[Bức thư đột ngột dừng lại, bên dưới là địa chỉ bệnh viện và số điện thoại liên lạc.]
[Bạn chạm vào hai nếp nhăn ở giữa tờ giấy trắng, đó là dấu vết của nước mắt đã khô. Bạn kinh ngạc vì những chuyện được kể trong thư, bạn gấp lá thư lại, run rẩy và cẩn thận đặt nó về lại phong bì.]
[Mặt trời đã lên cao, vài bông tuyết trượt khỏi cành cây, bị gió cuốn đi rồi đập vào hàng rào.]
[Bạn đã gặp Yorihime Miyu, con gái của bạn và Asano Nao. Cô bé yếu hơn bạn tưởng tượng rất nhiều. Bạn dùng mối quan hệ của mình để chuyển con bé đến Bệnh viện trực thuộc Đại học Misaki để chẩn đoán kỹ hơn, bạn mời cả những bác sĩ danh tiếng từ Âu Mỹ để hội chẩn. Bạn chỉ có thể làm dịu đi phần nào nỗi đau bệnh tật của con bé.]
[Thi thể của Asano Nao được tìm thấy tại nhà riêng ở làng Iori, tỉnh Yuuhi. Bạn và Senju Kazumi đã tổ chức tang lễ cho cô ấy. Tang lễ chỉ có hai người.]
[Về chuyện của Yorihime Miyu, Asano Nao cứ ngỡ mình đã giấu được Senju Kazumi, nhưng thực ra Kazumi đã sớm đoán ra. Senju Kazumi không ngờ rằng, sự cố tình lờ đi của mình lại dẫn đến kết cục như vậy. Cô ấy xin lỗi bạn, bạn đã tha thứ, không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa.]
[Senju Kazumi trút hết nỗi áy náy của mình lên Yorihime Miyu. Cô thường dắt Toka đến thăm Miyu và trò chuyện cùng cô bé. Mỗi tuần bạn đến phòng bệnh một lần, nói chuyện với Yorihime Miyu một lát. Sức khỏe của con bé không cho phép thổi các nhạc cụ hơi nữa, bạn bèn dạy con bé chơi đàn organ điện tử và guitar.]
[Bạn và Kazumi không kể cho hai đứa trẻ nghe chuyện trong thư, bởi trái tim mỏng manh của Yorihime Miyu không thể chịu nổi cú sốc quá lớn. Con bé cũng sẽ nghi ngờ tình cảm mà các bạn dành cho nó, nên các bạn đành nói dối rằng Asano Nao là một người bạn thân.]
[Cuộc đời bạn dừng lại ở tuổi chín mươi, thọ hơn tuổi thọ trung bình chín năm. Cuộc đời của Yorihime Miyu dừng lại ở tuổi sáu mươi mốt, kém hơn tuổi thọ trung bình hai mươi sáu năm.]
[Trước lúc lâm chung, bạn có hai điều hối tiếc: một là Asano Nao, hai là âm nhạc. Thành tựu âm nhạc của bạn rất đáng nể, bạn đã đào tạo ra nhiều nhạc sĩ nổi tiếng, nhưng bản thân lại không thể bước vào ngôi đền của những bậc thầy để sánh vai với các vĩ nhân lịch sử. Âm nhạc của bạn quá nặng về kỹ thuật, thiếu đi cảm xúc và thiếu một phong cách cá nhân nổi bật.]
[Senju Kazumi qua đời vào năm thứ hai sau khi bạn mất.]
[Mô phỏng kết thúc]
Nhìn thấy thông báo kết thúc, Minami Yuuki nằm dài trên ghế sofa, rất lâu không thể ngồi dậy.
Nguyên nhân mô phỏng vẫn tiếp diễn sau khi cậu và Asano Nao chia tay cuối cùng đã rõ: là vì câu chuyện của họ vẫn chưa đi đến hồi kết.
Cậu thà rằng câu chuyện đã kết thúc ngay tại đó. Những cảm xúc phức tạp từ ký ức mô phỏng vẫn đang cuộn xoáy trong tâm trí, khiến lòng cậu trĩu nặng u uất.
Nỗi u uất đó dần chuyển thành sự bất bình, khiến cơn giận trong lòng cậu bùng lên, một ý nghĩ táo tợn nảy ra.
Cậu bật dậy khỏi ghế sofa, đi qua phòng khách, bước lên cầu thang, đến trước cửa phòng Asano Nao và vặn tay nắm.
Ánh sáng từ hành lang rọi vào phòng ngủ tối om của Asano Nao. Chủ nhân căn phòng lúc này đang nằm trên giường, ngủ say như chết.
Minami Yuuki đứng bên giường, nhìn cô chằm chằm.
Tôi thì sắp trầm cảm đến nơi, mà chị lại ngủ ngon lành thế này à? Sao chị ngủ được hay vậy!
Cậu véo lấy hai má trên gương mặt say ngủ của Asano Nao rồi kéo sang hai bên.
Dám có bầu rồi bỏ trốn à!
Đến lúc hấp hối mới nhớ ra mà liên lạc với tôi hả?
Hôm nay tôi phải dạy dỗ lại chị cho ra trò mới được!
Asano Nao giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhận lấy sự trừng phạt cho một tội lỗi có thể chưa từng phạm phải. Cô nhìn Minami Yuuki "hành hạ" khuôn mặt mình xong thì thỏa mãn quay người bỏ đi.
Cô ngồi dậy, ôm mặt, đầu óc quay cuồng cố gắng hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra.
Lần này, cô thật sự chẳng làm gì cả! Chẳng lẽ nằm mơ cũng bị phạt sao!
Hay là... Yuuki-chan thực ra có khuynh hướng bạo lực?
Cô càng nghĩ càng thấy có lý. Chàng trai trẻ này vẫn thường đột nhiên sa sầm mặt rồi đến bắt nạt cô.
Phải làm sao bây giờ?
Cô xoa xoa gò má bị Minami Yuuki giày vò, lòng rối như tơ vò.
Làm sao để Yuuki-chan có thể "dữ dội" hơn nữa đây nhỉ?
Một tấm ván cầu thang kêu lên cọt kẹt, Minami Yuuki bước qua nó để xuống tầng một.
Cậu ngồi lại xuống ghế sofa, trong lòng vẫn còn ấm ức.
Trong các lần mô phỏng trước, tôi ở bên cạnh chị, chị vì con gái mà buồn bã đến chết. Lần này tôi đi rồi, chị ngược lại có thể nuôi con gái khôn lớn. Chị có ý kiến gì với tôi đúng không?
Nguyên nhân cũng không khó đoán. Rời xa Minami Yuuki, Asano Nao đã coi con gái như một người thay thế cho cậu. Đối với bản sao của người mình yêu tha thiết, cô tự nhiên có sức chịu đựng phi thường. Hơn nữa, nếu cô không còn, con gái sẽ không có ai chăm sóc, nên cô đương nhiên không thể sống tùy hứng được nữa.
Khoan đã.
Minami Yuuki xoa cằm, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Nghĩ kỹ lại, trong lần mô phỏng này, một vấn đề nan giải đã được giải quyết!
Asano Nao đã có thể chung sống hòa bình với con gái!
Cậu cuộn lên xem lại nội dung mô phỏng, tìm ra nơi ẩn náu của Asano Nao — làng Iori, tỉnh Yuuhi.
Nếu, cậu bắt đầu lại, đợi đến khi Asano Nao đã quen với sự tồn tại của con gái, rồi đột ngột đột kích làng Iori, đoạt lại cả hai mẹ con, chẳng phải là sẽ có một gia đình viên mãn sao!
Tuyệt diệu!
Cũng giống như "thả rông" Asano Nao một thời gian để cô ấy tự rèn giũa!
Minami Yuuki càng nghĩ càng thấy kế hoạch này khả thi.
Nhưng, cậu đã hết lượt mô phỏng rồi.
Muốn có lượt mô phỏng, cậu phải chờ nó tự hồi phục, hoặc nhận được một món quà chứa đựng tâm ý.
Ngàn hạc giấy em gái gấp đang trên đường, thứ Hai hoặc thứ Ba sẽ tới. Ngoài ra, cậu cũng có thể khiến Asano Nao tặng quà cho mình.
Cũng phải, mấy lần mô phỏng này mệt quá rồi, nên nghỉ ngơi vài ngày.
Vừa xoa thái dương, Minami Yuuki vừa mở máy mô phỏng.
Cậu vẫn chưa xem tổng kết của lần này.
[Tổng kết lần này]
[Các giai đoạn đã trải qua: Theo đuổi, Nồng nhiệt, Biến cố]
[Điểm: 79]
[Nhận xét: Ánh hào quang của bạn khiến cô ấy dằn vặt, và cuối cùng chọn cách rời đi. Con gái là bức thư tình cô ấy viết cho bạn, và cũng là món quà tuyệt vời nhất bạn dành tặng cô ấy.]
[Phần thưởng: Bạn nhận được một lượng nhỏ kinh nghiệm âm nhạc]
Nhận xét của máy mô phỏng cũng tương tự như dự đoán của Minami Yuuki, điều này càng củng cố phán đoán của cậu là Asano Nao đã có thể sống hòa thuận với con gái.
Việc tiếp theo là chờ lượt mô phỏng hồi phục.
Phần thưởng lần này không được tốt lắm. Minami Yuuki vốn định dùng cơ hội trích xuất kỹ năng từ lần trước để lấy năng lực âm nhạc đã rèn luyện trong lần mô phỏng này, nhưng phần thưởng kinh nghiệm âm nhạc lại bị trùng lặp.
Thôi thì cứ nhận trước đã, giữ lại cơ hội trích xuất kỹ năng. Biết đâu trong lần mô phỏng tới, cậu có thể đạt được thành tựu âm nhạc còn cao hơn.
Nhấp vào dòng kiến thức âm nhạc, Minami Yuuki nhắm mắt lại. Kỹ thuật thổi sáo, gảy đàn, kéo đàn... tất cả tràn vào tâm trí cậu. Kiến thức về nhạc phổ, nhạc lý, và thẩm âm cũng dần cô đọng lại trong não cậu.
Lượng kinh nghiệm âm nhạc nhỏ này bao gồm một phần kiến thức và kinh nghiệm chơi tất cả các loại nhạc cụ mà cậu đã học trong cuộc đời mô phỏng.
Cậu cảm thấy, chỉ với lượng nhỏ này thôi cũng đủ để cậu gia nhập câu lạc bộ âm nhạc của trường và dễ dàng đoạt giải trong các cuộc thi cấp trung học.
Quả không hổ là thành quả tích lũy cả đời của mình!
Tất cả những thứ này, đều là bản lĩnh do chính mình vất vả học hỏi, khổ công rèn luyện mà có!
Quả là vất vả cho mình rồi!