Yêu đương phải chờ mô phỏng xong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maou na Ano Ko to Murabito A

(Đang ra)

Maou na Ano Ko to Murabito A

Yuuki Rin

Là người bị kẹt ở giữa, tôi phải làm sao đây?!

94 0

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

(Đang ra)

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Aoikou

Ban ngày, Alicia Snowell là một cô dâu trung thành của các vị thần, hết lòng cống hiến cho Thánh Giáo hội và tín đồ của mình. Đêm xuống, chị lại là giáo tra thượng hạng của Giáo hội, không ngần ngại d

25 259

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

10 1

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

20 110

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

100 740

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

105 2326

Toàn văn - Chương 24: Thích một lời chào như của vợ hơn

Mở cửa phòng, ánh nắng chói chang từ trên cao hắt xuống. Minami Yuuki đưa tay lên che mắt, cho chúng có thời gian để thích nghi.

Trên con đường từ hành lang đến sảnh thang máy, mọi thứ vẫn y như vài giờ trước, vậy mà Minami Yuuki lại thấy có chút hoài niệm. Cậu đã trải qua một khoảng thời gian rất dài trong thế giới mô phỏng.

Cửa thang máy mở ra, bên trong đã có sẵn một đôi mẹ con. Người mẹ đứng, còn cô con gái ngồi trên xe lăn. Cả hai đều mặc váy trắng, đeo khẩu trang trắng, không thể nhìn rõ mặt.

Nghe tiếng "ting" báo hiệu cửa mở, cô gái ngẩng đầu lên, liếc nhìn Minami Yuuki một cái.

"Chào cậu." Người mẹ chào Minami Yuuki.

"Chào buổi chiều ạ." Minami Yuuki gật đầu đáp lễ.

Họ hoàn toàn không quen biết nhau, việc chào hỏi chỉ đơn thuần là phép lịch sự giữa những người hàng xóm.

Thang máy dừng ở tầng một. Minami Yuuki nghiêng người nhường cho hai mẹ con ra trước. Người mẹ cảm ơn rồi đẩy xe lăn ra ngoài. Họ dừng lại bên cửa, người mẹ bung ô che nắng cho con gái. Minami Yuuki lướt qua họ, rời khỏi tòa chung cư trước một bước rồi rảo bước nhanh đến nhà Asano.

Quãng đường chỉ vài trăm mét ngắn ngủi, mà lại khiến lòng Minami Yuuki có phần nôn nao.

Cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi thế giới mô phỏng. Giờ phút này, dưới ảnh hưởng của những ký ức ấy, cậu bất giác lại có thêm đôi chút tình cảm với Asano Nao.

Đến khi tới trước nhà Asano và bấm chuông, cậu gần như đã bình tĩnh trở lại.

Asano Nao hé cửa ra một khe nhỏ. Ánh mắt cô vừa thận trọng, vừa cảnh giác, lại thoáng chút rụt rè yếu đuối, cứ như thể bên ngoài là một con mãnh thú, nếu mở toang cửa sẽ bị nó phát hiện và xông vào.

Minami Yuuki bước vào trong, thay dép đi trong nhà.

"Cơm đã nấu xong rồi ạ. Nếu có món nào không hợp khẩu vị của cậu, xin cứ chỉ ra." Asano Nao dẫn Minami Yuuki đến bàn ăn, kéo ghế mời cậu ngồi.

Lời lẽ và hành động quá đỗi khách sáo của cô khiến Minami Yuuki thấy buồn cười. Nghe cái giọng điệu cứng nhắc này, hẳn là Asano Nao đã luyện tập câu nói này rất nhiều lần rồi.

Hành động khách sáo của cô có lẽ còn một mục đích khác, đó là để Minami Yuuki ngồi xuống ngay lập tức, không có thời gian đi kéo tấm rèm cửa phòng khách đang đóng kín mít.

Minami Yuuki đời nào lại để cô được như ý. Cậu quay người, kéo toang rèm cửa, đẩy cửa sổ mở, để ánh nắng tươi mới, không khí trong lành cùng cảnh sắc bên ngoài ùa vào.

Ngồi xuống ghế, Minami Yuuki nhìn Asano Nao: "Chị định đi làm nhân viên tiếp tân hay sao?"

"Đâu, đâu có." Asano Nao căng thẳng, đứng thẳng người.

Trước khi Minami Yuuki đến, cô đã diễn tập trước cuộc đối thoại, nhưng câu nói đầu tiên của cậu đã nằm ngoài kịch bản của cô.

"So với một cô nhân viên tiếp tân, tôi lại mong được chào đón như một người vợ hơn đấy!" Minami Yuuki trêu cô.

Vợ, vợ ư! Tim Asano Nao thắt lại. Vợ là có ý gì cơ chứ! Lẽ nào cậu ấy đang ám chỉ điều gì sao!

Chẳng để cô nghĩ thông suốt, Minami Yuuki đã cầm đũa lên: "Tôi ăn đây, chị cũng mau ngồi xuống đi."

Asano Nao bị Minami Yuuki làm cho rối trí. Cô cầm bát cơm, len lén liếc nhìn cậu.

Cậu ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc, bát cơm đã vơi đi một nửa.

Tốc độ của con trai là thế này sao? Asano Nao cũng vội vã đẩy nhanh tốc độ, cố nuốt những miếng cơm lớn. Cô muốn ăn xong cùng lúc với Minami Yuuki.

"Khụ khụ khụ khụ!"

Cô sặc một miếng, vội lấy tay che miệng, ho sặc sụa. Ăn xong cùng nhau là một phép lịch sự, nhưng ho lớn tiếng thì lại là một hành vi cực kỳ thất lễ.

Có lẽ vì ho quá mạnh mà khoé mắt cô hơi ươn ướt. Cô lúc nào cũng vậy, cứ đến thời khắc quan trọng là lại gây ra chuyện.

Ngay lúc đó, một bàn tay chạm vào lưng cô, vỗ nhẹ.

"Chị không cần cố theo kịp tốc độ của tôi đâu, tại tôi muốn ăn cho nhanh thôi." Minami Yuuki vốn định trêu cô vài câu, nhưng khi thấy vẻ mặt khổ sở của cô, cậu bất giác thấy thương.

Cậu thầm nghĩ, trong lần mô phỏng này, liệu câu chuyện giữa mình và cô có thể suôn sẻ được không?

Tay cậu tiếp tục vỗ lưng Asano Nao, nhấc lên rồi hạ xuống, vỗ vào khoảng không.

Chiếc ghế đã trống trơn, Asano Nao đã chạy mất rồi.

Minami Yuuki thấy cô cúi gập người, vẫn giữ nguyên tư thế ho, chạy nhanh vào phòng khách rồi ngồi thụp xuống sau ghế sofa.

Cô ló đầu ra từ sau sofa, dè dặt liếc nhìn Minami Yuuki một cái, rồi lại rụt đầu về.

Nếu không phải đã biết rõ tính cách của cô, cộng thêm việc đã thấy vệt ửng hồng trên má, chắc Minami Yuuki đã tưởng rằng Asano Nao sợ sự gần gũi của mình.

Cậu đã mô phỏng quá nhiều lần rồi, đến nỗi quên mất rằng ngoài đời thực, cậu và Asano Nao mới quen nhau chưa đầy một ngày.

Những hành động thân mật sẽ dọa cho cô thỏ nhát gan này sợ chết khiếp.

Việc Asano Nao lúc này không chạy tót lên lầu trốn vào phòng đã đủ để chứng tỏ tình cảm của cô dành cho Minami Yuuki rồi.

"Rõ ràng là chị dám lấy ảnh của tôi để làm những chuyện thân mật như thế, vậy mà đối với con người thật của tôi lại lạnh lùng đến lạ." Minami Yuuki thở dài, trêu chọc cô. Rõ ràng là lỗi của mình, thế mà cậu lại tỉnh bơ đổ hết tội cho Asano Nao.

Phía sau sofa, Asano Nao ngoan ngoãn nhận lấy tội danh này. Cô ôm đầu, chìm trong cảm giác tội lỗi.

Tại sao Yuuki-chan lại biết chuyện đó chứ!

Không, nửa sau mới là vấn đề! So với nửa sau thì nửa đầu chẳng đáng bận tâm!

Tiêu rồi, Yuuki-chan nghĩ mình lạnh lùng với cậu ấy mất rồi. Phải làm sao đây? Làm sao để cứu vãn bây giờ?

Lòng Asano Nao rối như tơ vò.

Lỡ Yuuki-chan buồn thì sao? Sau khi buồn rồi bỏ đi thì phải làm thế nào?

Cô cảm thấy mình vừa phạm phải một tội ác tày trời.

Bên bàn ăn, Minami Yuuki ngồi xuống, tiếp tục dùng bữa.

Cậu vốn định để thời gian xoa dịu bầu không khí, nhưng lại thấy Asano Nao đứng dậy từ sau sofa, bước đến bàn ăn và ngồi xuống. Cô cúi người, ho "khụ khụ khụ" ba tiếng, ngẩng lên liếc Minami Yuuki một cái, rồi lại cúi đầu ho tiếp.

Tiếng ho này toàn là kỹ xảo, chẳng có chút cảm xúc nào.

Minami Yuuki hiểu ra ý cô, vừa cảm thán sự vụng về, vừa thán phục sự nghiêm túc của Asano Nao. Để chứng minh mình không lạnh lùng, cô muốn diễn lại cảnh vừa rồi.

Cậu chiều theo ý Asano Nao, bước đến sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.

Trang phục mùa xuân mỏng manh, xuyên qua lớp áo thể thao, Minami Yuuki có thể cảm nhận được làn da mịn màng của Asano Nao.

Hai cái vỗ đầu tiên, Asano Nao gồng cứng cả người, rồi cô dần thả lỏng.

Mình vừa làm cái trò gì thế này! Cô nghĩ lại hành động của mình, chỉ muốn chui ngay vào thùng rác trong bếp.

Bàn tay Minami Yuuki vẫn tiếp tục vỗ. Sự e thẹn của Asano Nao dần phai đi. Qua lớp áo, cô cảm nhận được bàn tay của cậu vừa rộng lớn vừa mạnh mẽ. Hơi ấm từ lòng bàn tay cậu cao hơn đầu ngón tay một chút, những cái chạm của ngón tay thì nhẹ hơn. Đầu ngón tay lướt trên lưng, sượt qua lớp áo, mang đến một cảm giác ngưa ngứa tê dại.

Khi Minami Yuuki dừng lại, cô thấy vô cùng tiếc nuối.

Nhanh thế đã kết thúc rồi sao? Mạnh hơn chút nữa đi mà!

Cậu ngồi lại ghế, cầm đũa lên: "Tiếp tục nữa là phải trả phí đấy nhé. Một giờ một trăm nghìn yên."

Asano Nao nhẩm tính số tiền tiết kiệm của mình. Cô có thể bao cậu ấy trong vài năm!

Nhưng mà, chắc cậu ấy chỉ đùa thôi nhỉ?

Quyết định rồi! Tối nay, món "khai vị" cho trí tưởng tượng trước khi ngủ, quyết định sẽ là bối cảnh này!

Ăn trưa xong, Minami Yuuki đặt bát đũa xuống: "Các món chị nấu đều rất ngon."

Lời khen này khiến tim Asano Nao đập rộn ràng. Cô cẩn trọng lựa chọn từ ngữ, hy vọng có thể đưa ra một lời đáp thật tao nhã để bày tỏ tấm lòng mình.

Nhưng trong lúc cô còn đang đắn đo suy nghĩ, Minami Yuuki đã chuyển sang chủ đề khác.

"Tôi nằm trên sofa một lát nhé. Khuyến khích chị nhìn trộm bằng mắt, còn nếu dùng máy quay thì để tôi phát hiện ra là sẽ có hình phạt đấy."

Nói rồi, cậu nằm dài ra ghế sofa nhà Asano.

Ăn no uống đủ, lười biếng chẳng muốn dậy, vậy thì cứ ở nhà Asano tiếp tục mô phỏng thôi!

Nhân tiện dùng khoảng thời gian này để "chỉnh huấn" lại Asano Nao một phen. Cô nàng muốn nhìn trộm mà không bị phạt, thì chỉ có nước ở lại phòng khách với rèm và cửa sổ đều đang mở toang.