Nằm trên chiếc sofa ấm áp vì được nắng chiếu, Minami Yuuki day sống mũi.
Quả nhiên đã xảy ra vấn đề!
Thế nhưng, khác với dự đoán của cậu rằng vấn đề sẽ đến từ bên ngoài, lần này vấn đề vẫn xuất phát từ chính Asano Nao.
Cậu nhớ lại những dòng chữ trên máy mô phỏng. Lại đi vào vết xe đổ của lần mô phỏng trước rồi ư?
Trong cuộc đời mô phỏng lần này, Asano Nao có vẻ đã vui vẻ hơn, cũng đã tuân thủ nghiêm ngặt kế hoạch trị liệu của cậu, nhưng kết quả lại khác xa một trời một vực với những gì cậu mong đợi.
Mục đích của cậu là giúp Asano Nao có thêm những sở thích và mối ràng buộc khác, nhưng kết quả là, Asano Nao trông thì có vẻ đã gắn kết với Senju Kazumi, với light novel, nhưng thực chất cô ấy chỉ cầm đoạn giữa của sợi dây vốn đã buộc chặt vào Minami Yuuki, rồi quấn bừa vài vòng lên những thứ khác, tạo ra ảo giác rằng cô thực sự thích Senju Kazumi và light novel.
Bị cô ấy lừa rồi!
Tệ hơn nữa là Asano Nao không hề cố ý lừa dối, mà chính Minami Yuuki đã tự mình hiểu lầm.
Việc này khiến Minami Yuuki vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu bật phắt dậy khỏi sofa, sải bước về phía bàn ăn.
Asano Nao đang ngồi cạnh bàn, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Minami Yuuki đã đứng ngay trước mặt. Bàn tay rộng của cậu thiếu niên kẹp lấy hai má cô, ra sức xoa nắn hơn mười giây, rồi không thèm đợi cô phản ứng, lại quay về sofa nằm dài.
Asano Nao ôm mặt, lòng ngập tràn xấu hổ và hoang mang.
Tại sao lại đột nhiên tới xoa mặt mình mạnh như vậy! Mình làm sai gì à?
Hình như... mình đúng là đã làm sai một việc thật.
Chẳng lẽ lúc mình nhìn trộm eo của Yuuki-chan đã bị cậu ấy phát hiện rồi sao?
Cô khom người, nhẹ nhàng nhấc mông khỏi ghế, rón rén bước về phòng ngủ.
Minami Yuuki không cản lại. Việc cô ấy có thể ở tầng một lâu đến thế đã là ngoài dự kiến của cậu rồi.
Cậu tiếp tục nhìn vào bảng điều khiển mô phỏng.
Việc phân tích chi tiết có thể để sau, bây giờ cần quyết định hướng đi cho cuộc đời mô phỏng tiếp theo.
Loại bỏ lựa chọn mô phỏng tự do, ba câu ở ba lựa chọn còn lại đại diện cho ba phương án xử lý.
Lựa chọn một, “Cô ấy yêu tôi, tôi cũng yêu cô ấy, thế là đủ rồi, phải không”, có thể rút gọn thành hai chữ —— phó mặc.
Rõ ràng là, trong cuộc đời mô phỏng, tình cảm của cậu và Asano Nao không có vấn đề gì, chỉ là quá trình trị liệu cho cô ấy đã xảy ra sai sót. Ý của lựa chọn một là, đừng bận tâm đến việc làm sao để Asano Nao trở lại cuộc sống bình thường nữa, chỉ cần tình yêu của họ tốt đẹp là được.
Minami Yuuki không hề kỳ thị bất kỳ lối sống nào, dù là người hướng ngoại hay một hikikomori, cậu đều có thể chấp nhận mọi phong cách sống. Thế nhưng, lối sống của Asano Nao sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân của họ, ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô ấy sau này!
Lựa chọn một chính là con đường cậu đã đi trong những lần mô phỏng trước. Cậu và Asano Nao cùng nhau trở thành những kẻ ru rú trong nhà, rồi sau đó, hoặc là không có con và chết trong tiếc nuối, hoặc là sinh ra cô con gái Rokka, còn Asano Nao thì chết trong u uất.
Nếu chọn cái này, mà về sau không có biến cố gì lớn, thì chắc chắn sẽ lặp lại kết cục của những lần mô phỏng trước.
Minami Yuuki gạch bỏ lựa chọn này.
Lựa chọn hai, “Có lẽ, chúng ta nên xa nhau một thời gian”, đây là một biện pháp vô cùng quyết liệt.
Nếu Asano Nao đã dồn hết tâm trí vào cậu, thì cậu sẽ chủ động rút lui, để cho cô ấy có thời gian bình tĩnh lại.
Nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời, cậu không thể thật sự rời xa Asano Nao, và khi cậu quay lại, cô ấy sẽ vẫn rơi vào tình trạng cũ. Hơn nữa, việc đột ngột rời đi chắc chắn sẽ là một cú sốc lớn đối với Asano Nao.
Minami Yuuki cũng gạch bỏ lựa chọn này.
Vậy là chỉ còn lại lựa chọn cuối cùng, “Có lẽ tôi đã bất lực, đành giao phó số phận cho chính nó vậy”, lựa chọn này cũng có thể rút gọn thành hai chữ —— buông xuôi, hay nói cách khác, thuận theo tự nhiên.
“Phó mặc” là hoàn toàn từ bỏ cố gắng, còn “buông xuôi” chỉ là không cố gắng quá nhiều, so với “phó mặc” thì vẫn còn một tia hy vọng.
Minami Yuuki suy nghĩ lại từ đầu rồi đưa ra quyết định.
Cậu chọn phương án ba.
[Cậu quyết định làm hết sức mình, còn lại phó cho số phận. Cậu giảm bớt kỳ vọng vào Asano Nao, và cô ấy đã nhạy bén nhận ra điều đó. Sau một tuần lo lắng, khi xác định rằng cậu chỉ không còn nghiêm khắc nữa, cô ấy đã thở phào nhẹ nhõm.]
[Mỗi tối, cậu đều kéo Asano Nao ra ngoài, đi dạo trên những con phố vắng tanh.]
[Một lần, hai người bị cảnh sát tuần tra đêm chặn lại. Đối mặt với viên cảnh sát, Asano Nao lo lắng nắm chặt tay cậu, cậu cũng siết chặt tay cô ấy. Viên cảnh sát đưa hai người về nhà, sau khi tạm biệt, họ đóng cửa, nhìn nhau mỉm cười. Cậu cảm thấy như vậy cũng thật tốt.]
[Năm ba cao trung, cậu trả lại căn hộ và dọn đến ở cùng Asano Nao. Cậu bắt đầu chạy nước rút để thi vào Đại học Nghệ thuật Misaki. Asano Nao đã giúp đỡ cậu rất nhiều, có cô ấy làm hậu phương vững chắc, cậu không cần lo bất cứ việc vặt nào, có thể toàn tâm toàn ý cho việc học.]
[Mỗi tối, cậu vẫn cùng Asano Nao ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng Senju Kazumi cũng tham gia. Lộ trình đi dạo của họ có thêm cửa hàng tiện lợi, chỉ cần nắm tay cậu, Asano Nao đã có thể đối mặt với nhân viên thu ngân.]
[Cậu không bỏ một buổi đi dạo nào, kể cả ngày trước hôm thi. Để không làm phiền cậu, ban ngày Asano Nao rất ít khi làm cậu phân tâm, buổi đi dạo tối là cơ hội hiếm hoi để hai người ở riêng và trò chuyện.]
[Sau khi hoàn thành bài thi viết và phỏng vấn của Đại học Nghệ thuật Misaki, cậu trở về nhà Asano chờ tin. Asano Nao còn hồi hộp hơn cả cậu, cô biết rõ cậu đã nỗ lực đến nhường nào.]
[Nhận giấy báo trúng tuyển từ người đưa thư, cậu liếc qua rồi thở phào nhẹ nhõm. Cũng chỉ là trút được gánh nặng trong lòng mà thôi, chứ cậu không có đam mê cuồng nhiệt với âm nhạc, cũng chẳng có quyết tâm đánh cược cả cuộc đời vào đó. Asano Nao còn vui hơn cả cậu, cô cẩn thận cất cả chiếc vỏ đựng giấy báo đi, không nỡ vứt.]
[Hai người tổ chức một bữa tiệc mừng, Senju Kazumi cũng đến. Kỳ thi của Đại học Nghệ thuật Misaki diễn ra muộn hơn bình thường một chút, Senju Kazumi đã nhận được giấy báo từ lâu. Cô không đỗ Đại học Misaki mà vào trường Waseda. Cô khá lạc quan về chuyện này, vì từ nửa năm trước cô đã biết mình khó mà đỗ được.]
Cảnh tượng ký ức hiện về.
Trong đêm tối mờ ảo, những bông tuyết muộn lất phất bay. Tại nhà Asano, Minami Yuuki, Asano Nao và Senju Kazumi đang quây quần bên chiếc bàn sưởi kotatsu.
Minami Yuuki vặn nắp chai Coca, định rót cho mình một ly.
“Khoan đã!” Senju Kazumi chộp lấy chai Coca. “Ngày vui thế này mà lại uống nước ngọt à!”
Cô tỏ ra cứng rắn một cách hiếm thấy, giật lấy chai Coca từ tay Minami Yuuki, giấu nó ra sau lưng rồi lấy ra một chiếc túi ni lông trắng.
Bên trong là ba lon bia.
“Tốt nghiệp rồi, đương nhiên phải uống cái này!” Cô bật khoen lon bia, dứt khoát đặt hai lon xuống trước mặt Minami Yuuki và Asano Nao.
“Nào, dzô!” Senju Kazumi nâng lon bia lên.
Ba lon bia cụng vào nhau, tóe ra ba vệt bọt trắng.
Bia vừa mang từ ngoài vào nên lạnh buốt. Asano Nao không quen vị bia, ho sặc sụa. Minami Yuuki vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Đưa đây cho tôi.” Minami Yuuki định lấy lon bia của cô, tay cậu phủ lên tay Asano Nao.
Asano Nao lắc đầu: “Tôi uống được mà.”
Senju Kazumi nhìn hai người họ, rồi ngửa cổ tu một hơi lớn.
Món ăn trên bàn còn chưa hết một nửa, cả Senju Kazumi và Asano Nao đã ngã gục xuống sàn.
Minami Yuuki lắc đầu, rút chân ra khỏi bàn sưởi, tiến đến chỗ Senju Kazumi, định bế cô vào phòng cho khách.
Cậu cúi xuống, tay vừa chạm vào mái tóc cô gái, đôi mắt cô đã mở ra, nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Cô ngẩng đầu nhìn Minami Yuuki, gò má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, không rõ là do men rượu, hay do cậu thiếu niên trước mặt. Một sự thôi thúc dâng lên trong lòng cô, một sự thôi thúc đã được nung nấu từ lâu, và bia chỉ là cái cớ.
Cô hé môi, định nói ra những lời đã chôn giấu trong lòng suốt ba năm ròng!
Minami Yuuki đã đưa ngón tay lên chặn lại đôi môi cô, ngăn lại những lời ấy.
“Ngủ ngon đi.” Cậu thiếu niên nói.