[Bạn thuật lại cho Asano Nao nghe quá trình hai người quen biết trong lần mô phỏng trước, bảo cô lấy đó làm khởi đầu để viết tiếp câu chuyện của hai người.]
[Asano Nao đưa ra rất nhiều ý kiến phản đối, gay gắt nhất là việc một Minami JK sao có thể dính dáng đến một Asano NEET được. Bạn chỉ vào bản thân mình và cô, vặn lại rằng, đây chẳng phải là minh chứng sống hay sao?]
[Asano Nao im lặng, cô vẫn còn do dự. Bạn nói rằng mình rất mong chờ, dùng tình cảm để gây áp lực cho Asano Nao, rồi không đợi cô phản đối, bạn rời khỏi nhà Asano.]
[Mấy ngày sau, hễ Asano Nao nhắc đến chuyện tiểu thuyết, bạn lại lảng sang chủ đề khác, khiến cô không có cơ hội để nói lời từ chối.]
[Asano Nao đành phải bắt đầu viết.]
[Mỗi khi bạn ra ngoài đến trường, Asano Nao lại ngồi trước bàn viết, gõ lách cách trên bàn phím. Cô viết rất chậm, rất cẩn thận.]
[Hè qua đông tới, kỳ nghỉ đông đã đến. Nhờ sự nỗ lực của bạn, thành tích của bạn ở lớp học thêm đứng trong top đầu; nhờ sự giúp đỡ của Senju Kazumi, điểm thi cuối kỳ của bạn cũng ổn định trong top mười của lớp.]
[Asano Nao đã viết xong tập một của cuốn tiểu thuyết. Bạn đọc đi đọc lại hai lần, câu chuyện cô viết khác hẳn với lần mô phỏng trước của bạn. Trong truyện, cô nữ sinh JK xinh đẹp tìm đến tận nhà cũng giống hệt như bạn ở kiếp này, bầu bạn với chàng trai mắc chứng sợ xã hội, kéo cậu ra ngoài ánh sáng.]
[Hành văn của Asano Nao còn non nớt, nhưng tình cảm nhân vật lại vô cùng tinh tế và sâu sắc. Bạn lại một lần nữa nhận ra cô là một người cực kỳ nhạy cảm.]
[Bạn giúp cô gửi bản thảo tới Dengeki Bunko. Biên tập viên nhanh chóng gửi tin nhắn, hẹn sau Tết sẽ bàn bạc chi tiết. Theo như những gì cô ấy tiết lộ, việc xuất bản cuốn light novel này không thành vấn đề. Bạn mừng cho Asano Nao, và Asano Nao cũng vui vì niềm vui của bạn.]
[Mẹ và em gái nhắn tin, liên tục hối thúc bạn về nhà.]
[Kỳ nghỉ hè bạn đã viện cớ không về tỉnh Ino, kỳ nghỉ đông này không thể trốn tránh được nữa. Bạn thu dọn quần áo, khóa cửa căn hộ rồi đi thang máy xuống lầu.]
[Trong khu vườn nhỏ giữa sân chung cư, cây cối và bụi rậm đều trơ trụi lá. Bạn đi xuyên qua, tiến về phía nhà Asano.]
[Trời âm u và lạnh lẽo, gió thổi rất mạnh. Bạn quấn chặt chiếc khăn quàng cổ, tay xách vali, đi đến trước cửa nhà Asano.]
[Bạn còn chưa kịp nhấn chuông, cửa đã mở ra. Hơi ấm từ trong nhà ùa tới rồi nhanh chóng bị cái lạnh xua đi. Asano Nao đang đứng sau cánh cửa.]
Một đoạn ký ức ngắn hiện lên.
"Tôi đi đây, chị." Minami Yuuki kéo khăn quàng xuống, để lộ đôi môi hơi tái đi vì lạnh, cậu mỉm cười với Asano Nao.
"Ừm." Asano Nao cúi gằm, giọng lí nhí.
"Yên tâm đi, tôi ăn Tết xong là về liền. Chắc còn nhanh hơn cả lần mình xa nhau để luyện tập nước rút ấy chứ!" Minami Yuuki nói.
Trường trung học ở Nhật có ba kỳ nghỉ: nghỉ xuân, nghỉ hè và nghỉ đông. Vì số kỳ nghỉ nhiều nên số ngày nghỉ lại ít đi, kỳ nghỉ đông chỉ kéo dài khoảng hơn mười ngày.
"Ừm." Asano Nao siết chặt tay, vẫn không ngẩng đầu.
"Vậy, tôi đi thật nhé." Minami Yuuki nói.
"Ừm."
"Tôi đi thật đấy nhé?"
"Ừm."
"Chị không định làm gì à? Trong manga, game hay light novel, lúc chia tay, nữ chính thường phải tặng một cái ôm, một nụ hôn, thậm chí giữ nam chính lại cả đêm để lưu lại kết tinh tình yêu chứ nhỉ?"
Trước lời trêu chọc của Minami Yuuki, mặt Asano Nao đỏ bừng, cô vẫn im lặng.
"Chị không chủ động thì tôi tự lấy đấy!"
Minami Yuuki buông vali, cậu sải những bước dài đầy khí thế, áp sát trước mặt Asano Nao.
Cậu tháo găng tay, áp lên má Asano Nao.
Đôi găng tay thật dày. Lòng bàn tay ấm áp của cậu chạm lên gò má lạnh buốt vì hơi sương của cô.
Asano Nao bất giác lùi lại nửa bước, nhưng rồi, cô nhanh chóng dùng ý chí của mình để ngăn mình lại.
Cô rướn người về phía trước, nhắm nghiền mắt lại.
Thế nhưng, cảm giác trên môi cô lại không phải là thứ cô hằng mong đợi.
Cô mở mắt, thứ đang ấn trên môi mình là ngón tay của Minami Yuuki.
"Chị cũng đen tối ghê, nhắm mắt lại là định làm gì thế?" Minami Yuuki cười tinh quái.
Mặt Asano Nao đỏ bừng, cô cúi đầu, một cảm giác chua xót dâng lên trong lồng ngực, khóe mắt cũng cay cay.
Cô cảm thấy tủi thân. Cô đang buồn bã vì cậu sắp rời đi, vậy mà cậu vẫn còn tâm trí trêu chọc cô.
Lúc này, ngón tay trên môi cô trượt xuống, đặt lên cằm cô.
Minami Yuuki khuỵu người xuống, ghé sát mặt lại gần Asano Nao. Khuôn mặt ấy không dừng lại, đôi môi se lạnh của cậu thiếu niên chạm lên má cô.
"Các dịch vụ còn lại phải đợi tôi tôi về mới được mở khóa, nếu không thì giống cắm 'flag' trong truyện lắm, tôi không muốn lúc về lại không thấy chị đâu."
Minami Yuuki ôm Asano Nao vào lòng, ghé sát môi vào dái tai trong như pha lê của cô.
Cơ thể cậu ở quá gần, lời nói dịu dàng, hơi thở ấm nóng, tất cả đều khiến Asano Nao say đắm.
Cô chợt nhận ra một điều.
Cậu thiếu niên cố tình khơi gợi ham muốn của cô, rồi lại cố tình không thỏa mãn nó, thật sự chỉ để trêu cô thôi sao?
Cô giơ tay, ngập ngừng một lát rồi đặt lên lưng cậu.
"Sẽ không biến mất đâu." Cô nói.
"Nếu nhớ tôi thì gọi video cho tôi, hoặc sáng tôi bắt tàu điện đến thăm chị rồi tối lại về. Đừng tự mình chìm vào u uất đấy." Minami Yuuki nói thêm.
"Ừm." Asano Nao khẽ đáp.
Cô không đeo găng tay, gió lạnh từ cửa lùa vào khiến bàn tay cô buốt giá. Cô vòng tay lên, luồn vào dưới mũ áo của Minami Yuuki để sưởi ấm.
[Khi chia tay, Asano Nao đã mơ hồ cảm nhận được tấm lòng của bạn, mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước.]
[Cô bước ra khỏi nhà, tiễn bạn ra tận lề đường rồi vẫy tay tạm biệt.]
[Trên chuyến tàu về tỉnh Ino, bạn cứ nghĩ mãi về khoảnh khắc chia ly. Bạn thấy hơi bồn chồn, chỉ muốn con tàu quay đầu, đưa bạn về bên cô.]
[Bạn gọi cho Asano Nao. Mái tóc dài đen như lông quạ, đôi mắt long lanh như mặt hồ gợn sóng, giọng nói dịu dàng như tuyết rơi của cô khiến lòng bạn bình yên trở lại. Giây phút này, không phải cô khao khát bạn, mà chính bạn đang khao khát cô.]
Nhìn những dòng chữ trên bảng điều khiển, Minami Yuuki lăn một vòng trên giường, từ chỗ có nắng sang chỗ bóng râm sát tường.
Đoạn mô phỏng này đã truyền đến một vài hình ảnh, và những cảm xúc chứa đựng trong đó khiến cơ thể cậu nóng bừng.
[Bạn và cô ấy nói chuyện điện thoại cho tới tận khi tàu vào ga.]
[Về đến nhà, bạn nói chuyện học hành với bố mẹ, bảo họ rằng bạn muốn theo đuổi con đường âm nhạc.]
[Em gái bạn rất vui, còn xúi bạn trở thành ca sĩ; mẹ bạn có chút lo lắng, bà nhìn bạn rồi lại nhìn chồng, không đưa ra ý kiến gì.]
[Bố bảo bạn đợi một lát. Ông gọi điện cho một người bạn trong giới âm nhạc, sau khi tìm hiểu cặn kẽ, ông hỏi bạn vài câu. Bạn nghiêm túc trả lời và đưa cho ông xem bảng điểm ở lớp học thêm. Ông đã đồng ý với kế hoạch tương lai của bạn.]
[Bạn ở nhà được năm ngày. Ngay ngày mùng ba Tết, bạn đã lên tàu trở về. Bạn không kể cho bố mẹ nghe chuyện của Asano Nao, vì không muốn gây thêm áp lực cho cô.]
[Sau khi trùng phùng, hai người đã hôn nhau.]
Minami Yuuki thầm vỗ tay trong lòng, chẳng dễ dàng gì, cuối cùng mối quan hệ cũng đã tiến đến bước này!
Không biết cảm giác đó sẽ thế nào nhỉ, có nên dùng mô phỏng tự do để thử không?
Cậu vô cùng háo hức.
Nhưng không được, mô phỏng tự do phải được dùng cho những việc quan trọng hơn!
Cậu dừng mô phỏng, rời khỏi giường.
Đã hơn mười một giờ, đến lúc sang nhà Asano ăn trưa rồi.