[Bạn đặt laptop lên đùi, rồi gọi cho Senju Kazumi trước. Đúng như bạn đoán, Senju Kazumi cũng không liên lạc được, cô ấy và Asano Nao đã sớm ngấm ngầm lên kế hoạch cho ngày hôm nay.]
[Đặt điện thoại xuống, bạn mở tệp tài liệu trong thư mục ra.]
[Giữa trưa, nắng thu đã bớt đi phần gay gắt, rọi lên người bạn nhưng chẳng mang lại chút hơi ấm nào. Bạn kéo rèm phòng khách lại, ngồi trong bóng râm, lật xem tập cuối cùng này.]
[Tiểu thuyết *Kẻ NEET* hiện đã ra đến tập năm, cốt truyện đang dừng lại ở ngay trước thềm cuộc thi của ban nhạc nữ chính, nhân vật được xây dựng dựa trên hình mẫu của bạn.]
[Tập cuối này không viết tiếp về cuộc thi. Thay vào đó, nó là một tập hợp các cảnh rời rạc, không có sự liên kết.]
[Cảnh đầu tiên là lễ tốt nghiệp của bạn. Các đàn em trong trường đứng đợi ở cửa lễ đường, trao tặng hoa và những lời chúc phúc. Bạn mỉm cười cảm ơn họ rồi trở về nhà Asano.]
[Cảnh thứ hai là khi hai bạn ra mắt phụ huynh. Nhờ sự trợ giúp của bạn, Asano Nao đã vượt qua buổi gặp mặt một cách suôn sẻ dù có chút thót tim.]
[Cảnh thứ ba là bữa tiệc mừng bạn nhận việc. Mọi người có thể dẫn theo người nhà, nhưng bên cạnh bạn lại chẳng thấy bóng dáng Asano Nao đâu. Sau khi dự tiệc về nhà, Asano Nao đã nói lời xin lỗi với bạn.]
[Cảnh thứ tư là đám cưới của bạn. Để không làm Asano Nao bị kích động, bạn đã chọn một buổi lễ đơn giản, chỉ mời người thân và bạn bè.]
[Bạn lướt qua từng cảnh một và nhận ra một chủ đề không bao giờ thay đổi—bạn luôn là người giúp đỡ Asano Nao, còn Asano Nao thì luôn miệng xin lỗi bạn. Sự ân cần của bạn ngày một lớn, thì nỗi áy náy của cô ấy ngày một sâu.]
[Đây... quả thực chính là tương lai trong vòng lặp mô phỏng trước.]
[Bạn không đọc kỹ nữa mà lướt nhanh qua phần còn lại. Diễn biến câu chuyện khiến bạn sững sờ. Trong một cảnh, Asano Nao thậm chí còn viết rằng, vì bạn đã lâu không giao du với đồng nghiệp, bạn đã lên kế hoạch mời họ đến nhà để cùng cô ấy tiếp đãi.]
[Ngoại trừ vài chi tiết khác biệt, hướng đi của câu chuyện trong cảnh này giống hệt với trải nghiệm của bạn trong vòng lặp mô phỏng trước đó. Khi bữa tiệc kết thúc, Asano Nao vì không chịu nổi sự giày vò về tinh thần đã trốn vào một góc khóc nức nở. Bạn tìm thấy cô ấy và quyết định nghỉ việc.]
[Những gì cô ấy viết ra gần như là một lời tiên tri.]
[Tiếp đó là cảnh cuối cùng. Trong cảnh này, bạn và cô ấy đều đã già, nằm trên sàn nhà. Bên trong căn phòng đóng kín cửa, có một chậu than đang cháy âm ỉ.]
Ký ức ùa về.
Minami Yuuki ngồi trên ghế sofa. Mặt trời đã bị những đám mây dày đặc che khuất, thứ ánh nắng vốn chỉ để an ủi giờ lại càng thêm ảm đạm. Cửa phòng hé mở, để gió lạnh lùa vào. Tay chân cậu đã lạnh cóng vì ngồi bất động quá lâu.
Cậu nhìn chăm chú vào màn hình laptop.
Cuốn tiểu thuyết được viết theo ngôi thứ nhất. “Tôi” là Asano Nao, còn “cô ấy” là Minami Yuuki.
[Mí mắt tôi ngày một trĩu nặng. Nắng ngoài kia thật gắt, mặt trời dường như đang xích lại gần, thứ ánh sáng chói lòa dần bao trùm cả căn phòng. Tôi quay đầu sang phải. Chắc là tôi đã quay sang phải, đầu óc tôi đã mụ mị, mắt chẳng còn nhìn rõ gì nữa.]
[Giữa những mảng sáng tối lóa mắt, tôi thấy được gương mặt cô ấy. Đôi mắt cô ấy nhắm nghiền, môi khẽ mở. Những dấu vết thời gian trên mặt cô ấy bỗng trở nên nhạt nhòa nơi ranh giới sự sống và cái chết. Những nếp nhăn dần tan biến, gò má cô ấy lại ửng hồng, mái tóc hoa râm rụng xuống, để lộ mái tóc đen dày óng ả như lông quạ.]
[Cô ấy đã trở về tuổi mười sáu, trở về khoảnh khắc lần đầu gặp tôi. Cô ấy mở to đôi mắt đen láy, mỉm cười nhìn tôi.]
[“Dậy mau nào!” Cô ấy gọi tôi bằng cái giọng trong trẻo, vui tươi, mượt mà đến độ nỗi buồn chẳng bao giờ có thể vấy bẩn. Cô ấy ghé sát lại gần, gương mặt lấp lánh sức sống và nét tinh ranh của tuổi trẻ.]
[Tôi nhìn vào đôi mắt đen của cô ấy, và trong đó phản chiếu hình ảnh của tôi—một bà lão sắp lìa đời đang nằm trên sàn nhà cũ nát.]
[Tôi kinh hãi trước sự xấu xí của bà lão hom hem, nhăn nheo ấy. Cái tử khí nặng trịch trong mắt bà ta khiến tôi run rẩy. Tôi chợt nhớ đến con chuột bị xe cán bẹp trên đường làng hồi nhỏ, thân nó bẹp dí, thịt xám vương vãi ra đất, nhưng cái đuôi màu da của nó vẫn căng tròn, uốn cong một vòng cung ghê rợn.]
[Nỗi kinh hoàng vô tận ấy đã dọa tôi chết khiếp. Hai mắt tôi như bị một chiếc kẹp giữ chặt, không tài nào dời đi được. Tôi thấy được hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt đục ngầu của bà lão, đó chính là cô thiếu nữ đang ở ngay trước mặt tôi lúc này.]
[Bà lão đột nhiên mỉm cười, hé mở đôi môi móm mém. Tử khí vốn sinh sôi trong cơ thể bà ta, tràn ngập trong lồng ngực, giờ đây theo kẽ hở đó mà tuôn ra ngoài. Làn tử khí xám xịt giương nanh múa vuốt, chực chờ vồ lấy cô thiếu nữ trước mặt, chui vào từ bảy khiếu, ăn mòn da thịt, bào mòn tinh thần, biến cô thành một bà lão đáng sợ khác, rồi mục ruỗng trong hầm mộ tối tăm.]
[“Đừng nhìn tôi!” Tôi gom hết sức lực, cố đẩy cô thiếu nữ trước mặt ra.]
[Tôi chỉ đẩy vào khoảng không. Cô thiếu nữ ấy không tồn tại. Tôi vốn dĩ chẳng hề đưa tay ra. Thứ tôi đang nắm chặt, là bàn tay già nua trắng bệch của cô ấy. Thứ đang nằm cạnh tôi, là thân xác đã cùng tôi mục ruỗng của cô ấy. Căn nhà này từ lâu đã hóa thành một tấm bia mộ khổng lồ, một khi cô thiếu nữ kia đã bước vào, ắt không thể thoát khỏi số phận hóa thành xác khô trong mộ.]
[Nước mắt lăn dài từ khóe mi, tôi hướng ra cửa sổ, cất lên tiếng khóc than bi thiết cuối cùng.]
Cậu chạm vào touchpad, trang văn bản không cuộn xuống nữa. Đây là kết thúc.
[Chiếc laptop trượt khỏi đùi bạn. Bạn sững sờ nhìn về phía trước, đưa tay lên che đi khuôn mặt lạnh ngắt. Từng câu chữ của Asano Nao khiến bạn nhận thức rõ ràng sự tuyệt vọng trong lòng cô ấy, cảm nhận được tình yêu cô ấy dành cho bạn, và cả sự căm ghét tột cùng cô ấy dành cho chính mình.]
[Cô ấy rời xa bạn, vì không muốn kéo bạn cùng mục ruỗng trong căn nhà của nhà Asano.]
Trên sofa, Minami Yuuki đang ôm trán, chẳng biết đã ngồi thẳng dậy tự lúc nào. Tâm trí cậu bị những câu chữ của Asano Nao hút chặt lấy, rất lâu sau vẫn chưa thể cử động.
Mãi cho đến khi một tiếng “cộp” vang lên ngay bên cạnh.
Cậu nhìn sang, Asano Nao ngoài đời thực đang luống cuống nhặt cuốn sách vừa rơi dưới đất lên, đặt nó che đi chiếc máy quay đang giấu trong tủ.
Một sự thôi thúc chợt trỗi dậy trong lòng cậu, muốn chạy ngay đến, dùng vòng tay mạnh mẽ của mình ôm chầm lấy Asano Nao.
Và cậu đã làm vậy thật. Nhưng đi được nửa đường, cậu chợt sực tỉnh, đổi từ ôm thành xoa má cô: “Bắt được tại trận rồi nhé, chị còn gì để chối cãi không?”
Asano Nao không thể giãy ra, chỉ đành rên khẽ một tiếng, nhắm mắt lại mặc cho Minami Yuuki muốn làm gì thì làm.
Minami Yuuki nhìn gương mặt cô khi nhắm mắt, tâm trí cậu, vốn vẫn chưa thoát ra khỏi vòng lặp mô phỏng, chợt dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.
“Tôi muốn ăn chút đồ ngọt, chị đi làm cho tôi nhé.” Minami Yuuki dừng tay lại và nói.
Asano Nao như vừa được tha bổng, vội vã chạy vào bếp.
Minami Yuuki nhìn theo bóng lưng cô, xoa trán, rồi thở dài.
Cậu cần bình tĩnh lại.
Ngồi lại xuống sofa, cậu nghĩ, trong vòng lặp mô phỏng, Asano Nao rời đi là vì cậu.
Cô nàng quá đỗi nhạy bén này đã thấy trước được tương lai của hai người, và chính viễn cảnh đó đã khiến cô sợ hãi, dẫn đến quyết định rời đi.
Cô ấy tin tưởng Minami Yuuki. Và chính vì tin tưởng, cô mới biết rằng tương lai đó là không thể tránh khỏi.
Ở vòng lặp mô phỏng trước, Minami Yuuki đã chọn trở thành một NEET, nên Asano Nao có thể chấp nhận một tương lai cả hai cùng mục ruỗng. Nhưng trong vòng lặp này, cậu là sinh viên Đại học Nghệ thuật Misaki, một nghệ sĩ dương cầm với tương lai rộng mở, thế nên Asano Nao không đời nào muốn kéo cậu vào chiếc quan tài mục nát của mình.
Minami Yuuki tiếp tục nhìn vào bảng điều khiển mô phỏng. Điều khiến cậu ngạc nhiên là, dù cậu và Asano Nao đã chia xa, vòng lặp mô phỏng vẫn chưa kết thúc.