Yêu đương phải chờ mô phỏng xong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

441 2924

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

397 706

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

120 351

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Hoàn thành)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

593 2711

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

(Đang ra)

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Aoikou

Ban ngày, Alicia Snowell là một cô dâu trung thành của các vị thần, hết lòng cống hiến cho Thánh Giáo hội và tín đồ của mình. Đêm xuống, chị lại là giáo tra thượng hạng của Giáo hội, không ngần ngại d

26 264

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

106 28

Toàn văn - Chương 30: Asano Nao hạ quyết tâm

[Cùng lúc cắt đứt liên lạc với Senju Kazumi, Asano Nao cũng gặp bế tắc trong việc viết light novel.]

[Mấy năm nay, Asano Nao nộp bản thảo cho Dengeki Bunko với tốc độ một năm một tập. Trải qua ba tập, thành tích của *Kẻ NEET Cũng Có Thể Yêu?* ngày càng tốt hơn, biên tập viên thường xuyên hối thúc, nhưng Asano Nao không thể nào đẩy nhanh tiến độ sáng tác được.]

[Thay vì nói cô đang sáng tác tiểu thuyết, đúng hơn là cô đang ghi lại câu chuyện của cậu và cô. Cứ tích góp đủ tư liệu của một năm, cô lại viết thành một tập.]

[Trong ba năm này, cậu đã nhiều lần động viên cô tự mình xây dựng cốt truyện, nhưng cô không làm được. Cậu cho cô xem những bình luận của độc giả trên diễn đàn, toàn là những lời cổ vũ, hy vọng nhờ đó mà cô tự tin hơn. Trước đây, Asano Nao không bao giờ lên mạng tìm kiếm thông tin về tiểu thuyết của mình.]

[Trái với mục đích của cậu, những lời khen ngợi tích cực đó ngược lại càng khiến Asano Nao thêm căng thẳng.]

[Người đời càng ca ngợi vầng trăng trong sáng, Asano Nao lại càng lo âu về việc phải trải qua những đêm không trăng.]

[Cậu quyết định buông tay, không can thiệp vào chuyện này nữa.]

[Nghe tin cậu đỗ vào Đại học Nghệ thuật Misaki, bố mẹ ở quê nhà mừng lắm. Trước khi cậu nhập học, họ đã sắp xếp thời gian để cùng đến Misaki chúc mừng và tham quan trường của cậu.]

[Cậu thấy đã đến lúc giới thiệu Asano Nao với gia đình, nên đã hỏi ý kiến cô.]

[Điều cậu không thể ngờ là Asano Nao đã từ chối cuộc gặp mặt này.]

Dòng ký ức chợt ùa về.

Tháng Tư cận kề, mùa anh đào nở rộ. Đứng trên tầng hai nhà Asano, phóng tầm mắt qua ô cửa sổ phòng khách, có thể thoáng thấy hai hàng anh đào hồng phấn bên bờ hồ ở phía xa.

Minami Yuuki vẫn thường đi qua lối đó. Con sông không quá rộng, mặt nước lúc nào cũng ánh lên sắc trời xanh biếc. Cánh anh đào hồng phớt rơi xuống dòng sông, tựa như từ mặt đất bay bổng lên không trung. Dòng thiên hà ấy cuốn theo những đốm hồng phai, lững lờ trôi về phía trước.

“Tối nay chúng ta đi ngắm hoa anh đào nhé?” Minami Yuuki nhìn Asano Nao đang nằm trong lòng mình.

Cậu đang ngả mình trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, để ánh nắng sưởi ấm khắp người. Asano Nao vốn đang dọn phòng, nhưng đã bị cậu giữ eo kéo vào lòng.

Asano Nao thả lỏng người, phó mặc toàn bộ sức nặng của mình lên chàng trai trẻ. Trước đây, cô vẫn luôn lo rằng làm vậy sẽ đè gãy cậu, nhưng giờ nỗi lo ấy đã hoàn toàn biến mất.

Cô bất chợt nhớ về thời thơ ấu. Chiếc ghế bập bênh dưới thân Minami Yuuki là món đồ mà cha cô yêu thích nhất, và mẹ cũng thường nằm trên người cha giống như cô bây giờ.

Còn cô bé con ngày ấy, sẽ trèo lên ngồi trong lòng mẹ, chồng thêm một tầng nữa lên chiếc ghế.

Cô đưa tay lên bụng, tưởng tượng mình đang ôm một bé gái chừng bốn, năm tuổi.

Nghe thấy tiếng Minami Yuuki, cô giật mình thoát khỏi dòng hồi tưởng, ngẩng lên, ngơ ngác nhìn vào đường cằm góc cạnh của cậu.

“Chị đang âm mưu chuyện gì mà lơ đãng thế?” Minami Yuuki tinh nghịch dùng cằm mình cọ nhẹ vào đầu cô.

“Không có.” Asano Nao trả lời yếu ớt. Cô đúng là vừa thoáng nghĩ đến chuyện con cái.

“Bây giờ thì không được đâu, tôi sắp phải đi học rồi.”

“Tôi có nói chuyện đó đâu!”

Asano Nao phồng má, đưa tay lên véo nhẹ má Minami Yuuki.

Nhìn vẻ vừa thẹn vừa giận, lại không nỡ xuống tay mạnh của cô, Minami Yuuki cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đợi Asano Nao buông tay ra, cậu nói: “Tôi hỏi là, tối nay có muốn đi ngắm hoa anh đào không.”

“Ừm, có cần mang theo thảm picnic và bento không?” Asano Nao định biến một buổi đi dạo thành một buổi dã ngoại.

“Nếu chị không ngại phiền phức.”

Nghe được câu trả lời đồng ý của Minami Yuuki, Asano Nao nở một nụ cười rạng rỡ.

“Trước giờ chị thích hoa anh đào à?” Minami Yuuki hỏi.

Asano Nao lắc đầu. Cô không phải là người có tâm hồn thi vị, hoa cỏ chim cá đều chẳng thể thu hút được sự chú ý của cô.

“Thế sao lại vui vậy?” Minami Yuuki hỏi tiếp.

Asano Nao lật người, úp mặt vào lồng ngực cậu, luồn hai tay ra sau lưng, ôm chặt lấy chàng trai trẻ.

Cô nói: “Tôi không thích hoa anh đào, nhưng tôi thích Yuuki.”

Minami Yuuki sững người, rồi mỉm cười vuốt tóc cô: “Tôi cũng thích chị.”

“Vâng.” Asano Nao vui vẻ đáp lời.

“À phải rồi,” Minami Yuuki quyết định, “chị có muốn gặp gia đình tôi không? Hôm nhập học, bố mẹ và em gái tôi sẽ đến đấy.”

Cậu cảm nhận được người phụ nữ trong lòng mình bỗng cứng đờ lại.

“Với nhan sắc của chị, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ quý mến thôi. Em gái tôi tính tình hơi khó ở, có thể lúc mới gặp sẽ không được thân thiện cho lắm, chị chỉ cần khen nó vài câu là nó sẽ đỏ mặt tía tai, ngoan ngoãn nghe lời ngay.”

Minami Yuuki tưởng Asano Nao lo lắng sẽ không được gia đình mình chấp nhận, nên vội vàng trấn an. Cậu không hề nói dối, với tình trạng của Asano Nao hiện tại, nếu một năm chỉ gặp mặt vài lần, cô hoàn toàn có thể dùng vẻ ngoài dễ thương để qua mặt trót lọt.

Asano Nao áp mặt vào bên ngực trái của Minami Yuuki, rất lâu không trả lời.

Bên ngoài cửa sổ, một áng mây dày và rộng từ phía đông trôi đến, che khuất mặt trời, phủ một lớp bóng mờ xuống con phố.

“Tôi nghĩ... tôi không gặp đâu.” Giọng Asano Nao nghe thật nặng nề.

“Tại sao?” Minami Yuuki ngạc nhiên.

Cậu đã đắn đo mấy ngày trời về việc có nên để bố mẹ gặp Asano Nao hay không. Cậu vốn tưởng vấn đề chỉ nằm ở chỗ liệu Asano Nao có chịu nổi áp lực này không, chứ chưa từng nghĩ rằng cô sẽ từ chối.

“Tôi thấy bây giờ gặp mặt không hay lắm, tôi xin lỗi.” Câu trả lời của Asano Nao rất mơ hồ.

“Không sao đâu, vậy đợi đến khi chúng ta quyết định kết hôn rồi hẵng cho họ biết cũng được.” Minami Yuuki vuốt tóc Asano Nao, những ngón tay lướt qua gáy, rồi nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi hồng mềm mại ấy.

[Cậu không hiểu lý do Asano Nao từ chối, cô có vẻ không muốn giải thích, nên cậu không gặng hỏi.]

[Buổi tối, hai người ngồi dưới gốc anh đào, cùng nhau ăn khuya. Cảm giác áy náy khiến Asano Nao cố gắng chiều lòng cậu, đêm đó, cô để mặc cậu muốn làm gì thì làm.]

[Một ngày trước lễ nhập học, Asano Nao ở nhà. Cậu mượn căn hộ của một người bạn cùng trường luyện thi, giả vờ đó là nhà mình để đón tiếp bố mẹ và em gái. Cậu đưa họ đi dạo quanh Misaki một ngày. Sáng hôm sau, họ tham quan trường cậu rồi trưa đó lên tàu.]

[Trước lúc đi, mẹ cậu kéo tay cậu lại, dặn dò rằng ở đại học phải tranh thủ tìm bạn gái, chứ đợi tốt nghiệp rồi sẽ khó tìm lắm. Trong lòng nghĩ đến Asano Nao, cậu bảo bà không cần phải lo.]

[Cuộc sống đại học đối với cậu mà nói, cũng không có gì thay đổi lớn.]

[Đại học Nghệ thuật Misaki cách nhà Asano nửa giờ đi lại. Thời gian đi đường tăng lên, nhưng số tiết học lại ít đi một chút.]

[Sau khi đã quen với chương trình học của khoa nhạc cụ, cậu thường sang khoa thanh nhạc và khoa sáng tác để dự thính. Cậu dần bộc lộ tài năng âm nhạc của mình.]

[Năm nhất, cậu tham gia dàn nhạc giao hưởng của trường, chuẩn bị cho cuộc thi vào năm sau. Vì phải luyện tập, thời gian cậu ở bên Asano Nao cũng ít đi.]

[Một đêm nọ, khi cậu và Asano Nao đang đi dạo đến cửa hàng tiện lợi thì gặp các bạn học trong dàn nhạc.]

[Họ nhiệt tình bắt chuyện với cậu, tỏ ra rất kính trọng vì ngưỡng mộ kỹ thuật của cậu. Cậu giới thiệu Asano Nao, họ lịch sự chào hỏi cô, và Asano Nao cũng lịch sự đáp lại.]

[Một cuộc gặp gỡ hết sức bình thường, lại trở thành chất xúc tác cuối cùng để Asano Nao hạ quyết tâm.]