[Bạn xin nghỉ phép dài ngày, tự nhốt mình trong nhà của gia đình Asano. Vẫn như mọi khi, bạn thường kéo tung rèm cửa phòng khách, nằm dài trên chiếc ghế sofa êm ái để cảm nhận sự ấm áp và cảm giác choáng ngợp mà ánh nắng mang lại.]
[Bạn đọc sách nhạc lý, luyện tập nhạc cụ. Khi những ngón tay lật giở từng trang sách mỏng, giữa những dòng chữ ken đặc, bạn dường như thoáng thấy tên cô ấy. Bạn vội tìm lại, nhưng lúc thì chỉ thấy một ký tự trong tên cô, lúc lại chẳng tìm thấy gì. Khi đôi môi chạm vào nhạc cụ lấp lánh ánh kim trầm mặc, trong khoảnh khắc mong manh giữa nốt nhạc cũ chưa tan và nốt nhạc mới chưa vang lên, bạn ngỡ như nghe thấy giọng nói của cô. Bạn ngừng thổi, lắng tai nghe, nhưng chỉ còn lại tiếng gió và tiếng bước chân của người qua đường ngoài cửa sổ.]
[Một tuần sau, chuông cửa vang lên.]
[Dù biết rõ người ngoài cửa không thể nào là cô ấy, trong lòng bạn vẫn le lói một tia hy vọng hão huyền. Bạn vội vàng đặt sách xuống, sải bước ra tiền sảnh rồi mở cửa.]
[Người đứng ngoài cửa là Senju Kazumi.]
[Trong ánh mắt cô ấy nhìn bạn ngập tràn sự áy náy và lo sợ. Cô ấy cúi gằm đầu, bất động, câm lặng. Trong một thoáng, bạn thực sự đã nhìn thấy bóng hình của Asano Nao trên người cô.]
[Vầng dương tàn không đủ sức xua đi cái lạnh của mùa thu, cơn gió lồng lộng khắp nơi giật lấy vạt áo người đi đường. Bạn mời Senju Kazumi vào nhà.]
[Bạn không hỏi Asano Nao đang ở đâu, cũng không hỏi về âm mưu giữa họ. Bạn chỉ hỏi một điều duy nhất: tại sao một năm trước, Senju Kazumi, người vốn đã mất liên lạc, lại xuất hiện ở nhà Asano.]
[Senju Kazumi kể rằng, chính Asano Nao đã tìm được tài khoản LINE mới của cô qua một người bạn trên mạng rồi liên lạc.]
[Bàn tay cô ấy run rẩy, vì sợ bạn sẽ nói ra những lời khiến cô đau lòng.]
[Bạn kết thúc cuộc trò chuyện, đồng thời xin lỗi vì đã từng chế giễu cô từ rất lâu trước đây.]
[Bạn nhớ lại viễn cảnh Asano Nao u uất qua đời trong lần mô phỏng cuộc đời trước, nhớ lại những lời tiên đoán bi thương của cô về tương lai chính mình trong tập tài liệu. Bạn nghĩ rằng, có lẽ để cô ấy ra đi mới là lựa chọn tốt nhất.]
[Trong cuộc đời này, việc bạn không hề che giấu mà dồn hết tâm sức và tài năng để theo đuổi âm nhạc đã khiến Asano Nao càng cảm nhận rõ hơn tử khí mục ruỗng đang tiềm tàng trong cơ thể mình. Cô ấy yêu bạn, bạn là vầng trăng trong lòng cô, nhưng ánh trăng quá đỗi trong sáng, nó sẽ soi rọi sự mục nát thảm hại của cô, mang đến nỗi giày vò đến xương tủy.]
“Haizz—”
Nhìn những dòng chữ của hệ thống mô phỏng, Minami Yuuki thở dài.
Cùng với nỗi buồn, một luồng bất bình dâng lên trong lòng. Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía căn phòng của Asano Nao.
Cái cô nàng hikikomori tâm thần lệch lạc này, phiền phức không thể tả nổi!
Cậu biết, tâm trí không phải là thứ Asano Nao có thể điều khiển, nhưng điều đó không ngăn cậu trút giận.
Đang yên đang lành yêu đương, cớ sao cứ phải suy nghĩ những chuyện vớ vẩn! Nào là mặc cảm, bi thương, vầng trăng, tử khí, mộ bia, tương lai thảm kịch, nghĩ mấy thứ đó để làm gì cơ chứ! Chúng có quan trọng gì đâu!
Chính vì cô lúc nào cũng nghĩ đến những thứ đó, chúng mới có cơ hội xâm chiếm tâm trí cô.
Cũng giống như đang nằm trên một phiến đá ấm áp dễ chịu dưới ánh nắng chan hòa, đó vốn là một chuyện vô cùng tốt đẹp. Nhưng cô lại cứ phải nghĩ đến góc tối bên dưới, cứ nhất quyết phải lật phiến đá lên để nhìn, để quan sát những con giun đất xấu xí, lũ rận gỗ đáng sợ, và loài cuốn chiếu hôi hám sống trong lớp đất ẩm dưới phiến đá.
Những sinh vật này vốn dĩ đang yên phận ở mặt khuất của ánh sáng, chẳng bao giờ chủ động rời khỏi khe hở ẩm thấp đó. Chúng bị hành động của cô đánh thức, rồi dùng những bước đi và dáng vẻ rợn người bò ra ngoài ánh sáng nơi cô đang sống. Nỗi sợ của cô trở thành sự thật, rồi cô lại vin vào cái sự thật đó làm cơ sở cho trí tưởng tượng, tiếp tục lật thêm nhiều phiến đá khác, khơi ra thêm nhiều lũ côn trùng hơn, để rồi tự đẩy mình vào nỗi sợ hãi bất tận!
Tất cả là tại cô, chính vì cô đã để mắt đến chúng, nên chúng mới xuất hiện.
Minami Yuuki thầm nảy ra một ý nghĩ xấu xa, có lẽ mình không nên yêu đương tử tế với cô làm gì. Chi bằng một đêm tối trời, lẻn vào nhà cô, ép cô phải thuận theo, rồi nhốt cô trong phòng ngủ quanh năm không thấy mặt trời. Mỗi ngày đến bữa thì gọi cô xuống nấu cơm, bắt cô dùng tiền tiết kiệm để nuôi cậu, rồi trước ánh mắt của biết bao bạn bè thân thích, ép cô mặc váy cưới thành hôn với cậu, sinh cho cậu vài đứa con!
Như thế, vì ánh mặt trời vốn dĩ không tồn tại, vầng trăng cũng chẳng hề có, biết đâu lại khiến cô bớt đi những tưởng tượng u ám, mà an phận với hiện tại “bi thảm”!
Nghĩ vẩn vơ một hồi, tâm trạng Minami Yuuki khá lên.
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Cậu không có kế hoạch phạm tội, cũng không thấy việc làm những chuyện như vậy trong mô phỏng cuộc đời có ý nghĩa gì. Dựa trên vài lần nhận xét của hệ thống, có thể thấy máy mô phỏng này cổ xúy cho một tình yêu trong sáng và lành mạnh. Kịch bản một kẻ ép buộc và một cô gái nạn nhân chắc chắn sẽ không được điểm cao.
Cậu tiếp tục xem máy mô phỏng.
[Bạn trở lại trường học, dồn toàn bộ tâm huyết vào âm nhạc. Nhà của Asano chỉ còn là nơi bạn ngả lưng, còn khi tỉnh táo, bạn hoặc ở giảng đường, hoặc ở trong phòng luyện tập.]
[Bạn thường xuyên gặp Senju Kazumi. Cô ấy lặng lẽ đến, đứng nhìn bạn rất lâu, rồi lại lặng lẽ rời đi.]
[Tốt nghiệp đại học, bạn ở lại trường để học lên cao hơn. Senju Kazumi bắt đầu sự nghiệp của mình.]
[Sau khi nhận bằng tiến sĩ, bạn sang Mỹ du học. Do điều động công tác, Senju Kazumi cũng chuyển đến Mỹ.]
[Năm ba mươi hai tuổi, bạn kết hôn với Senju Kazumi.]
Quả nhiên là cô đã chiếm được vị trí!
Minami Yuuki xoa xoa thái dương, lòng đầy phức tạp.
[Sau khi kết hôn, bạn trở về Nhật Bản, gia nhập Dàn nhạc Giao hưởng Misaki. Tài năng của bạn nhanh chóng thu hút sự chú ý.]
[Dàn nhạc thường xuyên lưu diễn khắp nơi trong và ngoài nước. Bạn nhanh chóng chán ngán những ngày tháng bôn ba, bèn từ chức và đến giảng dạy tại Đại học Nghệ thuật Misaki.]
[Bạn gom góp tiền tiết kiệm từ công việc chính và các việc làm thêm, mua một căn biệt thự cạnh trường và sống cùng Senju Kazumi.]
[Cuộc sống giảng dạy rất thong dong, bạn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Bạn bắt đầu luyện tập các loại nhạc cụ khác và quay lại với việc sáng tác đã bỏ dở. Vẻ ngoài điển trai cùng tài năng xuất chúng của bạn đã chiếm được cảm tình của nhiều sinh viên. Thường có nữ sinh nhét thư tình vào tập bài giảng hoặc ngăn bàn của bạn. Bạn gom tất cả lại, mang về nhà giao cho Senju Kazumi xử lý.]
[Senju Kazumi vừa vui vì sự thẳng thắn của bạn, vừa giận vì sự bạo dạn của mấy cô nữ sinh mới lớn. Cô ấy chăm chút vẻ ngoài, thường xuyên ra vào trường, cố tình khoác tay bạn và tỏ ra thân mật. Những lá thư tình cũng dần ít đi.]
[Năm bạn ba mươi sáu tuổi, bạn và Senju Kazumi có một người con, là một bé gái. Bạn đặt tên cho con là Toka, với hy vọng con sẽ là một cô bé mạnh mẽ.]
[Một mùa tựu trường nữa lại đến. Trong lớp học do chính mình phụ trách, bạn chú ý đến một nữ sinh viên đặc biệt.]
[Mái tóc dài đen óng như lông quạ và đôi mắt long lanh linh động của cô bé khiến bạn liên tưởng đến một bóng hình đã phủ bụi trong ký ức.]
[Tên cô bé là Yorihime Miyu, một đứa trẻ có phần tách biệt.]
[Bạn cố gắng tiếp cận, nhưng lần nào cô bé cũng hoảng hốt lảng tránh.]
[Với sự kiên trì bền bỉ, cuối cùng bạn cũng kết bạn được với cô bé.]
[Vào học kỳ thứ hai, cô bé nghỉ học.]
[Bạn gọi vào số điện thoại trên phiếu đăng ký nhưng không ai trả lời. Bạn tìm đến địa chỉ ghi trên phiếu, nơi đó cũng không có người ở.]
[Tựa như một chiếc lông vũ trắng bị cơn gió xuân cuốn đi, Yorihime Miyu biến mất dưới ánh nắng xuân ấm áp.]
[Con gái của bạn và Senju Kazumi lớn lên khỏe mạnh. Cô bé giống hệt Senju Kazumi, không hoạt ngôn nhưng có nội tâm kiên cường. Điều khiến bạn có chút tiếc nuối là con bé không có hứng thú với âm nhạc, mà chọn trở thành một đầu bếp. Con bé đã kế thừa tài năng thiên bẩm của bạn và tự mình tạo dựng danh tiếng trong giới ẩm thực.]
[Năm năm mươi lăm tuổi, bạn nghỉ hưu và bắt đầu cuộc sống an dưỡng tuổi già.]
[Có lẽ vì đã nhàn rỗi quá lâu, bạn thường xuyên nhớ về cô ấy trong ký ức. Bạn tìm chiếc chìa khóa cất trong két sắt, đến địa chỉ quen thuộc, mở cánh cửa thân quen.]
[Ngoài những dấu vết của thời gian, mọi thứ trong nhà vẫn y nguyên.]
[Năm sáu mươi tuổi, bạn nhận được một lá thư.]