Yêu đương phải chờ mô phỏng xong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maou na Ano Ko to Murabito A

(Đang ra)

Maou na Ano Ko to Murabito A

Yuuki Rin

Là người bị kẹt ở giữa, tôi phải làm sao đây?!

94 0

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

(Đang ra)

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Aoikou

Ban ngày, Alicia Snowell là một cô dâu trung thành của các vị thần, hết lòng cống hiến cho Thánh Giáo hội và tín đồ của mình. Đêm xuống, chị lại là giáo tra thượng hạng của Giáo hội, không ngần ngại d

25 259

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

10 1

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

20 110

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

100 740

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

105 2326

Toàn văn - Chương 25: Chị có muốn ngủ cùng không?

[Bầu không khí đang thuận lợi, bạn chần chừ không biết có nên tiến tới hay không.]

“…”

Không khí thuận lợi là sao? Tiến tới là thế nào?

Minami Yuuki liên tưởng tới dòng chữ mô phỏng trước đó và chìm vào suy tư.

Mới bắt đầu đã kích thích thế này ư?

[Trong lúc bạn đang do dự, lý trí của Asano Nao đã quay về. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt bạn ở ngay trước mặt, mặt nóng ran. Cơ thể mềm mại của cô dần đông cứng lại, sắp biến thành một khúc gỗ.]

[Bạn biết rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội. Dù bây giờ Asano Nao vẫn sẽ mặc cho bạn định đoạt, nhưng trạng thái của cô đã không còn là tốt nhất.]

[Bạn quyết định chờ đợi cơ hội tiếp theo khi cô ấy rung động.]

[Ngay khoảnh khắc bạn buông tay, Asano Nao cảm thấy hụt hẫng. Ngay sau đó, cảm giác e thẹn lại choán lấy tâm trí cô, cô quay người, chạy vội lên lầu.]

[Bạn mỉm cười nhìn theo bóng lưng cô. Đợi cô khuất dạng, bạn xách vali rời khỏi nhà Asano, trở về căn hộ của mình.]

[Mở vali ra, bạn không lấy quần áo ra, mà lại xếp đồ dùng sinh hoạt trong căn hộ vào vali.]

[Vì hạnh phúc của bản thân, và để Asano Nao có thể quen với sự có mặt của bạn nhanh hơn, bạn quyết định để một bộ đồ dùng cá nhân ở nhà Asano, thỉnh thoảng sẽ qua ở lại một thời gian.]

[Nếu Asano Nao thích ứng nhanh, bạn có thể trả lại căn hộ và dọn đến ở hẳn nhà Asano.]

Khung cảnh trong ký ức hiện lên.

Asano Nao cuộn mình trong chăn, tấm chăn dày bao bọc lấy cô, mang lại cảm giác an toàn.

Cô cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, không biết hơi nóng này là do tình yêu, hay do tấm chăn quá ấm.

Cô cẩn thận nắm lấy mép chăn, phẩy nhẹ một cái, một luồng khí lạnh liền len vào, tạm thời hạ nhiệt độ bên trong.

Làn da bên ngoài bị khí lạnh kích thích, nhanh chóng mát đi, máu cũng bớt nóng, nhịp tim theo đó cũng chậm lại.

Cô ôm gối, nằm ngửa, tấm chăn phủ lên mặt khiến cô nhớ lại chuyện vừa rồi.

Cô đưa tay lên, dùng đầu ngón tay miết nhẹ lên má, hồi tưởng lại cảm giác lúc nãy.

Cô ôm gối, phấn khích lăn qua lăn lại trong chăn.

Niềm vui này kéo dài chưa đầy mười phút đã lại nhuốm màu lo âu.

Liệu Yuuki có thật sự thấy vui không?

Mùi hương trên người mình có dễ chịu không? Cơ thể mình có quá cứng đờ không? Việc mình xấu hổ bỏ chạy liệu có bị Yuuki hiểu lầm không?

Sự gần gũi này là lời hứa mà Yuuki dành cho cô để cô vui vẻ, nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu ấy có thật sự cảm thấy hạnh phúc không?

Cô kéo chăn xuống, ló đầu ra, để khí lạnh làm mát bộ não đang nóng lên.

Yuuki cảm thấy thế nào nhỉ?

Lòng cô thấp thỏm không yên.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.

Khoác vội bộ đồ ngủ dày cộp, Asano Nao ra mở cửa.

Minami Yuuki kéo theo chiếc vali bước vào. Cậu thay giày, nhấc vali lên, đi một mạch qua sảnh vào, băng qua phòng khách rồi mở cửa phòng ngủ ở tầng một.

“Từ hôm nay, đây là phòng của tôi.” Cậu đặt vali xuống và tuyên bố.

“Hả?” Asano Nao ngây người ra.

“Chị đừng đứng ngây ra đó nữa, mau lại đây phụ tôi dọn đồ.” Minami Yuuki mở vali và bắt đầu lấy đồ ra.

Asano Nao cứ thế lúi húi phụ giúp, đầu óc cô rối bời. Việc Minami Yuuki chuyển đến ở là một cú sốc quá lớn, cô cảm giác như mình đang lơ lửng giữa mơ và thực.

Khi căn phòng được dọn dẹp xong xuôi và chiếc vali được cất vào tủ tường, hai tay rảnh rang, Asano Nao nhìn Minami Yuuki đã cởi áo khoác. Cô tựa lưng vào tường, cảm giác cứng và lạnh của bức tường vô cùng rõ rệt, cô biết chắc đây là sự thật.

Nói cách khác, cô sắp sống chung với Yuuki!

Gương mặt vốn đang ngơ ngác của cô bỗng đỏ bừng lên.

Phải làm sao bây giờ? Theo phép lịch sự, có nên "tấn công ban đêm" không nhỉ? Nên tấn công lúc nào? Trước khi Yuuki-chan ngủ hay đợi cậu ấy ngủ say? Buổi sáng ngoài bữa sáng ra có cần làm gì đặc biệt không?

Ban ngày dùng nhà vệ sinh và phòng tắm có nên khóa cửa không? Không khóa thì có vẻ không được đoan trang cho lắm? Nhưng nếu khóa cửa, chẳng phải sẽ tạo cảm giác xa cách sao?

Cô hoàn toàn chìm đắm trong những tưởng tượng về cuộc sống sau này.

Hàng loạt suy nghĩ đó lại quy về một câu hỏi cốt lõi.

Yuuki chuyển đến đây ở, liệu cậu ấy có thấy vui không?

Mình có mang lại cho cậu ấy cảm giác tốt đẹp không?

Cô rất muốn hỏi, nhưng lại không tài nào mở lời được.

“Chị có muốn ngủ cùng không?”

Giọng nói của Minami Yuuki kéo cô về thực tại. Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, chàng trai đã cởi đồ và chui vào trong chăn từ lúc nào.

Cậu nhìn cô với vẻ mặt tinh nghịch và ánh mắt ranh mãnh.

Asano Nao biết tỏng Minami Yuuki đang trêu chọc mình.

“Dịch vụ ngủ cùng hôm nay miễn phí nhé, còn có thêm buffet hôn, bao nhiêu lần cũng được.”

Chàng trai đột nhiên nhắc đến đúng chuyện Asano Nao đang bận lòng.

“Có thoải mái không?”

Nghe thấy chính giọng nói của mình, Asano Nao giật nảy mình. Cô chỉ định nghĩ trong đầu, ai ngờ lại buột miệng nói ra!

Nhỏ thế này, chắc Yuuki không nghe thấy đâu nhỉ?

“Rất thoải mái, trả tiền cho chị cũng không thành vấn đề.” Minami Yuuki đáp lại.

Vậy mà cậu ấy nghe thấy! Lại còn đánh giá cao nữa!

Minami Yuuki nhìn cô: “Tôi cứ thắc mắc sao trông chị cứ bồn chồn không yên, cứ tưởng do tôi đột ngột chuyển đến làm chị sợ, hóa ra là chị đang lo chuyện này à. Nhưng mà, trải nghiệm một lần thì chưa nói lên được gì đâu, chị qua đây, chúng ta thử thêm vài lần nữa xem.”

Minami Yuuki vén một góc chăn lên, vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh.

Khỏi phải nói, lại là trêu chọc rồi.

Đây là lần hiếm hoi Asano Nao nảy sinh ý định chống đối, cô muốn trả lời “Được thôi”, rồi chui vào chăn của cậu, xem cậu sẽ xoay sở ra sao.

“Mau qua đây nào.” Minami Yuuki thúc giục.

Asano Nao hít một hơi thật sâu, cô siết chặt nắm tay, dồn hết can đảm, cất bước tiến tới.

Cô đi đến bên giường, đưa tay véo nhẹ lên má Minami Yuuki một cái rồi co giò bỏ chạy.

Ngủ chung thì xấu hổ chết mất! Đầu óc sẽ nổ tung mất!

Véo má Yuuki một cái đã là màn trả đũa táo bạo nhất của cô rồi!

Chạy ra khỏi phòng, cô đứng tựa lưng vào tường, tim đập thình thịch. Liệu Yuuki có giận không? Cô bỗng lo lắng, hối hận vì đã trả đũa.

“Ngủ ngon nhé, chị. Tối nay không cần đợi cơm tôi đâu, đi xe mệt quá nên tôi buồn ngủ rũ ra rồi, tôi định ngủ một mạch đến sáng mai.” Giọng Minami Yuuki vọng ra từ trong phòng.

“Ừm.” Asano Nao đáp lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra Yuuki không giận.

“À còn một chuyện nữa, coi như là tiền thuê nhà, chị cứ tự nhiên ‘sử dụng’ tôi lúc tôi đang ngủ say nhé. Vậy nhé, sáng mai gặp.” Minami Yuuki ngáp một cái, giọng lười biếng.

Cậu đã ngủ rồi.

Ngoài cửa, Asano Nao đứng như trời trồng.

“Sử dụng” tự nhiên là có ý gì chứ!

Cô rón rén đi đến trước cửa, định hỏi Minami Yuuki, nhưng chàng trai đã nhắm mắt rồi.

Cô đóng cửa phòng ngủ lại, đành tự mình vắt óc suy nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, Minami Yuuki bước xuống giường, cảm thấy sảng khoái, cậu đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra. Làn gió lạnh bên ngoài khiến cậu rùng mình.

Kéo hẹp cửa sổ lại, cậu bước ra khỏi phòng.

“Chào buổi sáng, chị.” Cậu chào Asano Nao đang ở trong phòng khách.

Asano Nao quay đầu lại với một gương mặt phờ phạc.

“Hả? Chị thức trắng đêm à?” Cậu giật mình.

“Đều tại cậu!” Asano Nao lẩm bẩm với âm lượng chỉ mình cô nghe thấy.

Minami Yuuki nói những lời như vậy, cô làm sao mà ngủ nổi chứ!

Mỗi khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, câu nói “tự nhiên sử dụng” của cậu lại vang lên trong đầu, đánh thức cô dậy, khiến cô tỉnh táo hẳn và bắt đầu vạch ra kế hoạch “sử dụng”.

Nhưng cô làm gì có can đảm mà thực hiện, đành ngậm ngùi nhìn kế hoạch phá sản, cơn buồn ngủ lại ập đến. Rồi câu nói đó lại vang lên trong đầu, cô lại vạch ra kế hoạch một lần nữa, rồi lại để nó phá sản, một vòng lặp vô tận.