chồng khay xuống sàn khi đang bê chúng, nên giờ em phải rửa lại hết đó!"

"Đó không phải là làm việc. Mà là đang tạo thêm việc."

"Mọi người đều khen khi em cố gắng bê chúng đó~♡"

"Môi trường làm việc tuyệt vời quá nhể..."

"Anh có thấy cái đống burger ở trong văn phòng không? Đó là tại em làm sai công thức, nên quản lý phải tự bỏ tiền túi ra để mua đó!"

"Vậy ra đó là lỗi của cậu..."

"Đừng lo~! Chị ấy được giảm giá nhân viên mà~♡"

"Đó không phải là vấn đề..."

Luôn tươi cười và ngơ ngác như nai tơ, Maihara-san tíu tít bên cạnh tôi. Nhưng mà tôi không thể cứ lờ đi được—nếu không, cả cửa hàng có lẽ sẽ sụp đổ mất. Vì vậy, dù rất khó chịu, tôi vẫn phải trách mắng cô ấy.

"Maihara-san, cậu thực sự phải bắt đầu học thuộc công thức burger đi. Chúng ta không thể cứ lãng phí nguyên liệu mãi được."

Cô ấy phồng má lên, giọng mè nheo "Bùu~ Em đang cố học thuộc mà!"

"Chỉ là em không thể nhớ hết một đống thứ cùng lúc được! Nếu anh dạy em nhiều thứ liên tiếp quá, em quên ngay lập tức luôn á~ Trí nhớ của em không tốt lắm đâu. Nhưng em có động lực đó... Ơ! Mà nhìn này, Senpai! Cái đống bát đĩa trong bồn kìa!"

"Cậu quên cuộc trò chuyện lúc nãy rồi hả?!"

Cô gái này là đà điểu à?

"Tehe~♡"

Cô ấy vỗ hai tay vào nhau và lại nháy mắt với tôi. Guh—nổ chí mạng rồi...

"Đ-Đừng có làm tớ bị phân tâm..!"

“Thôi nào~ Em biết vừa nãy anh thấy em dễ thương mà♡"

"…………T-Thôi được rồi! Mau quay lại làm việc đi!"

"Ỏỏ, Senpai~ đừng có trốn tránh em nữa màaa! Nhìn xem ai mới là người đang cố trốn đây hả, hmm~?"

Ưgh... phiền phức thật... nhưng mà vẫn dễ thương quá...

Đầu tiên là Takeuchi-san, sau đó là Kurumi, và giờ là Maihara. Nếu phải gán cho cô nàng này một hình mẫu nhân vật trong mấy bộ truyện romcom, thì chắc chắn sẽ là nữ chính sành điệu, hay trêu chọc, luôn chọc ngoáy nam chính chỉ để xem phản ứng của cậu ta. Nhìn từ bên ngoài, kiểu cách đó tạo nên một câu chuyện tình yêu quyến rũ—bởi vì sự trêu chọc thường có nghĩa là cô gái thực sự thích chàng trai. Nhưng khi bạn là người bị trêu chọc, thì mọi thứ trở nên ít rõ ràng hơn nhiều. Ai mà biết được liệu họ thích bạn hay chỉ đang đùa giỡn. Thật khó để biết nên vui hay nên giận—khó nói vãi cả ra...

Ngay cả khi tôi đi một vòng chào hỏi các nhân viên khác hoặc rửa tay ở bồn, không hiểu sao, Maihara-san cứ lẽo đẽo theo sau tôi thay vì làm việc.

"Này, Maihara-san... chúng ta học cùng khối mà, đúng không? Vậy nên tớ nghĩ cậu nên thôi gọi tớ là 'Senpai' và bỏ cách nói chuyện khách sáo đi được rồi đấy..."

Maihara-san cũng là học sinh năm nhất cấp ba giống như tôi. Dù không hiểu sao gần đây cô ấy không đi học thường xuyên lắm. Mà quan trọng hơn, việc bị gọi là "Senpai" hoặc nói chuyện quá khách sáo khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng cô ấy chỉ cười như thể tôi đang đùa giỡn vậy.

"Ahaha, không đời nào—em vứt bỏ lợi thế này đâu!"

"Hả? Lợi thế gì cơ?"

"Nếu em cư xử với anh như là Senpai, anh sẽ luôn là Senpai của em, đúng không? Vậy nghĩa là em được hưởng tất cả những đặc quyền của một người đàn em! Như là được anh dạy bảo này, mời đi ăn này, hoặc đổ hết trách nhiệm lên đầu anh!"

"Cậu có chắc đó là tôn trọng không đó...?"

"Em chỉ đối xử như vậy với anh thôi đó."

"Cậu nói thế tớ cũng chẳng vui nổi đâu!"

Tôi thở dài, lấy tay xoa gáy.

"Thôi nào, Maihara-san... đến giờ làm việc rồi."

"À ừ nhỉ! Vậy Senpai, em phải làm gì ạ?"

"Ừm... trước hết, làm ơn giải quyết cái đống bát đĩa bẩn kia đi nhé?"

"Vâng! Hiểu rồi ạ~♪"

Và cứ như vậy, cô ấy bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn do mình gây ra. Một hệ thống tự duy trì hoàn hảo...

Một lúc sau khi tôi bắt đầu công việc của riêng mình...

"Này, Tanaka..."

"...Chuyện gì vậy, Koyama-kun?"

Từ phía bên kia kệ đèn sưởi, Koyama Tatsuo—cậu bạn cùng lớp và đồng nghiệp từ lớp 8 của trường tôi—gọi tôi khi tôi vừa đổ thêm dầu vào nồi chiên xong.

Dù ở trường tôi là người sống khép kín, nhưng ở chỗ làm thì không thể như vậy được. Không giao tiếp thì chẳng làm được gì cả. Vì vậy, ít nhất ở đây tôi cũng có vài người để nói chuyện.

"Em gái cậu—khi nào em ấy lại ghé qua nữa vậy?"

"Ờm... tôi không biết."

Cậu ta đang nói đến Ema, mà không hiểu vì lý do gì, dạo này hay ghé qua chỗ làm của tôi vài lần. Trong những lần đó, con bé có nói chuyện vài câu với một số nhân viên.

"Lần trước em ấy đến đây chúng tôi đã nói chuyện mà ha? Ý là, không phải chỉ là thoáng qua đâu—bọn tôi đã thực sự nói chuyện với nhau ấy!"

"...Ừ, chắc vậy."

Rõ ràng là gã này thích Ema...

"Em ấy... có nói gì về tôi không?"

"Không hẳn."

"Thôi nào, sao lại không hẳn? Chúng tôi nói chuyện rất nhiều cơ mà!"

"Con bé không nói gì thật mà..."

Bởi vì những gì con bé thực sự nói là, 'Cái tên đó cứ ghê ghê với mấy ý đồ mờ ám lộ liễu sao ấy.' Ừ, có chết tôi cũng không nói cho cậu ta chuyện đó đâu.

"Mà này, Koyama-kun, chẳng phải cậu đang phải làm Bắt đầu sao? Sao quầy của Maihara-san lại bỏ trống vậy?"

Người bắt đầu là người nướng bánh mì. Người sắp xếp (hoặc xếp) là người làm bánh burger. Đáng ra Koyama chịu trách nhiệm bắt đầu, còn Maihara làm sắp xếp.

"À thì, Kaede-chan bảo cậu ấy không nhớ hết các loại bánh mì. Mà cậu ấy dễ thương quá trời, tôi không thể từ chối được! Tôi quả là tốt bụng ha?"

"Với tốc độ này thì cô ấy sẽ chẳng bao giờ học được việc đâu..."

"Thế thì sao cậu không dạy cậu ấy đi? Với tôi cũng đâu có dễ dàng gì! Cậu ấy cứ làm hỏng bánh mì hoài, thế là đống burger tôi làm cũng đi theo nốt!"

"Vậy ra mấy cái burger đó là công sức của cả hai người..."

"Senpai! Em rửa xong bát đĩa rồi!"

Ngay lúc đó, Maihara-san chạy tới, nở nụ cười vô cùng tự hào.

"Kaede-chan, nghe này—Tanaka đây đang cằn nhằn tớ vì đã giúp cậu kìa!"

"Ể~? Nhưng được cậu giúp tớ thấy vui lắm, Koyama-kun. Cảm ơn nha~♡"

"C-Chuyện nhỏ thôi! Nếu cậu cần gì khác, gì cũng được, cứ nói với tớ một tiếng! tớ cũng làm được hết! "

Có chết tôi cũng không thể để thằng này bén mảng đến gần Ema đâu.

Mà gạt vụ đó sang một bên đã... Với tốc độ này, Maihara-san sẽ không thể đảm nhận bất kỳ công việc bếp núc nào. Và vì tôi đã nói với quản lý là tôi sẽ để mắt đến cô ấy... đoán là tôi phải tự mình dạy cô ấy vậy.

"Koyama-kun, tôi làm thêm khoai tây chiên rồi, nên giờ cũng hơi rảnh. Cậu có phiền nếu tôi hướng dẫn Maihara-san cách xếp burger không? Cậu đi kiểm tra kho hàng nhé? Quản lý đang phát hoảng vì nó chưa xong kia kìa."

"Yo! Rõ rồi! Chà, Tanaka, hôm nay cậu xông xáo ghê!"

Nói xong, Koyama vui vẻ chạy đi—mặc dù tôi có linh cảm rằng cậu ta sẽ trốn việc cho mà xem.

Tôi quay sang Maihara-san đang mỉm cười và gãi má.

"Được rồi, Maihara-san. Hôm nay chúng ta cố gắng nhớ các loại bánh mì nhé—ít nhất là vài loại."

"Vâng! Nếu là Senpai dạy, em sẽ cố gắng hết mình~♡"

"C-Cái sự nhiệt tình đột ngột này là sao..."

Tôi bắt đầu với ba loại bánh mì phổ biến mà loại burger nào cũng dùng.

"Ô, nhìn kìa—chúng ta có đơn hàng mới này. Một burger phô mai. Khi gọi món cho bếp thì nói ‘một Cheese’ nhé."

"Một Cheese, Senpai!"

Lúc học thì cô ấy nghiêm túc thật đấy nhỉ.

"Vậy, chúng ta dùng loại bánh mì nào cho burger phô mai?"

"Ờm... bánh mì thường ạ!"

"Tốt. Giờ đi nướng đi."

"Vâng!"

Đến đây thì mọi thứ vẫn ổn. Tôi dùng chiếc bánh mì đã nướng để chỉ cho cô ấy cách sắp xếp phần còn lại.

Chúng tôi làm xong năm đơn hàng, và sau đó tôi chuyển sang giải thích vai trò của người sắp xếp. Tôi lấy cuốn sổ tay từ sau lưng ra và đưa cho cô ấy xem.

"Đây là sách công thức. Cậu nhớ được bao nhiêu rồi?"

"Ưmm... burger thường này... burger phô mai này... và... ahaha..."

"Không sao đâu. Hôm nay học thêm một loại nữa thôi cũng được."

Ngay khi tôi vừa giải thích xong, một đơn hàng khác lại đến.

"Có vẻ như chúng ta có một đơn bánh mì kẹp thịt xông khói và rau diếp. Gọi món là 'một BW' nhé."

"Một BW, Senpai!"

"Tuyệt vời. Giờ thì, loại bánh mì nào?"

"Ờ... bánh mì mè!"

"Đúng rồi. Giờ cậu làm đi."

"Vâng!"

Cô ấy luôn tỏ ra tinh nghịch và vô tư với tôi, nhưng khi làm việc, cô nàng này lại vô cùng tập trung—sự khác biệt đó cũng có chút đáng yêu.

Theo công thức, cô ấy hoàn thành chiếc burger và đẩy nó ra quầy.

"Thấy không? Cậu làm được mà! Tuyệt vời!"

"T-Thật ạ...?!?"

Đôi mắt cô ấy lấp lánh phấn khích. Tôi gật đầu thật mạnh đáp lại, cố gắng đồng điệu với ánh mắt đó.

"Ừ! Cứ giữ vững phong độ này thì cậu sẽ ổn thôi. Tớ đi đổ thêm dầu vào nồi chiên nhé—nếu gặp khó khăn gì thì gọi tớ. Và nhớ xem sổ tay khi cần đấy."

"Vâng ạ! Cảm ơn anh nhiều nha!"

Ngon rồi. Có vẻ như cuối cùng cô ấy cũng trở thành một thành viên đáng tin cậy của đội. Với cuốn sổ tay trong tay, chắc sẽ không có gì sai sót nữa—

Vài phút sau, một giọng nói vang lên từ quầy trước.

"Này, cái burger này có vẻ hơi... nhiều đồ quá thì phải? Với lại, chúng tôi có năm đơn hàng mà mới làm được một cái..."

"Tanaka-kun~, cái máy rửa bát đang ngáo loạn lên kìa! Cậu có làm gì sau khi rửa xong không vậy?!"

Hii... cậu ấy đúng là thiên tài mà...

Tôi đứng đó, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, người đang ló đầu ra từ phía sau quầy—tổ trưởng làm thêm và là sinh viên đại học, Moriguchi Misaki-senpai—nhìn tôi với một nụ cười cảm thông.

"Ahaha, có vẻ như em vẫn còn đang bận rộn lắm nhỉ, cậu hướng dẫn."

Sau khi dọn dẹp xong mớ hỗn độn và quay lại chỗ nồi chiên, Misaki-san tiến đến chỗ tôi, có vẻ như đang cố gắng an ủi tôi. Sau khi tôi giải thích chuyện gì đã xảy ra, chị ấy khẽ cười. Chị ấy rất xinh đẹp—tất nhiên rồi, vì ngày nào chị ấy cũng nở nụ cười với khách hàng mà.

Vừa thả gà vào nồi chiên, tôi đáp:

"Em chưa bao giờ đồng ý làm người hướng dẫn cho cậu ấy. Mà tại sao đây lại là trách nhiệm của em chứ? Khổ thật mà. Mà làm gì có ai dạy được cậu ấy đâu. Mắt toàn dán vào cậu ấy thì làm gì nhìn được cái gì khác."

"Ôi thôi nào, đừng như vậy. Lúc mới vào làm em cũng y chang mà biết không hả? Lúc nào cũng cần giúp đỡ. Nhớ vụ cola không?"

Chị ấy cười toe toét, làm tôi phải ngoảnh đi chỗ khác, sai lầm đặc biệt xấu hổ đó đúng là ám ảnh thật.

"Chị làm ơn quên chuyện đó đi được không..."

"Cậu nhớ được những vụ đó mà lại quên những chuyện quan trọng hả?"

"...Hả? Chuyện quan trọng gì cơ?"

"À thì, tự nhớ ra đi chớ."

T-Tôi phải nhớ cái gì cơ chứ? Lý tưởng thời trẻ của tôi à? Sự tử tế cơ bản của con người à? Mà cái gì thì nghe tôi cứ như anh J ý, tệ quá...

"...Dù sao thì, Misaki-san, chị có thể ngừng nuông chiều Maihara-san được không?"

"Nhưng mà nhé... Ai cũng nói vậy, nhưng con bé rất đáng yêu mà."

"Đó chính là vấn đề đấy..."

"Không, ý chị là—không chỉ theo kiểu 'xinh đẹp' đó đâu nha!"

Chị ấy nói thêm với một nụ cười dịu dàng.

"Chỉ là... chị có thể thấy là con bé thực sự thích thú với công việc này. Bất cứ khi nào chúng ta nói chuyện với em ấy hoặc chỉ cho em ấy điều gì mới, con bé đều rạng rỡ lên. Cái kiểu phản ứng đó khiến chị muốn khen ngợi cô bé khi làm tốt, và khuyến khích cô bé khi mắc lỗi. Không nuông chiều cô bé khó lắm đó."

Tôi nghĩ lại nụ cười tươi tắn, mãn nguyện mà cô ấy đã nở khi tôi dạy cô ấy lúc nãy.

"...Cũng có lý."

"Hai đứa cũng đẹp đôi ấy chứ. Kaede chăm chỉ và anh chàng Tanaka hay giúp đỡ, nhiệt tình quá mức này."

"C-Chị đang nói cái gì—"

Trước khi tôi kịp nói hết câu, Misaki-san gõ vào chiếc tai nghe trên tai.

"Ô, có người gọi drive-thru này. Để chị làm cho! Tanaka-kun, giao lại Maihara-san cho cậu đó~!"

"'Giao'—cái gì chứ..."

Chị ấy lao ra quầy drive-thru với sự tự tin của một người chuyên nghiệp, bỏ tôi lại phía sau. Như để chế nhạo tôi, nồi chiên còn kêu lên: Pirolin, pirolin.

Dù có xe đạp, tôi vẫn dắt bộ về nhà.

"Haizz, mệt quá..."

"Anh ổn không đó, Senpai?"

"...Cậu nghĩ là do ai hả?"

"Ahaha~ Tại trêu anh vui quá trời, Senpai à."

Maihara-san, đi bên cạnh tôi mà không hề tỏ ra xấu hổ. Nói cho rõ nhé, đây là đường về nhà của cậu ấy. Cứ mỗi lần làm chung ca, cô ấy lại bắt tôi đưa về. Hình như cậu ấy sợ đi bộ một mình vào ban đêm thì phải.

"Sao lúc nào tờ cũng phải là người đưa cậu về vậy? Có đầy nhân viên nam khác mà không phải sao?"

"Trời ạ, Senpai~ Anh nghĩ em tệ đến nỗi làm phiền mọi người đã mệt lừ chỉ để được đưa về nhà sao?"

"Theo lý đó thì, tớ đang đưa cậu về nhà đấy, nên là..."

Tôi vạch trần cái lý lẽ vớ vẩn của cô ấy, và cô ấy chỉ cười trước khi trả lời bằng một giọng điệu nghiêm túc đến bất ngờ.

"Bởi vì em muốn anh là người đó, Senpai."

"Thế nếu tớ không đi thì sao?"

"Thì em sẽ về nhà một mình."

"...Vậy tại sao lại là tớ?"

"Anh không hiểu à?"

Tôi im lặng, tiếng xích xe đạp kêu lách cách khẽ vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch.

...Không, không thể nào.

Tôi lắc đầu, xua đi câu trả lời vừa nảy ra trong đầu, và đưa ra một lời giải thích hợp lý hơn.

"Bởi vì tớ dễ bị nhờ vả... hay gì đó chăng?"

"Ờmm~ Cũng không hẳn là sai đâu."

"À... tuyệt vời."

Đúng là mình cố gắng tránh những hiểu lầm đúng kiểu romcom...

"Nhưng nếu em thực sự làm phiền anh, thì anh cứ nói ra nhé?"

Vẫn nhìn thẳng về phía trước, cô ấy nở một nụ cười xa xăm.

"Đưa em về nhà, dạy em ở chỗ làm..."

Đối với một người luôn đùa cợt và trêu chọc tôi, biểu cảm của cô ấy bây giờ lại nghiêm túc khác thường. Tôi đã nghĩ cô ấy không thực sự quan tâm khi mình làm sai, nhưng... quả nhiên là có nhỉ. Những chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến bất kỳ ai, dù chỉ một chút. Tôi cũng đã từng như vậy hồi mới bắt đầu.

"Ừ thì, đôi khi cũng khó khăn thật... nhưng tớ sẽ không nói là phiền phức đâu. Tớ biết cậu đang cố gắng hết sức mà. Nói thật nhé—tớ sẽ luôn ủng hộ cậu, Maihara-san."

Tôi nhận thấy cô ấy liếc nhìn tôi bằng khóe mắt, và tim tôi bị lỡ một nhịp.

"...Senpai, anh có thích em hay gì không đó?"

"Hả—Không! Tớ chỉ nói mấy câu sến súa như vậy vì trông cậu có vẻ buồn thôi! Đừng có trêu tớ mà!"

"Ahaha~!"

"Cậu lúc nào cũng thế này..."

Ừ, vẫn là Maihara-san của thường ngày. Nhưng nhìn thấy nụ cười tinh nghịch quen thuộc của cô ấy—trong trẻo và không giả tạo—không hiểu sao lại khiến tôi thấy nhẹ nhõm.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến nhà cô ấy. Một căn hộ nhỏ xinh xắn, sạch sẽ, cách Familia khoảng mười phút đi bộ.

"...Thôi thì, tớ vẫn sẽ cố hết sức để giúp cậu học việc. Vậy nên nếu cậu thực sự nghiêm túc dù chỉ một chút thôi cũng được, đừng ngần ngại hỏi nhé."

"Em hiểu rồi! Và em cũng sẽ tiếp tục trêu anh nữa nha~♪"

"Làm ơn đừng..."

"Hẹn gặp lại anh ở chỗ làm, Senpai!"

"Ừ-Ừ. Tạm biệt—woa!"

Khi tôi giơ tay lên vẫy chào, cô ấy đã vươn tay ra nắm lấy tay tôi. Cái chạm nhẹ nhàng, ấm áp đó... thân nhiệt cao của cậu ấy... cái nắm nhẹ nhưng như giữ chặt lấy tôi, ngăn tôi rụt tay lại—mọi cảm giác đều quá sức đối với một người như tôi, người chưa bao giờ gần gũi với con gái.

"Ehehe~ Anh đang xấu hổ thật này, Senpai. Dễ thương quá đi~♪"

Không biết nói gì, tôi chỉ có thể trân trân nhìn cô ấy quay người bước vào trong nhà.

Tôi biết cô ấy không có ý gì cả. Đây là cái mà người ta gọi là dễ thương có tính toán à.

Biết là vậy... tim tôi vẫn hẫng mất một nhịp.

Mình dễ dãi thật đấy nhỉ...

hình thức dịch vụ cho phép khách hàng thực hiện các giao dịch như đặt hàng, thanh toán và nhận hàng trực tiếp từ xe ô tô mà không cần bước xuống. Dịch vụ này thường được áp dụng tại các nhà hàng thức ăn nhanh, ngân hàng, hoặc các điểm bán lẻ.