[Senju Kazumi lấy bia ra, chia cho hai người. Men say tiếp thêm cho cô sức mạnh và lòng can đảm, cô muốn tỏ tình với cậu một lần nữa, nhưng cậu đã chặn cô lại ngay trước khi cô kịp mở lời.]
[Cậu bế cô lên, đi về phía phòng khách trên lầu. Trên cầu thang, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu của Senju Kazumi đã buông lỏng.]
[Đắp chăn cho Senju Kazumi xong, cậu trở lại tầng dưới, bế Asano Nao lên.]
[Cơ thể cô cứng đờ, đôi mày khẽ run. Cậu biết, cô đã trông thấy hết cảnh tượng vừa rồi.]
[Cậu không vạch trần cô, bế cô lên phòng ngủ trên lầu, giúp cô cởi áo len rồi đắp chăn. Trước khi cậu rời đi, Asano Nao đã níu lấy cổ tay cậu.]
[Cậu quay đầu lại. Asano Nao đang mở mắt, ánh mắt nhìn cậu tràn ngập tình ý thẹn thùng, và ẩn sau đó là sự bất an, phấp phỏng. Giường của Asano Nao là giường đơn, cậu bế cô xuống phòng ngủ chính dưới lầu.]
[Mây mưa tan đi, cậu và cô cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, qua khe hở của rèm lá sách mà ngắm nhìn tuyết rơi bên ngoài.]
[Những bông tuyết trắng tinh khôi lượn lờ dưới ánh đèn đường vàng vọt, ánh lên những đốm vàng, tựa như đàn bướm ngày xuân đang nhảy múa trong hoàng hôn.]
Minami Yuuki nhìn dòng chữ mô phỏng mà không kìm được nụ cười. Cuối cùng cũng đến bước này rồi, thật chẳng dễ dàng gì.
Chỉ tội nghiệp cho Senju Kazumi, không thi đỗ Đại học Misaki, lời tỏ tình còn chưa kịp nói ra đã bị chặn lại, lại còn vô tình thúc đẩy tình cảm của người mình thích và bạn gái cậu thêm sâu đậm.
Cậu nghĩ tới Senju Kazumi ngoài đời thực, cô gái ngồi chéo sau lưng cậu trong lớp ư?
Gạt đi những suy nghĩ lan man, cậu tiếp tục nhìn vào bảng mô phỏng. Tình cảm giữa cậu và Asano Nao sẽ tiến triển ra sao, còn Senju Kazumi rồi sẽ thế nào?
Ngoài ra, còn một vấn đề quan trọng cần phải cân nhắc.
Có nên sử dụng Mô phỏng Tự do không?
Cậu đã thử dùng sức yêu cầu hệ thống mô phỏng cho xem cảnh ký ức, nhưng nó không hề phản hồi. Xem ra là không được rồi.
Vậy thì, muốn trải nghiệm đoạn chữ này, chỉ có thể dùng đến Mô phỏng Tự do mà thôi.
Mặt trời đã hạ xuống ngang tầm cửa sổ, ánh nắng chói thẳng vào mắt Minami Yuuki. Cậu đưa mu bàn tay lên che trán, chiếc bóng của bàn tay phủ lên đôi mắt.
Tạm thời cứ để dành lượt Mô phỏng Tự do đã. Nếu sau này mọi chuyện tiến triển thuận lợi thì những cơ hội thế này sẽ không thiếu. Còn nếu có vấn đề xảy ra, biết đâu lại phải dùng đến nó để cứu vãn tình thế.
Trên hệ thống mô phỏng, dòng chữ tiếp tục hiện lên.
[Để không kích động Asano Nao vốn hay e thẹn, cậu đã cố gắng kiềm chế hành động và ánh mắt của mình, không trêu chọc cô. Nhưng lần đầu trải qua chuyện này, Asano Nao vẫn rất căng thẳng, cô đã chạy về mất.]
[Cậu ngâm mình thêm một lúc rồi đứng dậy, quấn áo choàng tắm.]
[Mở cửa phòng ngủ, cậu thấy Asano Nao vội vàng lấy chăn trùm kín đầu, giả vờ ngủ say.]
[Cậu vòng tay qua eo cô, thủ thỉ những lời yêu thương.]
[Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu lên mặt cậu. Cậu mở mắt, vòng tay trống rỗng, Asano Nao không ở bên cạnh.]
Cảnh ký ức hiện ra.
Hơi ấm đêm qua vẫn còn vương trên đầu ngón tay, trong vòng tay, trên làn da, vậy mà trong lòng đã chẳng thấy bóng dáng Asano Nao đâu. Điều này làm dấy lên một nỗi hoảng sợ trong lòng Minami Yuuki. Cậu tung chăn, chân trần bước trên sàn nhà lành lạnh, vội vã đi ra phòng khách.
Asano Nao đang mặc tạp dề, chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
Thấy chàng trai, Asano Nao bẽn lẽn quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cậu.
"Chào buổi sáng," cô lí nhí.
Minami Yuuki bước vào bếp. Cái lạnh từ gạch men truyền qua lòng bàn chân, xâm nhập vào cơ thể. Cậu ôm chầm lấy Asano Nao, hơi ấm từ người yêu đã xua tan đi cái lạnh ấy.
"Đợi đã, tôi đang rán trứng," Asano Nao đỏ mặt, nhỏ giọng phản đối.
"Hãy dùng tình yêu của chúng ta để rán chín nó đi."
"Dù có nghĩ thế nào cũng không làm được đâu."
"Tôi tin chị."
"Tin tôi cũng vô ích thôi."
Asano Nao cảm nhận được cái lạnh trên người Minami Yuuki. Cô đặt chiếc xẻng xuống, đưa tay chạm vào cánh tay cậu đang choàng qua vai mình.
Trên cánh tay chỉ có độc một chiếc áo choàng tắm.
"Sao cậu không mặc quần áo mà đã chạy ra đây rồi?" Cô gỡ tay Minami Yuuki ra, quay người lại nhìn chàng trai chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ mỏng manh. "Đến giày cũng không mang!"
"Đều tại chị cả. Sáng dậy không thấy chị đâu, tôi làm gì còn tâm trí mà thay quần áo, đến giày cũng chẳng kịp xỏ đã phải chạy ra tìm chị rồi."
Những lời chân thành không chút che giấu của chàng trai khiến má Asano Nao nóng bừng. Sự ỷ lại trái với thường ngày của cậu khiến cô vô cùng xấu hổ. Cô cởi tạp dề, định đưa đôi dép bông và áo khoác của mình cho Minami Yuuki mặc.
"Không cần đâu, tôi ôm chị là đủ ấm rồi," Minami Yuuki lại ôm cô vào lòng, rồi hắt xì một cái.
"Mau đi mặc quần áo vào đi!" Asano Nao giãy ra.
Cô tắt bếp, đẩy Minami Yuuki về phòng ngủ. Hơi ấm từ điều hòa khiến cả hai đều cảm thấy dễ chịu.
Ấn Minami Yuuki vào trong chăn, Asano Nao nói: "Cậu ngủ thêm một lát đi, bữa sáng xong tôi sẽ vào gọi."
"Vâng."
Minami Yuuki gật đầu. Ánh mắt cậu dán chặt vào Asano Nao, nụ cười trên môi khẽ lay động tâm tư, khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
Cô quay người định rời đi, nhưng một bàn tay đã giữ chặt cổ tay cô lại.
Cảnh này sao mà quen thuộc thế.
Trên bệ cửa sổ tầng hai, lũ chim sẻ ríu rít không ngừng, tiếng kêu ồn ào khiến lòng Senju Kazumi rối bời.
Cả một đêm dài cô trằn trọc không sao chợp mắt, trong đầu cứ tua đi tua lại cảnh tượng tối qua.
Cô thấy xấu hổ, thấy tội lỗi. Sao cô lại có thể định tỏ tình với bạn trai của bạn mình chứ!
May mà Minami Yuuki đã kịp thời ngăn lại, không để cô phạm phải sai lầm đó.
Nhưng bây giờ, cô phải đối mặt với Minami Yuuki và Asano Nao thế nào đây?
Từ lúc trời sáng, cô cứ mãi dằn vặt về chuyện này.
Thà cứ nói toạc ra lời tỏ tình, rồi quan hệ tan vỡ, từ đó về sau không bao giờ qua lại nữa cho xong!
Cô ngồi bật dậy, lục túi áo khoác, gỡ chiếc Omamori tình duyên trên chùm chìa khóa xuống. Chiếc Omamori màu đỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, những dòng chữ thêu bằng chỉ vàng như đang tỏa sáng dưới ánh nắng.
Cô đột nhiên siết chặt chiếc Omamori, lấy hết can đảm bước nhanh đến bên cửa sổ, kéo cửa ra rồi ném nó về phía lũ chim sẻ đang inh ỏi trên cột điện.
Chiếc Omamori màu đỏ rơi xuống mặt đường xi măng xám xịt. Lũ chim sẻ giật mình bay đi mất. Cô khoác vội chiếc áo, mở cửa phòng rồi đi xuống lầu.
Chẳng phải chỉ là say xỉn mất kiểm soát thôi sao? Có gì mà phải dằn vặt chứ! Say rồi thì làm gì mà chẳng được!
Cô bước cộp cộp xuống cầu thang, những bước chân thật vững vàng.
Cô đã vạch sẵn kế hoạch trong đầu: gặp Minami Yuuki là giả ngơ. Con người cô tối qua không phải là cô của bây giờ, cô của bây giờ chẳng biết gì hết!
Cô vào phòng khách nhưng không thấy Minami Yuuki, cũng chẳng thấy Asano Nao. Trong bếp, quả trứng rán dở đang nằm im lìm trên đáy chiếc chảo đen.
Một linh cảm trỗi lên trong lòng, và theo linh cảm đó, cô đi đến trước cửa phòng ngủ chính.
Cô nghe thấy tiếng động từ bên trong.
[Cậu tìm thấy Asano Nao, cùng cô ấy ân ái. Đến khi hai người ra ngoài, Senju Kazumi đã rời đi.]
[Suốt một tháng trời, Senju Kazumi không xuất hiện, cũng không hồi âm tin nhắn.]
[Cậu có chút lo lắng, đắn đo mãi rồi quyết định không đi tìm cô. Asano Nao thì buồn rười rượi, cậu ở bên cạnh an ủi cô.]