Yêu đương phải chờ mô phỏng xong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

441 2925

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

397 706

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

120 351

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Hoàn thành)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

593 2711

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

(Đang ra)

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Aoikou

Ban ngày, Alicia Snowell là một cô dâu trung thành của các vị thần, hết lòng cống hiến cho Thánh Giáo hội và tín đồ của mình. Đêm xuống, chị lại là giáo tra thượng hạng của Giáo hội, không ngần ngại d

26 264

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

106 38

Toàn văn - Chương 34: Lá thư cuối cùng

Người đưa thư mang phong bì tới, và bạn đã nghĩ đó chỉ là một lá thư mời hay tờ hóa đơn nào đó. Ngay khoảnh khắc cầm lá thư trên tay, bạn biết mình đã nhầm.

Chính giữa phong bì cộm lên, trong khi các phần còn lại rất mỏng. Qua cảm giác, bạn đoán bên trong có một miếng vải nhỏ và một tờ giấy viết thư mỏng manh.

Senju Kazumi không có nhà. Một giờ trước, bà ấy đã đến câu lạc bộ người cao tuổi. Dạo này, những bà cụ học thức cao như họ bỗng nhiên lại dồn hết tâm huyết vào việc giáo dục bọn trẻ trong cô nhi viện, thường xuyên đến đó làm giáo viên tình nguyện. Tháng trước, bà ấy còn lôi cả bạn đi dạy một tiết nhạc.

Thời trẻ, Senju Kazumi là người khá trầm mặc, lúc nào cũng lủi thủi một mình. Giờ đây khi tóc đã điểm bạc, bà lại trở nên năng nổ giao tiếp. Ngược lại với bà, bạn bây giờ, ngoài việc thư từ qua lại với vài người bạn cùng lứa có trọng lượng trong ngành, thì chẳng buồn viết cho ai một chữ, nói với ai một lời.

Một người như bạn, vốn dĩ không nên có thư gửi tới, nhưng trên phong bì lại ghi rõ tên bạn. Bạn ngờ rằng Senju Kazumi đã tham gia hoạt động nào đó rồi ghi tên bạn, nên thực chất lá thư này là gửi cho bà ấy.

Sau một thoáng do dự, bạn quyết định mở ra xem.

Minami Yuuki nhắm mắt lại. Khung cảnh ký ức hiện lên rõ mồn một sau mí mắt ông.

Giữa mùa đông giá rét, những tia nắng mai yếu ớt rọi lên khóm cây trơ trụi trong vườn. Minami Yuuki, trong dáng vẻ đã già nua, chậm rãi bước vào trong đình, ngồi xuống bên chiếc bàn tròn, rồi dùng bàn tay hằn sâu nếp nhăn xé mở phong bì.

Bên trong là một chiếc túi niêm phong trong suốt, đựng hai vật: một tờ giấy viết thư và một chiếc khăn tay.

Dù chiếc khăn vẫn trắng tinh, nhưng các góc đã sờn rách thấy rõ.

Bao năm qua, Minami Yuuki đã tiếp xúc với vô số loại vải cao cấp. Ông chỉ cần chạm vào là biết ngay đây là một món đồ rẻ tiền.

Thoáng chốc, ông không nhận ra chiếc khăn này. Mãi đến khi mở nó ra, nhìn thấy chữ “Minami” thêu bằng chỉ xanh ở góc, ông mới sực nhớ ra. Đây là chiếc khăn tay của ông hồi nhỏ, chiếc khăn ông đã tặng cho một người phụ nữ hơn bốn mươi năm về trước.

Đôi tay ông, đôi tay đã trải qua sáu mươi năm tháng, vẫn có thể vững vàng lướt trên phím đàn, gảy từng dây tơ, nâng ngang ống sáo, giờ đây lại run lên bần bật trong ánh nắng mùa đông.

Ông cẩn thận gấp chiếc khăn lại, đặt vào túi niêm phong, rồi lấy tờ giấy thư ra mở đọc.

Những dòng chữ có phần nguệch ngoạc hiện ra trước mắt.

[Xin lỗi.]

Lá thư mở đầu bằng một lời xin lỗi đột ngột và trơ trọi.

Điều đó chẳng những không làm mềm lòng Minami Yuuki, mà ngược lại còn khiến ông thêm phần oán giận.

Nếu ngày ấy đã quyết dứt áo ra đi, thì bây giờ còn gửi thư làm gì? Xin lỗi vì điều gì?

[Tuần trước, nhân viên Công ty Điện lực lại đến thúc em trả khoản phí đã nợ từ lâu. Chút tiền cuối cùng em đã dùng để mua một chiếc chăn len. Em thực sự đã cùng đường rồi.]

Minami Yuuki cau mày. Ông không thể ngờ cuộc sống tuổi già của Asano Nao lại lâm vào hoàn cảnh bi đát đến vậy. Trong những lần mô phỏng cuộc đời trước đây, số tiền tiết kiệm của cô ấy rõ ràng đủ cho cả hai sống đến già. Bị người khác lừa gạt ư? Hay đã tiêu xài hoang phí hết rồi?

Ông không ngại hỗ trợ Asano Nao về mặt vật chất. Nói đúng hơn, ông đang nóng lòng vin vào cớ đó để cô xuất hiện trước mặt mình.

Thứ tình cảm của bốn mươi năm trước, vốn tưởng đã bị hơn bốn mươi mùa đông tuyết phủ chôn chặt trong một góc tâm hồn, đóng thành một khối băng dày và vững chắc. Ấy thế mà ngay khoảnh khắc nhìn thấy chiếc khăn tay, lớp băng tuyết lạnh giá tích tụ suốt nửa đời người đã lặng lẽ tan chảy.

Ông vội vã đọc tiếp, mong tìm thấy một địa chỉ, một cách thức liên lạc.

[Em không mua thêm một bộ quần áo mới, không sắm một món đồ đạc mới. Game, manga và tiểu thuyết thì đã ngừng mua từ bốn mươi năm trước rồi. Em bán lại những món đồ cũ, bán cả những kỷ vật bà ngoại để lại. Em không dám bán lẻ từng món, anh biết mà, đó là một sự tra tấn đối với em. Em đã phải nhờ một tiệm đồ cũ đến thu mua trọn gói.

Em không có tiền trả tiền điện. Ba ngày trước, ngay cuối đợt rét đậm, Công ty Điện lực đã cắt điện nhà em.

Em đang thắp nến, ngồi bên chiếc bàn lạnh như một tảng băng để viết lá thư này cho anh. Cả người em lạnh cóng, thái dương đau nhói. Phải dùng cơ thể cứng đờ và đầu óc trì độn này để viết thư thực sự là một cực hình.

Nhưng nếu không viết cho anh, em còn biết làm cách nào nữa đây? Anh đã từng là tất cả của em, và bây giờ vẫn là tất cả của em!]

Minami Yuuki kéo cao cổ áo khoác. Đợt rét đậm đã qua nhưng trời vẫn còn rất lạnh, nhất là vào những đêm lộng gió. Ông không dám tưởng tượng, trong cảnh không có điện, không có máy sưởi, người ta phải chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt đến mức nào để cầm cự qua ngày.

Ông chỉ muốn túm lấy cổ áo Asano Nao và gào lên hỏi tại sao cô không viết thư sớm hơn.

[Vốn dĩ em không muốn làm phiền anh. Anh, người đang đọc lá thư này, có lẽ đang sôi sục giận dữ, có lẽ hoàn toàn dửng dưng, mà cũng có lẽ đã quên bẵng em là ai. Cơn giận của anh thiêu đốt tim em, sự dửng dưng của anh khiến em đau khổ, và sự lãng quên của anh phủ nhận đi chính ý nghĩa tồn tại của em.

Nhưng em phải viết lá thư này. Anh là hy vọng cuối cùng của em. Giữa biển khổ mênh mông này, chỉ có anh mới có thể chìa tay ra cứu vớt em.

Em muốn kể cho anh nghe mọi chuyện. Những gì anh đã biết em sẽ không nhắc lại. Sức khỏe không cho phép em viết nhiều. Cứ viết được một đoạn là em lại phải đứng dậy đi lại, xoa cho nóng người.

Đến tận bây giờ em vẫn nhớ như in, buổi chiều ba giờ ngày hai mươi lăm tháng ba, anh đã chuyển đến căn hộ phía sau nhà em. Anh đến một mình, vai đeo chiếc túi du lịch lớn màu xám, tay kéo chiếc vali to màu bạc.

Hôm đó, em vào phòng sách lấy truyện tranh. Trong lúc kéo rèm, em vô tình liếc qua cửa sổ và thấy bóng anh. Anh đang đứng ngay sau nhà em, ngay dưới cửa sổ phòng em. Tay trái anh kéo vali, tay phải giơ lên che trán, ngẩng đầu nhìn quanh quất, tìm kiếm căn hộ của mình.

Em đã bị ấn tượng bởi hành trang của anh. Trông anh chỉ như một cậu nhóc vừa tốt nghiệp cấp hai, vậy mà lại có thể một mình mang hành lý đến một thành phố hoàn toàn xa lạ.

Lúc ấy em vừa chơi xong một tựa game mới phát hành, đang chẳng có việc gì làm. Em đã để ý đến anh, và luôn tìm kiếm bóng hình anh ngoài cửa sổ. Tự lúc nào không hay, em đã dán mắt ở cửa sổ phòng sách cả ngày trời.

Năm đó em mười chín tuổi. Em chưa từng bận tâm đến một chàng trai nào như thế, cũng chưa từng quan sát ai tỉ mỉ đến vậy, cho đến khi anh xuất hiện. Em viết những điều này để anh hiểu rằng, tình yêu của em, ngay từ khi chớm nở, đã hoàn toàn thuộc về anh.

Ngòi bút này không thể nào diễn tả hết tình cảm của em dành cho anh, và cơ thể này cũng không cho phép em nói nhiều hơn. Chữ em nguệch ngoạc lắm rồi phải không? Xin lỗi anh, em chỉ cầu xin anh hãy đọc hết lá thư này.

Có lẽ anh đã sớm nhận ra, rằng em đã lên kế hoạch rời xa anh từ lâu. Kế hoạch đó được vạch ra vào một buổi tối rất đỗi bình thường, khi chúng ta đi dạo và tình cờ gặp các bạn trong dàn nhạc của anh. Sự kính trọng họ dành cho anh khiến tim em nhói đau. Em tin chắc rằng, ở bên anh sẽ chỉ kéo anh chìm vào vực sâu của một cuộc đời thất bại.

Sau khi rời xa anh, em trở về căn nhà của bà ngoại quá cố để lại. Bà nội đã đến chăm sóc em. Bà đã vất vả cả một đời, trước mất đi con trai và con dâu, sau lại thấy đứa cháu gái duy nhất trở nên thế này. Chắc hẳn bà đã đau khổ lắm, nhưng lúc đó em chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến bà.

Bà nội mất đã ba mươi năm. Một người dì họ xa đã đứng ra lo liệu tang lễ, theo như di nguyện của bà.

Em không góp một đồng, cũng không đến dự. Tang lễ được tổ chức ở quê bà, em không thể đến được. Mọi thứ đều được làm đơn giản, bằng số tiền tiết kiệm ít ỏi của bà. Em không thể bỏ tiền ra, vì em đã tính toán cả rồi. Số tiền em có chỉ vừa đủ để trang trải cuộc sống.

Em đã không ngờ rằng, sau đó lại xảy ra biến cố như vậy.

Hôm qua, bệnh viện gọi điện, báo rằng đã đến kỳ đóng khoản phí tiếp theo. Em không thể xoay xở đâu ra tiền nữa. Thứ duy nhất em còn lại chính là căn nhà ở thành phố Misaki.

Nhưng em không thể động đến căn nhà đó. Biết đâu anh sẽ quay lại, dùng chìa khóa mở cửa, nằm xuống chiếc sofa quen thuộc, vuốt ve mặt bàn gỗ nơi chúng ta từng ăn tối, ngắm nhìn chiếc giường chất chứa bao kỷ niệm vui vẻ. Đó là niềm an ủi của em. Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi, tim em đã run lên vì hạnh phúc.

Nhưng em hết tiền rồi. Căn nhà ở quê cũng đã được bà bán đi để lấy tiền cho em.

Em phải trả viện phí. Em không thể trì hoãn. Em không thể để bệnh viện cắt đứt việc điều trị, giống như Công ty Điện lực đã làm. Cắt đứt… việc điều trị của con gái chúng ta.

Con gái đáng thương yêu dấu của em, mẹ xin lỗi con. Tóc con giống mẹ, mắt giống mẹ, vai giống mẹ, bàn tay cũng giống mẹ. Chính vì con giống mẹ quá nhiều, nên con mới rơi vào hoàn cảnh này!

Xin lỗi anh, trên giấy hẳn đã có thêm vài nếp nhăn rồi phải không? Xin hãy tha thứ cho em. Em không còn sức để thay một tờ giấy khác, cũng không còn can đảm để viết lại một lần nữa.

Để em nói tiếp về con gái chúng ta. Con bé là mảnh vỡ của anh mà em đã đánh cắp.

Trên người con bé, chỉ có đôi môi là giống anh. Đôi môi ấy, mỗi khi vui vẻ lại cong lên thành một nụ cười ấm áp như nắng mai. Em đã không biết bao nhiêu lần chạm vào nó, hôn lên nó khi con bé còn thơ dại, chỉ để mong rằng qua đó, em có thể chạm đến anh.

Đôi khi, em ghen tị với con bé vì sở hữu đôi môi ấy. Chỉ cần có nó, con bé đã có thể khác biệt với em.

Em, kẻ không chịu nổi sự yếu đuối của bản thân, không chịu nổi sự ra đi của cha mẹ, không chịu nổi lời chế nhạo của bạn bè, đã chạy trốn về nhà sống vật vờ. Còn con bé, dù có một người mẹ nực cười, một người mẹ chỉ mang lại sự chế giễu, vẫn kiên cường hoàn thành việc học.

Em đã không đặt tên con là Rikka. Một phần vì em hổ thẹn khi dùng cái tên đó, một phần vì em sợ rằng nếu anh và con bé có lướt qua nhau, anh sẽ nhận ra con bé qua cái tên quen thuộc. Con bé là mảnh vỡ cuối cùng của anh mà em có, và dù là anh, em cũng sẽ không để anh cướp con bé khỏi tay mình!

Em không dùng họ Asano, mà dùng họ của bà trước khi kết hôn – Yorihime.

Con gái của chúng ta tên là Yorihime Miyu.

Có lẽ anh thấy cái tên này hơi quen. Kỳ nghỉ hè hai mươi năm trước, Miyu về nhà khoe với em rằng con bé ở trường rất vui, và có một vị giáo sư họ Minami rất quan tâm đến con bé.

Em đã sững người. Mãi đến khi Miyu lay vai, em mới hoàn hồn. Em cố giữ vẻ bình thản, hỏi con bé về vị giáo sư đó. Con bé đã vui vẻ kể cho em nghe tất cả.

Từ miệng con bé, em đã nghe thấy tên anh. Lòng em rối như tơ vò. Suốt bao năm, em đã cố tình lảng tránh tên anh, không bao giờ đọc tin tức về giới âm nhạc. Em không thể ngờ rằng, cái tên ấy lại được thốt ra từ chính miệng Miyu.

Miyu từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh. Thời đi học, thành tích của em chỉ ở mức trung bình, còn con bé thì lần nào cũng đứng đầu lớp. Con bé chắc chắn đã thừa hưởng tài năng phi thường từ anh.

Một cách ích kỷ và độc đoán, em muốn con bé càng giống anh hơn nữa. Em cho con bé học nhạc, tham gia câu lạc bộ kèn hơi. Con bé đã thi đỗ vào Đại học Nghệ thuật Misaki, cùng trường với anh.

Em chưa bao giờ ngờ rằng, anh lại đang giảng dạy ở đó.

Khi Miyu còn nhỏ, mỗi lần đứng bên cửa sổ đợi con về, hay những lúc tỉnh giấc giữa đêm, em đều lo sợ rằng một ngày nào đó, tiếng gọi của huyết thống sẽ dẫn lối cho Miyu gặp được anh, rồi con bé sẽ nắm tay anh mà rời xa em. Bởi vì, con bé chính là mảnh vỡ của anh mà em đã đánh cắp.

Khi Miyu lớn lên, ảo ảnh đó đã không còn xuất hiện nữa. Em đã không ngờ rằng, nó chỉ đang ẩn mình trong thực tại, để chờ đến lúc này giáng cho em một đòn chí mạng!

Em thấy được sự ngưỡng mộ trong mắt Miyu. Con gái ngưỡng mộ cha là lẽ thường tình. Em tin rằng, chỉ cần anh vẫy tay một cái, Miyu sẽ rời bỏ em để đến bên cạnh anh!

Em đã trằn trọc bao đêm. Em đã từng mường tượng ra viễn cảnh này. Trong những tưởng tượng đó, em sẽ cứng rắn đưa Miyu đi, trốn đến một nơi mà anh không bao giờ tìm thấy. Mọi viễn cảnh đều như vậy! Không có ngoại lệ!

Nhưng lúc đó, em đã do dự. Em không biết liệu mình có nên trói buộc Miyu như vậy không. Con bé đã xa anh mười tám năm, và giờ số phận đã cho hai cha con gặp lại. Lẽ nào em lại nhẫn tâm chia cắt họ, đẩy con bé trở lại cuộc sống không có cha suốt mười tám năm qua?

Giữa những do dự đó, một ảo tưởng tươi đẹp hiếm hoi đã nảy sinh trong đầu em. Em nghĩ, mình có thể ẩn mình đi. Chỉ cần Miyu không nhắc đến em, có lẽ anh sẽ không bao giờ đoán ra Miyu là con gái mình. Như vậy, Miyu vẫn sẽ thuộc về em, mà em lại có thể thông qua con bé để biết được tin tức của anh.

Tim em đã đập loạn nhịp. Em thức trắng đêm đó, đến rạng sáng mới lơ mơ ngủ thiếp đi.

Là lỗi của em!

Đây chính là sự trừng phạt cho việc em đã ảo tưởng những điều không nên ảo tưởng!

Trưa hôm đó em tỉnh dậy, gọi tên Miyu, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại trong căn nhà trống trải. Em vào phòng con bé, và tim em như rơi xuống vực thẳm.

Miyu nằm gục giữa gầm giường và tủ quần áo, tay ôm lấy ngực, mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch.

Nếu sáng hôm đó em không ngủ say như chết, em đã có thể nghe thấy tiếng động của Miyu, đã có thể đưa con gái chúng ta đến bệnh viện sớm hơn!

Miyu sinh ra đã có vấn đề về tim, em không nhớ nổi tên căn bệnh mà bác sĩ đã nói. Đầu em bây giờ đau như búa bổ. Em chỉ muốn lấy búa đập vỡ sọ mình ra, nhưng em không thể. Em còn phải viết cho xong lá thư này.

Đứa con gái đáng thương của chúng ta, từ lúc sinh ra đã phải làm bạn với thuốc. Cơ thể nhỏ bé của con đã phải chứa không biết bao nhiêu là thuốc viên trắng, thuốc con nhộng đủ màu. Con đã lớn lên trong đau đớn của bệnh tật và vị đắng của thuốc.

Vốn dĩ em đã tính toán cả rồi! Em đã tính rất kỹ rồi! Số tiền còn lại đáng lẽ phải đủ cho con bé dùng thuốc đến năm chín mươi tuổi!

Nhưng bây giờ đã không còn đủ nữa. Tiền của em đã hết sạch, tất cả là vì sáng hôm đó em đã ngủ quá say, không hề nghe thấy động tĩnh gì từ Miyu!

Em đã gọi xe cứu thương, đưa Miyu đến bệnh viện. Em đã bỏ lỡ thời gian vàng để cấp cứu. Miyu vẫn còn sống, nhưng phần đời còn lại của con bé sẽ phải trải qua trong bệnh viện.

Em hết tiền rồi.

Căn nhà này đã quá cũ nát. Gió từ đâu đó lùa vào, thốc vào lưng em. Em không còn cảm giác ở đôi chân nữa, hai hàm răng thì cứ va vào nhau lập cập.

Em không có tiền trả tiền điện, và em cũng chẳng cần trả nữa. Nhưng Miyu của em, con gái của chúng ta, cần tiền thuốc, tiền chăm sóc, tiền viện phí… Em không còn một đồng nào. Nhiệt độ trong bệnh viện giờ thế nào? Chiếc chăn len em đặt mua trên mạng, Miyu đã nhận được chưa?

Em là một kẻ vô dụng, không thể kiếm ra tiền. Anh đã dạy em viết lách, nhưng giờ em chẳng thể viết nổi một chữ. Nếu có tiền, em đã có thể thuê một căn nhà gần bệnh viện, thuê người chăm sóc tại nhà cho Miyu. Con bé đã không phải chỉ nằm lại trong bệnh viện!

Em viết thư này cho anh, để cầu xin anh. Xin anh hãy chăm sóc Miyu, xin anh hãy trả viện phí. Thông tin bệnh viện em đã ghi ở cuối thư.

Nếu được, xin anh hãy giấu Kazumi. Em có lỗi với cô ấy. Cô ấy không hề biết gì về chuyện của Miyu cả.

Em xin lỗi anh, xin lỗi Miyu, xin lỗi bà, xin lỗi Kazumi…

Khi anh nhận được lá thư này, em chắc chắn đã chết ở một xó xỉnh nào đó trong căn nhà này rồi. Người đàn bà đã chết này cầu xin anh, hãy cứu lấy con gái của hai ta.]