Yêu đương phải chờ mô phỏng xong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5619

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Toàn văn - Chương 37: Đến màn vòi vĩnh rồi

Hàng ngày có rất nhiều người đi lướt qua Minami Yuuki, nhưng không nhiều người để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc. Hai mẹ con này là một ví dụ.

Không chỉ vì chiếc xe lăn của cô con gái, mà còn vì ngoại hình của họ.

Dù cả hai đều đeo khẩu trang, Minami Yuuki vẫn nhận ra họ là những mỹ nhân hiếm thấy, ít nhất cũng ngang tầm Senju Kazumi.

So sánh thế này cứ như đang lấy Senju Kazumi làm đơn vị đo lường sắc đẹp vậy, Minami Yuuki thầm xin lỗi cô bạn trong lòng.

Chỉ không biết, dung mạo ẩn sau lớp khẩu trang của hai mẹ con này có thể vượt qua Senju Kazumi bao nhiêu, có thể sánh được với cô em gái Kokoa và chị hàng xóm Asano Nao của cậu không, và liệu có thể —— trở thành đối tượng mô phỏng được không.

Minami Yuuki tin rằng, chỉ cần sử dụng mô phỏng thêm một lần nữa là cậu có thể đạt được kết cục hoàn mỹ với Asano Nao. Sau đó, cậu sẽ phải chọn đối tượng mô phỏng mới. Giờ là lúc nên bắt đầu tìm kiếm rồi.

Nhân tiện, vẫn chưa biết sau khi đạt được kết thúc hoàn mỹ, máy mô phỏng sẽ có phần thưởng gì.

Gạt đi những suy nghĩ miên man, cậu chậm rãi tiến bước, đi đến phía sau hai mẹ con.

Vẻ đẹp thường có một sức lan tỏa, nó sẽ thoát ra khỏi vật chủ và đi vào lòng người quan sát, khiến tâm trạng họ trở nên vui vẻ, và nảy sinh những tưởng tượng tốt đẹp.

Minami Yuuki nhìn bóng lưng hai mẹ con, tâm trạng vốn đã tốt của cậu lại càng thêm phần nhẹ nhõm. Cậu tiến lên hai bước, định cất lời chào.

Đúng lúc này, người mẹ đột nhiên cúi xuống, bắt đầu nói chuyện với con gái.

“Yuuko thấy người bố mới thế nào?” Giọng người mẹ đầy vui vẻ.

Bước chân của Minami Yuuki khựng lại. Có vẻ họ đang nói chuyện riêng tư, chen vào lúc này không tiện lắm.

Nhưng cậu chưa kịp rời đi thì câu chuyện của hai mẹ con đã đột ngột chuyển biến xấu.

“Con thấy không ổn lắm,” cô con gái đáp.

Nghe câu trả lời phủ định, nụ cười trên mặt người mẹ tắt ngấm. Bà ta nhìn chằm chằm vào gáy con gái mình trên xe lăn, nói: “Cũng phải, một con nhãi chết tiệt như mày thì làm sao hiểu được điểm tốt của Taisuke.”

“Con thấy ông ta không muốn cưới mẹ.”

Cô con gái vẫn giữ thẳng chiếc cổ trắng ngần, mắt nhìn chăm chú vào đèn tín hiệu phía đối diện, không hề liếc nhìn hay quay đầu lại, ra chiều như không phải đang nói chuyện với mẹ mình.

Câu nói đó của cô nàng đã giáng một đòn chính xác vào dây thần kinh mong manh nhất trong tim người mẹ. Minami Yuuki để ý thấy, gương mặt bà ta thoáng co giật.

“Mày là đồ vô dụng, đồ cặn bã, đồ bỏ đi, mày thì biết cái gì!” Người mẹ gằn giọng, bàn tay nắm chặt tay đẩy xe lăn đến mức những khớp ngón tay trắng bệch vì thiếu máu.

Bà ta giơ tay trái ra, đặt lên vai con gái rồi dùng sức cấu véo.

Minami Yuuki sững sờ trước cảnh tượng thay đổi đột ngột này. Cậu nhìn cô gái đang bị mẹ mình cấu vào vai, cô nàng vẫn không hề nhúc nhích, cứ như thể bàn tay trên vai chỉ là một cái vuốt ve âu yếm.

Cộp—

Cậu bước một bước dài về phía trước, đến bên cạnh họ, cố tình dậm chân mạnh xuống đất để gây tiếng động.

Người mẹ thấy có người đến gần, vội rụt tay lại, trở về với vẻ mặt thường ngày, ra dáng một người mẹ hiền.

Cô con gái quay đầu, liếc nhanh Minami Yuuki một cái rồi lại tiếp tục nhìn chăm chú vào đèn tín hiệu.

Đèn đỏ còn mười giây, người đi bộ ở cả hai bên đường đều đã sẵn sàng cất bước.

Bất chợt, điện thoại của người mẹ reo lên. Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của bà ta khi nhìn vào màn hình, chắc hẳn là người bạn trai mới tên “Taisuke” gọi đến.

Bà ta không một chút do dự bỏ mặc con gái, đi đến một góc vắng người hơn để bắt máy.

Nhưng nội dung cuộc gọi có vẻ không vui vẻ gì, giọng người mẹ mỗi lúc một to hơn, vẻ mặt cũng trở nên kích động.

Đèn xanh bật sáng, người đi bộ hai bên đường bắt đầu di chuyển. Cô gái nhỏ ngồi trên xe lăn, bất động giữa dòng người. Giờ đang là hoàng hôn, thời điểm dòng người đông đúc nhất. Thân hình nhỏ bé của cô gái như bị nhấn chìm trong biển người đen nghịt, trông như một con thuyền nan giữa muôn trùng sóng vỗ.

Cuối cùng, dòng người từ phía này cũng đi qua, con thuyền mang tên “thiếu nữ” tạm thời được yên ổn. Nhưng dòng người từ phía bên kia lúc này đã đi đến giữa đường, và sắp sửa, một con sóng ngược chiều khác lại ập đến cô nàng.

Người mẹ vẫn đang mải mê nói chuyện điện thoại ở đằng xa, trông có vẻ sẽ không xong trong một sớm một chiều.

Minami Yuuki định bước tới, nắm lấy tay đẩy xe lăn để đưa cô nàng vào một góc an toàn.

Nhưng cậu vừa bước ra được một bước thì lại rụt chân về.

Cô gái nhấc đôi chân đi giày loafer của mình ra khỏi chỗ để chân, đặt xuống đất, rồi vịn vào hai bên tay cầm của xe lăn và đứng dậy.

Cô nàng tự đẩy xe lăn của mình vào một góc tường an toàn, rồi lại ngồi xuống.

Minami Yuuki: “???”

Hóa ra là đi lại được sao!

Minami Yuuki day day sống mũi, tự kiểm điểm bản thân. Tại sao mình lại mặc định rằng người ngồi xe lăn chắc chắn là người khuyết tật? Có thể cô nàng chỉ yếu sức, không đi xa được, hoặc cũng có thể chân cô nàng vừa phẫu thuật xong và chỉ tạm thời ngồi xe lăn để dưỡng thương.

Không thể có định kiến rập khuôn như vậy được.

Vì cô nàng không cần giúp đỡ, cậu cũng chẳng cần ở lại nữa.

Minami Yuuki băng qua đường, đi vào lối xuống ga tàu điện ngầm ở phía đối diện, hướng đến phố nhạc cụ.

Cậu dùng 250.000 yên mượn của Asano Nao để mua một cây đàn guitar.

Thời đại nào rồi mà còn có người nghĩ đến chuyện thổi kèn trumpet, gia nhập dàn nhạc giao hưởng chứ? Thôi đi, làm thế thì làm sao mà thu hút con gái được!

Tất nhiên là phải chơi guitar rồi. Một mình cũng có thể biểu diễn, mà kể cả có tham gia ban nhạc thì vì số lượng thành viên ít, vẫn có thể nhận được sự chú ý tối đa!

Cậu thử đàn ngay tại tiệm, rồi cầm lấy mấy món phụ kiện được tặng kèm và đi theo đường cũ trở về.

Chết thật, lại theo thói quen đi đến nhà Asano rồi.

Rẽ một vòng ngay trước cửa nhà Asano, Minami Yuuki quay về căn hộ của mình.

Màn đêm đã buông xuống, giờ này mà chơi guitar ầm ĩ thì sẽ bị hàng xóm mắng mất. Minami Yuuki bèn nhẹ nhàng thử một giai điệu êm dịu.

Một người chưa từng chạm vào đàn guitar trong đời thực như cậu, lại có thể đàn một cách hoàn hảo.

Không hổ là mình, cậu gật gù.

Mày cũng vất vả rồi, cậu lại vỗ nhẹ lên cây đàn.

Theo thông lệ của giới rocker, cậu bắt đầu nghĩ tên cho cây guitar của mình.

Quyết định rồi, sẽ gọi mày là Kimi!

Ngủ ngon nhé, Kimi.

Cậu vệ sinh cá nhân, kéo rèm, tắt đèn, chúc cây guitar ngủ ngon rồi leo lên giường.

Thời gian cuối tuần trôi qua nhanh hơn cậu tưởng.

Cậu chỉ mang Kimi đến nhà Asano, cho Asano Nao xem cây đàn mua bằng tiền của cô, rồi lại ngồi đàn một lúc, thế mà một ngày đã lặng lẽ trôi qua.

Cậu thậm chí quên bẵng mất việc phải tìm cách để Asano Nao tặng mình một món quà chứa đựng tâm ý, để có thể hồi phục lại lượt mô phỏng.

Chỉ một chút kinh nghiệm âm nhạc thôi mà đã khiến cậu say mê đến thế. Đợi đến khi cậu dùng cơ hội trích xuất kỹ năng, rút ra được toàn bộ kinh nghiệm âm nhạc của cả một đời người, thì nó sẽ còn hấp dẫn đến mức nào nữa.

Phải mau chóng kiếm thêm lượt mô phỏng mới được.

Ngừng gảy những nốt nhạc trên Kimi, Minami Yuuki nhìn Asano Nao đang ngồi trên sofa đối diện, cô nàng đã gà gật ngủ sau khi nghe cậu đàn cả ngày trời.

Cậu gảy một hợp âm chói tai để đánh thức cô nàng đang say ngủ.

“Rồi, buổi biểu diễn kết thúc, chị lấy quà ra đi nào.” Minami Yuuki nở một nụ cười gian xảo.

“Ể? Quà á?” Asano Nao đang dụi đôi mắt ngái ngủ, nghe thấy lời Minami Yuuki thì ngớ người ra.

“Đúng vậy, nghe xong buổi biểu diễn thì đều có tiết mục tặng hoa tặng quà mà, đúng không? Nên chị phải tặng em một món quà chứ.”

Minami Yuuki nói một tràng lý sự cùn, rồi cất cây guitar vào bao: “Xét thấy đây là lần đầu chị nghe biểu diễn, chưa quen với quy tắc, nên hôm nay đặc cách cho chị mấy hôm nữa đưa bù. Nhớ nhé, phải là một món quà chứa đầy tâm ý đó!”

Nói xong, cậu đeo cây guitar lên vai, bước ra khỏi nhà Asano.

Giờ thì, chỉ việc ngồi chờ nhận quà, và nhận được lượt mô phỏng thôi!

吉美 - Jíměi, đang nhại lại cái meme 鸡美 - jī měi - kê mỹ - gà đẹp, Thái Tử Khôn hát 'chỉ vì ngươi quá đẹp' lại hát thành 'gà người quá đẹp'. Thêm nữa cây đàn của Hirasawa Yui trong K‑On! tên 吉太 - Giita, lấy chữ đầu